Chap 50: Vì em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc sững sờ thật lâu, anh không ngờ Kim Thái Hanh lại nói như vậy với anh. Xem ra tối hôm qua lúc anh mất khống chế đã thực sự dọa Kim Thái Hanh sợ.

Khiến cho cậu phải dùng đến cả phương pháp này để an ủi anh?

Tình cảm và đồng cảm chỉ khác nhau một chữ nhưng ý nghĩa lại kém xa. Kim Thái Hanh đã làm quá đủ, cậu cẩn thận chấp nhận tình cảm của anh, thử lấy tình cảm giống như vậy đáp lại anh mục đích chỉ để anh không phải đau lòng.

Người giàu lòng đồng cảm sẽ dịu dàng để ý đến cảm nhận của người khác hơn của bản thân họ, nhưng thích không phải là thứ cố gắng có thể làm được.

Nếu thích có thể đạt được thông qua cố gắng thì thế giới này cũng sẽ không có nhiều nam nữ si tình ông lòng mơ mộng.

Ngửi thấy mùi nước biển trong không khí, lúc này, Điền Chính Quốc cảm thấy rất bình tĩnh. Giống như cuối cùng anh đã được giải thoát sau một thời gian dài chờ đợi vô vọng.

Anh có thể nhảy ra khỏi vòng xoáy cảm xúc để có được sự bình yên ngắn ngủi.

Khi bị ép nói ra câu thích thì cảm thấy khó chịu, đến khi không cần phải giấu diếm gì nữa lại cảm thấy thật nhẹ nhàng.

Nhìn chân trời lộ ra màu hồng nhạt, anh nhớ tới những giấc mơ có sắc xanh sắc tím không có Kim Thái Hanh.

Lòng bàn tay anh còn vương lại độ ấm của một người khác, trong thực tế còn dịu dàng hơn cả trong mơ, bởi vì Kim Thái Hanh đã nói thích anh.

Suy nghĩ rất lâu xong, Điền Chính Quốc mới nói: “Anh không buồn nữa.” Thủy triều càng ngày càng cao, cao tới mắt cá chân, có lẽ bọn họ đi lệch khỏi lộ trình ban đầu, chắc là lại loanh quanh một chỗ: “Hôm qua có buồn một chút, hôm nay đã tốt hơn rồi.”

Điền Chính Quốc cười một cách thoải mái: “Xin lỗi, làm cho em lo lắng.”

Anh muốn nói rằng cậu không nhất thiết phải vì anh mà miễn cưỡng bản thân, cũng muốn nói với Kim Thái Hanh, chỉ cần cậu là chính mình đã đủ tốt rồi.

Những điều muốn nói rất nhiều nhưng khi nhìn Kim Thái Hanh, anh lại lặng lẽ chôn chặt những lời nói có thể gây xấu hổ xuống.

Kim Thái Hanh hơi nhíu mày, nhìn Điền Chính Quốc như thể muốn nghiên cứu, phân tích xem lời nói của anh là thật hay giả.

Điền Chính Quốc cố gắng nở một nụ cười khiến mình trông thoải mái hơn: “Em không cần phải luôn nói thích anh, không có việc gì đâu.”

Bởi vì tỏ tình thất bại mà bắt ép người khác đáp lại mình thì rất không phong độ, cũng rất ngu ngốc.

Giả sẽ không trở thành thật được, có miễn cưỡng cũng vẫn thế thôi.

Nói xong, anh muốn tiếp tục đi nhưng lại bị lực từ tay phải kéo về chỗ cũ.

Kim Thái Hanh giữ lấy anh, vẻ mặt vô cùng phức tạp, tràn đầy khó hiểu: “Sao lại không sao đâu?”

“Sao lại không có vấn đề gì?” Giọng điệu của Kim Thái Hanh nặng nề ngoài dự kiến của Điền Chính Quốc. Nghe rất nghiêm túc, giống như Điền Chính Quốc vừa nói cái gì đó rất quá đáng.

Điền Chính Quốc cảm thấy lực đang nắm tay mình đang dần dần tăng lên, anh không khỏi cảm thấy đau nhưng vẫn chịu đựng theo bản năng.

Cũng may Kim Thái Hanh nhận ra kịp thời, cậu buông lỏng ra, chỉ vẫn đứng tại chỗ không đi: “Chẳng lẽ hôm qua anh nói thích em là muốn dỗ em thôi sao?”

Điền Chính Quốc không bắt kịp suy nghĩ của Kim Thái Hanh, ngơ ngác nhìn cậu, chỉ có thể trả lời: “Không phải muốn dỗ dành em.”

“Vậy là anh lừa em?” Kim Thái Hanh nhanh chóng hỏi lại làm cho Điền Chính Quốc không kịp phòng bị, chỉ có thể phản đối câu nói đó: “Không, anh không lừa em.”

Kim Thái Hanh tới gần Điền Chính Quốc, đến khi Điền Chính Quốc lùi về phía sau, cậu ôm lấy thắt lưng anh: “Cuối cùng là anh đã suy nghĩ gì? Nếu anh vốn không thèm quan tâm em có thích anh hay không, tại sao anh còn nói thích em?”

Kim Thái Hanh đau buồn thở dài. Có đôi khi cậu cảm thấy Điền Chính Quốc như ánh trăng, trông thì cảm thấy có thể chạm tới nhưng thực tế thì lại xa tận chân trời.

“Mỗi khi em cảm thấy chúng ta có tiến triển, anh luôn khiến em phải tỉnh lại, làm em phát hiện ra em thật nực cười.” Kim Thái Hanh thấm giọng nói.

Điền Chính Quốc nâng tay lên, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào má của Kim Thái Hanh. Anh hơi ngửa đầu ra sau, chăm chú quan sát từng biểu cảm của cậu.

Anh phát hiện Kim Thái Hanh thực sự đau lòng, vẻ mặt cậu u buồn, khóe môi mím chặt.

Điền Chính Quốc bị đánh trúng bởi một nguyên nhân vô lý đến mức không thể tin được nhưng lại giống như đã có dự đoán từ lâu.

Rõ ràng rất nhiều thứ đã xảy ra trước mặt anh, nhưng từ đầu đến cuối anh lại không muốn tin.

Chẳng lẽ… Có lẽ nào…

Đầu óc quay cuồng, ý nghĩ đó cứ không ngừng khuấy động anh, khiến tim anh đập nhanh đến mức suýt bật ra khỏi lồng ngực.

“Nếu không cần “thích” của em, vậy anh muốn gì?” Kim Thái Hanh cười khổ: “Chẳng lẽ tất cả đều là vì miếng đất đó à?”

“Nếu chỉ vì miếng đất đó, bây giờ em có thể cho anh. Anh đừng cứ cho em hy vọng hết lần này đến lần khác được không?”

Kim Thái Hanh nâng tay che mắt, cảm thấy cực kỳ thất bại: “Hay là bởi vì đêm qua em… biểu hiện quá tệ, đối xử với anh rất quá đáng nên anh thấy thất vọng?”

“Anh thất vọng rồi, anh không còn thích em nữa ư?” Kim Thái Hanh ủ rũ nói.

Loại chuyện tình cảm này, làm sao có thể vì một chuyện nhỏ mà không thích nữa.

Nếu có thể, Điền Chính Quốc có thể bỏ đi đoạn tình cảm này từ lâu mà không phải đợi đến nhiều năm sau khi gặp lại, liều lĩnh cầu hôn người trước mặt này.

Vai trò của hai người họ từ tối hôm qua đến ngày hôm nay đã hoàn toàn thay đổi.

Điền Chính Quốc: “Không phải anh không thích.” Nói ra tất cả cũng không khó khăn giống như tưởng tượng mà rất dễ dàng.

“Kim Thái Hanh.” Điền Chính Quốc bỏ bàn tay trên mặt Kim Thái Hanh ra, nắm chặt lại: “Anh nói không sao đâu là hy vọng em nói thích anh không phải vì đồng cảm.”

Mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống đáy biển, đèn lồng treo trên cây từ từ sáng lên. Cùng sáng lên theo còn có ngọn đèn trong lòng Điền Chính Quôc, những phỏng đoán lặp đi lặp lại trong lòng anh lúc này đều có đáp án rõ ràng.

Điều đáng kinh ngạc nhất trên thế giới này là người mà bạn nghĩ rằng không thể, thật ra cũng thích bạn.

Giấc mơ đêm qua giống như một điềm báo. Mẹ đưa hoa hồng vào tay anh, nói rằng anh sẽ nhận được rất nhiều hoa hồng, mà hoa hồng chính là minh chứng của tình yêu.

“Đã gửi nhiều lần như vậy, sao anh không phát hiện ra?” Điền Chính Quốc lẩm bẩm, anh xuất thần nhìn Kim Thái Hanh. Cuối cùng sương mù trước mắt cũng tan đi, anh đã có thể nhìn rõ mọi thứ.

Khuôn mặt tái nhợt của Điền Chính Quốc nhuộm lên màu sắc tươi sáng, ngay cả môi cũng hồng nhuận lên. Ánh mắt anh mắt sáng ngời, ướt át nhưng không còn chua xót giống tối qua, chỉ là nhìn thấy Kim Thái Hanh nên mới thấy vui vẻ, do đó mà lóng lánh.

“Nếu em thật sự thích anh…” Điền Chính Quốc mỉm cười, lần này là chân thành: “Đối với anh mà nói, không có gì tốt hơn so với điều này.”

Anh kéo tay Kim Thái Hanh đưa đến bên môi, đặt một nụ hôn xuống ngón tay út của cậu: “Thích em, bởi vì em là Kim Thái Hanh nên thích em.”

Tiếng pháo nổ truyền đến cách đó không xa. Trên mặt biển có người đốt pháo, pháo hoa đầy màu sắc xẹt ngang bầu trời, rơi xuống đáy biển.

Cũng giống như một bộ phim tình cảm bình thường, sẽ luôn có pháo hoa trong màn tỏ tình, điều này cũng đồng nghĩa với một kết thúc có hậu.

Kim Thái Hanh do dự, từ từ thu tay về, nhìn chằm chằm vào anh, giống như đang phán đoán xem lời nói hiện tại của anh có thật hay không, liệu có phải lại là một lần “lừa gạt” nữa.

Điền Chính Quốc phát hiện, anh và Kim Thái Hanh tiến triển rất nhanh. Thậm chí hai người đã cử hành hôn lễ nhưng bọn họ lại bỏ qua rất nhiều chuyện, cũng không thực sự hiểu lẫn nhau.

Ngay cả khi thực sự ở bên nhau, lại bởi vì sự chần chừ, đắn đo mà không thể bộc lộ chân tình của mình, đánh mất cơ hội xác định tình cảm.

Anh không biết Kim Thái Hanh thích anh từ khi nào, có thể là khi cậu tự tay tu sửa lại di vật của mẹ cậu như một món quà tặng, khi nhìn thấy bức tượng điêu khắc trong đám cưới, khi đề nghị viết cho anh một bức thư tình. Hết lần này đến lần khác, dường như Điền Chính Quốc đều dùng hành động để biểu hiện rằng cậu cũng thích anh.

Điền Chính Quốc biết anh rất ngốc ở chuyện tình cảm, cũng rất chậm chạp. Anh luôn tự ti và đa nghi, tự mình nhận định nhiều chuyện. Suy nghĩ cứng nhắc thì rất nhiều nhưng thực tế lại chưa làm được gì cho Kim Thái Hanh.

Nói là thích, nói đối xử tốt với Kim Thái Hanh nhưng biểu hiện ra ngoài lại không hề tốt. Anh không phải là một người bạn đời, người yêu tiêu tiêu chuẩn.

Ánh sáng pháo hoa khiến khuôn mặt Điền Chính Quốc mềm mại đi: “Anh nghĩ rằng lời tỏ tình này đến muộn nhưng bây giờ cũng coi như đúng lúc.”

Kim Thái Hanh nhìn thẳng anh, dùng hành động thay cho câu trả lời.

Cậu xoay người hôn Điền Chính Quốc giống như lần ở hôn lễ, so với lần đó còn chân thành hơn.

Trân trọng, cẩn thận, nhẹ nhàng, thiêng liêng.

Kim Thái Hanh rời miệng: “Nói thêm một lần lời anh nói với em trong hôn lễ đi.”

Điền Chính Quốc ôm cổ cậu, dán môi lên lần nữa: “Anh yêu em.”

Đến khi trở lại khách sạn, đêm đã khuya.

Cửa phòng khách sạn bị bọn họ vội vàng đóng sầm lại. Sau một hồi hôn nhau, gót chân của Điền Chính Quốc vướng vào thảm suýt ngã, may mà Kim Thái Hanh kịp thời ôm lấy eo anh.

Dù là vậy, Kim Thái Hanh vẫn không rời khỏi môi anh mà theo tư thế ôm lấy anh, ép anh vào tường khách sạn, xâm nhập còn mạnh hơn, liếm láp, đòi hỏi, răng môi quấn quýt.

Điền Chính Quốc nghe thấy âm thanh xấu hổ từ tiếng rên rỉ ngọt dính từ mũi của mình phát ra.

Chiếc quần đùi rộng rãi giúp cho Kim Thái Hanh có thể dễ dàng thò tay vào từ trong ống quần đến bắp đùi anh, ấn nhẹ lên vết thương, Kim Thái Hanh rời khỏi môi Điền Chính Quốc một lúc: “Còn đau không?”

Điền Chính Quốc lắc lắc đầu: “Không đau.” Anh cắn vành tai Kim Thái Hanh, lúc cậu hạ cổ xuống còn nói thêm một câu ướt át: “Chỗ đó cũng không đau nữa.”

Rèm cửa sổ sát đất trong phòng ngủ mở toang, ánh sáng từ biển yếu ớt chiếu vào phòng nhuộm thành một màu xanh lam mờ ảo.

Điền Chính Quốc co chân, nhìn Kim Thái Hanh đang đứng bên giường không nhanh không chậm cởi cúc áo của mình, bụng anh nóng bừng bừng, trong lòng có chút sợ hãi.

Anh lùi lại dựa vào tấm trải giường, mắt cá chân căng ra, bị Kim Thái Hanh nắm lấy rồi kéo đến bên giường. Hai chân anh tách ra dừng lại bên thành giường, không thể chạm xuống thảm, Kim Thái Hanh gấp gáp nhìn chằm chằm vào anh.

Kim Thái Hanh chống tay dựa vào nệm bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi nói: “Anh trốn cái gì?”

“Không trốn.” Điền Chính Quốc nhỏ giọng phản bác.

Kim Thái Hanh nhéo thắt lưng của anh, dùng ngón tay cọ vào eo anh một hồi. Sau khi bớt nóng nảy, cậu bình tĩnh nói: “Nếu sợ thì anh xoay người lại.”

Điền Chính Quốc nghe lời, xoay người lại, áo cộc tay rộng rãi đã trôi từ thắt lưng xuống bả vai, lộ ra toàn bộ hình xăm.

Từ vị trí sừng hươu truyền đến đau đớn, là do vết cắn mà Kim Thái Hanh để lại.

“Anh xăm hình này vì ai vậy?” Kim Thái Hanh hỏi với giọng điệu ghen tị không che giấu được.

Điền Chính Quốc nắm lấy chăn bông mềm mại dưới giường, vùi mặt thật sâu vào đó, ưỡn lưng lên để hình xăm run rẩy đến bên cạnh Kim Thái Hanh, người khiến anh đau đớn, cũng khiến anh vui vẻ.

“Xăm vì em.”

“Nên đừng cắn, đau lắm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro