Chương 10: Những Lời Chưa Nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh hoàng hôn rải những tia nắng cuối cùng lên những tán lá phong đỏ rực trong khuôn viên biệt thự nhà họ Kim, tạo nên một bức tranh mùa thu đẹp đến nao lòng. Kim Thái Hanh đứng trước cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra khu vườn rộng lớn đang chuyển mình sang thu.

Ba ngày trước, mẹ anh - bà Thái Sở Huệ - đã đột ngột thông báo về kế hoạch quay trở lại nước ngoài để "hoàn thiện dự án quan trọng". Lời nói của mẹ vẫn còn vang vọng trong tâm trí Thái Hanh, như một lời cảnh tỉnh về thực tại khắc nghiệt đang chờ đợi phía trước.

Thái Hanh biết rõ lý do thực sự đằng sau quyết định này. Căn bệnh tim bẩm sinh của anh đã trở nên nghiêm trọng hơn trong những tháng gần đây. Mặc dù anh cố gắng giấu, nhưng những cơn đau ngực và khó thở ngày càng trở nên rõ ràng, như những lưỡi dao sắc lẻm cắt vào trái tim non nớt của anh.

"Thái Hanh," giọng bà Huệ vang lên từ phía sau, nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán. "Con đã chuẩn bị xong chưa?"

Thái Hanh quay lại, cố gắng nở một nụ cười, dù trong lòng đang dâng trào cảm xúc. "Vâng, mẹ. Con đã sẵn sàng rồi."

Bà Huệ tiến lại gần con trai, đặt tay lên vai anh. Đôi mắt bà ánh lên sự lo lắng không giấu nổi. "Mẹ biết con không muốn đi, nhưng đây là điều cần thiết. Sức khỏe của con quan trọng hơn tất cả."

Thái Hanh gật đầu, không nói gì. Anh biết mẹ mình đang lo lắng, nhưng trong sâu thẳm, anh cảm nhận được một điều gì đó khác - một sự quyết đoán mà anh không thể hiểu được. Đó như một bức tường vô hình, ngăn cách giữa hai mẹ con, dù họ đang đứng cạnh nhau.

"Con đã nói với Chính Quốc chưa?" Bà Huệ hỏi, giọng có chút gấp gáp.

"Con sẽ gặp em ấy vào chiều nay," Thái Hanh đáp, cảm giác như có một cục nghẹn trong cổ họng. "Con không muốn nói với em ấy về bệnh tình của con. Chỉ nói là con cần quay lại để hoàn thành một dự án quan trọng."

Bà Huệ gật đầu, vẻ tán thưởng hiện rõ trên gương mặt. "Tốt. Không cần phải làm cậu ấy lo lắng. Hãy nhớ, con phải trở về trong vòng sáu tháng."

Chiều hôm đó, tại một quán trà nhỏ nằm sâu trong một con hẻm yên tĩnh ở trung tâm Bắc Kinh, Thái Hanh gặp Chính Quốc. Khi nhìn thấy Chính Quốc bước vào, tim Thái Hanh đập nhanh hơn bao giờ hết. Dù biết rằng tình cảm của mình chưa được đáp lại, nhưng anh không thể kiềm chế được cảm xúc mỗi khi gặp Chính Quốc. Đối với anh, Chính Quốc như một bức tranh thủy mặc tinh tế, càng ngắm càng thấy đẹp, càng muốn tìm hiểu.

"Thái Hanh," Chính Quốc lên tiếng, giọng lịch sự nhưng có chút xa cách. Đôi mắt cậu như hai hồ thu sâu thẳm, khó đoán được cảm xúc bên trong. "Có chuyện gì vậy? Sao anh có vẻ lo lắng thế?"

Thái Hanh hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực của một quyết định có thể thay đổi cả cuộc đời. "Chính Quốc này, tôi có chuyện muốn nói với em."

Chính Quốc nhìn anh, vẻ mặt hơi căng thẳng. Có điều gì đó trong ánh mắt cậu khiến Thái Hanh cảm thấy đau nhói. "Chuyện gì vậy?"

"Tôi... tôi phải quay lại nước ngoài một thời gian," Thái Hanh nói, cố gắng không để giọng mình run rẩy. Mỗi từ thốt ra như một mũi kim đâm vào tim anh. "Để hoàn thành một dự án quan trọng của công ty tôi."

Chính Quốc im lặng một lúc, đôi mắt mở to nhìn Thái Hanh, như thể đang cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu nào đó. Cuối cùng, cậu lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ: "Bao lâu?"

"Khoảng sáu tháng," Thái Hanh đáp, cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt khi thấy vẻ mặt không biểu cảm của Chính Quốc. "Tôi sẽ quay về sớm ngay khi có thể."

Chính Quốc gật đầu, vẻ mặt vẫn bình thản. "Không sao, tôi hiểu. Đây là điều quan trọng đối với anh."

Thái Hanh muốn nói nhiều hơn, muốn bày tỏ tình cảm của mình, nhưng anh biết đây không phải là lúc. Trong lòng anh, tình yêu dành cho Chính Quốc như một đóa hoa đang chớm nở giữa mùa đông giá rét, mỏng manh nhưng kiên cường. Anh chỉ có thể nói: "Cảm ơn em đã hiểu. Tôi hy vọng khi trở về, chúng ta vẫn có thể tiếp tục là bạn."

Chính Quốc mỉm cười nhẹ, một nụ cười lịch sự nhưng không đạt đến đôi mắt. "Tất nhiên rồi, Thái Hanh. Chúc anh may mắn với dự án đó."

Họ ngồi đó, trong quán trà nhỏ, nói về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Thái Hanh cố gắng ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhất về Chính Quốc - cách cậu cầm tách trà, cách cậu mỉm cười khi nói về những cuốn sách yêu thích, cách ánh mắt cậu đôi khi trở nên xa xăm như đang nghĩ về ai đó. Thái Hanh biết, người đó không phải là anh, nhưng anh vẫn không thể ngừng hy vọng.

Khi họ chia tay, Thái Hanh muốn ôm Chính Quốc, muốn nói rằng anh sẽ nhớ cậu mỗi giây mỗi phút, nhưng anh biết điều đó là không thích hợp. Thay vào đó, anh chỉ có thể nói: "Tạm biệt em, Chính Quốc. Hãy giữ gìn sức khỏe nhé."

Chính Quốc gật đầu, vẻ mặt vẫn giữ sự bình thản. "Anh cũng vậy, Thái Hanh. Chúc anh thượng lộ bình an."

Trên đường về nhà, Thái Hanh không thể ngừng suy nghĩ về Chính Quốc, về tình cảm đơn phương của mình, và về tương lai không chắc chắn đang chờ đợi phía trước. Mỗi bước chân như một lời nhắc nhở về khoảng cách sắp chia cách họ, về những khó khăn đang chờ đợi phía trước. Anh tự hỏi, liệu sáu tháng có đủ để Chính Quốc nhận ra tình cảm của anh? Hay thời gian chỉ càng kéo họ xa nhau hơn?

Khi Thái Hanh bước vào nhà, anh thấy mẹ mình đang nói chuyện điện thoại, giọng bà nhỏ đến mức anh gần như không nghe được. Nhưng có một cái tên khiến anh chú ý: Lâm Dương Kiệt.

Thái Hanh dừng lại, cố gắng lắng nghe, nhưng bà Huệ đã nhanh chóng kết thúc cuộc gọi khi thấy con trai.

"Con về rồi à," bà nói, giọng bình thản như không có chuyện gì xảy ra. "Mọi việc với Chính Quốc thế nào?"

Thái Hanh nhìn mẹ, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhưng anh chỉ gật đầu và nói: "Mọi thứ ổn cả, mẹ ạ."

Khi Thái Hanh lên phòng, anh không thể không tự hỏi: Tại sao mẹ anh lại nói chuyện về người này một cách bí mật như vậy? Có phải đây là lý do khiến Chính Quốc luôn giữ khoảng cách với anh?

Đêm đó, nằm trên giường, Thái Hanh nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng đang rọi xuống khu vườn. Anh nghĩ về Chính Quốc, về tình yêu đơn phương của mình, và về tương lai không chắc chắn đang chờ đợi phía trước. Anh tự hỏi liệu quyết định giấu Chính Quốc về bệnh tình của mình có đúng đắn không. Liệu tình cảm của anh có đủ mạnh mẽ để vượt qua khoảng cách và thời gian?

Những câu hỏi đó vẫn còn đó, ám ảnh Thái Hanh khi anh chìm vào giấc ngủ. Anh không biết rằng, những câu trả lời sẽ đến sớm hơn anh nghĩ, và chúng sẽ làm thay đổi cuộc đời anh mãi mãi...

---

Ánh bình minh đầu tiên len lỏi qua khe cửa, đánh thức Thái Hanh khỏi giấc ngủ chập chờn. Anh mở mắt, cảm giác như chưa từng chợp mắt. Những suy nghĩ về Chính Quốc, về chuyến đi sắp tới, và về cái tên bí ẩn Lâm Dương Kiệt cứ xoay vần trong đầu anh suốt đêm qua.

Thái Hanh ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng đã quá đỗi quen thuộc. Những chiếc vali đã được xếp gọn gàng bên cạnh cửa, nhắc nhở anh về hành trình sắp tới. Anh thở dài, cảm giác như đang bị kẹt giữa hai thế giới - một bên là trách nhiệm và sức khỏe của bản thân, một bên là tình cảm dành cho Chính Quốc.

Khi bước xuống phòng ăn, Thái Hanh thấy ba mẹ đã ngồi sẵn ở bàn. Ông Kim Trung Bảo nhìn con trai với ánh mắt ấm áp nhưng có chút lo lắng.

"Con trai," ông lên tiếng, "con đã sẵn sàng chưa?"

Thái Hanh gật đầu, cố nở một nụ cười. "Con đã chuẩn bị xong rồi, ba ạ."

Bữa sáng diễn ra trong im lặng. Không khí căng thẳng bao trùm cả căn phòng, như thể có điều gì đó chưa được nói ra. Thái Hanh cảm nhận được những cái nhìn trộm của mẹ mình, những cái nhìn đầy lo lắng và... có phải là tội lỗi?

Sau bữa ăn, khi Thái Hanh đang chuẩn bị những đồ cuối cùng, anh nghe thấy tiếng bố mẹ nói chuyện nhỏ ở phòng bên.

"Em có chắc đây là cách tốt nhất không?" Giọng ông Bảo vang lên, đầy lo lắng.

"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác, em đã liên hệ được với người đó rồi," bà Huệ đáp, giọng cương quyết. "Anh không cầ phải lo lắng đâu, đây là cơ hội cuối cùng để cứu con trai chúng ta."

Thái Hanh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Anh biết bố mẹ đang nói về căn bệnh của mình, nhưng có điều gì đó trong cách họ nói khiến anh cảm thấy bất an. Có phải còn điều gì khác mà họ chưa nói với anh?

Buổi chiều, khi đang chuẩn bị ra sân bay, Thái Hanh nhận được một tin nhắn từ Chính Quốc:

"Chúc anh thượng lộ bình an. Hãy giữ gìn sức khỏe nhé."

Những lời ngắn gọn, lịch sự, nhưng đủ để khiến tim Thái Hanh đau nhói. Anh muốn trả lời, muốn nói rằng anh sẽ nhớ Chính Quốc, rằng anh hy vọng khi trở về, mọi thứ sẽ khác. Nhưng cuối cùng, anh chỉ đáp lại một câu đơn giản:

"Cảm ơn Chính Quốc. Em cũng vậy nhé."

Trên đường ra sân bay, Thái Hanh không ngừng nhìn ra cửa sổ xe, cố gắng ghi nhớ từng góc phố, từng con đường của Bắc Kinh. Anh tự hỏi, khi trở về, liệu mọi thứ có còn như cũ? Liệu anh có còn cơ hội với Chính Quốc?

Tại sân bay, khi đang chờ đợi để lên máy bay, Thái Hanh bất ngờ nghe thấy một cuộc trò chuyện giữa hai nhân viên sân bay:

"Cậu có nghe tin gì về vụ tai nạn ở Chicago không?"

"Vụ nào?"

"Hình như có một doanh nhân trẻ người Trung Quốc gặp tai nạn ở đó. Nghe nói anh ta làm việc cho một công ty lớn ở Bắc Kinh."

Thái Hanh cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Anh không biết tại sao, nhưng anh có cảm giác điều này có liên quan đến cuộc gọi bí mật của mẹ anh đêm qua.

Khi máy bay cất cánh, Thái Hanh nhìn xuống thành phố Bắc Kinh đang dần khuất sau những đám mây. Anh không biết rằng, khi anh trở về, mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn. Và những bí mật mà anh chưa biết sẽ dần dần được hé lộ, thay đổi cuộc đời anh mãi mãi...

___
Mọi người vote sao cho truyện của mình nha💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro