16,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Kì hạn chịu phạt kết thúc, Kim Taehyung phải trở lại trường học trước khi giáo viên gọi đến tìm phụ huynh của hắn.


Tiết đầu tiên của ngày là tiết mà giáo viên chủ nhiệm đứng lớp. Thông qua những việc cần phải sinh hoạt, lúc này đối phương đứng lên, gót giày cao gót va chạm với nền sàn phát ra âm thanh "cộp, cộp". Đứng giữa bục giảng, nơi mà ánh sáng cửa sổ chiếu rọi vào, trong nguồn sáng tự nhiên nọ có những hạt bụi đang lơ lửng bay trên không trung. Cô đẩy nhẹ mắt kính, lại hít vào một hơi.

"Tôi đã làm chủ nhiệm không dưới ba năm, nhưng là lần đầu tiên tôi phải dẫn dắt một lớp mười hai như thế này. Tôi biết tuổi này xốc nổi cũng ôm rất nhiều hi vọng. Thông qua chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu, tôi rút ra một bài học cho các bạn. "

Cô nói xong một đoạn, đôi mắt lại chậm rãi đưa đến trước Kim Taehyung. "Tuổi này đã có thể quyết định được tương lai của mình sau này ra sao. Tôi biết có những bạn học đã bắt đầu làm thêm ở bên ngoài, điều này không hề sai, tôi cho đó là sự cố gắng. Đáng để học hỏi! Có điều nếu làm thêm mà quên mất đi việc học thì không tốt, các bạn không thể vì tiền mà đánh mất kiến thức, đánh mất thứ mà giúp các bạn trở nên tốt hơn được. Mọi thứ cần phải cân bằng, nhất là hiện tại!"


"Cũng phải nói đến những bạn đang làm tốt việc học hành, các bạn không thể vì bản thân mình quá xuất chúng mà chê bai những người khác. Nhất là khi tất cả chúng ta đều là vì cố gắng. Tôi cảm thấy không vui khi phải nghe mọi người truyền tai nhau cười cợt về những việc mà bạn cùng lớp đang làm. Tốt đẹp thì phải noi theo, xấu xa thì đừng nên học hỏi."


"Các bạn đã lớn rồi, tôi thiết nghĩ trước khi phát ngôn vẫn nên cân nhắc và suy nghĩ cho kĩ."


Giáo viên nói xong những gì mà bản thân cần nói, cô thở ra một hơi. Lần này tựa lưng vào bàn, chỉ về tấm bảng nhỏ đang treo ở góc lớp. "Thời gian của các bạn không nhiều, nó sẽ trôi qua rất nhanh. Điều các bạn cần làm bây giờ là chuẩn bị những gì cần thiết để không phải hối hận. Sắp tới, hai tuần nữa sẽ đến thi cuối kì. Tôi mong các bạn chú tâm vào học tập để đạt được kết quả như mong muốn. Các bạn có hứa với tôi là bản thân mình làm được hay không?"

Cả lớp nãy giờ đang cúi mặt bây giờ mới chịu ngước lên, đánh mắt nhìn nhau. Thật lâu sau đó mới có vài người nhỏ giọng đáp. "Hứa ạ!"

"Mong là các bạn không làm tôi thất vọng. Được rồi, phát đề cho các bạn giúp tôi. Các em về nhà xem kĩ và làm trước những câu mà mình biết, tiết thứ hai sẽ sửa bài."


"Kim Taehyung, ra chơi cậu đến gặp tôi."


__

Hôm nay hắn không ngủ gật cũng chẳng làm việc riêng trong một tiết nào, từ đầu đến cuối đều cố gắng nghe giảng và làm bài. Tuy nhiên hắn đã không đụng đến những thứ này quá lâu, lúc này muốn giết thời gian cũng không thể làm được. Từ câu cơ bản đến nâng cao, hắn không biết một thứ gì. Có thể nói lết được đến lớp 12 đã là quá lắm rồi.

Giáo viên tìm hắn là muốn nói đến lần này nếu hắn không chịu học sẽ gọi đến cho phụ huynh. Trước nay vẫn luôn gọi đến, chỉ là ba mẹ không quan tâm lắm. Nhưng bây giờ Kim Taehyung rất sợ bị vạ lây đến ba mẹ mình, quá nhiều lần, hắn không muốn bản thân làm lỡ việc của người lớn.

Không muốn bị mắng là sao chỗi nữa.


Nhưng hiện tại cố gắng đã muộn màng. Hắn hỏi bạn cùng bàn, dù trước đó giáo viên đã nói giúp đỡ lẫn nhau cũng là một việc làm nâng cao kiến thức; tuy nhiên bạn học không thích hướng dẫn hắn, đối phương chỉ thích chế giễu hắn rồi nói rằng: "Câu này dễ mà!"


Tiếng chuông của tiết cuối cùng vang lên, Kim Taehyung dựa vào thành ghế, tay xoa xoa thái dương.


Giờ khắc này hắn chỉ muốn thốt lên câu: Cuối cùng cũng kết thúc rồi.


Thằng Khuyên tai nghe tin bạn mình đi học lại thì hí hửng chạy sang lớp của người ta tìm kiếm. Nó đứng trước cửa lớp, chỉ ló mặt vào. Đôi mắt híp lại thể hiện sự vui mừng, âm giọng cũng lớn hơn một chút. "Kim Taehyung! Đi thôi, hôm nay tao bao mày ăn gà."


Căn tin bao giờ cũng đông đúc, không nhanh tay thì chỉ còn lại mấy món cực tệ. Chính vì điều này, Khuyên tai mới phân cho hắn đi tìm bàn ngồi còn bản thân chen vào giữa đám đông để lấy cơm.

Một cái bàn ở trong góc chưa bị ai ngồi vào, lúc này cả Kim Taehyung lẫn Jeon Jungkook từ đâu đi đến cùng ngồi xuống.

Ánh mắt hai người chạm nhau, dường như ở trong lòng vẫn còn gì đó vướng bận. Jeon Jungkook chớp mắt một cái, tiếp đó Taehyung cũng chớp mắt một cái. Phải mất năm phút đồng hồ, cả hai mới mấp máy môi nói ra câu chào hỏi.

Điều đó cho thấy rằng bọn họ còn để ý tới nụ hôn trời đánh kia. Đúng là có nhiều chuyện nói quên là có thể quên ngay nhưng cũng có nhiều chuyện muốn quên lại không thể quên được.

"Cậu chưa lấy đồ ăn hả?" Taehyung ngồi nhìn người ta mãi thì thấy ngượng. Rốt cuộc đặt hai tay lên trên đùi, có chút bồn chồn siết lấy chính mình.


Đối phương ở trong ánh mắt của hắn nhoẻn miệng, cậu cười hì hì. Jungkook ngốc nghếch chỉ về hướng chỗ đông đúc ở căn tin, lại nói: "Lớp trưởng của cậu lấy giúp tôi, tôi nhận nhiệm vụ đi tìm bàn trống á!"

Cách đó không xa Khuyên tai đi song song lớp trưởng của hắn. Kim Taehyung lại nhìn cậu, Jungkook tròn xoe mắt nhìn hắn. Trong đầu cậu thức thời nghĩ: Ặc! Phải làm sao bây giờ?


Jungkook biết hai người không hoà hợp, thế mà lại nói ra câu này. Nhưng giờ đây đổi bàn cũng muộn, lớp trưởng và Khuyên tai đã ngồi vào vị trí. Xem như chẳng ai để ai vào mắt nhưng lời nói thập phần châm chọc.


"Không hiểu sao đi ăn cơm mà lại phải nhìn cún ăn cùng nữa." Khuyên tai đẩy khay cơm đến cho Taehyung ngồi bên cạnh, ánh mắt vẫn dí sát vết thương nằm ở ngay trán của người đối diện. Giờ đây cũng khen thầm hắn trong lòng một câu "Đánh khá lắm!"


"Ăn đi! Đừng nói nhảm." Kim Taehyung để ý khuôn mặt có chút hối lỗi của cậu. Hắn không muốn Jungkook vì thế này mà buồn bã trong lòng, Taehyung không nhìn tới lớp trưởng mà chỉ cúi mặt ăn cơm. Lại vỗ lưng Khuyên tai nhắc nhở.

Đối diện là Jungkook đang mất tự nhiên bĩu môi, cậu thật sự không cố tình tạo ra tình huống này đâu. Chỉ là... chỉ là...

Vô tình thôi!

"Jungkook, sau giờ về hôm nay tụi mình có thể gặp nhau không? Chuyện là sắp thi rồi, tôi có một số dạng bài chưa hiểu lắm." Lớp trưởng đầu tiên là mỉa mai liếc nhìn hai người ngồi đối diện mình. Không qua bao lâu đã thấy nó ngồi sát đến bên cạnh cậu, trên môi hiện rõ nụ cười từ tính.

Nhưng Jeon Jungkook còn chưa nhai xong cơm, cậu bất ngờ ngước mặt nhìn lớp trưởng. Ở đối diện có Kim Taehyung đang mở to mắt nhìn cậu. Ánh mắt cậu lại chuyển sang nhìn hắn, vẫn đang nhai nhai.

Chỉ là cạnh bên hắn vừa nghe thấy đã vội nhả miếng đùi gà đang gặm ra, cười giễu cợt.

"Chao ôi! Không ngờ lớp trưởng lớp mày giỏi giang thế mà còn có bài không hiểu cơ á? Tao buồn cười vãi ra."

Lee Sarang bị đụng tới tự trọng, trên mặt đã nhịn không được tỏ thái độ. Nhưng qua một lúc lại tươi cười với Jungkook, nó làm như chưa nghe thấy lời đó của đối phương. Trước đó nó chỉ mua có một ly nước, giờ đây vì muốn nhanh nghe câu trả lời của Jungkook mà đẩy tới cho cậu.


"Cậu uống nước đi, nuốt xong thì uống. Đừng gấp."

Nãy giờ hắn chẳng nói gì, bây giờ bỗng dưng đưa ly nước của mình đến trước mặt cậu. Miệng còn nói ra một câu như kia, giống như thể hai người thân thiết lắm vậy. Khuyên tai trợn mắt nhìn hắn, đối diện còn có ánh mắt tròn xoe của Jungkook; và cả sự nghi ngờ đến từ Lee Sarang.

Jungkook cuống quýt không biết phải làm sao, cuối cùng lại nghĩ đến nụ hôn giữa hai người. Cơm vừa nuốt xuống nghẹn ở cổ, cậu nhìn ly nước của lớp trưởng rồi lại nhìn ly nước của Kim Taehyung.

Thế rồi máy móc đưa mặt đến gần ly nước của hắn, ngậm vào ống hút. Làn nước man mát lan ra khắp khoang miệng rồi chậm rãi trượt xuống cuống họng, cảm giác nghẹn ngào ban nãy cũng tan biến.

Không phải vì nụ hôn nên Jungkook mới ít bài xích đụng chạm chung chạ này với hắn. Mà là vì cậu thích uống Coca hơn là Pepsi.

Sau khi không còn thứ gì cản trở nữa, Jungkook chẳng nghĩ ngợi gì mà nói. "Được chứ, chiều nay mình gặp ở chỗ cũ nha."


Người ngồi đối diện cậu cúi đầu ngậm ống hút, vị Coca lan toả ở trong khoang miệng. Nhưng hắn lại không thấy sảng khoái, ánh mắt duy trì nhìn vào quần đồng phục của mình. Hắn cũng muốn hỏi bài cậu, chỉ là sợ bản thân phiền đến Jungkook. Dù sao hắn không tiếp thu bài nhanh được, có thể khiến cậu bực mình.


___

trước nghĩ hun mỏ ai là kết hôn với người đó mà bây giờ ko ún chug ly với lớp trưởng mà ngậm chug ống hút với taehyung hả😏😏😏 em này nói thik Coca hơn thiệt hay do quen mỏ ai thì ún với người đó😏😏😏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro