Chương 3: Duyên Phận Chớm Nở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh dương rạng đông len lỏi qua những kẽ hở của rèm cửa, nhẹ nhàng đánh thức Điền Chính Quốc khỏi giấc mộng chập chờn. Đêm qua, giấc ngủ của chàng trai trẻ bị quấy rối bởi những cơn mơ đầy biến động, để lại trong lòng một cảm giác bất an khó tả.

Điền Chính Quốc chậm rãi mở mắt, ánh nhìn vô định hướng về chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường. Cậu biết rằng vào giờ này, Lâm Dương Kiệt của cậu có lẽ đã khởi hành, bắt đầu chuyến công tác xa. Một nỗi trống trải bỗng len lỏi vào tâm khảm Chính Quốc, nhưng cậu cố gắng gạt nó sang một bên.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, kéo Điền Chính Quốc ra khỏi dòng suy tưởng.

"Chính Quốc à, con đã thức giấc chưa?" Giọng mẹ cậu vọng vào, dịu dàng nhưng không giấu được sự lo lắng.

"Dạ, con dậy rồi ạ," Chính Quốc đáp, cố gắng giữ giọng bình thản.

Khi bước xuống phòng ăn, Chính Quốc nhận thấy ba mẹ đã an tọa. Bầu không khí có vẻ căng thẳng hơn thường lệ.

"Con trai," Điền Tuấn Chung cất lời, ánh mắt nghiêm nghị, "Hôm nay là ngày quan trọng. Con đã chuẩn bị tinh thần chưa?"

Chính Quốc gật đầu, cố nén cảm xúc đang dâng trào. "Con đã sẵn sàng rồi, thưa ba."

Đường Thu Châu đặt tay lên vai con trai, giọng dịu dàng: "Mẹ hiểu điều này không dễ dàng với con. Nhưng hãy nhớ rằng, chúng ta luôn mong muốn điều tốt đẹp nhất cho con."

Bữa sáng diễn ra trong bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng đũa chạm vào bát và những cái liếc mắt lo âu từ ba mẹ. Chính Quốc cố gắng dùng bữa, dù thức ăn như mất đi hương vị.

Sau bữa sáng, Điền Chính Quốc trở về phòng để chuẩn bị. Cậu chọn một bộ vest lịch lãm, màu xanh navy - sắc màu mà Dương Kiệt từng khen là phù hợp nhất với cậu. Khi nhìn mình trong gương, Chính Quốc không khỏi tự vấn liệu Dương Kiệt sẽ nghĩ gì nếu biết về cuộc gặp gỡ hôm nay.

Vài tiếng sau, một chiếc xe sang trọng dừng lại trước cổng nhà họ Điền. Kim Thái Hanh, trong bộ vest trắng tinh tế, bước xuống xe với một bó hoa tươi trên tay.

Điền Chính Quốc hít sâu, bước ra đón khách cùng ba mẹ. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Chính Quốc không thể phủ nhận rằng Kim Thái Hanh quả thực rất phong độ và lịch thiệp.

"Chào em, Chính Quốc" Thái Hanh mỉm cười, giọng trầm ấm. "Rất hân hạnh được gặp em."

Chính Quốc gật đầu đáp lễ, cố giữ vẻ mặt bình thản: "Chào anh, Thái Hanh. Mời anh vào nhà."

Bữa tối diễn ra trong bầu không khí trang trọng nhưng không kém phần gượng gạo. Kim Thái Hanh liên tục kể về những trải nghiệm du học của mình, về những dự án kinh doanh đầy tham vọng. Chính Quốc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc đưa ra vài câu hỏi lịch sự, nhưng tâm trí cậu cứ vẩn vơ đâu đó.

Sau bữa tối, Thái Hanh đề xuất: "Chính Quốc, em có muốn dạo quanh vườn một chút không? Tôi nhận thấy khu vườn nhà em rất mỹ lệ."

Trước khi Chính Quốc kịp từ chối, ba cậu đã gật đầu đồng ý. Miễn cưỡng, Chính Quốc đành theo Thái Hanh ra ngoài.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Thái Hanh bất ngờ dừng bước. "Chính Quốc, tôi nhận thấy em không thoải mái với tình huống này."

Chính Quốc ngạc nhiên nhìn Thái Hanh. "Anh... anh nói gì vậy?"

Thái Hanh mỉm cười, ánh mắt chan chứa sự thấu hiểu. "Tôi có thể nhìn thấy điều đó trong ánh mắt em. Chắc hẳn em đã có người trong lòng rồi, phải không?"

Chính Quốc im lặng một lúc, rồi gật đầu thẳng thắn. "Vâng, tôi đã có người yêu rồi."

"Tôi hiểu," Thái Hanh nói nhẹ nhàng. "Tôi không muốn ép buộc ai cả. Nhưng có lẽ chúng ta có thể là bạn? Tôi thực sự mong muốn được hiểu em nhiều hơn, Chính Quốc."

Chính Quốc nhìn Thái Hanh, cảm thấy một chút nhẹ nhõm. "Cảm ơn anh, Thái Hanh. Tôi... tôi nghĩ chúng ta có thể là bạn."

Khi họ quay trở lại, bầu không khí dường như đã bớt căng thẳng hơn. Ba mẹ Chính Quốc có vẻ hài lòng khi thấy hai người trò chuyện thoải mái hơn.

Sau khi Thái Hanh cáo từ, Chính Quốc trở về phòng, lòng đầy mâu thuẫn. Cậu muốn gọi cho Dương Kiệt, nhưng biết rằng giờ này anh ấy vẫn còn đang trên máy bay.

Đêm dần buông xuống, Điền Chính Quốc nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Cậu biết rằng cuộc gặp gỡ hôm nay chỉ là khởi đầu. Phía trước còn rất nhiều biến cố đang chờ đợi, và cậu phải tìm cách để giữ vững tình yêu của mình, đồng thời không làm ba mẹ thất vọng.

Với một tiếng thở dài, Chính Quốc nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Ngày mai sẽ là một ngày mới, với những thử thách mới.

---

Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự mơ hồ đối với Điền Chính Quốc. Cậu cố gắng duy trì nhịp sống thường nhật, nhưng tâm trí luôn bị chia năm xẻ bảy giữa nỗi nhớ Dương Kiệt, áp lực từ gia đình, và mối quan hệ mới nảy sinh với Kim Thái Hanh.

Một buổi chiều thu se lạnh, khi Điền Chính Quốc đang chìm đắm trong trang sách tại thư viện đại học, điện thoại cậu khẽ rung. Một tin nhắn từ Thái Hanh hiện lên:

"Chính Quốc, tôi đang ở gần đại học. Có thể gặp em uống trà được không?"

Chính Quốc ngần ngừ giây lát rồi đồng ý. Cậu tự nhủ rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ bạn bè bình thường.

Tại quán trà thanh tao, Chính Quốc đang trong lúc trò chuyện thì chợt nhận ra có điều gì đó bất ổn với Thái Hanh. Gương mặt anh xanh xao và mệt mỏi hơn thường lệ.

"Anh không sao chứ?" Chính Quốc hỏi, không giấu được sự lo lắng.

Thái Hanh cố gắng mỉm cười: "Không có gì đáng ngại. Chỉ là dạo này công việc hơi căng thẳng mà thôi."

Nhưng ngay khi dứt lời, Thái Hanh bỗng ho dữ dội. Chính Quốc vội vàng rót trà, đưa cho anh.

"Cảm ơn em," Thái Hanh nói sau khi đã bình tĩnh lại. "Thực ra... tôi có một vấn đề sức khỏe từ thuở thiếu thời. Nhưng đừng lo lắng, nó không quá nghiêm trọng đâu."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, cảm thấy một nỗi lo lắng kỳ lạ dâng lên trong lòng. Dù chỉ mới quen biết, nhưng cậu không thể không quan tâm đến tình trạng của Thái Hanh.

"Anh nên đến bệnh viện kiểm tra," Chính Quốc đề nghị.

Thái Hanh lắc đầu: "Tôi đã quen với điều này rồi. Hơn nữa, tôi không muốn làm ba mẹ lo lắng thêm."

Cuộc trò chuyện sau đó chuyển sang những chủ đề nhẹ nhàng hơn, nhưng Chính Quốc cũng không thể không để ý đến những cơn ho thỉnh thoảng của Thái Hanh và vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt anh.

Khi chia tay, Thái Hanh bất ngờ nắm lấy tay Chính Quốc: "Cảm ơn em đã dành thời gian cho tôi hôm nay. Được trò chuyện với em, tôi cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn nhiều."

Chính Quốc gật đầu, cảm thấy một cảm xúc kỳ lạ lan tỏa trong lòng.

Tối hôm đó, khi đang nói chuyện điện thoại với Dương Kiệt, Chính Quốc không thể không nghĩ đến Thái Hanh. Tuy nhiên, cậu quyết định giữ im lặng về cuộc gặp gỡ này.

"Em có vẻ tâm sự," Dương Kiệt nhận xét. "Có chuyện gì vậy?"

Chính Quốc do dự giây lát, cảm thấy có lỗi vì giấu giếm. Nhưng cuối cùng, cậu quyết định không đề cập đến Thái Hanh.

"Em chỉ hơi mệt vì học hành thôi," Chính Quốc nói, cố giữ giọng bình thường. "Dạo này em phải chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới."

"Em phải chăm sóc sức khỏe đấy," Dương Kiệt dặn dò, giọng đầy yêu thương. "Đừng ép bản thân quá nhé."

"Vâng, em hiểu rồi," Chính Quốc đáp, cảm thấy tim mình thắt lại vì cảm giác tội lỗi.

Sau cuộc gọi, Chính Quốc nằm trên giường, lòng đầy mâu thuẫn. Cậu không thể phủ nhận rằng mình đã bắt đầu quan tâm đến Thái Hanh, dù chỉ với tư cách một người bạn. Nhưng việc giấu giếm Dương Kiệt khiến cậu cảm thấy vô cùng bất an.

"Mình đang làm gì vậy?" Chính Quốc tự vấn, nhìn lên trần nhà. "Tại sao mình lại không thể nói thật với Dương Kiệt?"

---

Trong khi đó, tại biệt thự nhà họ Kim, một cuộc đối thoại đang diễn ra.

"Con không sao mà, mẹ," Thái Hanh nói, cố gắng trấn an mẹ mình - bà Thái Sở Huệ.

Bà Huệ nhìn con trai, ánh mắt đầy lo lắng: "Mẹ thấy con ho nhiều quá. Có lẽ chúng ta nên đến bệnh viện kiểm tra lại."

"Mẹ," Thái Hanh mỉm cười yếu ớt, "con đã quen với điều này rồi. Không cần phải lo lắng quá đâu ạ."

Bà Huệ im lặng giây lát, rồi nói với giọng dịu dàng: "Được rồi, nhưng nếu tình trạng không thuyên giảm, chúng ta sẽ đi khám. Mẹ không muốn con có chuyện gì."

Khi Thái Hanh rời khỏi phòng, nét mặt bà Huệ thay đổi hoàn toàn. Ánh mắt bà trở nên sắc lạnh và quyết đoán. Bà bước đến bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn tối om, tâm trí đang vận hành một kế hoạch bí mật mà không ai hay biết.

"Ta sẽ không để con có chuyện gì đâu, Thái Hanh à," bà thì thầm với chính mình. "Dù phải trả giá đắt thế nào, mẹ cũng sẽ bảo vệ con."

Bà Huệ lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ ngăn kéo bí mật, mở ra một trang mới. Bà ghi chép vài dòng, trong đó chỉ có tên của Lâm Dương Kiệt. Đôi mắt bà lóe lên một tia sáng lạnh lùng khi viết xuống cái tên này.

"Mọi thứ phải được thực hiện một cách hoàn hảo," bà lẩm bẩm. "Không ai được phép nghi ngờ."

Bà đóng cuốn sổ lại, cất vào nơi an toàn. Bà biết rằng thời gian không còn nhiều, và bà sẽ phải hành động nhanh chóng để thực hiện kế hoạch của mình, một kế hoạch mà ngay cả chồng và con trai bà cũng không hề hay biết.

Đêm đó, trong khi Kim Thái Hanh trằn trọc với những suy tư về Điền Chính Quốc, bà Huệ vẫn thức trắng, tiếp tục hoàn thiện kế hoạch của mình. Bà không hề biết về mối quan hệ giữa Dương Kiệt và Chính Quốc, và trong tâm trí bà, Chính Quốc chỉ là một chàng trai bình thường mà hai bên gia đình đang cố gắng kết đôi.

Trong căn phòng tối, bà Huệ đứng bên cửa sổ, nhìn ánh bình minh đang dần ló rạng. Một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên gương mặt bà. Bà biết rằng, từ giây phút này, không có gì có thể ngăn cản bà thực hiện kế hoạch của mình, một kế hoạch mà bà không ngờ rằng sẽ vô tình kéo theo nhiều người vô tội vào vòng xoáy định mệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro