Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên trong chiếc giày của Jungkook chứa đầy dao lam. Nó nhẹ đến mức cậu có cầm lên cũng không phát hiện ra điều bất thường. Chân của cậu truyền lên cảm giác đau nhói khiến Jungkook rút chân ra khỏi giày ngay tức khắc.

"Đau quá...!"

Jungkook ôm chân mình rên rỉ, Jae Wook thấy vậy liền tìm thứ gì đó cầm máu cho cậu. Hên là cậu chỉ mới xỏ chân vào một chiếc giày, nếu là xỏ vào hai chiếc cùng lúc thì thảm rồi.

"Chết tiệt, không thể cầm máu được."

Jae Wook liền gọi bác sĩ riêng của gia đình đến, trong lúc chờ đợi anh ta đã phát hiện ra khuôn mặt đang rơm rớm nước mắt của cậu.

"Jungkook đừng lo, tôi nhất định không để những vết thương đó thành sẹo."

Cậu lắc đầu, đó không phải là điều khiến cậu buồn đến vậy.

"Tôi đã tập luyện chăm chỉ như thế, vậy mà giờ không thể nào lên sàn diễn được..."

Jae Wook ngồi xuống trước mặt an ủi cậu: "Rồi sẽ có cơ hội thứ hai mà, em đừng bày ra cái biểu cảm đó nữa, làm tôi cũng buồn theo rồi này."

Jungkook gặt nước mắt, cậu nhìn những người mẫu ra trình diễn còn mình thì ngồi đây với vết thương ở chân. Jungkook tủi thân vô cùng, cậu hận cái người đã hại cậu ra nông nổi này.

Ở bên ngoài, show diễn đã gần kết thúc rồi nhưng Kim Taehyung vẫn không thấy Jungkook đâu. Hắn lo lắng đi tìm cậu sau hậu trường thì phát hiện Jae Wook đang ôm Jungkook trong phòng chờ.

Anh ta nâng niu Jungkook như một bông hoa mong manh, còn cậu không ngừng khóc vì tiếc nuối.

"Jungkook à, tôi muốn sống cùng em, đến nhà tôi ở nhé?"

Cậu dụi đầu vào lồng ngực của Jae Wook, như con mèo nhỏ đang cần yêu thương.

"Tôi cũng muốn sống cùng anh, nhưng chúng ta có thể sống cùng nhau sao? Tôi không thể nào sống mà thiếu đi Taeguk được, thằng bé là sợi dây sinh mệnh của tôi."

Jae Wook nghiến răng, nếu không có Taeguk làm vật cản thì hai người đã dễ dàng hơn rồi. Anh ta đau khổ nghĩ ngợi rồi nói với cậu.

"Về phần Taeguk, chỉ cần Taehyung đồng ý để thằng bé ở cùng chúng ta thì tôi sẽ chấp nhận", Jae Wook bỏ Jungkook ra, anh ta hôn lên môi của cậu rồi kiêng định nói: "Tôi đã vì em làm đến mức này, nhất định em phải dành tình cảm này cho mình tôi thôi đấy."

Jungkook gạt đi những giọt nước mắt vui mừng, cậu nhảy lên ôm cổ anh ta thật chặt.

"Em vui lắm."

Hai người trao nhau những nụ hôn nồng thắm trong phòng chờ, còn Kim Taehyung ở bên ngoài chầm chậm rời đi. Hắn đến một quán bar quen thuộc của mình để uống rượu. Kim Taehyung uống đến khi bản thân không còn thấy gì trước mắt nữa.

Nhưng dù có uống bao nhiêu chất kích thích là rượu thì trái tim hắn vẫn đau nhói. Người mà hắn thích giờ đây xa vời như vì sao trên bầu trời, không phải hắn vươn tay ra là có thể với tới.

Hôm nay, hai người họ chính thức hẹn hò rồi, danh phận đều có. Còn hắn, đến cả việc quan tâm đến cậu cũng phải lén lút như một tên trộm. Kim Taehyung cười nhạt, hắn là cái gì trong mối quan hệ này chứ.

Hắn lấy điện thoại trong túi ra, định gọi cho Jungkook nhưng không sao nhấn nút gọi được. Bây giờ chắc cậu đang ở bên cạnh Jae Wook rồi, hắn chỉ là một tên phá đám không đáng được quan tâm mà thôi.

...

Tối hôm đó, Kim Taehyung về nhà trong tình trạng say khướt. Hắn không về phòng mà tìm đến phòng của Taeguk. Thằng bé đang chơi cùng bảo mẫu thì đứng dậy chạy ra xa vì mùi rượu trên người Kim Taehyung.

Hắn ngửi mùi trên áo mình rồi gượng cười: "Cả con cũng không muốn ở gần papa sao?" Kim Taehyung cúi đầu bất lực, nếu không có được cảm tình của thằng bé thì hắn sẽ mất đi cùng lúc hai người.

Taeguk đột nhiên không sợ mùi rượu trên cơ thể của Kim Taehyung nữa. Thằng bé đi đến, dùng bàn tay nhỏ xinh của mình để gạt đi những giọt nước mắt đang rơi xuống của hắn.

"Papa đừng giận Taeguk, Taeguk sai rồi."

Hắn gượng cười, bế thằng bé ngồi vào lòng mình. Taeguk muốn biểu thị rằng mình không sợ mùi nên đã bám chặt vào áo hắn.

"Papa không giận Taeguk đâu, papa xin lỗi vì đến tìm con vào lúc say xỉn thế này."

Taeguk lắc đầu: "Không sao, con rất muốn gặp ba và papa."

"Giữa ba và papa thì con muốn ở cùng ai hơn?"

Thằng bé bối rối với câu hỏi nào, chẳng khác nào để Taeguk ở giữa con đường và bắt thằng bé phải chọn đi về bên nào.

"Taeguk muốn sống với ba nhưng cũng không muốn xa papa, hai người đừng xa nhau mà."

Kim Taehyung đau lòng khi thằng bé còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như thế. Nhưng hắn có thể lấy gì để giữ cậu lại chứ. Kim Taehyung bế Taeguk qua một bên rồi nói với thằng bé.

"Bây giờ papa phải về phòng rồi, ngày mai lại đến chơi với con."

"Vâng, Taeguk sẽ chờ papa."

"Ngoan lắm."

Kim Taehyung về phòng gọi người làm mang thức uống giải rượu đến rồi mới vào phòng tắm cho bớt mùi trên cơ thể. Hắn muốn đi ngủ nhưng cái đầu không thể nào ngưng suy nghĩ về Jungkook.

Cuối cùng không chịu được mà tìm đến phòng của cậu. Lúc hắn đến thì Jungkook đang rửa vết thương của mình, thấy cậu đang gặp khó khăn nên hắn đã đến giúp.

"Cậu có biết là do ai làm không?"

"Có nghi ngờ một người nhưng không chắc."

"Vậy bắt đầu điều tra từ người đó."

"Không cần đâu, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi."

Tâm trạng của Jungkook bây giờ rất tốt nên cậu đã bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng. Kim Taehyung càng nhìn cậu càng thấy khó chịu trong lồng ngực, nụ cười của cậu như xé trái tim hắn ra làm trăm mảnh.

"Jungkook, cậu sẽ chọn đến sống cùng Jae Wook sao?"

Cậu cau mày lại, dùng ánh mắt nghi hoặc để nhìn hắn. Nếu nói người biết đến quan hệ của cậu và Park Jae Wook thì chỉ có kẻ đã nghe lén chuyện lúc tối mà cậu không thể phát giác.

"Anh đã nghe tôi và Jae Wook nói chuyện sao?"

"Tình cờ nghe được."

Jungkook khó xử, bây giờ thuyết phục Kim Taehyung để cậu dẫn Taeguk theo thì không được rồi. Hắn đã trả nợ cho cậu, bố mẹ cậu có một cuộc sống bình thường là nhờ Kim Taehyung cả.

"Tôi biết anh sẽ không đồng ý chuyện tôi dẫn Taeguk theo nhưng thằng bé chắc chắn không thể thiếu tôi một ngày nào cả."

"Taeguk cũng nói rồi, nó muốn sống cùng tôi và cậu."

"Nhưng mà..." Jungkook chưa nói hết thì bị Kim Taehyung cướp lời.

"Tôi nói không được, cậu có thể đi nhưng Taeguk thì không."

Đây là những gì hắn có thể làm để níu giữ cậu.

"Tôi muốn dẫn thằng bé theo mình, nếu anh nhớ nó có thể đến thăm."

"Không thích, tôi sẽ không để thằng bé cho cậu."

"Kim Taehyung, sao đột nhiên anh lại yêu thương Taeguk như vậy, không phải anh từng nói rất ghét thằng bé hay sao?"

Kim Taehyung giận đến run lên, chả nhẽ cậu nghĩ hắn ghét thật sao. Nếu như ghét thì hắn đã không ghé thăm bé con mỗi khi đi làm về, không mua cho thằng bé nhiều đồ ăn ngon như vậy.

"Cậu thích Jae Wook đến mức hồ đồ rồi."

"Anh dừng cái kiểu nói chuyện như biết rất rõ về tôi đi."

Kim Taehyung bực tức vô cùng nhưng vẫn cố nhịn xuống, từ khi nào hắn đã trở thành một tên xấu xa trước mặt cậu vậy? Nếu còn nói thêm lời nào nữa thì hắn sẽ tức điên mất. Kim Taehyung rời đi trước, Jungkook kéo tay hắn lại để cầu xin.

"Tôi không thể bỏ lại ai, cả Jae Wook và Taeguk. Xin anh, để tôi đưa Taeguk đi theo."

Kim Taehyung giật tay ra, hắn rời đi mà không trả lời. Hắn vẫn kiên nhẫn với quyết định của mình.

...

Ngày hôm sau, Kim Taehyung đã bảo cậu hãy nghỉ ngơi nhưng Jungkook vẫn đi làm bình thường vì cậu chỉ bị thương một chân, chân kia vẫn có thể hoạt động.

Vào buổi trưa, Kim Taehyung xuống nhà ăn để dùng bữa thì thấy Jungkook ngồi cùng một người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro