17. Mom

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau khi nói chuyện với lisa được vài phút thì em cũng nhanh chóng kéo tai của haruto rời đi, em mệt mõi đến mức khi vừa đặt chân vào căn nhà do em mua từ trước thì liền ngã lưng vào ghế sopha rồi mệt mõi mà nhắm mắt, nhưng hình ảnh còn lại duy nhất trong màn đen bóng tối khi em nhắm mắt lại là gã. em chợt cười trong vô thức khi nhớ lại cái giọng nói trầm ấm ấy hắn dành cho mình, em đem tim mình trao cho hắn nhưng rồi cảm giác ấy lại hóa lạnh khi loạt tiếng nói vang lên về cái chết của con em năm ấy, về con bé kim jennie từ một bà hoàng, một vương hậu thành kẻ kiết sát nếu không nhờ yoongi huyng giúp đỡ e là giờ em vẫn còn phải nấp mình trong căn nhà dột mưa ấy.

- haha... kim taehuyng từng lời anh nói ra là từng vết dao tôi sẽ đâm vào ngực anh. hãy chờ đợi cái chết đang tới gần với anh đi.

sau lời nói tưởng rằng là hận thù đến hằn trong hơi thở lại là cái thở đầy nặng nhọc của em, nước mắt em vô duyên vô cớ lại rơi, em vội lau đi thứ nước mắt đấy, vội bật máy tính lên, em xâm nhập vào trang hệ thống tạo ra hàng loạt virus, rồi em chợt khẽ cười buông tay nhìn về phía căn phòng trên gác ấy. mắt em hằn lên vài tia đỏ, căn phòng đẹp đẽ và bức hình ấy lần nữa được treo giữa gian phòng to lớn, cách bài trí của căn phòng ấy vẫn vậy, màu của gỗ tuy có phần hơi khác biệt nhưng vẫn giữa nguyên cái hơi thở của sự lạnh lẽo 3 năm đó. em tiến đến gần bức ảnh được phóng to treo trên đầu giường mà vô thức nâng đôi tay gầy chạm vào gương mặt gã. giọt nước mắt ấy có lẽ là thứ duy nhất chưa từng bị em chối bỏ, cảm xúc em vẫn còn đấy nhưng cũng có lẽ là nó chết theo đứa con của em rồi.

màn đêm dần buông xuống, cái gió se lạnh làm em khó lòng mà chịu được, em ngã người đành chịu cái lạnh thấu xương, khi chợt nằm xuống em lại nhớ gã, nhớ gã những năm ấy sẽ luôn nằm xuống cạnh đem chăn lên mà đắp cho em, nếu em chống cự hắn sẽ càng lấy lí sợ em lạnh để lợi dụng mà ôm lấy cơ thể em, chỉ là em đâu ngờ rằng những ngày ngọt ngào ấy chung quy lại điều có một kết quả gần như mọi thứ giữa em và gã đều là giả. hoặc chí ít gã từng yêu nhưng rồi mọi thú điều biến thành con số không tròn trịa.

em không cam tâm, nhưng rồi em lại sợ. em vẫn sợ, em sợ hắn đau, sợ hắn như em... em yêu đến quên chính mình.

nước mắt cứ thế lăng dài trên gò má, rồi làm ướt đẫm mảng gối kia, em cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ, những giấc ngủ chưa được 10 phút thì chợt giật mình, những giấc ngủ chưa bao giờ say giấc.

____

trời tờ mờ sáng, khi tiếng của chiếc đồng hồ còn chưa chạm vào con số 5 em đã vội vươn mình tỉnh giấc, em không muốn ngủ dù một phút một giây em cũng chưa từng muốn ngủ, vì em sợ giấc mơ ấy. sợ thứ âm thanh, tiếng nói cay độc hắn dành cho em năm ấy.

em vô tình đem mình ra gánh vát tất cả còn hắn thì chỉ đang thản thơi bên cô vợ quốc sắc thiên hương. em chợt tỉnh, chiếc điện thoại vang vọng là thứ duy nhất làm em chợt nhận thức lại cảm xúc của mình, em vội với lấy thì tiếng của anh đã vội vang lên.

- jennie em ổn chứ?

em vừa mở cửa tủ quần áo vừa chọn vài bộ trang phục. em cười mỉn rồi cất lời bằng chất giọng thoải mái nhất để ngăn tiếng nói còn nghẹn lại do thứ chất lỏng từ mắt mà cô luôn bày trừ suốt gần ấy năm qua, khi vừa hiện diện suốt tối đêm qua cùng em

- em ổn mà, em muốn tổ chức đám cưới ở trong nước. em muốn ai cũng phải biết, tạm thời em sẽ sắp xếp, anh lo ổn thỏa xong công việc bên đấy đi 2 tháng tới chúng ta sẽ tổ chức, vậy em cúp máy nha.

- nhưng...

không để anh kịp tiếp lời em vội tắt máy rồi quăng nó lên trên giường. em chọn bộ quần áo khá gợi cảm, em biết rõ kim taehuyng gã chưa từng thích em mặc thứ này chỉ là em muốn biết hắn có từng thay đổi không? hay vốn bản ngã của hắn trước giờ là thế chỉ là em chưa từng nhìn ngắm rõ con người hắn. em vội mặt cái bộ váy hở bạo ấy, thứ mà ngày trước hắn xem như giẻ rách, em mỉm cười một nụ cười lạnh lẽo cùng cái ánh mắt làm người ta phát hoảng, em cần chiếc usb nhỏ đem nó nhét sâu vào trong khoan ngực dầy đặn của mình, em mang đôi giày cao gót dài hơn 8 phân rồi cất bước đi một cách thông thả.

em ngồi lên chiếc xe của mình rồi lái thẳng đến công ty của gã, quả thật dù có mất trí nhớ nhưng kim taehuyng vẫn vậy, là con người nghị lực đến khiến người ta sợ hãi. tòa cao ốc ấy ngày trước đã cao ngang trời nay lại còn tao lớn hơn, em có chút choáng ngợp nhưng rội vội bước chân tiến vào em ghé sang quầy lễ tân chưa kịp tiếp lời thì đã nhìn thấy con mòi mà em đang định săn lùng đầu tiên, hình như ông trơi cũng đang muốn em trả thù đây mà.

em nhìn vào rồi chợt mỉm cười, chiếc kinha râm làm che đi ánh mắt như đang nổ lửa của em, em không cất lời đứng một lúc để rõ sự tình câu chuyện.

- kim phu nhân, tổng tài thật sự rất bận. ngài ấy bảo không muốn làm phiền nhưng tiểu thiếu gia thì được ạ?

em nghe xong thì chợt nhếp mép cười nhưng chưa kịp vừa lòng cảnh tượng ấy thì lại thấy canh tay kim jisoo đang vung cao trên không trung định tát nữ nhân viên ấy em có chút bất ngờ nhìn ánh mắt hình viên đạn của cô ta em thề rằng có vẻ như nếu là kim jennie của 3 năm trước em sẽ cúi đầu mà rời đi nhưng cái con nhỏ jennie ấy chết rồi. em tiến bước tới cần đó, vừa đi đến gần em vừa vỗ tay theo từng nhịp của bước chân, hành động của em nhanh chóng thu hút ánh nhìn của hàng triệu con người ở nơi đó thứ nhất là vì em quá đẹp chiếc váy đấy còn thành công khoe trọn cơ thể ngọc ngà của em, từ chiếc vai trần với đường xương quai xanh quyến rũ cho đến bầu ngực đầy đặn dưới lớp áo ren bó sát, chúng là điều làm ai nấy cũng phải ganh tị đến mức nổ mắt, thứ hai có lẽ à không chắc chẳng ai ở nơi đây lại muốn can thiệp vào chuyện của cô minh tinh hạng A lại còn là vợ chủ tịch kia cả vì họ rõ chỉ có mình thiệt mà thôi nhưng em thì ngược lại. em đi đến rồi vô tư chụp lấy cánh tay của jisoo mà bốp mạnh làm nó nổi đã hằn đỏ lên dấu ấn của bàn tay em.

- cô kim đây, sao lại hành sự như thế đã vậy còn có con cái mình ở đây? tôi khuyên cô tốt nhất là đừng làm mấy trò này vừa xấu đi vừa chẳng ra gì?

em cất lời, nữ nhân viên nghe thấy chất giọng của em thì giật mình, cô làm ở đây chẳng lâu cũng chẳng muộn nên cô biết rõ đây là ai liền quay sang nhìn kĩ lại ngay cả cô ả cũng phải bất ngờ trợn tròng mắt nhìn em. cô ả vô thức gọi tên em, môi đã nhuộm đỏ của em chợt khẽ nở như nụ hoa nhẹ rơi từ trên cao xuống hạ giới.

- kim jennie... cô.. cô.

- là kim phu nhân?

em chợt bật cười thành tiếng ôm bụng rồi quay đầu nhìn cô nhân viên đang vui vẻ trước mặt mình, em lắc đầu rồi vội nhún vai cất lời, em xoay đầu nhìn về hướng kim jisoo đang á khẩu.

- sao hả? kim jisoo cô làm ăn thế này thì tới bao giờ mới lên đây? giấu thì phải giấu cho kĩ chứ? làm cho kim taehuyng gã mất trí nhớ được sao cô không tẩy não luôn họ, báo chí cô mua được mà? hay hết tiền? tôi cho vay không lãi suất cần không? 

ả nhìn em ngạc nhiên đến cả mặt cũng tái sầm, em chợt cười rồi nhìn cô nhân viên ấy.

- tôi giờ không còn là kim phu nhân rồi, sắp tới đây tôi là min phu nhân, cảm ơn cô vì còn nhớ tới tôi nhé. à còn chị kim jisoo, tôi không rảnh để dành cái chức của chị đâu vì tôi muốn chị cùng gã sống trong cái cảnh đến chó cũng không thèm đến. lúc đấy tôi xem chị còn dám kênh kiệu với kẻ khác không.

em nói xong thì cũng quay đi, ả ở phía sau ánh mắt đã hiện lên vài tia máu, ả chạy đến nắm lấy tóc em kéo ngược ra sau. em vì đau mà chợt nhíu mày, ả vẫn như xưa nhỉ?  nhưng  em thì không, em ngẫm nghĩ định quay đầu cho ả một cái tát nhưng tiếng bước chân của hắn em sao quên được, em cứ thế để ả muốn làm gì thì làm, ả kéo tóc em. em giống như 3 năm trước vội ngã người ra sau, ả vì vậy mà càng hăng hái, ả tát mạnh vào mặt em đến mức máu cũng sắp đổ. ả cất lời cay nghiệt.

- mau lấy cho tôi cây kéo tôi phải giết chết cô!

ả thở hòng học jaemin ở cạnh chả biết làm gì, thằng bé tớ gần kéo tay ả thì liền bị ả đẩy mạnh đến mức ngã xuống đất, em khó chịu mà vùng dậy em chạy đến đỡ thằng bé, chân tay đứa nhỏ vì cú ngã ấy mà đã trầy xước hết cả, em vừa đau vừa sót bản năng của một người mẹ khiến em khó lòng chịu được, ả chạy tới em. em vội quát lớn, tát mạnh vào gương mặt ả rồi cứ thế ôm jaemin vào lòng, cậu nhóc ngước lên nhìn em chả rõ sao chợt cậu nhóc lại gọi em Tiếng mẹ, em nghe cậu cất lời thì tim lại chợt nhói. em ngồi cạnh ôm lấy thằng bé vào lòng.

ả ngồi dậy sao cú tát ấy thì vội nhào tớ em, như một con thú muốn nhào vào mà cấu xé, thì chợt hắn lại đứng chắn trước mặt em.

- cô làm quái gì vậy hả kim jisoo?

- tôi làm gì chứ hả? con ả đấy muốn trả thù tôi và anh đấy! nó đe dọa tôi, tôi làm gì thì làm anh mau tránh ra.

em trừng mắt nhìn ả, đến tim cũng se lạnh, em ôm jaemin vào chặt trong lòng, được một lúc em vội ôm cậu bé rời đi. ả ta chuyển mắt nhìn theo bóng dáng em thì càng khó lòng chịu đựng.

- kim jennie mày không được đưa jaemin đi, tao cấm mày tránh xa nó ra.

ả định vội chạy theo thì liền bị hắn đẩy mạnh, hắn nhứng mày để lại cho hai tên vệ sĩ của mình xử lí rồi vội chạy theo em.

em run rẩy đến hai má đỏ hồng cũng vì đau mà đỏ ửng, jaemin đưa bàn tay nhỏ bé sờ vào vết thương trên mặt em, em nhìn cậu rồi chợt cười, em đưa cậu vào lối thoát hiểm rồi để cậu bé xuống em vội tìm trong túi chiếc băng cá nhân rồi dán vào chân cậu, cậu đưa ánh mắt tròn se hướng nhìn em.

- mẹ!

- sao lại gọi cô là mẹ? cô không phải là mẹ cháu đâu!

- cô là mẹ vì mẹ luôn sẽ là người yêu thương minie, sẽ lo cho minie ôm minie vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro