Chap 16: Thắt nút cherry

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc tắm rửa rất lâu. Tấm kính mờ ngăn cách phòng ngủ và nhà tắm được đóng kín rèm, che chắn hết những gì đang diễn ra tại nơi đây.

Điền Chính Quốc tựa trán lên bức tường men sứ lạnh buốt, cắn chặt đôi môi cố gắng nhẫn nại.

Dòng nước mạnh mẽ giống như cơn mưa gột rửa hết thảy mọi thứ.

Một lúc sau, anh gấp gáp thở dốc. Bởi quá khẩn trương và cẩn thận, cho nên lúc bình tĩnh lại đôi tai anh bỗng hơi ù đi.

Đợi cho âm thanh ong ong kết thúc anh mới tắt nước. Lúc này nghe thấy ngoài cửa có tiếng chân người bước vào.

Phòng tắm được chia thành hai khu ướt và khô. Bên trong là chỗ tắm rửa, bên ngoài đặt bồn rửa tay và bồn cầu.

Lúc Kim Thái Hanh bước vào, Điền Chính Quốc chỉ có thể nhìn thấy đôi chân trần của Kim Thái Hanh thông qua cánh cửa thủy tinh bóng mờ. Hai chân cậu đang đứng trước bồn cầu toilet.

Điền Chính Quốc như ngừng thở, nghĩ thử xem Kim Thái Hanh đã xuất hiện ở đây từ khi nào. Lúc anh bận nghe ngóng tình hình thì nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

Thì ra Kim Thái Hanh đang đi vệ sinh.

Hai người đàn ông cùng nhau đi toilet chung là một việc quá đỗi bình thường. Đáng lẽ Điền Chính Quốc có thể đi ra ngoài như không có việc gì, nhưng lúc nãy vì Kim Thái Hanh mà anh tắm nước lạnh nên tạm thời không cách nào cư xử một cách tự nhiên được.

Tiếng xả nước vang lên ở phòng ngoài, lúc này Điền Chính Quốc mới cầm lấy khăn tắm treo một bên quấn quanh hông mình, sau đó đẩy cửa đi ra.

Âm thanh tắm rửa của anh đã dừng lại từ lâu. Nếu anh còn ở bên trong quá lâu, Kim Thái Hanh sẽ cảm thấy kỳ lạ mất.

Vừa bước ra, anh bỗng thấy Kim Thái Hanh vẫn chưa rời khỏi chỗ này, thậm chí đang mỏi mệt mặc quần ngủ.

Thứ trực tiếp đập vào tầm mắt Điền Chính Quốc là bụng dưới của Kim Thái Hanh.

Anh đâu ngờ lúc Kim Thái Hanh cởi áo lại tiện tay đặt lên bồn rửa tay bên cạnh. Ngay khi anh vừa bước ra tình cờ cũng là lúc Kim Thái Hanh xoay người.

Chiếc quần ngủ lỏng lẻo mắc kẹt tại phần xương hông vừa đủ phơi bày được những đường eo cơ bắp sâu hoắm, thậm chí có thể trông thấy gân xanh chỗ bụng dưới vô cùng rõ ràng.

Còn nhớ đợt Điền Chính Quốc còn đi tập gym, anh từng nghe thấy ai đó hỏi huấn luyện viên phải tập như thế nào thì mới có gân xanh. Hồi đó anh không hiểu tại sao phải tập đến mức này, nhưng bây giờ thì anh đã hiểu.

Bởi vì nhìn nó rất gợi cảm!

Mà Điền Chính Quốc còn phát hiện ra một thứ có thể hạ gục mình nhanh hơn, đó là hình như Kim Thái Hanh không mặc đồ lót!

Kim Thái Hanh vò mái tóc rối bời, sau đó nheo mắt cười rồi cất lên giọng nói khàn khàn: “Dậy sớm thế? Tối qua anh ngủ ngon không?”

Điền Chính Quốc mím môi gật đầu thật nhẹ. Anh vội vàng cầm lấy quần áo treo bên cạnh rồi nhân lúc cậu đang rửa tay mà rời đi ngay.

Bởi vì đi quá gấp nên khi bước qua cánh cửa, anh hơi bị vấp một chút. Ngón chân của anh va vào gạch đá cứng rắn, một cảm giác ê buốt truyền đến.

Điền Chính Quốc đang lảo đảo muốn giữ thăng bằng thì Kim Thái Hanh đã duỗi cánh tay ôm chặt eo anh từ phía sau, giúp anh ổn định thân thể.

Lần đầu tiên gặp gỡ, Kim Thái Hanh cũng ôm eo anh rồi giúp anh né tránh con nít như thế này.

Nhưng lần này khác hẳn lần kia. Lần này đụng chạm da thịt, anh có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập của Kim Thái Hanh.

Anh được cậu giữ vững, sau đó bị ép buộc kéo ra giường.

Kim Thái Hanh ấn vai anh bảo anh ngồi xuống, còn cậu thì quỳ một gối xuống, nắm lấy chân Điền Chính Quốc để lên đùi mình, cẩn thận xem xét chỗ chân bị va đập có tổn thương chút nào không.

Hình như không sao cả nhưng cũng hơi ửng đỏ. Kim Thái Hanh xoa nhẹ ngón chân anh rồi bóp bóp, như để xác nhận xem xương cốt anh có còn nguyên vẹn không.

Thái độ nghiêm túc ấy khiến anh suýt nữa lầm tưởng cậu không phải sinh viên tốt nghiệp ngành điêu khắc mà là sinh viên ngành y.

Kim Thái Hanh hỏi anh: “Em làm vậy anh có thấy đau không?”

Điền Chính Quốc lắc đầu.

Kim Thái Hanh ngước mắt nhìn lên, vừa tính nói gì đó thì ánh mặt khẽ khựng lại. Cậu nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác, đỏ mặt đáp: “Em xin lỗi.”

Điền Chính Quốc vốn đang hoang mang không biết Kim Thái Hanh xin lỗi vì điều gì nên cũng cúi đầu nhìn thử. Tức khắc anh nhìn thấy do bàn chân mình đang giẫm lên đầu gối Kim Thái Hanh nên bên dưới khăn tắm cảnh xuân phơi phới đang lấp ló.

Anh lập tức rụt chân khỏi tay cậu, đứng dậy giẫm giẫm trên mặt đất rồi bước để xem thế nào: “Tôi không sao rồi, mới vừa nãy chỉ hơi đau một chút thôi.”

Dứt lời anh đi về phía vali lấy đại một cái áo sơ mi vội vàng tròng lên người: “Cậu mau đi rửa mặt đi. Chốc nữa cậu không định lên tham quan núi Đại Phật hả?”

Sơn Trang Thanh Thủy dựa núi. Trên núi có một ngôi chùa nhang khói rất thịnh. Hôm qua trong nhóm bọn họ đã thảo luận sơ qua về chuyến đi này.

Không nghe thấy Kim Thái Hanh trả lời, anh quay đầu lại nhìn thì phát hiện Kim Thái Hanh vẫn đang duy trì tư thế vừa rồi. Cậu cúi đầu ngắm bàn tay mình, cả người ngơ ngác.

Điền Chính Quốc gọi tên Kim Thái Hanh lần nữa, nhờ vậy mà cậu mới hồi phục tinh thần, đứng dậy đi vào nhà tắm.

Chỉ là vừa đi, ngón cái và ngón trỏ của cậu cứ cọ xát vào nhau, như thể trên đó còn thứ gì đó sót lại.

Điền Chính Quốc nhìn xuống chân mình, lúng túng suy nghĩ. Anh vừa tắm xong, chắc không bẩn lắm đâu nhỉ?

Quấn khăn tắm mặc xong quần lót, lúc này Điền Chính Quốc mới dám cởi khăn tắm ra rồi nhìn nhìn đống quần trong vali, đang định chọn một cái thích hợp với buổi leo núi ngày hôm nay thì chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Anh quay người thấy Kim Thái Hanh đang thò đầu ra: “Bữa sáng em gọi đấy.” Nói xong, trước tiên cậu sững sờ, tiếp theo ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Em xin lỗi!” Vừa dứt câu cậu bèn lập tức lùi vào phòng tắm.

Lại là xin lỗi. Điền Chính Quốc mặc độc một chiếc áo sơ mi trên người, bên dưới vẫn là đôi chân trần, im lặng không nói gì.

Thực ra anh không phải con gái, Kim Thái Hanh đâu nhất thiết phải xin lỗi anh nếu không may nhìn thấy cơ thể anh chứ. Thành ra việc vốn bé xíu lại trở nên thật kỳ quặc.

Anh mặc quần vào, sau đó ra cửa nhận đồ ăn sáng nhân viên phục vụ đem tới.

Kim Thái Hanh gọi bánh bao áp chảo và sữa đậu nành, bánh quẩy và mì sợi, còn có bánh kem và sữa bò. Quả nhiên là bữa ăn đa dạng với nhiều đặc sản từ các nơi khác nhau.

Điền Chính Quốc lúc bình thường đều không có chút khẩu vị gì vào buổi sáng. Anh ngồi vào bàn mở hộp sữa bò rồi từ từ uống.

Anh cũng tự giác quay lưng về phía Kim Thái Hanh nên cảnh giác đối phương mặc đồ anh không hề thấy gì, tránh cho việc Kim Thái Hanh lại phải xin lỗi anh.

Kim Thái Hanh rửa mặt xong, nhẹ nhàng khoan khoái đi ra. Đây là một bàn ăn bốn người, Kim Thái Hanh không chọn cách ngồi đối diện mà kéo chiếc ghế xuống cạnh anh, sau khi ngồi xuống mới bắt đầu mở những đồ mà Điền Chính Quốc không bóc trước đó ra xem: “Sao anh không ăn?”

Điền Chính Quốc: “Sáng tôi ăn không được nhiều, cậu cứ ăn đi.”

“Nếu ăn không hết thì có thể hỏi Lâm Chí Quân có tới không, kêu cậu ấy tới ăn chung.” Điền Chính Quốc nói.

Kim Thái Hanh chọn không nhiều mà ăn còn không hết thì cũng hơi lãng phí.

“Không cần gọi.” Kim Thái Hanh nhẹ nhàng cắn miếng bánh bao chiên, tránh phần nước thịt nóng hổi: “Anh ấy chưa dậy đâu.”

Điền Chính Quốc ngơ ra: “Sao cậu biết.”

Từ khi nào Kim Thái Hanh lại quen thân Lâm Chí Quân như thế nhỉ, ngay cả chuyện Lâm Chí Quân chưa dậy cũng biết.

“Tối qua anh ấy uống rượu với Hứa Mộ Thâm mà.” Kim Thái Hanh tới giường lấy điện thoại, mở lịch sử trò chuyện ra đưa cho Điền Chính Quốc xem.

Điền Chính Quốc nhìn thời gian, chắc là lúc bọn họ chuẩn bị ngủ thì Hứa Mộ Thâm nhắn tin đến, nói rằng mình đang dưới hầm rượu của Sơn Trang, hỏi cậu có muốn tới không.

Kim Thái Hanh nói không đi, chẳng bao lâu sau Hứa Mộ Thâm lại gửi thêm tin nữa, giọng điệu có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Tên ngốc mà Điền Chính Quốc đưa tới đến rồi này.”

Kim Thái Hanh: “?”

Hứa Mộ Thâm: “Tên đó giống như muốn so đo với anh vậy, anh uống cái gì thì anh ta cũng đòi uống theo.”

Kim Thái Hanh: “Anh ấy là bạn của Điền Chính Quốc, anh chăm sóc anh ấy một chút nhé.”

Hứa Mộ Thâm: “Anh thấy người cần được chăm sóc là anh thì đúng hơn.”

Kim Thái Hanh: “Ngày mai còn đi leo núi, đừng uống say quá.”

Tin cuối cùng của Hứa Mộ Thâm là ‘Ok’.

Sau khi đọc nhật ký trò chuyện, Điền Chính Quốc trả điện thoại lại cho Kim Thái Hanh: “Xin lỗi, là Lâm Chí Quân không hiểu chuyện nên mới để mấy cậu nhọc lòng như thế, lần sau tôi sẽ mời khách để bồi tội.”

Nụ cười trên mặt Kim Thái Hanh vơi dần đi, lịch sự nói: “Không cần, làm gì đến mức bồi tội thế.”

Điền Chính Quốc còn đang đoán xem tâm ý của Kim Thái Hanh về chuyện này như thế nào. Đến tận bây giờ anh vẫn không thể đoán trúng, nhưng không có nghĩa là anh không biết cảm xúc của Kim Thái Hanh ra sao.

Mới vừa rồi còn tốt đẹp, sao đột nhiên Kim Thái Hanh không còn vui vẻ gì nữa nhỉ.

Chỉ là cảm xúc của Kim Thái Hanh đến rồi đi rất nhanh, không bao lâu cậu lại quan tâm đẩy chiếc bánh kem vào tay Điền Chính Quốc: “Thấy không ngon thì có thể ăn một chút gì đó ngọt ngọt cũng được mà.”

Điền Chính Quốc nhìn chiếc bánh kem trắng tuyết được tô điểm thêm hai quả cherry.

Kim Thái Hanh thản nhiên lấy một quả cherry cho vào miệng, tiếng răng cắn đứt vỏ quả vang lên rất rõ ràng.

Cậu thấy Điền Chính Quốc cứ nhìn chằm chằm vào môi mình, bèn cười cười nói: “Làm sao vậy, muốn xem thử em có thắt nút được quả cherry này không à?”

Thật ra Điền Chính Quốc không nghĩ đến chuyện đó, mà anh cũng đã từng nghe đến chuyện thắt nút cuống cherry rồi.

Kỹ thuật hôn của một người càng tốt thì đầu lưỡi sẽ càng linh hoạt, nên chuyện thắt được nút cherry cũng sẽ dễ như trở bàn tay.

Mới đầu Kim Thái Hanh chỉ nói đùa, thế mà Điền Chính Quốc lại nghiêm túc gật đầu đáp: “Ừm, cậu biết à?”

Anh hy vọng Kim Thái Hanh không biết, anh càng hy vọng rằng cậu đừng tìm bất kỳ ai khác để hôn.

Nhưng sao mà được, anh đã từng tận mắt nhìn thấy đôi môi đó của Kim Thái Hanh hôn một người khác.

Kim Thái Hanh nắm lấy cái cuống nhỏ rồi cuộn nó trên đầu ngón tay: “Em chịu thôi.”

Cậu dứt khoát thừa nhận mình không biết, nó khiến Điền Chính Quốc hơi ngạc nhiên, bèn buột miệng nói: “Sao lại vậy được?”

Giọng của Kim Thái Hanh hơi trầm xuống, hỏi ngược lại anh: “Thế anh biết à?”

Điền Chính Quốc cũng không biết bây giờ mình đang nghĩ gì nữa, ngoài thái độ trả đũa ra, trả đũa năm đó cậu hôn Điền Nguyên, hay vẫn còn điều gì khác nữa.

Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc hơi cúi đầu xuống, dùng hàm răng ướt át của mình, ngậm lấy quả cherry trên tay cậu.

Cậu thuận theo lực kéo của Điền Chính Quốc, buông cuống cherry ra.

Thứ đó mang theo cả độ ấm trong lòng bàn tay cậu rồi đi vào trong miệng Điền Chính Quốc, chuyển động vài lần sau đó đầu lưỡi nhẹ nhàng nhè ra.

Một nút thắt hoàn mỹ nằm trên đầu lưỡi hồng nhuận của Điền Chính Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro