Chap 36: Đừng đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc không nhịn được nữa, nói: “Mày thì lấy đâu ra kinh nghiệm, gặp Hứa Mộ Thâm rồi mày mới cong mà?”

Nghe Lâm Chí Quân nói cứ như hắn ta là một tên gay kinh nghiệm đầy mình chứ không phải một thẳng nam giữa chừng gãy ngang vậy.

“Còn nhiều hơn mày.” Lâm Chí Quân một câu đã chặn ngang Điền Chính Quốc. Anh thoát Wechat, định không thèm trả lời hắn nữa, nhưng lại nhớ ra một chuyện: “Gửi ảnh tao xem nào.”

Tổng cộng có ba bức ảnh gốc, chắc hẳn là từ máy Lâm U gửi trực tiếp cho Lâm Chí Quân.

Bức đầu tiên Điền Chính Quốc làm một tác phẩm điêu khắc, bị Kim Thái Hanh ôm trong ngực.

Lúc chụp ảnh còn không phát hiện ra, nhưng bây giờ nhìn lại bức ảnh thì lập tức có thể cảm nhận được rõ ràng bầu không khí vi diệu lúc đó.

Điền Chính Quốc đưa lưng về phía máy ảnh, chỉ lộ một ít cằm.

Tay trái Kim Thái Hanh ôm lấy eo Điền Chính Quốc, lòng bàn tay áp lên sừng hươu sau lưng anh. Tư thế này kết hợp với ánh mắt của Kim Thái Hanh, tựa như một lời cảnh cáo: ‘Đây là của tôi, không ai được chạm vào’ vậy. Lời cảnh cáo được cụ thể hóa, ai xem ảnh chụp liếc mắt một cái đều thấy được.

Điền Chính Quốc Lướt qua bức ảnh tiếp theo, anh là một vị thần, còn lúc này Kim Thái Hanh đang đứng bên bờ biển ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt của cậu một chút cũng không rời khỏi anh, giống như trong lòng đối phương anh là người quan trọng nhất, cũng là người cậu muốn có được nhất.

Ảnh tiếp theo nữa chính là chụp lúc bọn họ sắp hôn nhau.

Từ góc độ chụp có thể thấy được bọn họ đang cách máy ảnh rất gần. Nhiếp ảnh gia điều chỉnh vòng sáng hơi quá, đến cả lông tơ bé nhỏ trên má cũng bị chụp ra.

Thế nên đương nhiên Điền Chính Quốc cũng nhìn thấy Kim Thái Hanh đang nhìn chăm chú vào bờ môi của anh với ánh mắt đầy ham muốn.

Biểu cảm của Điền Chính Quốc càng rõ ràng hơn. Trong bức ảnh kia, gương mặt anh tràn đầy si mê mà nhìn Kim Thái Hanh, tựa như một vật tế chủ động đem môi mình dâng lên đấng bề trên.

Tay Kim Thái Hanh đặt nhẹ lên cổ anh, ngón tay cái ấn lên yết hầu.

Lúc chụp ảnh còn không để ý tay Kim Thái Hanh đặt trên người mình, vậy chẳng phải mấy lần hôn môi anh gấp quá mà nuốt nước miếng, yết hầu rung động đều bị Kim Thái Hanh biết rõ hay sao.

Ba bức ảnh này, bức sau lại càng thân mật hơn bức trước, bảo sao Lâm Chí Quân nói bọn họ chắc chắc tối nay sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng Điền Chính Quốc cũng không thể nói là bọn họ trong sạch dù cái gì cũng chưa làm được. Lúc chụp ảnh trong studio, hai người đã làm một chút việc hơi quá trớn rồi.

Điền Chính Quốc thở hổn hển, chợt nhớ lại một chuyện cực kỳ quan trọng.

Đó là… Kim Thái Hanh không nhổ thứ kia đi sao? Không nhổ luôn?

Điền Chính Quốc gian nan lục lại trí nhớ, bỏ qua mấy thứ cảm giác kích thích, trước khi hôn lên đầu gối anh, Kim Thái Hanh đã làm gì nhỉ?

Một âm thanh nuốt nước bọt nổi lên từ trong sâu thẳm ký ức, thành công tiết lộ câu trả lời cho những nghi ngờ của Điền Chính Quốc

Trong lòng Điền Chính Quốc rơi vào trạng thái vô cùng xấu hổ, không thể nào kiểm soát được.

Anh chống tay lên bàn, ấn ấn hai má nóng bừng bừng, không nghĩ tới tốc độ của Kim Thái Hanh sẽ nhanh tới vậy. Rõ ràng hôm qua còn như đang bắt chuyện, hôm nay đã có thể trò truyện sâu sắc.

(Đoạn này ý anh Điền là tiến triển nhanh quá, mới hôm nào hôn nhau mà hôm nay đã bj)

Liệu có phải Kim Thái Hanh cũng thích anh không?

Tuy anh biết rõ trong xã hội bây giờ không cần tình cảm thì vẫn có thể lên giường, dù sao đây cũng là chuyện thường thấy.

Nếu chỉ tiếp xúc thân thể mà đã coi đây là bằng chứng tình cảm thì Lâm Chí Quân chắc hẳn sẽ là người đầu tiên mắng anh.

Từ lâu Lâm Chí Quân đã luôn mắng anh quá ngây thơ, còn hỏi anh vì ai mà thủ thân như ngọc thế, thật là quá đáng mà.

Điền Chính Quốc cho rằng nhu cầu của mình với phương diện kia khá là lạnh nhạt, anh lại bận rộn đến cả ngày làm cũng không hết việc thì sức lực đâu mà lo chuyện đấy nữa.

Nhưng hôm nay anh đã biết, thật ra bản thân cũng không vô dục vô cầu như mình vốn nghĩ.

Từ phòng trang điểm đi ra, qua hành lang dài, anh gặp Kim Thái Hanh đã thay xong quần áo từ lâu, đang đứng trước mặt Lâm U.

“Cậu cảm nhận được máy ảnh lúc chụp tốt như vậy, trước kia đã từng làm người mẫu sao?” Lâm U hỏi.

Kim Thái Hanh quay lưng về phía anh, đứng với một tư thể vừa thả lỏng vừa thoải mái: “Lúc học đại học tôi từng giúp một người bạn chụp vài bức ảnh.”

Lâm U: “Tôi đoán không sai mà, cậu hiểu rất chính xác cảm giác mà chúng ta đang muốn thể hiện đấy.”

“Hình chụp xong còn tuyệt hơn tưởng tượng của tôi nữa. Tôi nói thật, cậu nên suy nghĩ đến việc chụp ảnh quảng cáo có yêu cầu diễn xuất đi, tôi thấy cậu rất có thiên phú đấy.” Lâm U lấy điện thoại ra: “Tôi có quen một số đồng nghiệp, mỗi ngày bọn họ đều thiếu người mẫu. Lấy điều kiện ngoại hình của cậu mà nói thì chắc chắn có thể nhận quay loại video quảng cáo này.”

Bước chân Điền Chính Quốc chậm lại, anh lấy điện thoại ra nhìn kế hoạch Lâm U vừa chia sẻ, nhưng vì chỉ nhìn lướt qua nên có một vài vấn đề lặt vặt vẫn chưa kịp nhìn rõ.

Ví dụ như nhà điêu khắc si mê tác phẩm của chính mình, khao khát được tác phẩm đáp lại.

Lại ví dụ như, một con người phàm tục bị thần linh cám dỗ, cuối cùng trở thành tù binh của thần.

Mà mấy vấn đề này vừa hay đã được thể hiện hết trong mấy tấm ảnh lúc nãy.

Lâm U nói không sai, Kim Thái Hanh hoàn thành các bức ảnh rất tốt, tốt đến mức… khiến anh hiểu lầm. Anh còn suýt chút nữa đã làm trò ngu ngốc, đi hỏi Kim Thái Hanh xem có phải cậu cũng thích anh hay không.

Nếu thật sự hỏi ra, anh có thể tưởng tượng được biểu cảm Kim Thái Hanh. Chắc là cậu sẽ kinh ngạc mà mở to hai mắt, sau đó lại cười khó xử, nói với anh tất cả chỉ là hiểu lầm, cậu không hề thích anh.

Cũng may anh chưa xúc động tới mức đó, vẫn còn cứu được.

Lúc thả điện thoại vào lại trong túi, Điền Chính Quốc cũng kìm lại luôn cả trái tim đang xao động của mình.

Xử lí biểu cảm thật tốt xong, sau đó anh mới đi đến sau Kim Thái Hanh, gật đầu chào Lâm U, cũng cảm ơn cô hôm nay đã vất vả quay chụp.

Lâm U xua xua tay, sang sảng hào phóng mà nói: “Khách sáo rồi, các anh là khách của anh họ em, chụp một bộ ảnh cưới vừa ý cho hai người là việc nên làm mà.”

“Ảnh sửa xong sẽ được gửi cho anh sớm thôi, dù sao hai người cũng sắp tổ chức hôn lễ mà. Yên tâm, chắc chắn em sẽ không làm chậm tiến độ, nếu không Lâm Chí Quân sẽ giết em mất.” Lâm U nhún vai, không để ý lớn nhỏ mà gọi thẳng tên anh họ, có vẻ tình cảm của hai người rất tốt.

Điền Chính Quốc lễ phép cười: “Làm phiền em rồi.”

Khi hai người ra khỏi studio thì đã là hơn mười giờ tối. Lúc vào bãi đỗ xe, anh hỏi Kim Thái Hanh: “Cậu còn chưa ăn cơm chiều không đúng không?”

“Em ăn ở nhà ăn trong trường rồi.” Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc có hơi hụt hẫng: “Vậy à, vậy tôi đưa cậu về trước nhé. Cũng không còn sớm nữa, ngày mai cậu còn có lớp phải không, về sớm nghỉ ngơi nhé.”

Nói xong, anh lấy chìa khóa ra, cửa vừa mở, Kim Thái Hanh ở phía sau liền hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

Tất nhiên là Điền Chính Quốc vẫn chưa ăn rồi. Vừa tan tầm anh đã chạy tới trường của Kim Thái Hanh, còn sợ nếu đến chậm thì Kim Thái Hanh sẽ về nhà. Tuy anh có thể đến nhà Kim Thái Hanh để tìm cậu nhưng bầu không khí giữa hai người lúc đó còn đang quá kém, anh sợ sẽ bị Kim Thái Hanh cho đứng ngoài cửa mất.

Điền Chính Quốc vừa định nói rằng mình đã ăn rồi thì thân thể lại vang lên tiếng kêu phản kháng, sau đó bị Kim Thái Hanh nghe được, “Anh vẫn luôn đói bụng à?”

“Cũng không đến mức ‘luôn đói bụng’ như cậu nói.” Điền Chính Quốc vội giải thích: “Giữa trưa tôi có ăn mà.”

Kim Thái Hanh không đồng ý mà nói: “Lúc ở Thanh Thủy Sơn Trang thì không ăn sáng, giờ cả bữa tối anh cũng không cần luôn à?”

“Chỉ không ăn hôm nay thôi.” Điền Chính Quốc đã lâu thật lâu không bị ai nói như vậy nha.

Nhưng lời chất vấn mang đầy quan tâm thế này, anh cũng không có cách nào mà ghét bỏ được.

Kim Thái Hanh nhéo nhéo giữa mày, thở dài: “Anh muốn ăn gì?”

Điền Chính Quốc rất thoải mái đối với vấn đề ăn uống, không kén ăn nhưng cũng không quá thích ăn thứ gì: “Ăn gì cũng được.”

Kim Thái Hanh lấy điện thoại ra nhìn: “Dưới tầng nhà em có một quán đồ nướng cũng không tệ lắm. Gần đây ông chủ còn mới nhập thêm một mẻ hàu tươi đấy.”

Điền Chính Quốc: “Vậy cậu lái xe nhé?”

Kim Thái Hanh nhận lấy chìa khóa, chủ động dẫn đường.

Trên đường đi hai người câu được câu không mà nói chuyện. Nhờ vậy Điền Chính Quốc mới biết sở thích Kim Thái Hanh tìm được chỗ ở hiện tại cũng bởi vì đó là nhà của ông chủ quán đồ nướng. Lúc trước cậu vẫn hay cùng sinh viên đến ăn thịt nướng ở đây.

Sau này quen mặt ông chủ, người ta mới nói cho cậu biết mình cũng có phòng cho thuê.

Sau khi xem qua phòng, Kim Thái Hanh thấy cũng được nên liền thuê luôn.

Mấy chủ quán trong phố ẩm thực quả nhiên ai cũng là đại gia ngầm hết.

Hai người còn nói tới lý do Kim Thái Hanh đến trường làm trợ giảng. Lúc cậu tổ chức triển lãm ở nước ngoài thì gặp được giáo sư điêu khắc của trường hiện tại, đối phương nhiệt tình mời cậu tới làm trợ giảng, cũng chẳng ngại việc cậu vẫn chưa học xong.

Điền Chính Quốc nghe vậy liền hỏi: “Vậy sau này cậu sẽ trở về để học tiếp sao?”

Không học thì đúng là quá đáng tiếc, chỉ còn một năm cuối. Nếu học xong ra trường thì cậu chính là một thạc sĩ, mà không học thì ngay cả tấm bằng cơ bản nhất cũng không lấy được.

Kim Thái Hanh cũng khẳng định đáp án: “Em sẽ về, chỉ là không phải bây giờ thôi.”

Cậu liếc mắt nhìn Điền Chính Quốc: “Em tính chắc là sang năm.”

Một từ ‘sang năm’ này như một mũi kim nhỏ đâm vào lòng Điền Chính Quốc.

Quả nhiên con người ta sẽ càng ngày càng tham lam. Lúc đầu còn cảm thấy một năm là tốt rồi, giờ chỉ mới qua mấy ngày mà anh đã cảm thấy một năm là quá ít.

Lúc đến tiệm đồ nướng, chủ quán rất nhiệt tình tiếp đãi Kim Thái Hanh. Điền Chính Quốc ngồi trên ghế đánh giá bốn phía xung quanh. So với tưởng tưởng của anh thì nơi này sạch sẽ hơn rất nhiều, mặt bàn cũng mới tinh, trong tiệm có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.

Kim Thái Hanh đưa cho anh một chai sữa đậu nành, chính mình thì lại cầm bia.

“Lúc về anh còn lái xe, không cho anh uống rượu.” Kim Thái Hanh nói.

Tuy đối phương ngoài miệng nói như vậy, nhưng Điền Chính Quốc vẫn nghi ngờ có phải là do lần trước anh say rượu đã dọa sợ Kim Thái Hanh, cho nên lần này cậu mới không muốn cho anh uống nữa hay không.

Nhìn Kim Thái Hanh uống bia mà Điền Chính Quốc cũng hơi thèm, đành phải mở chai sữa đậu nành trong tay mình ra uống một ngụm.

Kim Thái Hanh buông bia xuống: “Nói mới nhớ, ly rượu đầu tiên chính là anh cho em nhỉ?”

Điền Chính Quốc suýt nữa thì sặc sữa đậu nành. Anh dùng khăn giấy che môi lại, kinh ngạc nói: “Thật không?”

Kim Thái Hanh thấy anh như vậy thì hoảng hốt: “Anh quên rồi? Chắc khoảng tám năm trước rồi, lúc ấy em mới mười bảy, đang học năm hai trung học.”

Điền Chính Quốc nhớ lại, lúc ấy mẹ Kim Thái Hanh vừa mới qua đời. Ở đám tang mẹ cậu, Điền Chính Quốc vô tình thấy Kim Thái Hanh và Hứa Bỉnh Chương đang cãi nhau.

Sau khi ông ngoại Kim Thái Hanh biết đứa con gái mình vô cùng thương yêu đã qua đời, ngay sau đó đã phải nhập viện.

Hứa Bỉnh Chương không sợ hãi, cũng chẳng buồn che dấu tham vọng của mình.

Kim Thái Hanh trách Hứa Bỉnh Chương biến tang lễ của mẹ cậu thành chỗ để kết giao bạn bè quyền quý, Hứa Bỉnh Chương lại cảm thấy Kim Thái Hanh còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện.

Đối với Kim Thái Hanh vừa mất mẹ, Hứa Bỉnh Chương thậm chí còn lười đóng vai thành một ông bố hiền từ.

Điền Chính Quốc cũng biết mình không nên xen vào việc của người khác, thời điểm này tốt nhất là anh không nên xuất hiện.

Nhưng lúc ấy Điền Chính Quốc vẫn gõ gõ cửa, chờ hai cha con bên trong cùng quay đầu lại, mỗi người một vẻ mặt nhìn về phía anh, lúc đó anh mới thong thả đi qua.

Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy nước mắt của Kim Thái Hanh. Khi ấy cậu vẫn còn là thiếu niên, trong lòng vẫn mang đầy mong đợi với Hứa Bỉnh Chương.

Điền Chính Quốc chen vào giữa hai người, sau khi Hứa Bỉnh Chương nhận ra anh là ai, vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười: “Thì ra là Tiểu Điền à, sao cháu lại đến đây?”

Điền Chính Quốc lặng lẽ kéo Kim Thái Hanh ra phía sau, bàn tay cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay của Kim Thái Hanh.

Anh xa cách mà nói với Hứa Bỉnh Chương: “Chú Hứa vẫn nên gọi cháu là Điền Chính Quốc thì hơn.”

Hứa Bỉnh Chương hơi đổi sắc mặt: “Điền Chính Quốc, có phải cháu đi nhầm không? Phòng tiếp khách ở phía trước mà.”

Điền Chính Quốc cảm nhận được tay Kim Thái Hanh có hơi buông lỏng, bởi vậy chủ động dắt tay đối phương: “Không đi nhầm, cháu muốn tới tìm Kim Thái Hanh.”

“Chỉ là không nghĩ tới còn có thể được nghe cao kiến của chú Hứa.”

“Nghe nói gần đây chú Hứa mới được điều chuyển. Ngoài kia còn có không ít đơn vị truyền thông tới đưa tin, dù chú Hứa háo hức thế nào thì cũng nên biết lúc này làm gì là tốt nhất chứ?”

“Lúc nào nên làm gì, từ khi cháu lên bảy ông nội đã dạy cháu rồi.”

Hứa Bỉnh Chương xấu hổ cười cười, ông hiểu được ẩn ý trong lời nói của Điền Chính Quốc, chỉ là ông cũng lười so đo với tiểu bối.

Không phải ông sợ Điền Chính Quốc, chỉ là bên trên Điền Chính Quốc chính là Điền Đạo Xương, mà vòng quan hệ của Điền Đạo Xương thì ông lại không thể đắc tội.

Chờ sau khi Hứa Bỉnh Chương vội vã rời đi, Điền Chính Quốc lúc này mới xoay người. Anh thấy mắt Kim Thái Hanh hồng hồng, nhìn chằm chằm bóng lưng của Hứa Bỉnh Chương.

Vừa rồi Điền Chính Quốc còn có thể mồm mép như tép nhảy mà nói Hứa Bỉnh Chương, thế mà bây giờ nhìn Kim Thái Hanh như chực khóc tới nơi, anh lại lập tức trở thành người câm.

Nhận thấy Kim Thái Hanh vẫn đang nắm chặt tay mình, Điền Chính Quốc liền dắt cậu tới bên sô pha, lấy khăn tay đưa cho Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh không nhận, rũ mắt cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Điền Chính Quốc không còn cách nào đành phải cất khăn tay đi: “Cậu muốn uống rượu không?”

Kim Thái Hanh cuối cùng cũng nhìn về phía anh: “Anh nói cái gì?”

“Uống rượu.” Điền Chính Quốc lấy từ trong túi của mình một bình kim loại nhỏ. Trước đó anh vừa tịch thu được của Điền Đạo Xương, giờ đây có thể phát huy công dụng.

Kim Thái Hanh lúc này mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay Điền Chính Quốc, vội vàng buông tay ra.

Nhưng mu bàn tay Điền Chính Quốc vẫn có vết đỏ, chỉ là chính anh cũng không để ý tới.

Sau khi Kim Thái Hanh nhận rượu, nhìn cũng không thèm nhìn đã uống một ngụm lớn. Điền Chính Quốc không kịp cản lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu uống rượu sau đó bị sặc mà ho khù khụ.

Kim Thái Hanh vừa ho vừa khóc. Thời điểm xấu hổ nhất của người thiếu niên, tất cả đều bị Điền Chính Quốc nhìn thấy.

Điền Chính Quốc dùng khăn tay nhẹ nhàng lau gương mặt ướt kia, lòng bàn tay vỗ vỗ lưng cậu: “Ai uống rượu lần đầu cũng thế mà.”

“Cho nên Kim Thái Hanh à, không cần phải xấu hổ đâu.”

Cả đêm canh giữ, cậu không nói một lời, mà Điền Chính Quốc cũng không rời đi.

Sắp tới hừng đông, cuối cùng Kim Thái Hanh cũng lịm đi, không biết đã bao lâu rồi cậu không ngủ.

Sau khi xác nhận Kim Thái Hanh chỉ là lịm đi chứ không phải ngất đi, Điền Chính Quốc đặt đầu Kim Thái Hanh lên đùi mình, không lâu sau Kim Thái Hanh đã tỉnh lại.

Điền Chính Quốc lấy tay che mắt cậu: “Ngủ thêm một lúc đi.”

Lông mi Kim Thái Hanh dưới lòng bàn tay anh chớp chớp, sau đó còn có một ít ướt át thấm ướt lòng bàn tay anh.

“Điền Chính Quốc”. Kim Thái Hanh cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, giọng khàn khàn.

Điền Chính Quốc thấp giọng đáp lại, Kim Thái Hanh thở chậm rãi, anh cảm giác được lông mi dưới lòng bàn tay mình vừa nhẹ nhàng chớp ba lần.

“Ở lại với em đi.”

“Đừng đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro