Chương 2: Gió Đổi Chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh chiều tà rải những tia nắng cuối cùng qua khung cửa sổ, nhuộm vàng căn phòng của Điền Chính Quốc. Chàng trai trẻ ngồi bên bàn học, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào màn hình điện thoại. Cậu đang chờ đợi cuộc gọi từ Lâm Dương Kiệt, trái tim nặng trĩu những tâm sự chưa thể thổ lộ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Chính Quốc vội vàng nhấc máy.

"Em yêu," giọng Dương Kiệt trầm ấm vang lên, "Anh nhớ em nhiều lắm."

Chính Quốc mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng: "Em cũng nhớ anh. Hôm nay anh thế nào?"

"Bận rộn lắm em ạ," Dương Kiệt thở dài, "Công ty đang gấp rút chuẩn bị cho chuyến công tác của anh. Có thể anh sẽ phải đi sớm hơn dự kiến."

Tim Chính Quốc như thắt lại. "Sớm hơn là... bao giờ vậy anh?"

"Có thể là tuần sau," Dương Kiệt đáp, giọng có chút do dự, "Anh biết điều này rất đột ngột, nhưng đây là cơ hội tốt cho sự nghiệp của anh."

Chính Quốc im lặng một lúc, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. "Em hiểu mà. Anh nên đi, đây là điều tốt cho anh."

"Chính Quốc à," Dương Kiệt dịu dàng nói, "Anh biết điều này khó khăn với cả hai chúng ta. Nhưng anh hứa sẽ giữ liên lạc thường xuyên. Chúng ta sẽ vượt qua được mà, phải không em?"

Chính Quốc nuốt xuống cơn nghẹn ngào: "Vâng, em tin chúng ta sẽ vượt qua được."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Điền Chính Quốc ngồi im lặng một lúc lâu. Cậu chưa kịp nói với Dương Kiệt về đề xuất của ba mẹ. Có lẽ, cậu tự nhủ, đây không phải là lúc thích hợp.

Tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên. "Chính Quốc à, con có thể xuống phòng khách một lát không?" Giọng mẹ cậu vọng vào.

Chính Quốc miễn cưỡng bước xuống cầu thang. Trong phòng khách, không chỉ có ba mẹ cậu, mà còn có sự hiện diện của một người đàn ông trung niên lạ mặt.

"Chính Quốc, đây là bác Kim Trung Bảo, bạn thân của ba," Điền Tuấn Chung giới thiệu

Kim Trung Bảo mỉm cười thân thiện: "Chào cháu, bác đã nghe rất nhiều về cháu từ ba cháu."

Chính Quốc lịch sự cúi đầu chào: "Dạ cháu chào bác."

"Bác Kim đến đây để thảo luận về buổi gặp mặt tuần sau," Đường Thu Châu nói nhẹ nhàng, "Bác ấy muốn gặp con trước."

Chính Quốc cảm thấy khó chịu, nhưng cố giữ vẻ mặt bình thản. Cậu ngồi xuống, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa ba mẹ và ông Kim.

"Thái Hanh rất mong được gặp cháu," Kim Trung Bảo nói với Chính Quốc, "Nó là một đứa trẻ ngoan, vừa tốt nghiệp xuất sắc từ trường đại học hàng đầu ở Mỹ."

Điền Chính Quốc gật đầu lịch sự, cố gắng không để lộ cảm xúc thật của mình.

Sau khi ông Kim ra về, Chính Quốc quay sang ba mẹ: "Con có thể nói chuyện riêng với ba mẹ không ạ?"

Điền Tuấn Chung gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Con biết rằng ba mẹ có ý tốt," Chính Quốc nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, "Nhưng con đã có Dương Kiệt. Con không muốn gặp gỡ ai khác."

Đường Thu Châu thở dài: "Chính Quốc à, mẹ hiểu tình cảm của con. Nhưng con cũng nên mở lòng với những cơ hội khác. Dương Kiệt sắp đi xa, ai biết được tương lai sẽ ra sao?"

"Mẹ!" Chính Quốc kêu lên, cảm thấy bị tổn thương.

"Con biết không, gia đình họ Kim không chỉ là bạn bè, mà còn là đối tác kinh doanh quan trọng của công ty chúng ta," Điền Tuấn Chung bắt đầu.

Chính Quốc cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cậu bắt đầu hiểu ra ý đồ của ba mẹ.

"Ba không ép buộc con điều gì," Điền Tuấn Chung tiếp tục, "Nhưng ba hy vọng con sẽ cân nhắc kỹ về tương lai. Không chỉ của con, mà còn của cả gia đình ta nữa."

"Con trai," Đường Thu Châu lên tiếng, "Chúng ta chỉ yêu cầu con gặp gỡ Thái Hanh một lần. Sau đó, quyết định vẫn là ở con, được không nào?"

Chính Quốc cảm thấy như bị kẹt giữa hai thế giới. Một bên là tình yêu của cậu dành cho Dương Kiệt, một bên là trách nhiệm đối với gia đình. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh.

Chính Quốc nhìn ba mẹ, cảm thấy bế tắc. Cuối cùng, cậu miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, con sẽ gặp anh ta. Nhưng con không hứa điều gì cả."

Đêm đó, nằm trên giường, Chính Quốc cảm thấy thế giới như đang xoay chuyển quá nhanh. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng tìm một giấc ngủ yên bình.

Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa, đánh thức Chính Quốc khỏi giấc ngủ chập chờn. Đêm qua, cậu đã trằn trọc mãi mới chợp mắt được. Những suy nghĩ về Dương Kiệt, về cuộc gặp gỡ sắp tới với Kim Thái Hanh, và về kỳ vọng của cha mẹ cứ quẩn quanh trong đầu cậu.

Chính Quốc vươn vai, cố gắng xua tan những suy nghĩ nặng nề. Cậu quyết định sẽ dành cả ngày hôm nay bên Dương Kiệt, tận hưởng những giây phút cuối cùng trước khi anh ấy lên đường.

Vừa bước xuống cầu thang, Chính Quốc đã nghe thấy tiếng nói chuyện sôi nổi từ phòng khách. Cậu ngạc nhiên khi thấy Phác Chí Mẫn, người bạn thân nhất của mình, đang ngồi trò chuyện vui vẻ với ba mẹ cậu.

"Chí Mẫn! Sao cậu lại ở đây sớm thế này?" Chính Quốc hỏi, không giấu được sự ngạc nhiên trong giọng nói.

Chí Mẫn quay lại, nở nụ cười rạng rỡ: "Chào buổi sáng, người đẹp ngủ trong rừng! Tớ đến rủ cậu đi chơi. Hôm nay là ngày cuối tuần mà, không lẽ cậu định ở nhà cả ngày sao?

Đường Thu Châu mỉm cười dịu dàng: "Đúng đấy con, ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút đi. Dạo này con trông có vẻ mệt mỏi lắm."

Chính Quốc gật đầu, cảm kích trước sự quan tâm của mẹ và bạn thân. "Vâng ạ, con sẽ đi. Để con chuẩn bị một chút."

Sau khi tắm rửa và thay đồ, Chính Quốc cùng Chí Mẫn rời khỏi nhà. Họ quyết định đến một quán cà phê quen thuộc gần đó.

"Cậu có vẻ không ổn lắm," Chí Mẫn nhận xét khi họ đã ngồi xuống với ly cà phê nóng. "Có phải vì chuyện Dương Kiệt sắp đi không?"

Chính Quốc thở dài, khuấy ly cà phê một cách tâm trạng: "Không chỉ có vậy. Ba mẹ mình... họ muốn mình gặp gỡ một người khác."

Chí Mẫn nhíu mày: "Thì ra đó là lý do tại sao bác trai bác gái có vẻ căng thẳng sáng nay. Cậu định làm gì?"

"Mình không biết nữa," Chính Quốc lắc đầu. "Mình đã đồng ý gặp anh ta một lần, nhưng mình không nghĩ điều gì sẽ thay đổi. Mình yêu Dương Kiệt mà."

Chí Mẫn im lặng một lúc, như đang suy nghĩ. "Này, cậu có nghĩ là mình nên nói chuyện này với Dương Kiệt không? Anh ấy có quyền được biết."

Chính Quốc cắn môi, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt: "Mình biết. Nhưng mình sợ điều này sẽ làm anh ấy lo lắng khi đang chuẩn bị cho chuyến đi quan trọng."

Đúng lúc đó, điện thoại Chính Quốc rung lên. Là tin nhắn từ Dương Kiệt:

"Em yêu, anh đã xong việc sớm hơn dự kiến. Em có muốn gặp anh chiều nay không? Anh muốn dành thời gian bên em trước khi phải đi."

Chính Quốc mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cậu nhanh chóng đáp lại đồng ý.

"Là Dương Kiệt à?" Chí Mẫn hỏi, nhìn nụ cười trên mặt bạn.

Chính Quốc gật đầu: "Ừ, anh ấy muốn gặp mình chiều nay."

"Vậy thì tốt," Chí Mẫn nói. "Đây là cơ hội để cậu nói chuyện với anh ấy. Hãy thành thật, Chính Quốc à. Mối quan hệ của hai cậu đủ mạnh mẽ để vượt qua chuyện này."

Điền Chính Quốc cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn sau cuộc trò chuyện với Phác Chí Mẫn. Họ dành phần còn lại của buổi sáng để dạo quanh công viên, tận hưởng không khí trong lành và ánh nắng ấm áp.

Chiều đến, Chính Quốc hồi hộp đứng đợi Dương Kiệt tại một nhà hàng nhỏ mà họ thường lui tới. Khi thấy bóng dáng quen thuộc của người yêu, tim cậu đập nhanh hơn.

"Em yêu," Dương Kiệt mỉm cười, ôm Chính Quốc vào lòng. "Anh nhớ em quá."

Họ ngồi xuống, gọi món và trò chuyện về những chuyện vụn vặt trong ngày. Nhưng Chính Quốc có thể cảm nhận được một điều gì đó không ổn trong ánh mắt Dương Kiệt.

"Anh yêu, có chuyện gì vậy?" Chính Quốc hỏi, nắm lấy tay Dương Kiệt.

Dương Kiệt thở dài, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng: "Chính Quốc à, anh có tin không tốt. Công ty muốn anh lên đường sớm hơn dự kiến. Ngày mai anh phải đi rồi."

Chính Quốc cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực mình. "Ngày mai ư? Nhưng... nhưng chúng ta còn chưa có đủ thời gian..."

"Anh biết, anh xin lỗi," Dương Kiệt siết chặt tay Chính Quốc. "Anh đã cố gắng thương lượng nhưng không được. Đây là cơ hội quan trọng, em hiểu mà, phải không nào?"

Chính Quốc gật đầu, cố nén nước mắt. Cậu biết mình phải nói về cuộc gặp gỡ với Kim Thái Hanh, nhưng làm sao anh có thể nói điều đó vào lúc này?

"Em hiểu mà," Chính Quốc cuối cùng nói. "Em sẽ đợi anh, Dương Kiệt à. Dù có bao lâu đi nữa."

Dương Kiệt mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương: "Anh yêu em, Chính Quốc. Anh hứa sẽ trở về bên em sớm nhất có thể."

Họ dành phần còn lại của buổi tối bên nhau, tận hưởng từng giây phút quý giá. Khi chia tay, Chính Quốc ôm chặt Dương Kiệt, không muốn buông ra.

"Hãy nhớ gọi cho em ngay khi anh đến nơi nhé," Chính Quốc nói, giọng run run.

Dương Kiệt gật đầu, hôn nhẹ lên trán Chính Quốc: "Anh hứa. Em phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé."

Khi bóng Dương Kiệt khuất dần, Chính Quốc đứng lặng người giữa đường phố. Cậu không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến vậy. Và giờ đây, cậu phải đối mặt với cuộc gặp gỡ Kim Thái Hanh mà không có Dương Kiệt bên cạnh.

Trên đường về nhà, Điền Chính Quốc cảm thấy như mình đang bước vào một hành trình mới, đầy bất định và thử thách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro