Chương 22: Tự tay nâng mặt trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kim tổng."

Ninh Lam đứng ở ngoài gõ cửa, không đi vào, rất có chừng mực gọi trước một tiếng. Chờ đến sau khi hắn nói vào đi mới đẩy cửa tiến vào.

"Chuyện gì?"

"Mười phút nữa ngài có một cuộc họp."

Kim Thái Hanh ngẩng nhìn thời gian. Ninh Lam không nói rõ hắn tiếp theo không phải là đi họp mà là đến hỗ trợ cảnh sát lấy lời khai về lô hàng kia.

Điền Chính Quốc nhạy cảm phát hiện hô hấp của Kim Thái Hanh bỗng nặng đi. Nhưng cậu không phải là người sẽ chen vào cuộc nói chuyện của người khác, đành chờ hắn nói xong lại ra lệnh cho Ninh Lam đưa cậu về nhà mới mở miệng.

"Rất phiền phức sao?"

Kim Thái Hanh "Hả?" một tiếng "Cái gì phiền?"

Điền Chính Quốc nhấc chân tới gần bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Tôi cảm giác được hô hấp của anh có chút không bình thường, có phải là chuyện rất phiền phức không, tôi... có phải đã quấy rầy anh..."

"Không phiền phức, chút chuyện nhỏ thôi." Kim Thái Hanh đưa tay xoa xoa đầu cậu, tận lực ôn hòa nói: "Bất luận là thời điểm nào em tìm đến tôi đều không phải quấy rầy, hiểu chưa?"

Điền Chính Quốc còn muốn hỏi tiếp mà Kim Thái Hanh không quá muốn trả lời, cầm lấy áo khoác của mình, khoác lên vai cậu, nói: "Ngoan ngoãn về nhà, muốn ăn cái gì bảo dì Lý làm."

Kim Thái Hanh nói xong lại hướng phía Ninh Lam: "Đưa em ấy về nhà. Nhớ cẩn thận."

"Nhưng mà..." Ninh Lam vừa muốn mở miệng liền nhìn thấy lông mày Kim Thái Hanh nhíu lại, vội vàng sửa lời: "Vậy tôi bảo Khâu Phỉ cùng đi vớingài."

"Ừ."

Kim Thái Hanh giao phó xong lại thay Điền Chính Quốc mặc áo khoác cẩn thận, vỗ vỗ vai cậu rồi đi. Chưa đi được hai bước, ngón tay liền bị một lòng bàn tay ấm áp bao lại.

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn "Làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc vội như bị bỏng, lúng túng buông tay ra, ánh mắt tránh né Ninh Lam chỉ nhìn Kim Thái Hanh, tận lực ổn định hô hấp hỏi: "Anh... Anh tối nay sẽ về nhà sao?"

Kim Thái Hanh nói: "Có chút bận, gần đây cũng sẽ không có thời gian để về, đừng sợ."

Điền Chính Quốc siết áo khoác của hắn, nhẹ nhàng rũ mắt xuống, nhìn bóng lưng hắn rời đi, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn là nuốt ngược trở lại, một chữ cũng không thốt ra.

Ninh Lam thấy vậy hỏi "Làm sao vậy? Không nỡ?"

Điền Chính Quốc vừa nghe, nhất thời quay đầu nhìn Ninh Lam không biết phải trả lời thế nào, lại cúi đầu không nói. Khóe miệng Ninh Lam khó nhịn tràn đầy tiếu ý, tiến tới hỏi cậu "Tôi có thể hỏi cậu vấn đề này không?"

Điền Chính Quốc gật đầu.

"Cậu cảm thấy Kim tiên sinh lớn lên đẹp mắt không?"

Điền Chính Quốc không rõ vì sao Ninh Lam lại hỏi như vậy, chần chừ một lúc rồi gật đầu "Đẹp mắt."

Ninh Lam nở nụ cười, hỏi vậy xong cũng liền thôi: "Đi thôi, đưa cậu về nhà."

Điền Chính Quốc ngẩn ra, sau đó thì sao?

Chỉ thế thôi á?

Ninh Lam theo chân Kim Thái Hanh đã rất nhiều năm, xem như là được một tay hắn dạy dỗ. Bắt đầu từ lúc tốt nghiệp đại học liền đi theo hắn, chẳng mất quá lâu đã tự mình biết làm sao để am hiểu lòng người.

Ninh Lam tự lái xe đưa Điền Chính Quốc trở về, cậu ngồi ở ghế phó lái không nói gì, rũ mắt nhìn áo khoác Kim Thái Hanh mặc cho mình. Hắn chỉ mặc âu phục đi nên sẽ rất lạnh.

Vì hắn đưa áo khoác cho mình.

Ninh Lam nói: "Kim tiên sinh và giáo sư Phó quen biết nhau từ rất lâu, lần này giáo sư làm đám cưới, nếu như Kim tiên sinh chưa kết hôn phỏng chừng cũng có thể làm phù rể. Bất quá đã kết hôn rồi nên không làm được."

Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn Ninh Lam, tỏ ý chưa hiểu

Ninh Lam mắt nhìn thẳng, vững vàng lái xe, giọng điệu mang chút xưa cũ nhàn nhạt nói: "Tham gia lễ cưới hẳn là phải đưa người đến tham gia, huống hồ tiên sinh và giáo sư Phó còn là bạn tri kỷ, mang theo người yêu đến là hôn lễ cũng là điều nên làm. Tiên sinh kết hôn rồi mà người yêu lại không thể cùng đến tham gia lễ cưới của bạn tốt, vậy thì Kim tiên sinh..."

Điền Chính Quốc cuối cùng cũng bắt sóng được.

Cậu cúi đầu hạ mắt xuống "Tôi biết, nhưng mà..."

Ninh Lam giẫm phanh xe, ngắt lời cậu "Đến nhà rồi."

Buổi tối, Điền Chính Quốc tắm xong vén chăn lên giường, Ục Ục đang vùi đầu trong gối lập tức mở mắt ra, cà cà trong lồng ngực cậu.

"Meo meo~~"

Điền Chính Quốc nằm lì trên giường ôm lấy Ục Ục, khẽ hỏi "Ục Ục, nói xem mình có muốn đi cùng đàn anh không? Nếu như người khác có người yêu đi cùng mà đàn anh lại không có, chắc hẳn là sẽ rất khổ sở đi. Còn có chút mất thể diện nữa."

"Meo Meo~~"

"Ục ục cũng cảm thấy như vậy sao?"

Ngón tay Điền Chính Quốc trên lưng Ục Ục vô thức xoa một vòng, sau một lát lại nói: "Vậy mình phải nói cho đàn anh một tiếng thôi."

"Meo meo~~"

Điền Chính Quốc cùng Ục Ục thỏa thuận xong, cậu bò lên lấy điện thoại tìm số Kim Thái Hanh, khẽ hít một hơi thật sâu mới gọi tới.

"Đàn, đàn anh."

"Làm sao vậy?" Kim Thái Hanh vừa bắt đầu cuộc họp, thời điểm nghe thấy điện thoại kêu liền muốn đưa tay lên ngắt, lại vừa nhìn người gọi là Điền Chính Quốc, bỗng đơ ra năm giây, cuối cùng vẫn nghe máy. Hắn phất tay ra hiệu cho người phụ trách cứ bắt đầu bình thường, một tay cầm điện thoại nghe.

"Bộ phận xã giao của chúng tôi lúc xảy ra chuyện nhất thời không khống chế được dư luận. Kim thị chúng ta cũng là người bị hại, đối với việc trái pháp luật chúng ta không hề nhân nhượng cũng sẽ không đụng tới. Thế nhưng tôi cảm thấy bộ phần thị trường lại cố tình không phối hợp với chúng tôi, tôi không hiểu là vì nguyên nhân gì."

"Chúng tôi không phối hợp? Bộ phận xã giao nói bao nhiêu câu chúng tôi liền phải làm bấy nhiêu chuyện. Chúng tôi cũng cần thời gian sắp xếp công tác, không phải chỉ cần tạo dựng một cái quan hệ xã giao là có thể giải quyết tất cả."

Điền Chính Quốc ở bên kia nghe được tiếng cãi vã, dũng khí mới vừa nhen nhóm trong bụng liền nháy mắt tiêu mất "Tôi... Không có việc gì, xin lỗi quấy rầy công việc của anh."

Kim Thái Hanh dừng một chút, nhìn lướt qua mấy người đang tranh luận, thấp giọng nói vào điện thoại "Đừng ngủ, tôi sẽ gọi lại cho em, có được hay không?"

Điền Chính Quốc "Ừm" một tiếng, ngoan ngoãn cúp điện thoại.

Cậu cách một lúc lại bò lên ngó xem điện thoại có động tĩnh gì không, không thấy gì lại đợi thêm một lúc nữa. Cuối cùng vẫn là không chống đỡ nổi mí mắt nặng trịch, chậm rãi ngủ thiếp đi mất.

Lúc Kim Thái Hanh hết bận, nhìn đồng hồ cũng đã sớm qua mười hai giờ, nghĩ cậu đã ngủ nên cũng không gọi lại sợ đánh thức cậu.

Khoảng thời gian này hắn không làm việc thì cũng bù đầu họp hành, không phải ở trên xe thì chính là trên máy bay. Nhưng bởi vì lần trước Điền Chính Quốc té xỉu ở trong nhà mà chẳng ai biết cho nên chỉ cần có thể trở về Bình Châu thì nhất định hắn sẽ trở về.

Lúc bước vào nhà dì Lý còn thức, nhìn thấy hắn trở về liền thở dài nói: "Cậu gầy đi nhiều đấy".

Kim Thái Hanh nở nụ cười nói: "Cháu chưa ốm được, Điền Chính Quốc đâu?"

"Đang ngủ, buổi tối đã chịu ăn kha khá, khẩu vị xem ra vẫn ổn. Chỉ là tự dưng đề cập đến việc ở ký túc xá, hỏi tôi tôi liền bảo cậu ấy hỏi cậu."

"Ừ."

Kim Thái Hanh cởi áo khoác đưa cho dì Lý, phanh mấy nút âu phục, chầm chậm theo từng bậc thang đi lên lầu. Cửa phòng ngủ không khóa, hắn thả nhẹ bước chân đi vào, đột nhiên bốn mắt nhìn nhau có chút lúng túng.

"Đàn, đàn anh!?... A đau!"

Dao khắc trong tay Điền Chính Quốc đột nhiên chệch đi xẹt qua tay, nhất thời máu tươi đỏ thẫm nhỏ xuống, nước mắt lập tức lã chã rơi.

Kim Thái Hanh hoảng lên, vội vàng đi tới cầm lấy tay cậu nửa ngồi nửa quỳ đặt ngón tay kia ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi chặn lại vết thương để cầm máu.

Nước bọt kích thích làm Điền Chính Quốc không nhịn được co rúm lại, nhìn thân thể Kim Thái Hanh cao lớn nửa ngồi nửa quỳ ngồi trước mặt, ngón tay lại bị hắn ngậm vào trong miệng làm cậu có chút bối rối, ngay cả đau đớn cũng quên bẵng mất.

Mãi đến tận lúc Kim Thái Hanh buông ngón tay cậu ra, phun máu trong miệng đi, cầm lấy hòm thuốc đưa cậu giữ, thời điểm bôi thuốc mới phản ứng được "Đàn anh, đau."

Điền Chính Quốc ngoại trừ sợ hắn thì còn sợ đau nữa, một chút đau đớn cũng khó mà chịu nổi, Kim Thái Hanh liền tìm một đề tài để phân tán tư tưởng cậu.

"Sao bây giờ còn chưa ngủ?"

Điền Chính Quốc nghiêng đầu, nhìn vật đang điêu khắc dở trên bàn, thấp thỏm nói: "Anh nói gọi điện thoại cho tôi, tôi... Tôi đã ngủ một lần, sợ sẽ ngủ tiếp liền, liền tỉnh dậy chờ anh."

Ngón tay Kim Thái Hanh hơi ngừng lại, trong ngực cũng sinh ra chút chua xót. Sao đứa nhỏ này có thể ngoan đến như vậy.

"Có chuyện gì muốn nói với tôi nào?" Kim Thái Hanh giúp cậu băng lại vết thương, trước tiên dặn dò: "Được rồi, trước mắt đừng dính nước, đổi thuốc thì tìm dì Lý, biết không?"

Điền Chính Quốc gật đầu, mới vừa muốn nói chuyện, Kim Thái Hanh liền chỉ vào đầu gỗ trên bàn nói: "Cái này có thể cho tôi không?"

"Anh cũng thích búp bê vải sao?" Điền Chính Quốc thuận theo hướng hắn nhìn, bỗng nhiên có chút ủ rũ "Nhưng mảnh gỗ bị tôi xẹt qua, điêu khắc xong trên mặt cũng sẽ có vết sẹo."

"Không sao."

Kim Thái Hanh không bình luận gì, chỉ nở nụ cười "Chỉ là tôi không rõ lắm làm thế nào để khắc ra được con búp bê tinh xảo này, Quốc Quốc có thể giảng cho tôi một chút được không?"

Điền Chính Quốc cho là hắn thật sự yêu thích, đôi mắt nhất thời sáng lên, từ trên ghế đứng dậy, ôm lấy đầu gỗ mình đang điêu khắc kia đặt trong lòng ngực Kim Thái Hanh, tự nhiên ngồi xổm trước mặt hắn.

"Anh xem nơi này, bởi vì ngoại trừ chân tay và đầu ở ngoài thì toàn bộ phần còn lại là được làm từ vải, giống như là một cái túi. Thế nên mới gọi là búp bê vải, người ta còn làm đòn gánh, bao lấy tay gỗ này rồi dùng cột điều khiển."

"Tóc của bọn chúng đều là dùng tóc thật đính vào, còn có mắt, anh xem nó có thể chuyển động, là làm bằng pha lê."

Kim Thái Hanh cụp mắt nhìn cậu thao thao bất tuyệt giảng giải điêu khắc với hắn, cả người giống như phủ một vầng sáng, mềm mại khiến người ta có chút không dám đụng vào.

Đời này của hắn đã thấy rất nhiều kẻ a dua nịnh hót, quỷ kế đầy mình. Đứa nhỏ đơn thuần như Điền Chính Quốc phải cần được hắn cẩn thận chăm sóc mới có thể tiếp tục sinh tồn. Thật giống như là một trân bảo quý hiếm không dễ có được.

Hắn chiếm được rồi, sẽ không muốn mất đi.

"Quốc Quốc."

Điền Chính Quốc đang nói đến phần quan trọng, có chút nóng nảy nắm chặt tay hắn nói: "Anh đừng ngắt lời tôi nha, anh gọi làm tôi quên mất mình đang nói đến khúc nào rồi."

"Được được, không ngắt lời, Quốc Quốc nhớ lại rồi nói tiếp đi, tôi nghe đây."

Điền Chính Quốc dùng sức gật đầu rồi lại ngồi xổm nhích lại gần hắn một chút, tay cũng tự nhiên đặt ở đầu gối hắn, một tay khác lại đùa nghịch đôi mắt cùng đôi môi búp bê tựa như sợ mình quên mất việc cần nói.

Khí vị tin tức tố nhẹ thơm quanh quẩn tại chóp mũi, bị hơi ấm trong phòng ủ làm càng thêm mềm, càng thêm ngọt.

Kim Thái Hanh hít một cái thật sâu, mùi hương ngọt ngào căng đầy trong lá phổi. Một thiếu niên đơn thuần, tốt đẹp như thế, những việc dơ bẩn âm u kia vĩnh viễn không cần biết đến là được rồi.

Trên bệ cửa sổ có tuyết, ánh trăng xuyên qua cửa kính hắt lên mặt cậu, lộ ra vẻ mặt hớn hở không một chút sợ sệt nào, hai lúm đồng tiền bên má theo lời nói như ẩn như hiện. Đúng là ở lĩnh vực mình thích, không kiềm được lại có chút kiêu ngạo.

Kim Thái Hanh yêu bộ dạng này của cậu chết đi được, thế nhưng lại không thể không ngắt lời: "Quốc Quốc, muộn lắm rồi nên ngủ thôi, ngày mai hãy nói tiếp có được hay không?"

Điền Chính Quốc ngẩn ngơ, nháy mắt quay 360 độ biến trở về cái bộ dáng nhát gan kia, nhẹ nhàng gật đầu một cái nói: "Xin lỗi, tôi quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi, tôi, tôi lập tức đi ngủ."

Kim Thái Hanh lắc đầu một cái "Em nói chuyện với tôi, dù ở bất cứ lúc nào cũng không phải là quấy rầy. Tôi thích nghe em nói chuyện, chúng ta là vợ chồng, em tìm tôi nói chuyện là điều đương nhiên, phải không nào?"

Điền Chính Quốc nhất thời không rõ ràng ý tứ câu nói này, mà vừa nghe thấy hai chữ vợ chồng liền đột nhiên nhớ tới mục đích của mình hôm nay, vội vàng bò lên giường.

Kim Thái Hanh đắp chăn cho cậu, bị cậu dọa sợ hết hồn "Làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc cổ vũ ở trong lòng nhiều lần, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh đèn ấm áp trong phòng làm nổi bật hai má hồng hồng, vẻ mềm mại ngoan ngoãn khiến người ta muốn cúi đầu hôn xuống.

Kim Thái Hanh chưa kịp khắc chế ý nghĩ này, cổ đã tự động gập xuống.

"A!!!" Điền Chính Quốc trừng lớn hai mắt, kinh hãi đến cực độ đưa tay ngăn lại trước ngực Kim Thái Hanh, hô hấp nháy mắt hỗn loạn, tin tức tố cũng theo đó mà phóng ra tứ phương.

Kim Thái Hanh tận lực kiềm chế con quỷ dâm dục trong mình, không có hôn quá sâu, chỉ chạm nhẹ trên môi, thời điểm buông ra liền đưa tay miết nhẹ trên môi cậu, thấp giọng nói: "Quốc Quốc, tôi có thể hôn nhẹ em một phát được không?"

Điền Chính Quốc che miệng, hiển nhiên là bị giật mình, đôi mắt ngậm nước hơi hoảng loạn lên án "Nhưng mà, nhưng mà anh đã hôn rồi đó!"

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Kim tổng thấp kém: Tôi tôi tôi hôn được lão bà rồi!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro