Chương 5/ Mắt âm dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Kể theo ngôi thứ ba )

Mọi chuyện bắt đầu từ ngày Mỹ đột nhiên khỏe lại một cách kì lạ. Cô bé tỉnh dậy, người hơi mệt nhưng đã có thể ngồi thẳng lên. Ba mẹ cô bé và các bác sĩ, y tá phụ trách hơi bất ngờ vì rõ ràng hôm qua Mỹ còn nằm thoi thóp trên giường bệnh. Mỹ đi đứng, ăn uống bình thường, như thể chỉ vừa trải qua một cơn sốt nhẹ chứ không phải một cơn thập tử nhất sinh. Đang ăn bát cháu dinh dưỡng mà ba vừa mua trước cổng bệnh viện, Mỹ thấy có người đàn bà tóc tai rối bù, xõa xượi lướt ngang qua cửa phòng bệnh. Cô bé chỉ nghĩ đó là một bệnh nhân nào đó đi nhầm vào khoa nhi. Có lẽ cô ta lướt qua nhanh đến mức Mỹ không kịp nhìn thấy sợi dây rốn còn chưa cắt đang lòng thòng bên dưới.

Đến chiều, Mỹ xin mẹ đưa ra hồ cá sau bệnh viện vì trong phòng bệnh ngột ngạt quá. Trên đường ra hồ cá phải đi ngang qua một nhà vệ sinh cũ kĩ tít trong góc tối. Bỗng Mỹ nghe tiếng móng tay cào sột soạt, quay lưng lại chỗ phát ra tiếng thì thấy một con bé gầy nhom đang cào từng đường dài lên tường, nó cứ cào cào mặc cho đầu ngón tay chảy máu tím ngắt hết cả lại. Bỗng mẹ Mỹ cất giọng gọi con gái đi nhanh, Mỹ quay ra nhìn mẹ, trong phút chốc con bé kia ngừng cào, nó ngước lên nhìn Mỹ bằng đôi mắt sáng quắc rồi biến mất. Lúc Mỹ quay lại thì chẳng thấy con bé kia đâu nữa. Mỹ vẫn cứ nghĩ đó là con của ai chui vào đó chơi, nhưng thử nghĩ xem con cái nhà ai lại liên tục cào vào tường đến bật cả máu tay, chỉ có ma thôi.

Ra hồ cá chơi, đang ngồi thơ thẩn nhìn theo con cá hồng két màu đỏ chót bơi vòng quanh hòn non bộ, Mỹ thấy dưới nước phản chiếu bóng một người đàn ông kề sát mặt lại nhìn chằm chằm mình. Theo phản xạ, cô bé ngẩn lên nhìn lại không thấy ai. Bỗng đứa bé trai ngồi trên chiếc ghế đá gần đó gào lên khóc, người mẹ vỗ mãi nó vẫn khóc, mắt nhìn về hướng người đàn ông ngồi đối diện mà khóc ré lên. Người đàn ông nhìn đứa bé, đôi tay đan vào nhau, làn da tím tái kì lạ, đôi mắt ông ta đỏ lừ, râu ria không cạo nhìn khá bậm trợn. Ngồi đó một lúc, người đàn ông rời đi, ông ta bước đi khập khễnh, chậm rãi từng bước, từng bước. Người đàn ông đó đi ngang qua Mỹ, cô bé ngửi thấy một mùi thối kinh tởm tỏa ra từ người ông ta, mùi thối như xác thịt chết lâu ngày. Trong áo ông ta rơi ra mấy con dòi nằm ngọ nguậy dưới đất, cứ được vài bước lại có dòi rơi ra. Mỹ nhăn mặt kinh tởm, cứ như trong bụng ông ta có cả ổ dòi vậy. Người đàn ông kia đi mất, đứa nhỏ cũng nín khóc, người mẹ bế con lên phòng. Chỉ còn Mỹ và mẹ ở đó, à không, Mỹ, mẹ và một người con trai đứng từ xa quan sát hai người.

6 giờ rồi, mẹ đưa Mỹ trở về phòng uống thuốc. Nếu bệnh tiến triển tốt, không có triệu chứng gì nữa cuối tuần này Mỹ sẽ xuất viện. Đứa con trai cho tay vào túi quần đen đang mặc, chậm rãi bước theo sau Mỹ, giữ khoảng cách với cô bé tầm 1 sải chân, cậu ta bước theo Mỹ đến trước phòng bệnh thì biến mất. Cậu ta đi đến chỗ nhà vệ sinh cũ có cái vong nhi cào lên tường lúc nãy. Nó vẫn ngồi đó, nhưng không cào lên tường, chỉ ngồi đó ôm đầu gối.

- Sao lại ở đây ? - Cậu ta hỏi

- Không ! không có phá đâu, không có phá mà ! - Nó giật mình kêu lên rồi rút sâu vào góc tối.

- Thôi, anh không làm gì nhóc đâu. Nói đi, sao lại ở đây ? Mẹ đâu ? Ba đâu ?

- Mẹ . . . mẹ bỏ đi rồi, ba không biết, không biết ! - Cái vong nhi lắc đầu nguầy nguậy.

Cậu ta nhìn vào mấy đầu ngón tay tươm máu của nó, hỏi :

- Cào vào tường làm gì ?

- Con . . . con xin lỗi, đừng đánh con ! - Cái vong nhi bắt đầu khóc thút thít

- Ai đánh nhóc đâu, bình tĩnh đi. Ngồi ở đây làm gì ? Sao không về nhà ?

- Sợ . . . sợ lắm. Không biết đi đâu, không dám về nhà.

Người con trai nhìn những vết roi tím đen lại, ngang dọc trên tay chân cái vong nhi này mà đoán được rằng trước khi chết nó đã bị đánh đập dã man lắm. Cậu ta thở dài, nói :

- Anh tên Minh, Bùi Gia Minh. Sau này anh sẽ giúp nhóc siêu thoát, nhưng bây giờ anh cần nhóc giúp anh một chuyện.

- Ch... Chuyện gì ? - Cái vong nhi nín khóc hẳn, dần bò ra khỏi bóng tối, đôi mắt tròn xoe của nó nếu không thâm đen lại chắc cũng đáng yêu lắm.

- Cầm theo cái này - Minh đưa cho cái vong nhi kia một lọ bột gì đó có màu trắng - Cái này là muối được làm lễ trấn vong rồi, nhóc rải một đường muối ở nhà vệ sinh nữ tầng 2 giúp anh. Nhưng phải cẩn thận đừng để bị dính vào tay, nóng lắm đó.

- S . . . sao anh không đi ? - Cái vong nhi nghiêng đầu hỏi.

Minh chỉ im lặng không trả lời, lát sau mới lên tiếng :

- Nhóc cứ làm theo đi, giúp chị ấy. Sau này anh hứa sẽ trở lại giúp siêu thoát.

Con bé khẽ gật đầu, rồi từ từ biến mất. Minh quay lại phòng bệnh thì thấy Mỹ đã ngủ. Cậu ta tiến gần lại giường bệnh, ngồi xuống cạnh đó rồi vuốt ve mái tóc dài suôn mượt của cô bé :

- Tại anh, đêm qua giúp em lại vô tình khiến em mở mắt âm dương. Nhưng nếu không làm vậy anh sợ em sẽ không qua khỏi. - Minh ngưng một lúc, thở dài rồi lại tiếp - Mắt âm dương không phải nói mở là mở, đóng là đóng. Nếu vậy cứ coi như là em có duyên với nó đi.

Cậu ta nhìn vào gương mặt Mỹ, vuốt gọn vài sợi tóc bay phất phơ trên đôi má phúng phính, thì thầm :

- Cũng không biết là duyên hay nghiệp đây.

Khoảng 9 giờ tối, Mỹ thức dậy đi vệ sinh. Vốn sợ ma nên cô bé lay mẹ đang nằm trên giường trống bên cạnh dậy. Tội nghiệp, sợ ma nhưng một ngày gặp ma ba bốn lần mà không biết.

Mẹ Mỹ đưa con gái đi vệ sinh rồi đứng chờ bên ngoài. Mỹ bước vào trong, từ từ đẩy cửa vào. Mỹ đi xong, định bước ra ngoài thì nghe tiếng thở hừ hừ trong phòng vệ sinh cuối. Với kinh nghiệm xem phim ma thì cô bé không tò mò mà định đi thẳng ra ngoài, nhưng có tiếng "oạch" phát ra như ai bị ngã. Mỹ sợ lỡ có ai lên cơn đau tim trong đấy thì sao, nhát nhưng được cái thương người. Cô bé tiến đến phòng vệ sinh cuối, cửa không khóa mà chỉ khép hờ, Mỹ từ từ đẩy cửa ra thì thấy một cô y tá đang ngồi bệt xuống nền, tay run run cầm ống tiêm, đầu ngoẹo sang bên trái, tóc tai bù xù, rối tung lên. Cô ta đưa mắt nhìn Mỹ, đôi mắt từ từ mở to hơn. Mỹ hỏi cô ý tá có bị làm sao không, cô ta không trả lời, chỉ ngồi im thin thít, nhìn Mỹ chòng chọc. Cô bé thấy hơi sợ, không hỏi thêm gì nữa mà im lặng nhanh chóng rời đi. Ngay lập tức cô ta đứng dậy, mắt trắng dã không có tròng đen mở trừng trừng, bộ dạng như người điên, từ sau lưng định cấm phập mũi kim tiêm rỉ sét cong queo vào gáy cô bé thì dẫm phải dãy muối dưới sàn làm cô ta lùi lại rồi biến mất. Mỹ quay lại nhìn đã không còn thấy cô ta đâu nữa. Tái xanh mặt mày, cô bé chạy ra kể hết cho mẹ nghe. Mẹ Mỹ gọi thêm hai y tá vào kiểm tra, mở cửa phòng vệ sinh cuối theo lời Mỹ nói nhưng không thấy gì cả.

- Rõ ràng con thấy có cô y tá ở đây mà, cô đó nhìn ghê lắm. - Mỹ lên tiếng giải thích.

- Thôi, chắc do em mới hết bệnh nên bị hoa mắt thôi á bé.

- Thật mà, rõ ràng em thấy . . .

- Thôi về phòng đi con, rồi có gì sáng nói, ha ? - Mẹ Mỹ nói rồi dắt con về phòng. Bà nghĩ chắc Mỹ bị mê sảng nên vừa về đến phòng đã bảo con uống thuốc. Mặc cho Mỹ cứ khăng khăng là mình nhìn thấy cô y tá kì lạ kia, mẹ cô bé vẫn không tin, chỉ bảo con gái ngủ đi. Mỹ nằm ấm ức vì không ai chịu tin mình, một lúc sau cũng dần thiếp đi.

Chứng kiến cuộc nói chuyện giữa mẹ con Mỹ và hai cô ý tá xong. Hồn ma bé gái kia bước ra ngoài, Minh đã đứng ngay gần đó, khoanh tay, dựa lưng vào tường :

- Làm tốt lắm ! - Cậu ta nói

- Hồi nãy em sợ thiệt đó, em nghe người ta nói về bà y tá này lâu rồi. - Con bé đáp

- Người ta nói sao ? - Minh hỏi

- Người ta nói cỡ 5 năm trước, có một cô y tá vào đây tiêm chích ma túy, nhưng tiêm quá liều nên sốc thuốc chết. Cứ lâu lâu người ta lại nghe tiếng động lạ trong đó nhưng không ai thấy gì cả. Mấy người nhẹ vía thì nói có thấy một cô y tá tóc tai rối bù, tay lăm lăm cằm ống tiêm đi vào đó.

Minh gật gù, nhìn theo hướng phòng bệnh của Mỹ, bất giác thì thầm một mình :

- Ma không phải ai cũng đáng sợ, nhưng nếu em biết anh là ma em có sợ anh không ?

Cái vong nhi đứng ngơ ngác không hiểu thì có cô y tá đẩy cái băng ca đi qua chỗ hai người đứng, nó theo phản xạ nhanh chóng biến mất, con nhóc ngây thơ thật, nó quên rằng đâu phải ai cũng nhìn thấy nó.

Minh bước ra ngoài, đứng ở ngoài hành lang tầng 3 nhìn lên ánh trăng sáng vằng vặc. Những suy nghĩ cứ quẩn quanh không biết lần gặp lại này giữa cậu và Mỹ là tốt hay xấu. Minh không biết sẽ lộ diện trước Mỹ như thế nào, có nên cho cô bé biết về sự hiện diện của mình hay chỉ âm thầm giúp cô bé vượt qua nạn kiếp lần này. Minh nhớ lại những ký ức từ mấy mươi năm trước, những kỉ niệm của cậu và cô bé tên An - tiền kiếp của Mỹ. Đứng trầm ngâm không biết qua bao lâu, tiếng gió đêm, tiếng lá cây xào xạc, ánh trăng sáng tỏ làm khung cảnh ở bệnh viện thêm phần rùng rợn.

Từ đó, cô bé vẫn thi thoảng gặp vong ma nhưng lại không nhận ra vì nơi Mỹ sống cũng không có những cái chết dã man, rùng rợn, chỉ là chết vì bệnh tật hay những người đột quỵ chết giữa ruộng. Thi thoảng Mỹ vẫn thấy những con người có gương mặt đờ đẫn vô hồn, làn da tai tái kì lạ đi lững thững trên đường, đôi lúc cô bé cũng hơi ngờ ngợ rằng liệu có phải mình nhìn thấy ma không ? Nhưng lại tặc lưỡi cho qua, nghĩ đó chỉ là những người trắng hơn bình thường xíu thôi nên vẫn không quan tâm mấy. Phải chăng Mỹ đang cố trốn tránh sự thật, cố phủ nhận việc mình nhìn thấy ma. Dù sao thì bên cạnh Mỹ vẫn là Minh âm thầm đi theo quan sát từng cử chỉ hành động của cô bé hằng ngày. Cho đến ngày hôm ấy, Minh thấy làn khói đen vây quanh người Mỹ ngày một dày đặc thêm cứ như muốn nuốt trọn lấy cô bé. Cậu quyết định cho Mỹ biết sự tồn tại của mình, cùng cô bé vượt qua nạn kiếp lần này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro