Chương 4: Những Bước Chân Lạc Lối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh dương sơ khởi len lỏi qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng đánh thức Điền Chính Quốc khỏi giấc mộng chập chờn. Cậu trai trẻ mở mắt, cảm nhận sự mệt mỏi còn đọng lại sau một đêm trằn trọc. Hình bóng của Lâm Dương Kiệt và Kim Thái Hanh cứ luôn quanh quẩn trong tâm trí, khiến cậu không thể nào tìm được sự bình yên trong giấc ngủ.

Chính Quốc từ từ ngồi dậy, ánh mắt hướng về chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường. Màn hình vẫn trống không, không một dấu hiệu của tin nhắn từ Dương Kiệt. Một tiếng thở dài thoát ra từ lồng ngực chàng trai, cậu tự an ủi rằng có lẽ Dương Kiệt đang bận rộn với công việc mới. Tuy nhiên, một góc sâu thẳm trong tâm hồn cậu không thể không dấy lên nỗi lo âu.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, kéo Chính Quốc ra khỏi dòng suy tưởng. "Chính Quốc, con đã thức giấc chưa?" Giọng mẹ cậu vọng vào, dịu dàng mà không kém phần lo lắng.

"Vâng, con đã tỉnh rồi ạ," Chính Quốc đáp, cố gắng giữ giọng bình thản.

Khi bước xuống phòng ăn, Chính Quốc nhận ra ba mẹ đã an tọa. Bầu không khí có điều gì đó khác lạ, như thể một cuộc đàm đạo trọng đại sắp diễn ra.

"Con trai," Điền Tuấn Chung cất lời sau khi Chính Quốc ngồi xuống, giọng điềm đạm nhưng không giấu được sự nghiêm túc, "Ba mẹ muốn trao đổi với con về Kim Thái Hanh."

Tim Chính Quốc đập nhanh hơn. Cậu biết cuộc trò chuyện này là điều không thể tránh khỏi, nhưng không ngờ nó lại đến sớm đến vậy.

"Thái Hanh là một chàng trai xuất chúng," Đường Thu Châu nói nhẹ nhàng, "Và gia tộc họ Kim cũng rất mến mộ con. Họ đã bày tỏ ý muốn hai gia đình gặp gỡ thường xuyên hơn."

Chính Quốc cảm thấy như bị bóp nghẹt. "Nhưng con... con đã thưa với ba mẹ rồi. Con có Dương Kiệt..."

"Chính Quốc," Điền Tuấn Chung ngắt lời, giọng trầm xuống, "Ba hiểu tình cảm của con dành cho Dương Kiệt. Nhưng con cũng nên mở lòng với những cơ hội khác. Dương Kiệt đang ở phương xa, và tương lai còn nhiều điều bất định."

Chính Quốc cảm thấy lửa giận bùng lên trong lòng, nhưng cậu cố kìm nén. "Con hiểu rằng ba mẹ lo lắng cho con. Nhưng con yêu Dương Kiệt. Con không thể..."

"Chúng ta không ép buộc con điều gì cả," Đường Thu Châu vội vàng lên tiếng, "Chỉ là... hãy cho Thái Hanh một cơ hội, được không? Chỉ là bạn bè thôi cũng được."

Điền Chính Quốc im lặng, không biết phải đối đáp thế nào. Cuối cùng, cậu gật đầu miễn cưỡng. "Con sẽ cố gắng."

Sau bữa điểm tâm, Chính Quốc trở về phòng, lòng đầy mâu thuẫn. Cậu khao khát được nghe giọng nói của Dương Kiệt, nhưng lý trí mách bảo rằng giờ này người yêu đang bận rộn với công việc mới.

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên. Là Phác Chí Mẫn.

"Chính Quốc, cậu có rảnh rỗi không? Tớ có điều muốn trao đổi," giọng Chí Mẫn có vẻ lo lắng.

"Có chuyện gì vậy?" Chính Quốc hỏi, cảm thấy bất an trước giọng điệu của bạn.

"Gặp mặt nói chuyện nhé. Quán cà phê quen thuộc, nửa giờ nữa?"

Điền Chính Quốc đồng ý, lòng đầy tò mò và lo lắng.

---

Tại quán cà phê, Chí Mẫn có vẻ bồn chồn không yên. "Chính Quốc à, cậu có nhận được tin tức gì từ Dương Kiệt không?"

Chính Quốc lắc đầu. "Không có, dạo này anh ấy bận rộn lắm. Có chuyện gì sao?"

Chí Mẫn do dự một lúc rồi nói: "Tớ nghe từ một người bạn làm cùng công ty với Dương Kiệt. Hình như... hình như anh ấy đã đột ngột xin nghỉ việc và không ai biết tung tích."

Chính Quốc cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực. "Cậu nói gì vậy? Không thể nào... Anh ấy vừa mới bắt đầu công việc mới mà."

"Tớ cũng không dám chắc chắn," Chí Mẫn nói, "Nhưng cậu nên thử liên lạc với anh ấy lại xem. Có thể chỉ là tin đồn thất thiệt."

Chính Quốc gật đầu, cảm thấy lo lắng tràn ngập. Cậu lấy điện thoại ra, định gọi cho Dương Kiệt, nhưng lại ngần ngừ. Nếu đây chỉ là tin đồn thì sao? Cậu không muốn làm Dương Kiệt thêm lo lắng.

Chính Quốc cảm thấy mâu thuẫn trong lòng ngày càng sâu sắc. Một bên là nỗi lo âu về Dương Kiệt, một bên là áp lực từ gia đình và sự hiện diện ngày càng đậm nét của Thái Hanh trong cuộc sống của cậu.

"Cậu ổn chứ?" Chí Mẫn hỏi, nhận thấy vẻ mặt bối rối của người bạn mình.

Chính Quốc lắc đầu, không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào. Nhưng cậu nhận thức rõ ràng rằng mọi quyết định của mình từ giờ sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến tương lai, không chỉ của riêng cậu mà còn của những người xung quanh.

Điền Chính Quốc nhìn sâu vào tách cà phê đang bốc khói, tâm trí rối bời. Cậu cảm thấy mình như đang đứng trên bờ vực của một quyết định có thể thay đổi cả cuộc đời.

"Chính Quốc," Chí Mẫn nhẹ nhàng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng, "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Chính Quốc ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy phiền muộn. "Mình không biết phải làm gì nữa, Chí Mẫn à. Một bên là Dương Kiệt, người mình yêu thương nhưng giờ lại bặt vô âm tín. Một bên là gia đình và Thái Hanh, những áp lực và kỳ vọng mà mình không thể phớt lờ."

Chí Mẫn im lặng một lúc, suy ngẫm về lời nói của bạn. "Cậu có nghĩ đến việc nói chuyện thẳng thắn với Thái Hanh không? Có lẽ anh ấy sẽ hiểu."

Chính Quốc lắc đầu, "Mình không muốn làm tổn thương ai cả. Thái Hanh là người tốt, và mình cũng không muốn làm ba mẹ phải thất vọng."

Đúng lúc đó, điện thoại của Chính Quốc lại rung lên. Lần này là một cuộc gọi từ số lạ. Với trái tim đập nhanh, cậu nhấc máy.

"Xin chào, có phải Điền Chính Quốc đó không?" Một giọng nữ lạ hoắc vang lên.

"Vâng, tôi là Chính Quốc. Xin hỏi ai đầu dây?"

"Bác là Thái Sở Huệ, mẹ của Kim Thái Hanh," giọng nói trở nên ấm áp hơn. "Bác hy vọng không làm phiền cháu. Bác chỉ muốn mời cháu đến dùng bữa tối với gia đình bác vào cuối tuần này. Thái Hanh rất mong được gặp cháu."

Chính Quốc cảm thấy như bị đóng băng. Cậu không ngờ mọi chuyện lại diễn biến nhanh đến vậy. "Dạ... cháu... cháu sẽ sắp xếp ạ. Cảm ơn bác đã mời."

Sau khi cúp máy, Chính Quốc nhìn Chí Mẫn với ánh mắt hoang mang. "Mẹ của Thái Hanh vừa mời mình đến ăn tối."

Chí Mẫn nhíu mày, "Cậu định làm gì?"

"Mình không biết nữa," Chính Quốc thở dài. "Có lẽ mình nên đi. Ít nhất là để không làm ba mẹ thất vọng."

Khi hai người rời quán cà phê, bầu trời Bắc Kinh đã ngả sang màu tím của hoàng hôn. Chính Quốc bước đi trong im lặng, tâm trí vẫn còn xoay vần với những suy nghĩ.

Đột nhiên, cậu dừng bước. "Chí Mẫn này, cậu có thể giúp mình một việc không?"

"Gì vậy?" Chí Mẫn hỏi, ngạc nhiên trước vẻ mặt quyết đoán đột ngột của bạn.

"Hãy giúp mình tìm hiểu về Dương Kiệt. Mình cần biết chuyện gì đã xảy ra với anh ấy."

Chí Mẫn gật đầu, "Được, mình sẽ cố gắng tìm hiểu. Nhưng cậu định làm gì?"

Chính Quốc nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi những tòa nhà cao tầng của Bắc Kinh đang dần chìm trong bóng tối. "Mình sẽ đi gặp Thái Hanh. Có lẽ đã đến lúc phải nói rõ mọi chuyện."

Khi Chính Quốc bước vào căn hộ của mình, cậu thấy cha mẹ đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Con về rồi à," Điền Tuấn Chung lên tiếng. "Chúng ta cần nói chuyện."

Chính Quốc biết rằng một cuộc đối thoại quan trọng đang chờ đợi phía trước. Cậu hít sâu, chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp đến. Đêm đã buông xuống thành phố Bắc Kinh, nhưng đối với Chính Quốc, đây mới chỉ là khởi đầu của một hành trình dài và đầy thử thách...

Chính Quốc ngồi xuống ghế, đối diện với ba mẹ. Bầu không khí trong phòng khách căng thẳng đến mức có thể cắt được bằng dao.

"Con trai," Điền Tuấn Chung bắt đầu, giọng trầm xuống, "Ba mẹ đã nhận được lời mời từ gia đình họ Kim. Họ muốn tổ chức một bữa tối thân mật vào cuối tuần này."

Chính Quốc gật đầu, "Con biết. Bác Thái Sở Huệ có vừa gọi điện cho con."

Đường Thu Châu nhìn con trai, ánh mắt đầy lo lắng, "Con định như thế nào?"

Chính Quốc im lặng một lúc, cân nhắc từng lời. "Con... con sẽ đi. Nhưng con muốn ba mẹ hiểu rằng, con làm vậy không phải vì con có ý định tiến xa hơn với Thái Hanh. Con chỉ muốn tôn trọng tình cảm của ba mẹ và gia đình họ Kim."

Điền Tuấn Chung thở dài, "Chính Quốc, ba hiểu con đang khó xử. Nhưng hãy nhớ rằng, đôi khi cuộc sống không chỉ về tình yêu. Có những trách nhiệm, những kỳ vọng mà con phải đối mặt."

"Con hiểu," Chính Quốc đáp, cảm thấy mệt mỏi. "Nhưng con cũng mong ba mẹ hiểu cho con. Con cần thời gian."

Đêm đó, Chính Quốc nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Cậu lấy điện thoại ra, một lần nữa thử gọi cho Dương Kiệt. Vẫn không có hồi âm.

---

Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc đến trường với tâm trạng nặng nề. Trong lớp, cậu không thể tập trung vào bài giảng. Mắt cậu cứ hướng ra cửa sổ, nhìn những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời Bắc Kinh.

Giữa giờ nghỉ, Chính Quốc nhận được tin nhắn từ Thái Hanh:

"Chính Quốc, tôi nghe mẹ nói em sẽ đến dùng bữa tối với gia đình tôi. Tôi rất mong được gặp lại em. Có lẽ sau đó chúng ta có thể đi dạo một chút?"

Chính Quốc nhìn tin nhắn, cảm thấy lòng mình xao động. cậu không thể phủ nhận rằng Thái Hanh là một người tốt, và trong hoàn cảnh khác, có lẽ họ đã có thể trở thành bạn thân. Nhưng giờ đây, mỗi tương tác với Thái Hanh đều khiến Chính Quốc cảm thấy như đang phản bội Dương Kiệt.

Cuối cùng, cậu quyết định trả lời một cách lịch sự nhưng giữ khoảng cách:

"Cảm ơn anh, Thái Hanh. Tôi cũng mong được gặp gia đình anh. Về việc đi dạo, chúng ta hãy xem tình hình thế nào nhé."

Khi tan học, Chính Quốc gặp Chí Mẫn ở cổng trường.

"Cậu đã có tin gì về Dương Kiệt không?" Chính Quốc hỏi ngay khi vừa thấy bạn.

Chí Mẫn lắc đầu, "Mình đã hỏi thăm, nhưng không ai biết gì cụ thể cả. Có vẻ như anh ấy đã rời công ty một cách đột ngột, không để lại thông tin liên lạc."

Chính Quốc cảm thấy lòng mình như bị bóp nghẹt. "Không thể nào... Dương Kiệt không phải là người như vậy."

"Mình biết," Chí Mẫn an ủi. "Chắc chắn phải có lý do gì đó. Chúng ta sẽ tiếp tục tìm hiểu."

Hai người đi bộ về nhà trong im lặng. Khi đến ngã tư, Chí Mẫn đột nhiên dừng lại.

"Này Chính Quốc," anh nói, giọng trầm xuống. "Cậu có nghĩ đến khả năng... có thể Dương Kiệt đã gặp chuyện gì đó không?"

Chính Quốc cảm thấy máu trong người đông cứng lại. Cậu đã cố gắng không nghĩ đến điều tồi tệ nhất, nhưng giờ đây, nỗi sợ hãi đó hiện rõ trước mắt cậu.

"Mình... mình không biết nữa," Chính Quốc đáp, giọng run run. "Nhưng nếu vậy thì chúng ta càng phải tìm ra sự thật."

Khi về đến nhà, Chính Quốc thấy một chiếc xe sang trọng đỗ trước cổng. Tim cậu đập nhanh hơn khi nhận ra đó là xe của gia đình họ Kim.

Cậu bước vào nhà, và thấy Thái Hanh đang ngồi trong phòng khách, trò chuyện vui vẻ với cha mẹ cậu.

"Ah, Chính Quốc," Thái Hanh mỉm cười khi thấy cậu. "Tôi đến để đưa em một thứ."

Chính Quốc đứng đó, cảm thấy như mình đang đứng giữa hai thế giới: một bên là quá khứ và tình yêu với Dương Kiệt, một bên là hiện tại và tương lai không chắc chắn với Thái Hanh. Cậu biết rằng mỗi bước đi từ giờ sẽ định hình cuộc đời mình, và có lẽ, cả số phận của những người xung quanh...

___
Mọi người vote sao cho truyện của mình nha💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro