Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jungkook, Daehyun, hai đứa dậy còn ăn sáng."

"Dạ.."

Cả hai đồng thanh trả lời. Đêm qua cứ nằm nói chuyện một lúc, rồi không biết mình đã ngủ quên mất từ khi nào.

Daeun tự chuẩn bị bữa sáng mặc dù có tới hàng chục người hầu bên cạnh. Jungkook nhìn một hồi lâu, rõ ràng không phải là gặp ở trường, cậu đã gặp chị ấy ở một chỗ khác. Đại não không ngừng hoạt động, cả cơ thể cũng dừng hẳn lại.

A..! Phải rồi, nhớ ra rồi, là đi cùng Taehyung. Là hôm một trong hai người họ bị hỏng xe, đã đi cùng nhau, lại còn rất vui vẻ.

"Jungkook, sao thần người ra vậy, mau xuống ăn thôi."

Daehyun kéo theo Jungkook ngồi vào bàn. Tay cầm dĩa không ngừng chọc gẩy đồ ăn.

Nếu giữa cậu với Daeun, Taehyung ở bên cạnh chị ấy lại nở một nụ cười Jungkook chưa bao giờ thấy. Nghĩ lại cũng đúng thật, Daeun xinh đẹp, lại rất bao dung, bạn bè trong trường có lẽ rất quý chị ấy, việc nhà cũng khéo, xuất thân cũng lành mạnh.

Còn Jeon Jungkook...

"Đồ chị làm không hợp khẩu vị sao? Vậy để chị nấu mỳ gói cho nhé?"

"À ... không, em chỉ đang suy nghĩ một số việc.."

"Jungkook, tớ thấy thông báo từ nhà trường là đăng kí đi tham gia ngoại khoá ở bảo tàng. Cậu đi chứ? Nghe nói là toàn trường sẽ đi chung sau đó, có buổi cắm trại."

"Daehyun, vậy vui quá còn gì, ăn xong em và Jungkook đi mua một chút đồ mang theo. Chị sẽ bảo quản gia đưa thẻ, còn nếu không có thể dùng tiền mặt."

Jungkook vẫn im lặng, chính là chuyện của gia đình họ, mình vẫn không nên có bất cứ ý kiến nào.

Daeun lấy từ chỗ quản gia một thẻ cứng màu đen, đặt trên bàn.

Jungkook hai mắt mở to, rốt cuộc nhà họ Choi giàu có đến mức nào.

"Chị Daeun, Daehyun, có lẽ em sẽ về hỏi ý kiến bố. Cảm ơn vì hôm qua đã cho em ngủ một đêm, cũng như bữa sáng nay."

"Vậy quản gia, bác lấy đồ cho Jungkook, và bỏ một số đồ tôi đã chuẩn bị vào cho cậu ấy."

"Được, thưa cậu chủ."

Jungkook từ chối việc đưa về của Daehyun, tự mình bắt taxi.

Seoul vẫn đẹp như mọi khi, chỉ là trong lòng cậu như có kim chọc phải.

[Em đang làm gì vậy?]

Là tin nhắn từ Taehyung.

[Đang ngắm nhìn thành phố.]

[Sau bao lần nhắc nhở thì em vẫn quên thêm đại từ 'em' vào.]

Nhẹ nhàng như gió mùa xuân, tia nắng ấm len lỏi qua mây chạm vào da thịt của thanh niên 17 tuổi, trời vừa có nắng ấm, lại vừa có tuyết nhẹ.

Jungkook lục từ trong cặp để lấy tiền trả taxi, bỗng thấy đồ Daehyun chuẩn bị, có những 5 tờ tiền mệnh giá to mà chỉ có khi đóng học cậu mới chạm vào.

Rốt cuộc, Choi Daehyun vẫn là đang thương hại cậu.

"Bố, con về rồi!"

Vẫn là cảnh tượng quen thuộc, chai rỗng vẫn vứt đầy trên sàn nhà. Từ trong vọng lại tiếng đàn ông say xỉn, tiếng đàn bà thì chua ngoa.

"Mẹ nó, tao không nghĩ mày đã ngu rồi lại còn bị mù đâu Jungkook. Tại sao tận sáng mày mới về, rồi đi làm trai bao hả? Quần áo trên người đẹp quá rồi, ăn diện vậy chắc hẳn đêm qua mày kiếm được nhiều lắm! Giỏi quá thì đóng luôn cái tiền học chết tiệt mỗi tháng tao phải cho mày đi.."

"Bố, bố đừng ác khẩu như vậy. Đây là quần áo con mượn của bạn, còn về chuyện tới tận sáng nay mới về, không phải là lỗi của mụ ta hay sao?"

"Thằng mất dạy này, sao mày dám gọi mẹ mày là mụ, hả? Có phải tao dạy mày vậy không?"

Khoé miệng rớm máu, một bên má đã đỏ ửng lên. Jeon Jungkook vẫn không khóc, nhất định là không khóc.

"Mẹ nào chứ? Mẹ của con đã mất rồi, và con chỉ có duy nhất một mẹ thôi!"

Jungkook bước qua mặt của bố, cảm xúc không thay đổi, cảm giác đau đã mất từ lâu lắm rồi.

"Còn nữa, mai con có buổi dã ngoại với trường nên sẽ đi từ rất sớm. Con cũng có đủ tiền mang đi rồi, bố không cần đưa con thêm."

"Mày nghĩ tao có tiền đưa thêm cho mày chắc, đứa bất hiếu không biết nghĩ."

_____________

[Em vừa cãi nhau với bố à?]

Lại là tin nhắn từ Taehyung.

[To tiếng lắm hả, mà chắc mọi người cũng khá quen rồi.]

[Em ổn không, nếu không ổn chúng ta có thể ra bờ sông Hàn nói chuyện?]

[Em ổn, có lẽ hơi mệt một chút, giờ em đi ngủ.]

[Ngủ ngon Jungkookie.]

Jungkook nằm trong phòng, cũng chẳng hẳn là một căn phòng, chỉ là một phần của gác xép được ngăn lại bởi những tấm bìa cứng, thêm một chiếc giường và tủ quần áo.

Cơn đau từ bụng kéo lên, lại làm cơ thể khó chịu, cậu nhanh chóng lao vào vệ sinh nôn khan.

Từ năm ngoái tới bây giờ rồi, dạ dày không hiểu vì sao lại giở chứng, cảm giác buồn nôn luôn trực trào ở cuối họng.

Jungkook nhìn sang nhà bên cạnh từ cửa sổ vệ sinh, hiện tại đang là quá trưa một chút, người kia vẫn đang ngồi bên cửa sổ đối diện, nhìn chăm chăm vào điện thoại mà cười ngây ngô.

Jeon Jungkook hẫng một nhịp trong tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro