VI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh dịu dàng xoa đầu Điền Chính Quốc, ôn nhu nói: "Đừng sợ, em có thể đứng dậy không?"

Bây giờ khuôn mặt của Điền Chính Quốc rất xanh xao, trên trán còn đổ mồ hôi, cậu nắm chặt tay Kim Thái Hanh, nặn ra mấy chữ từ trong kẻ răng: "Cũng có thể."

Cậu từ từ đứng dậy, trong lúc chờ học trưởng đến cậu luôn sợ hãi, rất sợ người kia chợt thò đầu ra từ nhà vệ sinh bên cạnh, lúc nghe thấy tiếng giày da chà trên mặt đất suýt chút nữa sụp đổ, thật may người tới là học trưởng.

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng đỡ Điền Chính Quốc đi ra ngoài, còn thu hút vô số ánh mắt lạ thường của người khác.

Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán Điền Chính Quốc, ôn thanh nói: "Em và bạn em đang xem phim sao?"

Điền Chính Quốc hơi lúng túng đỏ mặt, không có gì ngạc nhiên khi Kim Thái Hanh đoán ra chuyện này, ai lại đi xem phim một mình.

"Dạ, em mời cô ấy đi ăn." Giọng nói Điền Chính Quốc trở nên bé xíu.

Đôi mắt đen nhánh dưới tròng kính của Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm cậu, chậm rãi nói: "Chơi có vui không?"

Điền Chính Quốc gãi đầu, cậu cũng không thể nói là không vui, nhưng mất tự nhiên là chắc chắn.

Cậu mơ hồ nói: "Cũng vui ạ."

"Anh biết." Kim Thái Hanh nói, rồi dừng lại, mới nói tiếp: "Dù sao anh đã tan làm, anh chờ em ở cửa rạp chiếu phim, rồi chúng ta cùng về nhà."

Điền Chính Quốc có chút xấu hổ, học trưởng đến đây chỉ để chờ người khác, cảm giác cứ như bảo mẫu của mình vậy, nghĩ vậy, cậu không lo học trưởng sẽ phát hiện cậu mới yêu đương, nói: "Học trưởng, hay là chúng ta cùng xem phim đi."

Kim Thái Hanh hơi cong môi, dưới tròng kính chợt lóe lên tia tối tăm: "Được."

Trần Tố mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ trên tay, thằng ngốc đó đi vệ sinh cũng lâu như vậy, còn chưa xong, đừng bỏ lại cô ta ở đây một mình, nghĩ đến khả năng này, cô ta nổi giận đùng đùng.

Cho đến khi thấy bóng dáng của Điền Chính Quốc xuất hiện, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại tức giận ngay.

"Tại sao anh đi lâu vậy mới trở về? Phim cũng chiếu gần hết rồi, sao anh không đợi đến hết phim rồi về luôn."

"Xin lỗi, Tiểu Quốc có chút không khỏe, nên mất khá nhiều thời gian."

Một giọng nói ôn hòa phát ra từ phía sau lưng Điền Chính Quốc, khiến Trần Tố ngây người, bây giờ cô ta mới phát hiện sau lưng Điền Chính Quốc có người, bởi vì ánh đèn quá yếu, cộng thêm hắn bị Điền Chính Quốc che lại, cho nên mới không thấy.

"Đây là ai?"

Trần Tố nhờ vào ánh sáng của màn hình chiếu phim, mang máng nhìn thấy hình dáng của người đàn ông xa lạ kia, xấu hổ mở miệng hỏi Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc vừa ngồi xuống đã vội vàng giới thiệu: "Đây là học trưởng của anh, cũng là bạn thân nhất của anh, Kim Thái Hanh."

Trần Tố nhịn không được lén nhìn Kim Thái Hanh, cô ta chưa bao giờ gặp người đàn ông nào đẹp đến như vậy, những minh tinh trên TV cũng không đáng nhắc trước mặt hắn, hơn nữa khi chất xuất chúng xung quanh, rất khó biết hắn là bạn của Điền Chính Quốc đang sợ sệt kia.

"Chào em." Kim Thái Hanh mỉm cười và đưa tay đến trước mặt cô ta.

Trần Tố nhìn nụ cười kia không biết tại sao tim lỡ nhịp, nhưng khuôn mặt cô ta vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, đáp lại: "Chào anh, em tên là Trần Tố."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Cô Trần."

Bây giờ bộ phim đang chiếu tới cảnh cao trào, đây là một bộ phim kinh dị, do Trần Tố chọn, mà Điền Chính Quốc sợ nhất là những thứ máu me trong phim kinh dị, lúc nãy cậu có uyển chuyển hỏi có thể đổi bộ khác không, nhưng bị Trần Tố từ chối, không chỉ vậy còn cười nhạo cậu, nói cậu là đàn ông mà còn sợ quỷ.

Kim Thái Hanh nhìn hình ảnh trên màn hình, hơi cau mày, quay đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Điền Chính Quốc, nhẹ giọng nói: "Anh nhớ em sợ nhất là phim kinh dị."

Điền Chính Quốc lén nhìn Trần Tố, thấy cô ta đang tập trung xem phim không chú ý đến cậu, rồi mới gật đầu.

Nhìn bộ dáng này của mình, Điền Chính Quốc bất đắc dĩ lắc đầu.

Trong bóng tối chợt vang lên một tiếng hét, người mặc đồ trắng trong màn hình bỗng lao đến phía trước, khiến Điền Chính Quốc sợ hãi la lên, răng cũng run lên, đột nhiên cậu cảm giác có người nắm tay mình, Điền Chính Quốc quay đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Kim Thái Hanh, nhất thời cảm thấy an toàn.

Trần Tố không biết đang sợ thật hay giả sợ, quay đầu muốn trốn vào trong lòng Điền Chính Quốc, thì thấy cảnh tượng trước mặt không khỏi ngớ người.

Điền Chính Quốc bị học trưởng của cậu ôm, còn vỗ vai an ủi cậu.

Trần Tố: "..."

Cô ta biết người đàn ông này rất nhát gan, nhưng không ngờ có thể nhát gan đến như vậy, khiến cô ta mở mang tầm mắt.

Cũng không biết sự tồn tại của học trưởng làm Điền Chính Quốc cảm thấy an toàn hay không, đến khi bộ phim kết thúc, tầm mắt người kia không có xuất hiện lại nữa.

Sau khi hết phim ba người rời khỏi rạp chiếu phim, bây giờ trời đã tối đen, ánh đèn rực rỡ, xe cộ qua lại tấp nập, một khung cảnh nhộn nhịp của thành phố phồn hoa.

Trần Tố vuốt tay qua bên tai, lộ ra một nụ cười mê người, như có như không nhìn Kim Thái Hanh.

"Cám ơn hai người, hôm nay em chơi rất vui, nếu có thời gian thì chúng ta lại đi chơi tiếp."

Điền Chính Quốc cau mày, nhạy bén nhận ra từ 'chúng ta' này, chán nản cúi đầu, lại như vậy nữa, học trưởng chẳng làm gì, chỉ cần cười với các cô ta, là đã có thể khiến người ta gục đổ.

Trần Tố vốn dĩ mong đợi câu trả lời của Kim Thái Hanh, nhưng thấy toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung vào người đàn ông đang cúi đầu, căn bản không để ý đến lời nói của cô ta.

Mà Điền Chính Quốc dường như đang suy nghĩ gì đó, thất vọng rủ mi mắt xuống, cả khuôn mặt cũng ảm đạm, không trả lời cô ta.

Trần Tố mất kiên nhẫn giả vờ ho vài tiếng, Điền Chính Quốc lập tức hoàn hồn, "Hả, được."

Trấn Tố nhìn cậu, sau đó gọi taxi xách túi rời đi.

Chờ Trần Tố rời đi, tâm trạng của Điền Chính Quốc cũng không tốt hơn bao nhiêu, cậu chỉ cúi đầu nhìn chân mình, nghe giọng nói ấm áp của học trưởng bảo cậu đứng đây chờ, hắn đi lái xe đến đây.

Mấy phút sau, nghe thấy tiếng còi xe, làm Điền Chính Quốc đang thất thần hồi phục lại tinh thần, mở cửa xe tiến vào ghế phụ lái.

Kim Thái Hanh chú ý đến quần áo trên người Điền Chính Quốc có chút mỏng, điều chỉnh điều hòa trong xe cao hơn một chút, sau đó cầm lấy chiếc mền phía sau ghế đưa cho cậu, "Về thẳng nhà?"

Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói "Ừ".

Kim Thái Hanh cau mày, nhìn vẻ mặt của cậu, ôn thanh nói: "Không vui sao?"

Điền Chính Quốc đỏ mặt xua tay, ấp úng nói: "Không phải..." Cậu nản lòng gãi đầu, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ phiền não, "Chỉ là cảm thấy tại sao người xuất xắc như học trưởng lại làm bạn với em."

Mỗi lần đối mặt với học trưởng, cậu đều không tự chủ cảm thấy tự tị, tin chắc không chỉ có mình cậu có cảm giác này.

Kim Thái Hanh hơi cong môi: "Bởi vì em là Tiểu Quốc."

Điền Chính Quốc nghe câu trả lời này có chút khó hiểu.

Sau khi về đến nhà, Điền Chính Quốc cúi đầu chào Kim Thái Hanh rồi trở về phòng.

Tiếng tin nhắn của điện thoại chợt vang lên, Điền Chính Quốc mở ra nhìn, thấy là tin nhắn của Trần Tố.

"Buổi hẹn hò hôm nay làm em rất vui."

Cuối câu còn có icon mỉm cười, miệng Điền Chính Quốc khẽ nhếch lên, đang định nhắn tin trả lời thì thấy Trần Tố lại gửi một tin nhắn khác.

"Học trưởng của anh có bạn gái chưa?"

Điền Chính Quốc ngẩn ra, thấy tiếng tin nhắn lại vang lên, hình như Trần Tố có hơi gấp gáp.

"Anh đừng hiểu lầm, em chỉ muốn giới thiệu cho các bạn của em thôi."

Điền Chính Quốc cười khổ, cậu bỏ điện thoại qua một bên, nằm gục trên giường, cảm thấy thật mệt mỏi.

Ngoài cửa chợt có tiếng gõ, sau đó nghe thấy giọng nói dịu dàng có một không hai của Kim Thái Hanh.

"Tiểu Quốc, nhớ uống sữa bò nha."

Điền Chính Quốc nằm trong chăn buồn bực trả lời: "Em không uống."

Bên ngoài dừng lại một hồi, rồi kiên nhẫn khuyên cậu: "Ngoan nha, Tiểu Quốc, uống sữa rất tốt cho sức khỏe."

Điền Chính Quốc không trả lời.

Bây giờ cậu chỉ muốn yên tĩnh một lát, giọng nói của học trưởng càng khiến cậu phiền não bất an, cậu cảm thấy mình như vậy là không bình thường, chuyện này rõ ràng không liên quan đến học trưởng, muốn trách thì có thể trách học trưởng quá xuất sắc.

Nhưng cậu vẫn không kiềm được khó chịu, cậu sợ mình sẽ nói lời tổn thương học trưởng, nên muốn tạm tránh mặt học trưởng.

Kim Thái Hanh cuối cùng cũng buông tha, hắn khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Quốc, anh đặt sữa ở bên ngoài, khi nào tâm trạng em tốt hơn thì nhớ uống."

Tiếng thở dài khiến Điền Chính Quốc hơi áy náy, chờ tiếng bước chân của học trưởng biến mất, bình tĩnh lại vài giây, Điền Chính Quốc mới bước xuống giường và mở cửa phòng, nhìn ly sữa ở dưới đất, cầm ly sữa bò lên rồi uống hết, sau đó đặt ly về chỗ cũ, đóng cửa phòng lại.

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên vài giây, một đôi chân xuất hiện trước cửa.

Kim Thái Hanh nhìn chiếc ly rỗng dưới đất, cong môi cười, đôi mắt đen nhánh sau trong kính tựa như một hồ nước sâu thẳm vậy.

"Vậy mới là đứa bé ngoan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro