Chương 24: Tự tay nâng mặt trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạng vạng, nắng chiều chiếu lên bãi cát, nhuộm vàng một màu ánh kim. Gió biển thổi tốc vào mặt mang theo hương vị mằn mặn. Nhà xưởng rách nát bò đầy dây leo, cũ kĩ đến hoang tàn.

Kim Thái Hanh đỗ xe ở rất xa, một mình xuống xe đi về phía nhà xưởng, đang đi lại bị một cái thùng dầu lớn lăn ra chặn đường.

Hắn nghiêng người vòng qua vũng nước đã kết thành băng, đi qua nhà xưởng chồng chất lốp xe nát bươm, dừng lại trước một nhà kho cũ.

Trong kho đóng một lớp bụi dày, không khí tràn ngập mùi mốc ẩm và mục nát. Cách đó không xa lại có một bình rượu cùng vỏ hộp thức ăn nhanh. Ai nhìn qua cũng biết nơi này có người ở.

Hắn quét mắt xung quanh căn phòng một lượt.

"Đi ra đi."

Một nam nhân từ sau thùng hàng đi ra, quần áo tuy rằng vừa bẩn vừa nhăn nhúm nhưng vẫn có thể nhìn ra chúng có giá trị không nhỏ. Gã nhảy xuống từ trên cao, cùng Kim Thái Hanh bốn mắt nhìn nhau.

Kim Thái Hanh đứng ngay cửa, vừa vặn che khuất ánh sáng.

Gã quan sát cẩn thận một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười "Cậu thật sự dám đến một mình? Cậu không sợ tôi lừa cậu đến để giết cậu à? Kẻ thù của cậu nhiều đến vậy mà."

Kim Thái Hanh nói: "Anh sẽ không."

"Sao cậu lại nghĩ là không." Gã tùy ý ngồi trên một cái bàn đá, không còn vẻ kiêu ngạo ngày xưa, cũng chẳng thể trưng lên bộ mặt ta đây lúc trước.

Kim Thái Hanh nói: "Chỉ cần có chút đầu óc cũng biết nếu bây giờ giả bộ chứng minh thì tôi sẽ chết càng thảm hơn, không cần phải lừa tôi đến tận nơi này để giết. Huống hồ, giết người là phạm pháp."

"Cậu vẫn vậy, rất lý trí. Thế tôi cũng không lòng vòng với cậu nữa. Tôn Khang Hoa chết chắc chắn không phải tự sát, tôi cần phải biết ai là hung thủ."

Kim Thái Hanh nói: "Cái này anh phải hỏi lực lượng cảnh sát, tôi không biết phá án."

"Tôi đây không cần biết, cậu không giúp tôi điều tra ra ai là kẻ giết hắn, vậy người chết tiếp theo sẽ là tôi." Gã kia duỗi thẳng hai tay, đi một vòng tại chỗ, nói: "Tôi không có lựa chọn, cậu lại càng không"

"Hoàng Mạnh - trợ thủ đắc lực của Tôn Khang Hoa, hai người năm đó ở nước ngoài một đen một trắng. Anh chỉ ở trong bóng tối không lộ diện, Tôn Khang Hoa mới đầu còn xuất hiện, càng lớn tuổi lại càng không dũng cảm, ý tốt lại không đáng bao nhiêu, thậm chí còn ở trong bóng tối nhổ đi thế lực của anh. Vụ tai nạn của Kim Bình Ngôn năm đó, hẳn là anh làm đi."

Hoàng Mạnh sững sờ "Cậu, làm sao cậu biết được!"

Kim Thái Hanh vẫn đứng đó, đưa lưng về phía hoàng hôn rực rỡ tạo ra một bóng đen hất vào trong kho, nói tiếp: "Tôi nói rồi, giữa chúng ta không phải giao dịch, là tôi cứu anh."

"Đã biết như thế tại sao cậu còn tới?" Hoàng Mạnh lần đầu tiên chứng kiến sự đáng sợ của Kim Thái Hanh, sợ hãi nhất thời không kiềm chế nổi "Cậu muốn báo thù cho anh cậu?"

"Không." Kim Thái Hanh cố dằn xuống cảm giác muốn ho, lúc nãy bị gió biển phả vào người hình như làm trận cảm mạo càng thêm nghiêm trọng. Hắn đáng lẽ nên nghe lời Điền Chính Quốc, truyền nước trước rồi đi.

Hoàng Mạnh đợi một hồi vẫn không thấy hắn lên tiếng, rống to: "Cậu có phải đã báo cảnh sát không!?"

Kim Thái Hanh nói: "Nếu tôi đã báo cảnh sát thì sẽ không cần phải tự mình đến đây. Tai nạn xe của Kim Bình Ngôn là chuyện của anh ta, không cần tôi báo thù hộ. Nguyên nhân cái chết của Tôn Khang Hoa cũng không liên quan đến anh. Tôi đến, là muốn biết một chuyện khác."

Nửa giờ sau, một đoàn xe cảnh sát đuổi đến căn nhà nơi bãi biển đó, bắt trói tận tay Hoàng Mạnh, đồng thời cũng cứu được Kim Thái Hanh một thân đẫm máu ra ngoài.

Thời điểm Điền Chính Quốc biết chuyện, hắn đã làm phẫu thuật cấp cứu xong xuôi, hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường hơn một giờ mới tỉnh lại. Kim Thái Hanh khẽ ho khan một tiếng lại bởi vì đau mà cố nhịn xuống.

Hắn nghiêng đầu liếc nhìn sắc trời bên ngoài.

Tối đen.

"Đàn anh." Âm thanh nghèn nghẹn phát ra từ cổ họng Điền Chính Quốc, thật giống như một chú chó con bị vứt bỏ, vô cùng đáng thương.

Hai mắt Điền Chính Quốc hơi sưng đỏ, liếc mắt cũng biết cậu vừa khóc một trận, nằm nhoài bên giường bệnh cũng không biết là đã ngủ hay còn thức.

Kim Thái Hanh cố gắng điều tiết hơi thở, nhẹ nhàng không động đến vết thương trước ngực, khẽ nở nụ cười nói: "Tôi không sao, sao em chưa về nhà, mai không có tiết sao?"

"Anh có đau không?"

"Không đau." Kim Thái Hanh gồng mình đưa tay xoa đuôi mắt cậu, lúc gần chạm đến lại chần chừ, thu tay lại nói: "Tôi hơi khát, có thể lấy cho tôi một ly nước không?"

Điền Chính Quốc gật mạnh đầu, cầm nước ở trên tủ đầu giường đưa qua cho hắn. Kim Thái Hanh căng người nhận lấy, chống người uống một ngụm. Vết thương trên ngực bị động đến, đau không kìm nổi mà hít một ngụm khí lạnh, trán ướt đẫm mồ hôi.

Điền Chính Quốc cầm lấy cốc nước Kim Thái Hanh vừa uống, nhìn hắn thở hổn hển nằm trên giường, trên vải băng lại bắt đầu thấm máu, run giọng hỏi hắn: "Tại sao anh lại bị thương?"

Điền Chính Quốc rất sợ, thời điểm được Ninh Lam đưa đến, nhìn thấy hắn sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường, nước mắt lập tức rơi xuống không ngừng.

"Không có gì đâu, đừng khóc." Kim Thái Hanh duỗi tay xoa mặt cậu, hỏi: "Đúng rồi, Ninh Lam đâu?"

"Chị Ninh Lam vừa đi ra ngoài gọi điện thoại."

Lời Điền Chính Quốc vừa dứt lời, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, Kim Dương Huy và Chu Uyển Dung trước sau tiến vào, đằng sau còn có Mục Sương Lam đẩy xe cho Kim Bình Ngôn.

Điền Chính Quốc mất tự nhiên đứng phắt lên, cổ chân lại theo đó mà tê rần, trực tiếp ngã lại trên ghế.

Chu Uyển Dung bước nhanh chân tới kéo Điền Chính Quốc sang bên cạnh, đồ trang trí ở móng tay mạnh mẽ bấm trên tay cậu, in hằn lên một đường, đau dữ dội.

"Thái Hanh, con sao lại bị thương thành như vậy!"

Chu Uyển Dung bắt đầu đỏ mắt, không biết là thật tâm hay giả dối "Trước khi làm chuyện gì lẽ nào không cân nhắc đến cảm nhận của cha mẹ à? Con tự mình mạo hiểm, lẽ nào không nghĩ đến chúng ta cũng lo lắng sao?"

Kim Thái Hanh nghe vậy khẽ cười một tiếng, thanh âm khàn khàn giễu cợt: "Các người cũng biết lo lắng? Giờ tôi mới thấy đấy."

Chu Uyển Dung đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó lại cao giọng nói: "Đương nhiên! Con là con trai của mẹ, mẹ không đau lòng con thì đau lòng ai, mẹ còn hận vì sao người bị thương không phải là mẹ!"

Kim Dương Huy đứng một lúc, không có kích động như Chu Uyển Dung, nhưng giọng điệu lại mang tâm tư giống như vậy: "Trước khi mạo hiểm, có cân nhắc qua không?"

"Kim lão, tình cảnh của tôi hiện tại, ông cảm thấy còn có thể cân nhắc sao? Ông là dao thớt, còn tôi chẳng qua chỉ là con cá đang giãy dụa trước bị mổ ra mà thôi."

Kim Bình Ngôn khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn thấy Mục Sương Lam cúi đầu không nói, bản thân hắn cũng không đả động đến.

Kim Dương Huy nói: "Cậu không cần thiết phải gay gắt như thế, cậu ngày hôm nay là kết quả của việc hành động để lại nhiều sơ hở. Thương trường như chiến trường, gây thù chuốc oán quá nhiều sẽ dẫn đến những tai hại vô ích mà chính cậu cũng không lường được."

"Nói đúng lắm."

Kim Dương Huy siết chặt cây batoong trong tay, không muốn tiếp tục phí lời với hắn, đi tới cao ngạo hướng mắt xuống giường bệnh: "Nói đi, cậu gọi Ninh Lam tới tìm tôi để làm gì."

Kim Thái Hanh nói: "Từ chức nhượng lại Kim thị cho người có tài."

Kim Dương Huy sửng sốt, kinh ngạc nhìn sắc mặt tái nhợt của Kim Thái Hanh, trong cuộc chiến này hắn muốn nhận thua sao?

Không thể.

"Cậu lại muốn dùng mánh khóe gì?"

"Kim lão vẫn là đánh giá tôi cao quá rồi, bộ dạng tôi bây giờ có thể dùng được mánh khóe gì? Tôi bị thương lần này ít nhất cũng không thể quản việc công ty ba tháng. Mà công ty lại không thể một ngày vô chủ, nếu anh trai có thể trở lại, vậy thì phiền anh phải nhận lấy cái cục diện hỗn loạn này rồi."

Chu Uyển Dung vừa nghe vậy, lập tức phản bác: "Mẹ không đồng ý!"

Bà bỏ ra rất nhiều năm mới bồi dưỡng được một Kim Thái Hanh ưu tú như bây giờ. Nếu hiện tại không còn công ty, chẳng phải sau này bà phải nơm nớp nhìn sắc mặt Kim Bình Ngôn để nói chuyện hay sao?

"Bình Ngôn lâu như vậy không để ý đến công ty, bây giờ cho thằng bé tiếp nhận cũng không tiện lắm. Nhỡ đâu hội đồng quản trị không phục hoặc là đưa ra quyết định sai lầm thì sao bây giờ."

Kim Thái Hanh nói: "Sẽ không, tôi tin tưởng đại ca có thể xử lý mọi việc thật suôn sẻ."

Nói xong lại nhìn về phía Kim Bình Ngôn dừng ở cửa "Đại ca, anh sẽ không từ chối chứ?"

Kim Bình Ngôn dừng lại hai giây, không rõ là có ý gì, mỉm cười: "Chúng ta là người một nhà, cậu bị thương thì cứ an tâm dưỡng bệnh, chuyện công ty đã có anh và Sương Lam lo. Chờ đến khi cậu khỏi bệnh, công ty liền giao lại cho cậu."

Kim Thái Hanh không có nhận câu này, chỉ nói: "Công việc sau này tôi để Ninh Lam hỗ trợ anh."

"Đương nhiên rồi." Đầu ngón tay Kim Bình Ngôn khẽ gõ trên đầu gối, một lát sau mới nói tiếp: "Mặc Mặc sắp nghỉ, anh cho nó đến đây với cậu nhé?"

Kim Bình Ngôn nói xong liền nhìn thấy đầu ngón tay Mục Sương Lam bỗng bấu chặt vào tay cầm xe lăn, khóe môi hơi câu lên "Nó rất thích cậu, còn hơn cả người cha này, thật khiến người ta đau đầu mà."

Kim Thái Hanh cũng nở nụ cười: "Tôi giúp anh trông thằng bé, có phát lương không?"

"Không phát."

"Không phát vậy ai muốn trông chứ, có đúng không hả Quốc Quốc." Kim Thái Hanh bỗng nhiên nắm chặt tay Điền Chính Quốc, dọa cậu sợ hết hồn.

"Hả?"

"Không có gì." Kim Thái Hanh nhìn những người trước mắt, mỗi người đều mang một tâm tư khác nhau, khẽ thở dài, cười nói: "Nhìn thấy chưa, trong nhà còn có đứa nhỏ ngốc, tôi tinh lực có hạn, trông không nổi hai đứa."

Chu Uyển Dung vừa nghe hắn nhắc đến Điền Chính Quốc chợt nhớ đến cái gì, hạ thấp giọng hỏi: "Con có phải còn có toan tính, dự định gì phía sau đúng không? Đây là tạm dừng để bố trí kế hoạch đúng không!?"

Kim Thái Hanh cũng đè xuống âm thanh của mình, nhìn mẹ đang gần trong gang tấc, cười mà không cười trào phúng một câu: "Tôi cũng là người, bị thương thì cần tĩnh dưỡng, căn bản không có sức để nghĩ ra nhiều mưu kế như vậy."

Chu Uyển Dung nhíu mày "Con đã nói sẽ không chắp tay đưa công ty cho Kim Bình Ngôn mà? Sao... lại thế được."

Kim Thái Hanh nói: "Hiện tại tôi bị thương nằm liệt giường rồi, không có cách nào, làm người có lúc sẽ phải thừa nhận thất bại của mình."

Chu Uyển Dung nghiêng đầu liếc mắt nhìn Điền Chính Quốc, đè nén giận dữ nói: "Mẹ đã sớm khuyên con không nên cưới thứ đồ lỗ vốn này. Nếu lúc đó con cưới Tam tiểu thư Phương gia thì bây giờ không phải đi đến bước đường này! Gia thế của nó, cả địa vị của nó..."

"Được rồi, nếu đại ca đã đáp ứng thì tôi liền bỏ xuống cái trọng trách này. Cảm phiền các người về cho, không tiễn."

Chu Uyển Dung còn muốn nói nữa nhưng xem sắc mặt Kim Thái Hanh chỉ đành nuốt hết xuống bụng, hung hăng liếc Điền Chính Quốc một cái, đi ra cửa đầu tiên.

Từ đầu đến giờ Mục Sương Lam không hề nói một câu, lúc đẩy Kim Bình Ngôn ra khỏi cửa chỉ ngẩng đầu lên nhìn Kim Thái Hanh một cái, thoáng gật đầu.

Kim Dương Huy quay đầu lại nhìn hắn.

Lão biết Kim Thái Hanh làm việc không bao giờ để sót lại một lỗ hổng nào, so với lão còn hiểm ác hơn. Làm sao có khả năng chịu thua đơn giản như vậy.

Lão sai người cất ma túy trong lô hàng của Kim Thái Hanh, Hoàng Mạnh lại bị tóm rồi, không lẽ Kim Thái Hanh đã phát hiện ra hết nên muốn thăm dò lão?

Không thể nào có chuyện hoang đường như vậy được, lão chưa tiết lộ bất kì thứ gì với Hoàng Mạnh cả.

Kim Dương Huy cau mày nhìn Kim Thái Hanh, phát hiện mình chưa bao giờ hiểu nổi hắn, tự mình đưa mình vào thế bị động. Kim Dương Huy nghi ngờ Kim Thái Hanh làm việc này là có mục đích riêng.

Nhưng lão tạm thời cũng nhìn không ra đầu mối, suy nghĩ một chút nói: "Cậu luôn luôn là con trai tôi, mặc dù tôi đối với cậu nghiêm khắc, nhưng đó cũng là vì hy vọng tương lai cậu sẽ tươi sáng. Nếu sau này trở lại công ty, Bình Ngôn chắc chắn không bạc đãi cậu."

Kim Thái Hanh nhếch môi "Cảm ơn Kim lão."

-

Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Điền Chính Quốc tuy rằng nhìn không thấu sóng ngầm mãnh liệt đấu đá này nhưng vẫn để ý những người kia từ lúc bước vào đến lúc rời đi đều không có một câu quan tâm đến Kim Thái Hanh. Không hề hỏi hắn có đau hay không.

Tam tiểu thư Phương gia mà Chu Uyển Dung nói, là Phương Nhuế sao?

"Quốc Quốc, nghĩ gì thế?"

Điền Chính Quốc cúi đầu ủ rũ "Tôi, tôi không giúp được anh, nếu như tôi có thể nói đỡ cho anh một chút đã tốt hơn rồi."

Kim Thái Hanh gắng gượng mỉm cười, thở gấp nói: "Quốc Quốc vốn dĩ đã rất giỏi rồi mà, biết khiêu vũ, còn biết điêu khắc búp bê, ưu tú hơn rất nhiều người rồi đó."

"Những thứ này đều không hữu dụng."

Điền Chính Quốc lắc đầu, nước mắt dường như lại muốn rơi xuống, âm thanh run run nói: "Xin lỗi."

"Vậy chúng ta lại nói đến điểm hữu dụng nào. Tôi bây giờ ngay cả nước cũng không tự uống được. Quốc Quốc sẽ bỏ mặc tôi sao?"

Điền Chính Quốc vội vã lắc đầu.

Kim Thái Hanh lại hỏi "Vậy bây giờ tôi không có việc làm, sau này phải dựa vào Quốc Quốc nuôi tôi đó."

"Tôi, tôi nuôi anh!"

Kim Thái Hanh trong lòng mềm nhũn, nhịn cười nói: "Nhưng mà tôi ăn rất nhiều, có thể sẽ xài hết toàn bộ tiền tích trữ của em, như vậy có được không?"

Điền Chính Quốc dùng sức hết gật rồi lắc đầu, sau đó lại tính toán sổ sách một chút "Một cái điêu khắc có thể bán được khoảng mười ngàn, trừ phí vật liệu và thời gian làm. Vậy một tháng năm ngàn có được không?"

Nếu nhiều hơn nữa thì không thể nuôi nổi.

Kim Thái Hanh không nghĩ tới cậu thật sự bắt đầu tính toán, bật cười nói: "Được, tôi sẽ tiết kiệm một chút, nói không chừng phải bớt đi của em vài cái bánh dâu tây nha."

Điền Chính Quốc lại vội vã lắc đầu "Tôi không ăn bánh dâu tây cũng được!"

"Ừm, vậy bây giờ Quốc Quốc có thể cho tôi uống chút nước không?"

Điền Chính Quốc nâng cốc, nhưng vì hắn nằm nên đút làm sao cũng lệch một chút, ly thuỷ tinh nghiêng một góc 15 độ, nước ngay lập tức chảy xuống cổ.

Cậu có chút gấp gáp đi quanh phòng tìm cái thìa, thế nhưng chỗ nào cũng không thấy. Cậu ngẩn ra một lúc rồi đưa mắt luống cuống nhìn hắn.

Kim Thái Hanh chỉ vào TV.

Điền Chính Quốc nhìn theo hướng hắn chỉ, nhất thời mặt liền đỏ bừng. Trong ti vi đang chiếu một bộ phim kiếm hiệp, nam chính bị thương đến hôn mê, nữ chính đang dùng miệng đút cho nam chính nửa cốc nước.

Cậu cũng phải, phải đút như thế sao?

Kim Thái Hanh ngửi được khí vị tin tức tố trên người cậu đang trào ra, biết cậu thẹn đến đỏ cả mặt rồi, vì vậy nở nụ cười nói: "Đùa em thôi, tôi tự mình uống là được, đặt xuống đây đi."

Điền Chính Quốc quay đầu lại nhìn thấy môi hắn khô nứt, giọng nói cũng khàn đến khó nghe, cắn răng uống một ngụm, cúi đầu phủ môi mình lên môi hắn, cẩn thận từng li từng tí đẩy nước qua.

Kim Thái Hanh sững sờ, thẫn thờ nửa giây mới xác nhận đây là sự thật, ực một phát ngụm nước kia. Điền Chính Quốc cứ thế đút cho hắn một ngụm lại một ngụm. Mãi đến tận khi nước trong cốc không còn, tin tức tố của hai người đã không tự chủ phóng ra ngập cả phòng.

Kim Thái Hanh bị tin tức tố của cậu câu dẫn, trong lòng cuồn cuộn sóng, không nhịn được đưa tay giữ chặt gáy cậu, mút lấy môi lưỡi mềm mại làm nụ hôn phút chốc trở nên sâu hơn.

Điền Chính Quốc theo bản năng giãy ra, Kim Thái Hanh thuận thế buông tay, ngón cái lau đi vệt nước trên môi cậu, lại chỉ tivi "Quốc Quốc, em nhìn xem."

Trên ti vi, hai nhân vật chính đang hôn nhau, chính là cái kiểu cậu và hắn vừa làm lúc nãy! Nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy đầu lưỡi hai nhân vật kia chen chúc qua lại trong khoang miệng. Sắc mặt Điền Chính Quốc ngày càng đỏ, thiếu điều chỉ muốn bốc cháy, quay đi không dám nhìn nữa.

Ninh Lam làm xong việc, tiện đường tiện tay mang theo bữa tối tiến vào, nói: "Một tháng năm ngàn, tôi nghĩ trước tiên hai người nên đi thông não đi, một đôi ngu ngốc."

Kim Thái Hanh vậy mà không tức giận, ung dung để Điền Chính Quốc lau mồ hôi trên trán cho mình, tranh thủ quắc mắt liếc Ninh Lam một cái.

Ninh Lam trừng lại hai cái, tức giận nói: "Một người suýt chút bị người ta chém chết, một người lại tự dằn vặt mình đến chuẩn bị nghẻo tới nơi. Hai người không thể để tôi bớt chuyện hay sao, tôi làm trợ lý của anh riết hồi chắc có ngày lên tăng xông đột quỵ mất."

"Có ý gì?"

Ninh Lam chỉ Điền Chính Quốc: "Sao anh không tự mình hỏi cậu ấy?"

Kim Thái Hanh lúc này mới để ý từ lúc hắn thức dậy Điền Chính Quốc chỉ ngồi đúng một chỗ. Hắn cảm thấy không hợp lý liền muốn đứng dậy kiểm tra. Vừa gập người, vết thương lập tức toạc ra, đau đến rên lên một tiếng. Thanh âm Kim Thái Hanh không tự chủ được, nghiêm giọng hỏi: "Trả lời tôi! Có chuyện gì xảy ra với em?"

_________________________

Tác giả có lời muốn nói: Chỉ là miếng bánh ngọt a, không có phân cảnh cạnh tranh trên chiến trường a, tất cả đều chỉ giúp việc phát kẹo a, nha nha nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro