Chương 21: Tự tay nâng mặt trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh thấy cậu đối với tin tức tố bình thường lại vô cùng xa lạ như vậy, nhất thời có chút bực mình. Dương Cần và Phùng Ngọc Sinh đến dạy dỗ cũng chẳng màng sao?

Điền Chính Quốc cực kỳ nhạy cảm trước sự thay đổi thái độ của người khác, lập tức phát hiện hắn tức giận, cả cơ thể lẩy bẩy không dám nói tiếp. Kim Thái Hanh buông tay ra, để cho cậu từ trên đùi mình trèo xuống.

"Không, không học sao?"

Kim Thái Hanh nói: "Lần sau lại học tiếp, thời kỳ động dục của em vừa qua, không vội."

"Nhưng mà..." Điền Chính Quốc muốn nói với hắn về chuyện Khương Phi nhưng không làm sao thốt ra được một từ, mím mím môi nuốt xuống lời định nói. Hắn đã dặn và cậu cũng đã hứa, không được để cho người khác đụng vào.

Kim Thái Hanh gọi điện thoại nội bộ kêu thư ký mang đến một cốc trà sữa.

Điền Chính Quốc đứng bên cạnh bàn thở gấp, tầm mắt vô định, há miệng định nói muốn về nhưng ở trong lòng lại cân nhắc nên nói thế nào để hắn không tức giận. Nói muốn về trường hay là về nhà?

Kim Thái Hanh cũng muốn thử xem cậu sẽ có phản ứng như nào. Nhìn cậu đứng ngồi không yên như thế cũng không có ý tiếp tục, huống hồ bây giờ còn đang ở công ty, không tiện.

"Cốc cốc." Thư ký gõ cửa tiến vào, đặt một cốc trà sữa trên bàn rồi lại quay người ra ngoài.

"Uống đi." Kim Thái Hanh khẽ đẩy cốc trà sữa về phía cậu, sau đó cầm bút tiếp tục bận rộn làm việc. Điền Chính Quốc ngoan ngoãn cầm cốc lên uống. Ngụm đầu tiên có chút nóng, đầu lưỡi cảm giác được bỏng rát, miệng nhỏ khẽ hà hơi.

Kim Thái Hanh khẽ cười một tiếng, không ngẩng đầu nói "Uống xong tôi để Ninh Lam đưa em về, lần sau có việc đừng liều lĩnh chạy loạn như thế, dám mặc thế này đến tận đây, không sợ bị đông hỏng hay sao."

Điền Chính Quốc uống hai ngụm bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cẩn thận từng li từng tí đẩy cốc về, để cạnh mu bàn tay của hắn. Kim Thái Hanh sững sờ, ngẩng đầu lên: "Làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc hơi nhấp môi, tận lực đè nén nội tâm hoảng loạn, nhỏ giọng nói: "Ninh Lam tỷ tỷ nói anh mấy ngày nay chưa nghỉ ngơi, uống cà phê không tốt... Cái này cho anh."

Kim Thái Hanh trong lòng mềm nhũn, mỉm cười lắc đầu muốn đưa tay đi xoa đầu cậu, kết quả ngay tại lúc duỗi tay ra liền lập tức thu lại "Đừng nghe Ninh Lam nói bậy, tôi không sao, em uống đi."

Điền Chính Quốc thấy hắn từ chối, có chút ủ rũ bưng cốc về, bỗng nhiên lại nhớ đến ngày đó nếu nói rõ cho hắn thì cần gì phải sợ hãi như bây giờ. Ngó nghiêng cây bút trên tay Kim Thái Hanh nửa ngày mới nói: "Tôi.... Quà của tôi không tốt, tôi..."

"Đừng sốt sắng, có gì cứ từ từ nói." Kim Thái Hanh gác , thả mềm âm thanh an ủi cậu "Tôi không hung dữ với em."

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, nói: "Sinh nhật anh, tôi muốn tặng quà cho anh, sợ anh không thích... Tôi không phải cố ý đi vào thư phòng, xin lỗi."

"Ừ, tôi biết." Kim Thái Hanh gật đầu, nhẹ nhàng thả mồi*: "Ở thư phòng thấy sách gì cũng có thể cầm lên xem."

*"Rẽ mồi": bản gốc là "rẽ một cái" kiểu chuyển hướng vấn đề nhưng mình nghĩ câu này để thăm dò Quốc Quốc nên mình chuyển thành "thả mồi" giống như "thử thả mồi xem cá có cắn câu không" đó.

Điền Chính Quốc nghe không hiểu ý tứ của , thật thà nói: "Tôi... tôi không thấy sách, chỉ nhìn thấy hợp đồng của anh và Phương lão sư, anh... Anh cũng biết cô ấy sao?"

"Phương Nhuế?"

Điền Chính Quốc cho là hắn tức giận việc mình tự ý lật văn kiện, vội vàng nói: "Xin lỗi tôi không phải cố ý lật ra, lần sau tôi sẽ không vào nữa, anh có thể... Có thể đừng tức giận được không, lần sau tôi sẽ ngoan mà."

Đứa nhỏ này làm sao cứ nhấn mạnh rằng mình sẽ ngoan?

Trực giác Kim Thái Hanh nhắc nhở hắn cậu có chút bất thường, lông mày khẽ cau lại duỗi tay về phía cậu "Lại đây."

Điền Chính Quốc đặt cốc trà sữa xuống đi tới. Thời điểm bị hắn nắm chặt tay liền theo bản năng muốn giãy dụa, Kim Thái Hanh lại nói "Đừng nhúc nhích" liền ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn.

"Tôi hỏi em mấy vấn đề, không được phép nói dối tôi, hiểu chưa?"

Điền Chính Quốc gật đầu.

Kim Thái Hanh nắm lấy ngón tay cậu. Bởi vì lần kia truyền cho cậu một chút tin tức tố, mặc dù không đánh dấu nhưng tin tức tố của hắn đối với Điền Chính Quốc mà nói vẫn có một chút an toàn. Có điều phải điều tiết một chút, quá nhiều sẽ dọa sợ cậu.

"Kỳ động dục lần đầu tiên, làm sao vượt qua?" Kim Thái Hanh hỏi xong lại dừng một chút, cảm thấy cậu có khả năng sẽ không giải thích được liền thay đổi câu hỏi "Có ai ở cùng với em không?"

Sắc mặt Điền Chính Quốc vừa khôi phục bình thường một chút lại bắt đầu ửng đỏ, nhẹ nhàng lắc đầu: "Bọn họ đều không ở nhà."

Kim Thái Hanh lập tức ở trong lòng hít một ngụm khí lạnh, đứa nhỏ như vậy mà ngay cả thời kỳ trưởng thành đều phải trải qua một mình sao? Lần đầu tiên động dục không ai bên cạnh, là một mình mạnh mẽ vượt qua?

"Mẹ em sau đó có mang em đi kiểm tra thuốc ức chế không?"

Điền Chính Quốc lắc đầu.

"Bà ấy có dạy em đến kỳ động dục phải làm thế nào không? Ví dụ như dùng thuốc ức chế như nào hoặc là vấn đề sinh lý khác?" Kim Thái Hanh càng hỏi tâm trạng càng chùng xuống, hoài nghi hoặc Dương Cần thực sự là mẹ ruột của Điền Chính Quốc à?

Ngay cả cái này cũng không dạy, Điền Chính Quốc đối với vấn đề cơ bản này đều như gà con, lơ tơ mơ chả hiểu gì cả. Rốt cuộc là làm sao sống đến bây giờ mà chưa bị ai đớp chứ?

Điền Chính Quốc lại cảm thấy hắn tức giận, nhỏ giọng hỏi: "Anh tức giận sao?"

"Không có." Kim Thái Hanh đưa tay lên chặn miệng cậu, như có như không xoa xoa khiến cậu thoải mái, lại thấp giọng hỏi: "Phùng Ngọc Sinh và Phùng Triều Ân có đối tốt với em không?"

Điền Chính Quốc nhất thời run rẩy, nỗi sợ lập tức ùa đến, cắn chặt môi không nói nổi lời nào.

Kim Thái Hanh nhớ tới lần phản kháng kinh khủng kia, nâng cằm cậu nói: "Tôi rất đáng sợ có đúng không? Phùng Ngọc Sinh và Phùng Triều Ân không đánh lại được tôi. Em có thể yên tâm nói với tôi, bọn họ có bắt nạt em hay không?"

Điền Chính Quốc chần chừ một lúc nhẹ nhàng gật đầu.

Kim Thái Hanh không thể tra được là Điền Chính Quốc từ khi nào bắt đầu tự khép mình, nhưng trong tài liệu lại viết rất rõ ràng, Phùng Ngọc Sinh và Phùng Triều Ân đều không phải thứ tốt lành gì, ăn chơi cờ bạc, nắm tất cả mọi thứ của Phùng gia.

Điền Chính Quốc theo bản năng nắm lấy tay Kim Thái Hanh, lòng bàn tay mềm mại tay hắn, miệng nhỏ khẽ lấy hơi thấp giọng nói: "Anh trai... xé bài tập của tôi, cốc nước tôi uống... đi tiểu vào. Bên trong bữa trưa còn có thi thể côn trùng..."

Ngón tay Kim Thái Hanh căng cứng, lập tức bấm lên tay Điền Chính Quốc làm cậu bị đau mà ngắt chuyện "Đau."

"Xin lỗi." Kim Thái Hanh xoa xoa ngón tay cậu, tận lực kiềm chế tâm trạng tức giận, cố gắng để giọng nói mình ôn hòa một chút "Còn gì nữa không?"

Điền Chính Quốc vốn rất nghe lời, bảo nói gì làm đó. Chuyện như vậy nếu như là người bình thường khẳng định sẽ không kể ra được nhưng cậu lại nói ra được. Sẽ không bởi vì tôn nghiêm mà che giấu hắn, vừa đơn thuần vừa thật thà.

"Phùng thúc thúc còn nói... nói tôi..." Điền Chính Quốc không cách nào nói được từ kia, há miệng bỏ qua nó, vành mắt đỏ chót oan ức lắc đầu nói: "Tôi không có câu dẫn, thật sự không có."

Kim Thái Hanh ấn lại lưng cậu, khẽ vỗ vài cái an ủi nói: "Tôi biết, Quốc Quốc không làm, Quốc Quốc rất nghe lời."

Theo một số dữ liệu, người bị chứng tự bế trí nhớ rất tốt, có thể nhớ tới chuyện từ xa xưa, rất lâu về trước.

Phùng Triều Ân hiện tại cũng đã hai mươi lăm tuổi, chuyện ấu trĩ như xé sách bài tập, bỏ côn trùng vào cơm đương nhiên là không thể mặt dày mà làm, chắc chắn đã là chuyện từ rất nhiều năm trước.

Phùng Ngọc Sinh nói cậu câu dẫn, đại khái là việc hai năm gần đây.

Suốt một thời gian dài như vậy, Dương Cần đã làm những gì? Bà ta là mẹ Điền Chính Quốc, nếu đã muốn lập gia đình mới thì phải chuẩn bị chu toàn để bảo vệ con mình không bị bắt nạt. Vậy bà đã vì Điền Chính Quốc làm những gì?

"Mẹ em những lúc như vậy làm gì?"

Điền Chính Quốc cúi đầu nói: "Mẹ nói tôi nên ngoan một chút, không có chuyện gì làm thì đừng để bị Phùng thúc thúc cùng anh trai nhìn thấy, khỏi chọc bọn họ nhọc lòng. Ngoan một chút sẽ không làm người khác tức giận, chúng tôi ở Phùng gia cũng tốt hơn ít nhiều."

Kim Thái Hanh trong lòng cười lạnh, ngoan một chút thì sẽ không làm cho người ta tức giận?

Cách nói này ngược lại rất quen tai.

Kim Dương Huy thích nuôi ngựa, coi trọng Chu Uyển Dung cũng bởi vì kĩ thuật cưỡi ngựa của bà tốt, nhất thời nhịn không được liền tại lúc vợ đang mang thai đi quá giới hạn. Nhưng mà loại người như thế làm gì có thật tâm, chỉ là vui đùa một chút thôi.

Chu Uyển Dung lại nội tâm oán giận, dùng roi ngựa Kim Dương Huy đã từng cầm đánh trên lưng hắn, hỏi hắn sao lại không lấy lòng Kim Dương Huy, dùng roi ngựa dạy cho hắn nghe lời.

Nếu như Dương Cần thật sự yêu thương cậu, hẳn là phải bảo vệ cho cậu thật tốt chứ không phải để cậu chịu ủy khuất, dạy cậu đừng ra ngoài như vậy.

Dù chứng tự bế mất có đi thì còn nghĩa lý gì chứ, có thể khiến Điền Chính Quốc trở về thành đứa nhỏ hoạt bát, đáng yêu nữa không?

Câu trả lời là không thể, Điền Chính Quốc sợ là cả đời chỉ có thể nhát gan như vậy.

Xem ra ngoại trừ việc điều tra tại sao hôm nay Điền Chính Quốc lại sợ đến mức chạy đi tìm hắn thì còn phải tìm hiểu sâu hơn rốt cuộc trước khi gả cho hắn Điền Chính Quốc sống ở Phùng gia là cái dạng gì.

"Đàn, đàn anh."

Kim Thái Hanh ngước mắt: "Hả?"

Điền Chính Quốc nhịn xuống kích động muốn rút tay về, cảm giác ngón tay mình đều bị hắn bóp đến đỏ, có chút đau, nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh rất thích tay tôi sao?"

Kim Thái Hanh bị câu hỏi này của cậu làm cho sững sờ, đứa nhỏ này rốt cuộc là không hiểu gì hay là giả vờ không hiểu. Nói cậu đơn thuần nhưng vẫn vô thức mà dựa sát vào người hắn, ỷ lại hắn. Nói cậu cố ý nhưng lại bày ra một bộ thuần túy không nhuốm một chút sắc dục nào.

Vô tình câu dẫn lại là điểm chí mạng nhất.

Nếu cậu biết mỗi lần hắn trở về, nhìn thấy cậu yên lặng ngủ liền tưởng tượng tay cậu nắm cái gì, phỏng chừng sẽ bị dọa sợ đến tông cửa chạy mất.

Kim Thái Hanh không quá kích động, khẽ cười buông tay cậu ra, xoa xoa đầu cậu nói

"Thích."

Hai má Điền Chính Quốc nóng lên, không biết là bởi vì phòng ấm hay cái gì khác, đầu ngón tay run rẩy thu về, luôn cảm thấy những chỗ bị hắn sờ qua đều rất nóng, có một loại xúc cảm khác thường.

Hai mắt cậu rũ xuống nhìn ngón tay thon dài của Kim Thái Hanh, không có trắng mịn như tay cậu mà là tràn đầy lực đạo, phảng phất như có thể một phát bóp cậu chết ngắc. Bỗng nhiên lại nghĩ đến thời điểm hắn sờ vào tuyến thể, hô hấp phút chốc hơi rối loạn.

".... Tay, tay anh cũng rất đẹp."

Kim Thái Hanh cụp mắt nhìn xuống ta của chính mình, đè xuống tâm tư đang phun trào nơi đáy lòng, thần xui quỷ khiến hỏi một câu: "Vậy em có thích nó không?"

Điền Chính Quốc khẽ giật môi.

Kim Thái Hanh vốn là chỉ định đùa giỡn, thu tay về nói: "Được rồi, về nhà đi, gần đây tôi rất bận sẽ không về nhà."

Chóp mũi Điền Chính Quốc rịn đổ mồ hôi, nỗ lực vững vàng hô hấp theo bản năng, thuận theo câu hỏi của hắn nói: "Thích, tôi thích."

Kim Thái Hanh ngẩn ra, đáy lòng vốn đang lặng yên, không hề bận tâm lại gợn lên từng đợt sóng dâng trào. Tay hắn mới thu về lại lần nữa vòng lại, thừa dịp cậu nghiêng đầu đi liền nắm lấy vành tai của cậu "Quốc Quốc, không được sợ tôi."

Điền Chính Quốc nhất thời run lên.

Việc cậu sợ Kim Thái Hanh từ khi nào đã trở thành một loại bản năng. Sự sợ hãi này như kiểu xuất phát từ sâu thẳm trong lòng mà tràn ra. Chỉ cần nhìn thấy hắn liền quên mất nên nói gì, cũng không biết nên làm gì, chỉ muốn chạy trốn khỏi tầm mắt của hắn.

Mỗi lần hắn nhìn cậu, trái tim cậu liền nhảy loạn, loạn đến cơ hồ có thể trôi lên đến cuống họng, so với loại sợ sệt đối với Phùng Ngọc Sinh cùng Khương Phi thì không giống nhau.

Cậu luôn có cảm giác, mỗi lần ở trước mặt Kim Thái Hanh giống như là... Không mặc quần áo, nơi nào cũng đều bị hắn nhìn thấy.

Điền Chính Quốc nuốt nước bọt, nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó liền thở hắt ra một hơi.

"Còn khó chịu sao?" Kim Thái Hanh nhìn mồ hôi hơi đọng lại nơi chóp mũi cậu, viền mắt hồng hồng không bình thường, cảm giác khoang mũi mình tràn ngập tin tức tố vị sữa nồng nặc.

Hắn đưa tay đẩy ra cổ áo lông, phát hiện ở xương quai xanh hơi đỏ lên, có chút bầm, da Điền Chính Quốc lại trắng, thoạt nhìn vô cùng đáng thương. Lông mày Kim Thái Hanh lập tức nhăn lại, trên người cũng phóng ra một luồng tin tức tố.

Điền Chính Quốc chân đứng không vững, theo phản xạ nắm lấy cánh tay hắn thở dốc.

Kim Thái Hanh xoa xoa xương quai xanh của cậu, ngữ khí trầm thấp "Đau không?"

Điền Chính Quốc lắc đầu, lại gật đầu "Đau."

"Tại sao không nói cho tôi?"

"Tôi..." Điền Chính Quốc nhẫn nhịn run rẩy, tùy ý để hắn vuốt ve xương quai xanh của mình, ngẩng đầu lên có chút oan ức nhìn hắn: "Vừa nãy không đau, anh chạm vào liền đau."

Đầu ngón tay Kim Thái Hanh ngứa ngáy, ở trong lòng cười khổ, đứa nhỏ này chọc hắn như thế rồi lại sợ hắn đến vậy.

Đoán chừng hôm nay tới không phải để cầu xin trợ giúp mà là để dằn vặt hắn.

_________________________

Tác giả có lời muốn nói: Thật ra tôi muốn cho Quốc Quốc nói một câu, bản thân cậu ấy rất nhát gan lại thêm vào Dương Cần lại một mực dạy phải ngoan. Cho nên cậu ấy liền thâm căn cố đế* một loại ý nghĩ "Mình chỉ cần ngoan sẽ không bị khi dễ."

*Thâm căn cố đế: Ăn sâu vào trong rễ, không bỏ được.

Nỗi sợ đối với Kim Thái Hanh, một nguyên nhân là do cậu ấy bản năng tin tưởng Dương Cần, thứ hai là nỗi niềm kỳ lạ khi đối mặt với Kim Thái Hanh không kia có cách nào định nghĩa liền coi là sợ hãi. Cậu ấy không rõ sợ hãi và hoảng loạn là hai việc khác nhau, cái này cũng là tại sao cậu ấy có thể ở chung với Ninh Lam và Chu Tố.

Trở lại, mỗi lần Kim Thái Hanh có hơi hơi ôn nhu một chút dụ dỗ liền cơ bản có thể nói chuyện bình thường, một là thật sự rất ngoan, hai là thời kỳ hoảng loạn quá độ đã trôi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro