Chap 16: Cảnh tượng kinh hoàng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hắn... Hắn muốn làm người yêu cậu!" Jimin cảm thấy lúc mình nói ra mấy lời này miệng quả thật không thể tin. Dẫu biết rằng Jungkookie thật sự đáng yêu đến mê người, nhưng hắn cũng không phải là yêu chiều mấy cô gái hư hỏng hay sau, chưa từng nghe đến hắn thích con trai. Nếu tên kia thật sự muốn làm, không biết ai có thể ngăn được hắn.

"... Nhưng mà...! Tại sao hắn lại nhất thiết phải là cậu..." 

[...]

Jimin cũng không có cách nào, không nỡ trách cũng không nở đánh. Vốn tình yêu xuất phát từ hai trái tim cùng nhịp đập, rõ ràng nhắc tới tên kia cậu ấy lại luôn có vẻ mặt như vậy, rõ ràng đã yêu nhưng lại không thể bên nhau :"Quên đi quên đi, đừng nghĩ nữa, dù sao còn thời gian ba ngày mà."

Buổi tối Jungkook nằm ở trên giường trằn trọc không ngủ đựơc.

Cậu hồi tưởng lại thời gian mình ở cùng Taehyung, từ lần đầu tiên cho đến bây giờ, cảm giác người nọ mang lại chỉ có sự yên bình, giờ cậu mới nhận ra trong cái bình lặn đó hoàn toàn là yêu thương.

 Cái lần bị bóng đánh trúng mặt, anh vươn ngón tay sờ lấy gương mặt cậu, cho đó chỉ là lo lắng đi. Người nọ đưa cậu về nhà, cầm tay cậu ôm thắt lưng anh, cảm nhận từng cử động của Jungkook mà nhận ra mọi thứ cậu cần. Người nọ đưa  điện thoại mới, chỉ dùng liên hệ với anh. Người nọ muốn cậu ngủ lại, nhớ rõ tất cả đồ ăn cậu thích dù chỉ sau một lần . 

Nhìn cậu xem phim rơi lệ liền cầm tay an ủi, ôm cậu vượt qua vũng nước trên mặt đất. Trở về từ Mỹ lại mang tặng cậu một chiếc đồng hồ đắt đỏ. Người nọ muốn cậu trọ ở trường, rõ ràng đã tính toán từ trước muốn dẫn cậu về nhà, lo lắng thời tiết lạnh cho nên mới mua xe hơi chở cậu đi. Jungkook vỗn nghĩ hắn coi cậu là bạn, chỉ có bản thân đang mơ mộng, nhưng không ngờ sẽ có một ngày...

Tình yêu cũng giống như một bài toán hình,  khó hiểu, dễ sai... Hai đường thẳng cắt nhau thì sao, là khi chúng gặp nhau tại một điểm rồi lại hai phương hai hướng chẳng thể tái ngộ. Còn đừơng thẳng song song tuy rằng sẽ không bao giờ gặp nhau, nhưng lại đồng hành cùng nhau. Cậu chính là bế tắt, muốn được yêu anh nhưng sợ rằng bức tường phía trước quá cao, đặt tay lên trái tim mình, cậu biết bản thân đã rung động trước anh dù xã hội đã không còn phân miệt, nhưng còn thân phận cả hai, cha mẹ Jeon và tình yêu của Kim Taehyung có thật sự hay không? 

Mối quan hệ bây giờ vẫn tốt không phải đường hoàng yêu đương nhưng vẫn hạnh phúc, hai người bên nhau là bạn bè, là anh em cũng tốt. Vốn biết gặp được là diễm phúc,  đến khi rời xa sẽ toàn đau thương.

Rốt cuộc phải làm sao đây?

Jungkook vẫn mở mắt nhìn trần nhà, nhìn đến mệt mỏi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Mấy ngày nay người nọ đều không gọi điện thoại hay nhắn tin, nhưng lại giống như một loại áp lực vô hình, làm cho Jungkook không biết làm sao cho đúng. Dù trả lời cũng chỉ có được hoặc không , hơn nữa ý Jungkook hơn phân nửa là đáp không được, Jimin cũng không nghĩ ra lí do nào tốt.

Thời gian thong thả mãi cho tới ngày thứ ba, ngay cả Jimin cũng gấp đến đứng ngồi không yên: "Nếu không tôi tính vậy đi, trước tiên đừng gặp hắn, tránh tất cả điện thoại tin nhắn của hắn, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu, chờ cậu suy nghĩ thông rồi hãy gặp."

"... Anh ấy có thể ở dưới kí túc xá chờ tớ..."

"Không xuống."

"... Không xuống không chừng sẽ đi lên..."

"... Thật không hổ là xã hội đen mà..." Jimin bất đắc dĩ nói."Vậy chúng ta đi nơi khác đi!"

"Đi đâu?"

"Đi bar! Dù sao mấy người kia vẫn muốn đi quán bar để mở rộng tầm mắt, vậy  hôm nay đi đi!"

"A...Nhưng..." Jungkook thật sự là không muốn đi cái nơi thối nát đó đâu.

"Tôi nói cậu đấy, cũng nên đi gặp mặt mọi người một chút, vui chơi đi, cả ngày đọc sách sắp ngu chưa? Đến chuyện này cũng không thể nói dứt khoát câu từ chối"

"Đi thôi, hắn ở dưới ký túc xá đợi không được cậu, cho dù có đi lên gõ cửa cũng không có ai, làm sao hắn cũng sẽ không tìm ra cậu. Quán bar âm nhạc ồn ào, cậu sẽ không nghe thấy tiếng điện thoại, cả đêm không phiền, không phải rất tốt sao?"

"..."

"Bạn cùng phòng đều đi! Cậu muốn ở đấy một mình thì cứ ở, chờ bị hắn xử đi!"

"Thế... Tớ sẽ về nhà..."

"Về nhà cái đầu cậu! Ba cậu hỏi thì cậu trả lời làm sao? Cậu không biết nói dối!"

"..." Vẫn là thôi đi.

"Được rồi! Jimin tôi lấy tư cách bạn thân Jeon Jungkook ra đảm bảo cậu sẽ không mất một sợi lông, sẽ không rời cậu nửa bước, được chưa?Luôn trông tư thế sẵn sáng cứu cậu, như thế nào?"

Jungkook thật sự không thuyết phục được bị Jimin lôi đi. Sau giờ tự học buổi tối, cả đám người gọi xe tới quán bar nổi danh nhất thành phố. Trên đường khắp nơi đều là biển hiệu đèn nê ông, những người sống về đêm đi lại khắp phố, hai bên đường thậm chí còn có phụ nữ ăn mặc hở hang thản nhiên ôm vai khách, làm bọn cùng phòng nhìn đến lé mắt, kể cả cậu cũng chó chút kinh ngạc.

Cuối cùng bọn họ chọn một quán bar thoạt nhìn quy mô khá lớn "Nemo",  cái tên thật lớn tỏa ra ánh sáng màu đỏ yêu mị trong đêm, âm nhạc trong quán bar cách tường mơ hồ truyền ra, Jungkook vừa thấy đã muốn quay đầu chạy rồi, lại bị Jimin nài ép lôi kéo vào.

Vừa vào cửa đã có một cỗ mùi nước hoa cực nồng nặc đập vào mặt, cùng với âm nhạc rầm rầm, đầu óc Jungkook ong ong gần như muốn vỡ ra. Trên sàn nhảy trai gái lắc mình khiêu vũ, trên trần quả cầu Disco chiếu xuống đủ mọi màu sắc lúc ẩn lúc hiện, làm cậu choáng váng hết cả mặt mày.

Đám người bọn họ chọn một bàn trong góc ngồi, bồi bàn rất nhanh đã mang menu đến, hỏi bọn họ muốn uống gì. Những người kia trực tiếp chọn loại rượu vang đắt tiền nhất, Jungkook lại chỉ thỏ thẻ kêu một ly nước chanh.

Jung Yiwon nhìn cảnh này kích động chịu không được hô một tiếng: "Tôi lên trước!" Sau đó thì bay vào sàn nhảy.

Min Jinjun ngồi tiếp tục cùng Jimin bình phẩm từ đầu đến chân, nói cái mông này không đủ cong, bộ ngực kia quá nhỏ, anh trai kia trông có chút hợp gu, ai nha thật vất vả mới nghía được một người đẹp thì lại là hoa đã có chủ... 

Tán gẫu tán gẫu,  bỗng nhiên cảm thấy trong bụng một trận ọt ọt, nói với Jungkook một tiếng thì chạy đi tìm WC. Mấy vị cùng bàn cũng muốn đi xung quanh chơi đùa một chút, liền đứng dậy đi mất.

Ở góc sofa chỉ còn một mình Jungkook.

Cậu vừa vào cửa thì đã rất hối hận, thà đối mặt với Taehyung cũng không muốn đến cái nơi trai gái lẫn lộn này. Đang ở buồn bực thì bỗng nhiên một giọng nam khàn khàn ghé lỗ tai cậu: "Có ai ngồi đây không? Tôi ngồi cùng cậu nhé!"

Nhìn lại, là một người đàn ông khoảng 33,34 tuổi một thân màu đen cầm điếu thuốc đang nhả khói. Lúc này đầu Jungkook hiện lên dòng cảnh báo đỏ nhấp nháy: "....." Cậu giả vờ như không nghe thấy tiếp tục nhìn xung quanh, hơi lùi ra cách xa người đàn ông.

"Không nói gì tức là đồng ý! Vậy thì tôi ngồi nhé." Người đàn ông kia nói rồi liền ngồi xuống cạnh Jungkook, thuận thế sờ tay cậu nói: "Lần đầu tiên tới đây sao?"

Cậu giật bắn mình, rụt tay lại, cả người kinh hãi cảnh giác. Trong lòng thầm ghê tởm,  gần như hét lên: "Jimin khốn kiếp kia, sao vẫn chưa quay lại????????"

"Tiểu mĩ thụ này thật đáng yêu, muốn cùng tôi một đêm không? Đảm bảo sẽ không thiệt thòi..." Vừa nói hắn ta vừa cười đê tiện mắt liếc nhìn cậu.

Lông tơ Jungkook đều dựng đứng hết lên,  cái móng vuốt kia cũng bắt đầu không an phận mà sờ bắp đùi cậu, còn vừa nói vừa thở bên lỗ tai. Mùi thuốc lá nồng đậm gần như làm cậu không thở nổi. Sao lại có chuyện ghê tởm thế này xảy ra với mình chứ? 

Miệng Jungkook ngập ngừng hoàn toàn không phát ra được âm thanh, sợ hãi đến bấn loạn, muốn phản kháng lại bị người đàn ông kia ép tới không thể động đậy, chỉ trách bản thân quá yếu đuối.

"Không nói lời nào coi như em đồng ý..."

"Không... Tránh ra..." Jungkook gần như bị hù chết, trong lòng không biết mắng Jimin bao nhiêu lần. Nói cái gì mà một bước cũng không rời, hiện tại đã xảy ra loại chuyện này, sau này cậu có chết cũng không tha thứ cho tên ngốc đó! 

"Ôi, em không cần thẹn thùng, anh đây sẽ thật dịu dàng..."

Jungkook triệt để sợ hãi, cầm tay người đàn ông kia muốn ngăn hắn ta tiến thêm một bước, ai ngờ hắn ta lần tay xuống dưới, khẽ khẽ sờ mông cậu, còn nắn bóp như vật không chủ, cả người chấn động ,  dãy dụa không được. Tay người đàn ông kia tiếp tục bò lên trên, xoa xoa phần lưng của cậu. Jungkook gấp đến độ muốn khóc thành tiếng, trong đầu  lại hiện lên hình dáng Kim Taehyung. Tia tới chiếc ly rượu trên bàn, một tay trườn tới chụp lấy nhắm chặt mắt, định một lần xử lí...

Bỗng nhiên áp lực trên người biến mất, chiếc ly còn chưa chạm trúng tới ai đã nghe tiếng thét chói tai,Jungkook mở to mắt, ánh vào mi mắt là cảnh tượng gần như có thể gọi là kinh hoàng: người đàn ông kia bị đánh cho một cú ngã lộn nhào xuống dưới,  cổ lệch sang một bên ú ớ không thốt nổi tiếng nào, chân đạp lộn xộn, dãy dụa đau đớn không ngừng, mắt bắt đầu trợn trắng.

-----------------------------------------------------------

Có ai mong chờ H+ không, chap sau hẹn chủ nhật :>>>>

[Góc spoil]

Người nọ lôi cậu đi qua phòng khách, lên lầu, đem cậu đẩy mạnh vào phòng ngủ, đá một cước đóng cửa.

Trong phòng yên tĩnh lại không bật đèn, tiếng thở phẫn nộ của người nọ trầm lặng phát ra đến đáng sợ. Tưởng chừng trước mắt là con sư tử đang gầm gừ đời chờ để đớp lấy con mồi.

[...]

Taehyung tiến lên từng bước, ép cậu lui về sau từng bước. Bịch, Jungkook trực tiếp ngã thẳng trên chiếc giường lớn, hoàn toàn hoảng loạn lên tục lùi về sau.

"Mẹ nó, tôi đã chịu đựng không ra tay, còn có ý tốt cho em ba ngày, em lại coi tôi là kẻ ngốc mà đùa giỡn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taekook