14,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Vốn dĩ học sinh trong trường bắt đầu truyền tai nhau rằng Kim Taehyung chắc chắn sẽ bị thôi học. Dù gì nạn nhân cũng là con của giáo viên, nay lại bị hắn đánh cho mặt mũi sưng vù, phải nằm viện một thời gian. Nhưng bởi vì giáo viên chủ nhiệm vẫn thương tình hắn cuối cấp, muốn cho hắn một cơ hội để có thể học tiếp cho nên hết mực xin cấp trên.

Quyết định cuối cùng cũng rõ ràng, hắn bị đình chỉ học hai tuần. Trong khoảng thời gian đó, lớp 12a7 thiếu đi hai nam sinh.

Người giỏi nhất không có nên những tiết học căng thẳng hơn hẳn. Trước kia cứ đến câu hỏi khó, người được gọi sẽ là lớp trưởng. Tuy nhiên bây giờ không có đối phương, giao viên ưu tiên gọi bừa một số thứ tự. Chỉ là sự thiếu vắng của Taehyung lại chẳng hề thấy mất mát gì, vì căn bản trước đó hắn không đi đầy đủ bao nhiêu hôm; hiện tại vắng đi hai tuần, e là còn cảm thấy yên tĩnh hơn một chút.

12a1 không ngừng truyền tai nhau chuyện của cái lớp chẳng cách mình bao xa kia. Chả biết chuyện có thật hay không nhưng ai cũng đều kết luận rằng người sai là Kim Taehyung cả.

Vì học sinh giỏi thường không ưa hắn lắm, nhất là mỗi khi nhìn thấy hắn nằm chót bảng của xếp hạng toàn trường. Tất cả các môn đều chỉ hơn trung bình một chút hoặc dứt khoát ăn bừa một con điểm dưới 5.

Dĩ nhiên tính cách của hắn không tốt nữa. Bề ngoài khó gần, nói chuyện rất ít. Cảm giác như hắn không muốn chơi với bất kì một ai, trong lớp của họ thế mà lại có một tên là bạn thân thiết với hắn. Nhưng nhìn xem, vẻ bề ngoài đã nói lên tất cả. Khuyên tai học tốt nhưng tính cách quá giống một thằng ngỗ nghịch, hắn hút thuốc, hắn đánh nhau. Xung quanh thường nghĩ rằng, liệu có phải vì chơi cùng Kim Taehyung nên Khuyên tai mới lây cái sự kinh tởm đó của hắn hay không.


Khuyên tai ngủ mà không yên thân, bên tai cứ chốc chốc lại nghe thấy tên mình bị nhắc đến. Đối với một người bình thường, điều này khác gì quấy rối.

Đầu lưỡi quét qua răng hàm, nó từ từ đứng thẳng người dậy. Lúc này xung quanh đó hoàn toàn không ai để ý, họ vẫn mải mê kể lể những gì mà bản thân cho là đúng. Đợi tới khi chiếc ghế bật ngửa ra, đập thẳng lên mặt sàn vang lên một âm thanh cực kì chói tai. Cả lớp đồng thanh quay lại nhìn về hướng phát ra tiếng động, sau đó không ít người vội bịt miệng như thể chột dạ.


Chẳng qua Khuyên tai chỉ nhấc chiếc ghế về vị trí cũ, nó đưa mắt nhìn một vòng quanh lớp. Âm giọng không hề nghe ra tức giận mà cũng chẳng thấy đâu phẫn nộ. Chỉ lớn hơn bình thường một chút, lại nhịn không được nhếch khoé môi. "Tụi mày rỗi quá thì cắm mặt vào mà học, đừng gây phiền phức đến người khác. Nhất là tao! Để tao nghe được chúng mày nói nhảm thêm lần nữa, tao bẻ cổ từng đứa."


Bạn học trong lớp bị hắn doạ cho im thin thít. Vì tên kia thật ra chưa bao giờ nói đùa, hơn nữa nó cũng không phải Kim Taehyung. Gia thế nó tốt, ở sau lưng còn có ba mẹ chiều chuộng. Chỉ cần đụng đến Khuyên tai, không cần là hắn tự ra tay, chỉ cần nhờ đến ba mẹ thì có khi còn khốn đốn hơn Taehyung bây giờ.

Người ngồi trước nó chưa từng quay mặt lại nhìn, chỉ là cậu đã nghe hết những gì bọn họ nói. Trong đầu cũng đang vang vọng mấy lời mà ngày hôm đó hắn nói với cậu.

Mấy hôm liền cậu chưa từng có một giấc ngủ ngon, gần như hôm nào cũng thao thao thức thức. Ba phần là nhớ đến những lời lẽ uất ức của hắn, bảy phần kia là nhớ đến nụ hôn vốn dĩ không nên xảy ra giữa hai người.

Jungkook không phải người trong cuộc, cậu không biết vì điều gì mà dẫn đến cuộc ẩu đả kia. Chỉ là nếu nạn nhân là Kim Taehyung thì thật sự cậu chưa từng nghĩ tới. Dĩ nhiên không có nạn nhân nào mà từ trên xuống dưới lành lặn cả. Cậu thở dài, cây bút trên tay rơi xuống mặt bàn; chính Jungkook cũng bất giác gục đầu xuống, lén lút đưa tay sờ lên môi.

Cảm giác mông lung bao phủ hết não bộ, lại không ngừng nhớ đến lời nói của Kim Taehyung.

"Tôi không giỏi bằng nó, cũng chẳng xứng ngang hàng với cậu. Tôi làm việc vặt thì sao? Chạy bàn hay là phụ hồ thì sao? Tôi sai với cậu và cả nó à?"

Trước giờ cậu không từng biết gia đình hắn như thế nào. Chỉ biết mỗi tên và lớp của hắn. Cậu không hay biết về những công việc làm thêm của Kim Taehyung. Vì bất cứ ai khi nói về hắn cũng đều là nói về hắn lêu lổng, hắn chỉ biết ăn chơi đua đòi.

Nhưng hoá ra hắn phải làm thêm nhiều đến như vậy, nhất là khi đang bắt đầu vào thời điểm bận bịu này. Từ giây phút đó cậu nhận ra bản thân đã nói những lời không hay với hắn, nếu như cậu là hắn, có lẽ Jungkook sẽ rất giận và buồn lòng. Bởi đâu ai mong muốn mình sinh ra trong bộ dạng cực khổ, cũng chẳng ai túng thiếu đến độ không dám mua những thứ mình thích cho bản thân.

Jungkook chưa từng chê bai bất cứ công việc nào cả, cậu cũng không bao giờ khinh bỉ chuyện giàu hay là nghèo. Bởi vì Jeon Jungkook tôn trọng tất cả, và bởi vì làm công việc nào cũng xứng đáng được quý trọng cả.

Cậu cắn chặt môi, cảm giác khó chịu bao trùm lấy bản thân. Không ngừng khiến cho chính mình tội lỗi, cũng như rối rắm về thứ mà cậu đang muốn mau quên đi. Suy cho cùng, vẫn là không thể tin được trong tình cảnh đó mà hai người lại hôn nhau.

Hôn vào môi. Vả lại còn là lần đầu của cậu.


Jeon Jungkook căng thẳng từng nhịp thở, hiện tại ngón tay không ngừng chà miết trên môi dưới của mình. Trong lòng vẫn có chút uỷ khuất và giận dỗi. Dĩ nhiên tất cả là tại vì Kim Taehyung chưa xin phép đã làm vậy. Thêm nữa, cậu chỉ muốn để dành nụ hôn đầu cho người mình yêu mà thôi.


Cậu luôn nghĩ, và luôn luôn không ngừng tin tưởng lời nói đó của một người bạn thuở nhỏ.

Nụ hôn đầu thuộc về ai thì sau này sẽ kết hôn với người đó.

Nhưng ngay từ đầu cậu đã không hề thích hắn, nếu lời nói kia trở thành sự thật. Jungkook sẽ phải cùng hắn kết hôn ư?

Thành thật, dù không muốn tin nhưng nó mãi khiến cho Jungkook đau đáu nghĩ suy mãi hoài.


Người bị nhắc đến kia đã mấy hôm không về nhà. Hiện tại còn đang xin việc làm thêm cách xa đó một chút. Kết quả lại nhịn không được tiếp tục phụ quán cà phê ở gần trường vào ban ngày, có hôm lại ở dưới cái nắng khiến cho người ta khó chịu để bưng gạch.

Đúng là không kiếm được bao nhiêu tiền, bây giờ lại phải trả cho sinh hoạt cá nhân của bản thân hắn.

Khuyên tai rõ nhất là chuyện hắn làm công việc gì, cũng thầm đoán được Kim Taehyung thảm ra sao. Nó gửi cho hắn một tin nhắn, ngắn gọn một cái địa chỉ.

[Cho mày, làm phục vụ ở chỗ này lương cao lắm. Nếu không ngại thì làm.]

Giờ làm việc bắt đầu từ 8 giờ tối, kết thúc lúc 3 giờ sáng. Khung giờ này đương nhiên là làm việc ở mấy chỗ thác loạn bừa bãi, trước kia hắn chưa nghĩ bản thân sẽ có ngày đến đây làm việc. Nhưng bây giờ hắn suy nghĩ lại rồi, tiền cao hơn không ít, hắn tội gì mà phải kì kèo.


__

Kim Taehyung chưa tiếp xúc với nơi như thế này bao giờ, hiện tại được chiêm ngưỡng thì có chút không thích ứng được. Nhất là khi tiếng nhạc lớn cứ dội vào trong màng nhĩ của mình, còn xung quanh đó có không ít những người trông vẻ ngoài thì đứng đắn mà bên trong thối rửa đến phát sợ.

Công việc của hắn là bưng rượu đem trái cây ra bàn cho những khách gọi đồ. Hắn nghiêm túc làm nhiều, tiền boa do những cô gái đến tay cũng chẳng ít. Nhưng có những người muốn cho tiền người khác lại dùng những trò chơi quá mức khiến cho hắn khiếp sợ.

Từ nhét tiền vào khe ngực và yêu cầu hắn lấy ra thì sẽ thuộc về hắn; cho đến việc bọn họ nhét tiền vào thắt lưng của Kim Taehyung.

Lần này hắn vừa vào nhà vệ sinh rửa sạch tay của mình, vốn vừa nãy bản thân sẽ không đưa tay để lấy những tờ tiền nằm sâu trong khe ngực của cô gái kia. Tuy nhiên xung quanh đó không ngừng thúc giục hắn, nhưng hắn không thể phản kháng một cách thái quá. Kim Taehyung từ chối lịch sự hai lần, lúc sau bị người đàn ông nọ cầm lấy tay trực tiếp dắt hắn đến gần khe ngực của cô gái nọ.

Nếu như nói có gì kinh khủng hơn, hắn tự tin nói rằng đây là một cơn ác mộng kinh hoàng nhất hắn từng gặp.

Rượu và trái cây lại tiếp tục được bưng tới một phòng vip, mà căn phòng này chỉ duy nhất một người phụ nữ. Trông khoảng ba mươi mấy, hắn không nhìn rõ mặt. Nhưng từ khi bước vào cũng không có ý định quan sát đối phương. Taehyung đặt trái cây và rượu lên bàn, cúi đầu nói một tiếng lịch sự rồi rời đi.

Nửa chừng, tiếng nhạc ồn ào ở trong phòng dừng lại. Chỉ còn nghe loáng thoáng chút ít vọng vào từ bên ngoài. Lần này hắn mới nheo mắt ngoái đầu nhìn. Là đang khó hiểu với tiếng gọi và hành động vội vã nắm lấy cổ tay hắn của người phụ nữ kia.

Kim Taehyung hỏi: "Chị cần gì thưa quý khách?"


Đối phương giả lả cười với hắn, chiếc đầm ôm hai dây tôn lên dáng vóc nuột nà của người phụ nữ. Hiện giờ, dây áo đã tuột xuống cánh tay, người phụ nữ mím nhẹ đôi môi tô son đỏ. Giọng nói mềm mại dịu dàng cất lên.


"Ngủ với tôi đi. Tôi sẽ cho cậu nhiều tiền!"


Hắn như không tin vào lỗ tai mình nữa, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc đến bất giác run lên. Kim Taehyung nuốt nước miếng, hắn lại đưa mắt nhìn đối phương thêm lần nữa. Trong đầu không khỏi mông lung rồi loé lên cảnh tưởng gì đó, cuối cùng vẫn rụt tay về. Hắn cúi người, mấp máy môi nói.

"Xin lỗi..."


__

đố biết sau xin lỗi ảnh nói cái j đếy😤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro