Chương 25: Tự tay nâng mặt trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn Điền Chính Quốc, chau mày lớn giọng "Nói."

Điền Chính Quốc lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nhận lỗi: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không tùy hứng nữa."

"Tại sao bị thương?"

Điền Chính Quốc hơi co vai lại, chột dạ nói: "Tôi... Tôi hôm nay luyện khiêu vũ không cẩn thận trật chân, thực sự không đau chút nào hết."

"Hay lắm, em coi tôi là kẻ ngốc à? Trật chân có đau hay không tôi đến bây giờ còn không biết? Tốt nhất em nên thành thật trả lời mau."

Điền Chính Quốc vẫn không chịu hé miệng, nhìn thấy Ninh Lam đặt cơm tối lên bàn đột nhiên nhanh trí hỏi: "Anh đói.... Đói bụng không?"

"Không đói."

Điền Chính Quốc mím môi, bấu lấy ngón tay, ấm ức nhìn hắn.

"Đừng làm nũng, giả bộ đáng thương cũng vô dụng."

Điền Chính Quốc nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, trước ngực bọc băng gạc dày cộm, còn có vết máu bị thấm ra. Cậu không muốn khiến hắn quá bận tâm nhưng cỡ nào cũng không dám nói.

"Quốc Quốc, bây giờ em nói thật tôi sẽ không hung dữ với em. Nếu như chờ tôi tự tra ra được, em nghĩ mình có thể chịu đựng được sao?"

Điền Chính Quốc cắn môi "Thực sự là tôi không cẩn thận, không có... không có nói dối anh."

"Thật ?"

Điền Chính Quốc gật đầu, mạnh đến muốn rụng cả cổ.

Kim Thái Hanh cảm giác được Điền Chính Quốc luôn có bản năng gạt bỏ mâu thuẫn. Hắn không quá hiểu biết về chứng tự kỷ nên không dám mạo hiểm mà hung hăng với cậu. Vất vả lắm mới khiến người ta gỡ bỏ đề phòng với mình một chút , không nên để mấy câu hỏi này biến mọi thứ trở lại ban đầu. Bằng không, hắn khóc trôi 7749 dòng sông mất.

Một khi Điền Chính Quốc còn chưa ỷ lại vào hắn thì mỗi một đường đi nước bước đều phải hết sức cẩn thận bảo vệ cho cậu.

"Ăn cơm đi, ăn xong để Ninh Lam đưa em về nhà."

"Anh tức giận sao?"

Điền Chính Quốc ăn vài miếng, không thấy ngon miệng, gác đũa nhìn hắn nhắm mắt lại không ép hỏi mình nữa, trong lòng dấy lên bất an, căng thẳng móc móc ngón tay: "Lần sau tôi sẽ không như vậy nữa, anh đừng giận có được hay không?"

Kim Thái Hanh mở mắt ra "Quốc Quốc em biết tôi là gì của em không?"

Điền Chính Quốc lắc đầu, lại gật đầu, không quá chắc chắn nói: "Chồng?"

"Còn gì nữa?"

Điền Chính Quốc không biết nói như nào.

Kim Thái Hanh tiếp tục: "Em gả cho tôi, vậy thì bảo vệ em, chăm sóc em, nuông chiều em đều là trách nhiệm và bổn phận của tôi. Bất kể là em xảy ra chuyện gì cũng phải nói cho tôi, ỷ lại tôi là quyền lợi của em."

Điền Chính Quốc ngẩn ra, trong ý thức của cậu, giữa Dương Cần và Phùng Ngọc Sinh chưa từng có bất kỳ tình cảm chân thật nào, chỉ có nhẫn nhục cùng chịu đựng.

"Không hiểu sao?" Kim Thái Hanh muốn ngồi dậy, có hơi động đến vết thương trên người nhưng vẫn gắng sức ngồi lên. Điền Chính Quốc vội vàng cầm cái gối kê dưới lưng cho hắn.

"Trước đây lúc em bị bắt nạt thì phản kháng làm sao?"

Điền Chính Quốc cúi đầu xuống nói: "Tôi không có phản kháng. Mẹ nói tôi phải ngoan một chút. Tôi... không quá thông minh nên có thể sẽ bị bắt nạt, chỉ cần không tiếp xúc với bọn họ là được rồi."

Kim Thái Hanh cau mày, nhiệt độ quanh hắn như lập tức giảm xuống âm. Không quá thông minh thì phải né tránh những người khác? Khó trách đến bây giờ cậu chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, luôn luôn nơm nớp lo sợ người khác hung dữ với mình.

"Lại đây."

Điền Chính Quốc chần chừ một chút, dịch được chân đến gần liền bị hắn nắm chặt lấy cổ tay "Bị bắt nạt thì phải tìm người lớn trong nhà làm chỗ dựa, không phải trốn đi để bọn chúng không nhìn thấy."

"Nhưng mà..."

Kim Thái Hanh buông cổ tay cậu ra, bao trọn lấy tay nhỏ của đứa nhỏ, mười ngón tay đan xen, chậm rãi căn dặn "Tôi chính là người lớn trong nhà của em, hiểu chưa?"

Điền Chính Quốc nửa hiểu nửa không. Kim Thái Hanh biết khó mà dạy cậu quá nhiều thứ trong một lần. Muốn cậu học được cách ỷ lại, dựa vào hắn, nhất định không thể gấp gáp. Có thể ví như xây kim tự tháp vậy, phải chồng từng viên gạch lên mới tạo nên được một kiệt tác.

"Em nghe lời tôi không?"

Điền Chính Quốc chần chừ nửa giây, khẽ gật đầu.

"Nghe lời là tốt rồi, lần sau nếu có ai bắt nạt em, thì em nên làm như nào?"

Điền Chính Quốc trong lòng không chắc lắm, thử hỏi: "Nói cho anh?"

Kim Thái Hanh buông tay, đưa lên xoa xoa đầu cậu, ôn hòa cười: "Quốc Quốc của chúng ta thật thông minh."

Điền Chính Quốc khẽ cuộn ngón tay. Nhưng mà bọn họ đều nói cậu rất ngu ngốc, chỉ biết gây trở ngại, cái gì cũng không làm được, chỉ có mình hắn nói thế này với cậu mà thôi.

"Tôi... Tôi thật sự thông minh sao?"

Kim Thái Hanh không chút do dự trả lời: "Đương nhiên rồi."

--

Thời điểm Kim Thái Hanh đang đổi thuốc thì Ninh Lam đến đón Điền Chính Quốc về nhà, dựa vào cạnh cửa nói với cậu cái gì đó.

Cậu do dự một hồi, nhỏ giọng nói mình không về.

Kim Thái Hanh đầu đầy dấu chấm hỏi: "Sao vậy?"

Điền Chính Quốc mím môi, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi cùng do dự nhưng vẫn là rụt rè chỉ chỗ vết thương của hắn, lắp ba lắp bắp nói: "Tôi... Tôi muốn chăm sóc anh."

"Chỗ này chỉ có một cái giường, em không về thì buộc phải ngủ cùng tôi." Kim Thái Hanh chỉ chỉ giường bệnh, cười nói: "Vết thương của tôi không quá nghiêm trọng mà mai em còn phải đến trường, nghỉ ngơi ở đây sợ lạ giường không ngủ nổi. Nghe tôi, về nhà đi."

Điền Chính Quốc cúi đầu, hơi ủ rũ ngoan ngoãn xoay người đi, y như một chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, vô cùng đáng thương.

Kim Thái Hanh nhìn bóng lưng cậu, khẽ thở dài: "Đợi đã."

Điền Chính Quốc xoay người.

"Có chắc là không sợ ngủ cùng tôi không? Nếu Ninh Lam đi rồi sẽ không ai đưa em về, tôi thành ra như này cũng không lái xe được, lúc đó em có đòi về thì không có ai đưa em về đâu, biết chưa?"

Điền Chính Quốc không đồng ý ngay, đòi hắn cam kết "Anh hứa không đánh dấu tôi."

Kim Thái Hanh thật sự rất muốn hỏi cậu rằng em có hiểu đánh dấu có nghĩa là gì không. Cứ tạm cho là hắn không đánh dấu cậu cũng có một vạn biện pháp khác khiến cho Điền Chính Quốc không đau mà khóc.

Ninh Lam thấp giọng, nháy nháy mắt nói: "Kim tổng, chớp lấy cơ hội đi."

Kim Thái Hanh bừng tỉnh hỏi lại: "Cô nói với em ấy cái gì đấy?"

Ninh Lam nhìn hắn, nhếch lông mày lên: "Cơ hội này là có một không hai đó! Gặp được nhưng không cầu được đâu, tin tôi đi. Đối với dạng tiểu đáng yêu này, bán thảm* là hữu dụng nhất, nói không chừng anh chỉ cần kêu đau cậu ấy liền có thể hôn anh nè..."

*Bán thảm: Dựa vào sự thê thảm của mình mà nhận lấy lòng tốt từ người khác.

Kim Thái Hanh nhìn Ninh Lam "hiền lành" nở nụ cười "Cô cứ nói tiếp xem nào."

Ninh Lam rụt cổ, ho nhẹ mấy hồi rồi đứng lên, nghiêm túc nói: "Tôi còn có việc đi trước, nếu như có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."

Điền Chính Quốc bị thương ở chân, bước đi không được nhanh nhẹn lắm nên trước khi rời khỏi phòng bệnh Ninh Lam còn rót nước để sẵn ở tủ đầu giường.

Điền Chính Quốc không quen chăm sóc người khác, không quá thành thục lau mặt cho Kim Thái Hanh, thời điểm đầu ngón tay đụng đến da dẻ hắn, hô hấp lập tức loạn đến hỏng bét.

Quả thật, phải cồng kềnh lắm Điền Chính Quốc mới rửa mặt cho hắn xong, tựa như vừa lĩnh một hình phạt tàn khốc, đổ mồ hôi đầy đầu. Kim Thái Hanh đưa tay lau cho cậu, hỏi: "Chân còn đau không?"

"Hả?" Điền Chính Quốc chưa từng thử ở cùng một chỗ với Kim Thái Hanh, không tự chủ được thần kinh trở nên căng thẳng, tin tức tố từ lâu đã lặng lẽ toả ra.

Kim Thái Hanh nói: "Rất căng thẳng sao?"

Điền Chính Quốc quan sát gương mặt của hắn, không dám lên tiếng. Kim Thái Hanh bỗng nhiên nở nụ cười lưu manh hỏi ghẹo "Tôi trông đẹp trai không?"

Điền Chính Quốc lúng túng, sau đó gật đầu.

Kim Thái Hanh lại nói: "Nhìn tôi chằm chằm như thế làm gì, em muốn hôn nhẹ tôi một cái sao?"

Điền Chính Quốc theo quán tính định gật đầu, sau đó mới đột nhiên phân tích ra lời hắn nói, lập tức trợn to mắt hoảng loạn giải thích: "Không phải... Tôi... Xin lỗi."

Kim Thái Hanh nắm chặt lấy tay cậu, ra hiệu cậu mau lên giường. Chờ cậu ngoan ngoãn bò lên, giúp cậu đắp kín chăn mới nói: "Tôi đùa em thôi, đừng sốt sắng, ngủ đi."

Điền Chính Quốc tuy đã lên giường rồi nhưng vẫn có một chút căng thẳng, hơi lui về bên mép giường, nhỏ giọng nói: "Hay tôi ngủ ở ghế sô pha nhé."

Kim Thái Hanh: "Vậy tôi gọi Ninh Lam đến đón em."

"Đừng, đừng gọi chị Ninh Lam." Điền Chính Quốc một là không muốn đi, cậu muốn học cách chăm sóc người khác, không thể để người khác chăm sóc mình mãi được. Thứ hai là cậu thật lòng không muốn giày vò Ninh Lam phải chạy tới chạy lui.

"Vậy thì ngoan ngoãn ngủ đi, không cho lảm nhảm nữa."

"Anh không ngủ sao?" Điền Chính Quốc khẽ cắn môi làm lúm đồng tiên hai bên má hơi lõm xuống một chút.

"Tôi cũng ngủ chứ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại đi."

Điền Chính Quốc bé ngoan nhắm mắt, phỏng chừng là quá mệt nên không bao lâu đã thiếp đi. Kim Thái Hanh nhìn cậu thở đều, nhẹ nhàng thở phào một cái lấy văn kiện Ninh Lam để lại ra.

Bên trong cặp văn kiện có hai trang giấy, rất nhẹ nhưng nội dung lại không được một phần như vậy.

Cha ruột của Điền Chính Quốc giết người, mẹ con cậu vì vậy mà phải chịu nhục nhã cùng những lời lẽ bàn tán. Trốn đông núp tây một đoạn thời gian dài nhưng cũng không chống đỡ được số tiền bồi thường lớn đến như vậy.

Điền Chấn Hoa.

Ngón tay Kim Thái Hanh chà lên cái tên này hai lần, luôn cảm thấy giống như đã từng gặp qua nhưng lại nhớ không nổi là gặp ở chỗ nào.

Xong trang thứ nhất.

Dương Cần mang theo Điền Chính Quốc tái giá đến Phùng gia, sinh hoạt bắt đầu có phần khởi sắc, mà đến năm thứ hai thì Điền Chính Quốc mắc chứng tự kỷ.

Trong những năm khổ cực đó Điền Chính Quốc không hề bị gì mà sau khi đến Phùng gia lại bắt đầu mắc chứng tự kỷ, không biết ở đó đã trải qua cảnh gì.

Dương Cần dẫn cậu đến gặp bác sĩ tâm lý, bỏ ra rất nhiều thời gian để lôi cậu trở lại bình thường, rất giống một người mẹ hiền.

Bệnh tình Điền Chính Quốc có chút khởi sắc nhưng từ đó cũng không thể sinh hoạt và phát triển như những đứa trẻ bình thường: nhát gan, nói lắp. Rất giống với hiện tại.

Kim Thái Hanh nhìn từng hàng chữ. Sau khi Điền Chính Quốc phân hóa không lâu Phùng Ngọc Sinh liền sốt ruột đi cục quản lý gen đăng ký cho cậu, tính đến một cuộc hôn nhân ghép đôi. Lúc đó cậu được ghép với một Alpha tuổi tác xấp xỉ, độ khớp tin tức tố là 91%.

Hoắc Thái.

Sinh viên đại học Bình Thành, gia cảnh tạm được.

Sau đó cục quản lý gen lại ghép đôi hắn với Điền Chính Quốc, độ khớp đến 99%. Ban đầu hắn không nguyện ý cưới nên cũng không nghe qua làm gì, hóa ra Điền Chính Quốc còn có một vị hôn phu Alpha từ trước đó.

Trên nguyên tắc, một Omega dù cho độ khớp tin tức tố có cao đến đâu cũng không thể được ghép đôi đến Alpha thứ hai. Phùng Ngọc Sinh không để ý hậu quả ngay lập tức nhét Điền Chính Quốc vào tay mình, không khó tưởng tượng địa vị của Điền Chính Quốc tại Phùng gia bé như thế nào.

Lần trước Điền Chính Quốc khóc lóc nói Phùng Ngọc Sinh muốn "xâm phạm" mình, còn có Phùng Triều Ân thả xác côn trùng vào cơm trưa của cậu. Cậu nhát gan như vậy, đối với cậu mà nói Dương Cần chính là ô dù duy nhất, nhưng mà người này lại chỉ dạy cậu phải ngoan, dạy cậu phải nghe lời.

Hơn mười năm bị áp bức, tam quan bị đày méo mó vặn vẹo mà vẫn có thể lương thiện đáng yêu như bây giờ cũng không dễ dầu gì.

Kim Thái Hanh cầm điện thoại lên tìm kiếm tư liệu về chứng tự kỷ, một giây sau màn hình hiển thị rất nhiều kết quả.

Hắn chăm chú xem một hồi.

Người mắc bệnh tự kỷ sẽ luôn lặp lại trong đầu một vấn đề giống nhau. Ví dụ như cậu vẫn luôn rất kiên trì với từ "đánh dấu", nhưng những vấn đề khác nghe qua một lần sẽ rất mau quên, không nhớ nổi.

Nếu như nói ký ức của người bình thường là một sợi dây dài tiếp diễn nhau thì những người tự kỷ sẽ chỉ là các chấm nho nhỏ. Bọn họ phải tiêu tốn rất nhiều thời gian mới nối từng cái chấm nhỏ với nhau, rồi kết hợp thành một dây hoàn chỉnh. Cho nên đối với bọn họ mà nói, đối thoại là phạm trù khó, dù cố gắng như thế nào cũng không thể lưu loát bằng người bình thường.

Tương tự, tình cảm đối với bọn họ cũng vậy. Bọn họ không phân biệt được tình yêu và tình bạn là khác nhau.

Cho dù sau này Điền Chính Quốc học được cách ỷ lại hắn, chưa chắc sẽ hiểu được tình là gì.

Kim Thái Hanh nghĩ ngợi, bỗng điện thoại trên bàn đổ chuông. Hắn nghiêng đầu nhìn, là điện thoại của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh muốn ấn tắt mà trong một giây bỗng nhiên đổi ý, bắt máy đặt bên tai.

Đầu kia như là uống say, lè nhà lè nhè xoắn hết cả lưỡi, xung quanh còn có âm thanh ầm ĩ, nghe có vẻ là một quán bar.

"Tiểu tao hóa, làm gì vậy, sinh nhật lão tử lại dám không đến."

Lông mày Kim Thái Hanh trong nháy mắt xoắn lại, tin tức tố không khống chế được lao ra ngoài dọa Điền Chính Quốc đang nằm ngủ bên cạnh vô thức run cầm cập.

Hắn đưa tay vỗ vỗ an ủi Điền Chính Quốc, khắc chế thu hồi tin tức tố, nhìn cậu giật lủi vào trong chăn, lúc này mới lại nghe thấy đầu bên kia truyền tới.

"Muốn trốn? Tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm* đâu. Lần sau lão tử liền trực tiếp đánh dấu cậu, xem cậu còn từ chối ra sao. Lúc đó hẳn phải tự phát tình cầu xin lão tử thao, giả bộ đáng thương cái con mẹ gì, ánh mắt kia không phải là đang cố tình câu dẫn tôi sao? Câu dẫn xong lại không cho sờ, giả bộ rụt rè thanh cao cái đ*o gì."

*Tránh được mùng một tránh không khỏi mười lăm: Xuất phát từ truyền thuyết Lữ lương anh hùng thứ 51, ý chỉ tránh được một thời gian không có nghĩa là mãi mãi.

"Khương thiếu trâu bò!" Một trận hoan hô cùng tiếng thét chói tai liên tiếp phát ra, ồn ào cổ vũ gã nói tiếp.

Gã được cổ vũ lại càng đắc ý: "Chờ đến khi lão tử chơi ngấy, có quỳ xuống liếm mút cầu hoan, tao cũng không thèm chơi mày đâu tiểu tao hoá à."

Kim Thái Hanh hỏi: "Khương Minh Lợi là gì của cậu?"

Khương Phi uống rượu, say đến váng đầu, mặc dù sửng sốt một giây nhưng cũng không tỉnh rượu, lớn giọng hỏi "Mày, mày là thằng đ*o nào?"

Thanh âm băng lãnh truyền đến "Tôi là tiên sinh của em ấy."

Khương Phi uống quá nhiều, không biết lựa lời mà nói: "Tiên sinh? Tiên cái gì sinh, giờ đều là thịnh hành trò này đến vậy à? Thế lần sau tao chơi nó cũng sẽ bắt nó gọi lão tử là chồng. Điền Chính Quốc hẳn là đang nằm khoả thân trên giường mày đi? Thảo nào lại không vác mặt đến đây. Ầy người anh em, thao thằng đó có sảng khoái không? Chà chà vòng eo kia, cả đôi chân thon thả nữa, nhất định sẽ rất sướng đi. Có phải cái lỗ của nó cắn rất chặt không? Mày làm sao gạ được tiểu tao hoá kia lên giường vậy? "

Kim Thái Hanh tức đến phát điên, cười lạnh cúp điện thoại di động, đặt xuống giường, dùng điện thoại của mình nhắn tin cho Ninh Lam: "Trong vòng năm phút phải tra ra người sở hữu số điện thoại này:.

Nếu như đúng là cháu trai Khương Minh Lợi, như vậy Khương gia ở Bình Châu lập tức phải biến thành tro bụi.

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Kim tổng thấp kém trích từ lời tâm tình: Bị bắt nạt phải tìm người lớn trong nhà giúp, không cần phải trốn tránh. Tôi chính là người lớn trong nhà em, đã hiểu chưa?

Hiện tại, người lớn trong nhà này sẽ giúp em cóchỗ dựa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro