Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim khắc mộc, thổ sinh kim, chẳng trách chỗ này chỉ có đá mà không thấy đất.

Nếu kim có thể khắc mộc, ta rút bội kiếm ra nắm trong tay, cái này là kim loại nên có thể sẽ sinh ra uy hiếp với đám dy leo quái dị này.

Một đường lao nhanh về hướng Ty Nam, chẳng hiểu sao sau khi nó bắt được Tề Phương Sóc lại ngừng công kích, có thể nói là như không thấy ta, ta quả thực tìm được tử môn dễ như ăn bánh.

Đó là một cy to đến mức che trời, vài luồng dy leo quấn quýt lấy nhau, tạo nên một thn chủ tráng kiện, rễ cy đm su vào trong khe đá, lan ra toàn bộ vùng đá xám.

Dù là ai khi nhìn thấy một gốc cy giống yêu quái như vậy đều sinh lòng sợ hãi, ta cũng không ngoại lệ.

Nuốt ngụm nước miếng, gắt gao nắm chặt bảo kiếm trong tay, ta đột nhiên nghĩ đến việc mình không bị lũ cy quái dị này chạm đến, có phải do mệnh của ta là mệnh Kim? Nghĩ như vậy ta nhanh chóng tính toán một lúc, phát hiện ngày sinh của mình không chỉ có năm kim tháng kim ngày kim, mà giờ sinh cũng chính lúc giờ Kim.

Lăn lộn nửa ngày mới biết ta chính là mệnh Đại Kim, nói như vậy lúc đi đánh địch thn thể ta so với cục sắt vụn này còn hữu dụng hơn. Thuỷ sinh mộc, không biết có phải vì Tề Phương Sóc là mệnh Thuỷ nên mới bị dy leo quái dị này ưa thích , có điều Kim sinh Thuỷ, ngược lại rất xứng đôi với ta.

Xì xì xì, ta đang nghĩ linh tinh gì vậy!

Mắc lắc đầu, ta ném suy nghĩ lộn xộn trong đầu ra, mà lúc này ta cũng vừa đến trước mặt cái cy kia. Khoảng cách càng gần thì trông nó càng đồ sộ, cái thn kia chỉ sợ năm người cũng không ôm hết.

Ta phát hiện mặt bên của nó có một cái động cao bằng một người, cửa động bị dy leo mảnh, mềm mại che chắn, không thấy rõ bên trong rốt cuộc có cái gì.

Dự cảm mãnh liệt nói cho ta biết, Tề Phương Sóc nhất định là ở trong đó.

Vung kiếm chém xuống dy leo che ở cửa động, thấy dy leo cũng không có công kích gì, ta lớn gan hơn, cúi thấp người dò vào trong động.

Sau khi tiến vào ta phát hiện không gian bên trong vô cùng nhỏ hẹp, còn mang theo mùi cy mục rữa đặc thù. Ta chỉ có thể dựa vào tản quang chiếu xạ trong động mà mở to hai mắt tìm người ở trong hốc cy tối tăm.

Ta tìm được Tề Phương Sóc rất nhanh.

Hắn như một tổ kén lớn, toàn thn cuốn đầy dy leo, chỉ lộ ra cái mũi, bị đặt đứng thẳng tại chính giữa, bên trái phải của hốc cy buông xuống một sợi dy leo giữ cố định lại, không cho hắn ngã xuống.

Loại tư thế này làm cả người ta lạnh ngắt, không có cách nào xác định đối phương còn sống, hay là đã trở thành chất dinh dưỡng của cy leo quái dị này từ lu.

Ta tiến lên một bước, dùng lợi kiếm cắt đứt dy leo trên người hắn, liều lĩnh lấy ngón tay lôi kéo, thật vất vả mới tách được toàn bộ dy leo trên người hắn. Cả người hắn vì không còn gì chống đỡ mà đột nhiên ngã về phía ta.

Ta ôm lấy hắn, sau đó cẩn thận đặt trên đất: “Hầu Gia?” Hắn không phản ứng, nhưng ***g ngực hơi phập phồng, chứng tỏ vẫn còn hơi thở.

“Tề Phương Sóc?” ta lấy tay vỗ vỗ mặt hắn.

Đợi một lúc, hắn vẫn cứ nhắm chặt hai mắt.

“Yến Mục Hầu, ngươi mà còn không tỉnh lại ta sẽ bỏ ngươi ở lại đó!” Ta đánh vào mặt Tề Phương Sóc một cái, vừa vang vừa giòn, trong nháy mắt gò má hắn liền đỏ ửng một mảnh.

Úi, đánh nặng quá!

Thấy da mặt đẹp đẽ của hắn bị mình không biết thương hương tiếc ngọc đánh thành như vậy, ta có chút hối hận, lập tức cúi người thổi thổi cho hắn.

Đang thổi, có thể là do “Kim khí” của ta đánh thức người mang mệnh Thủy là hắn, hắn chậm rãi tỉnh lại, kinh ngạc khàn giọng hỏi ta: “Bạch Tam Cẩn?”

Ta mừng rỡ, vội vàng nng hắn dậy: “Là ta là ta, Hầu Gia ngươi tỉnh rồi!”

Tề Phương Sóc vừa bị dy leo quái dị kia kéo tới nơi này, sau đó lại bị nó xiết cho hôn mê. Lúc nãy thấy hắn như vậy ta bị doạ không nhẹ, còn tưởng hắn bị thế nào, lúc này kiểm tra người trên dưới không có vết thương nào, tỉnh rồi có thể trực tiếp đánh giết ra ngoài.

“Ý của ngươi là ngươi khắc lũ dy leo quỷ quái này, do đó nó không có cách nào bắt ngươi?”

Ta gật gù: “Sinh môn ở Đông Bắc, từ nơi này đi ra ngoài hầu như phải đi qua khu vực phủ kín toàn bộ loại dy leo, làm thế nào mới làm cho ngươi không bị dy leo tập kích là vấn đề hàng đầu phải suy tính. Hoặc là chúng ta cũng có thể chờ tới lúc mặt trời lặn, tối hôm qua chúng ta đến nơi này là lúc cơ quan chưa mở ra, như vậy so với việc tuỳ tiện xông ra ngoài thì an toàn hơn.”

Tề Phương Sóc nghe ta giải thích, trầm mặc chốc lát, cuối cùng vẫn là quyết định đợi đến tối sẽ rời khỏi nơi này.

Ở trong hốc cy này tạm thời vẫn tính là an toàn, vừa nhàn rỗi vừa nhàm chán, ta liền nói chuyện trước.

“Hầu Gia, cũng may là khi đó ngươi gặp phải ta, nếu như là tên Trình Tiểu Vũ kia, by giờ sợ là hai người đã cùng nhau đứng trong động này làm xác ve rồi.” Ta có chút dương dương tự đắc.

“Chờ lúc trở lại Thuận Nhiêu, nhất định ta sẽ thưởng thật hậu cho Bạch thiếu hiệp, chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi.” Mặc dù trong bóng tối không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng ta đoán nhất định biểu tình by giờ của hắn là lãnh đạm tự phụ. Nhìn thì đoan chính, nhưng kỳ thật lại xa cách.

Không biết tại sao, ta lại muốn trêu chọc một phen.

“Đúng rồi, vừa rồi ta vì muốn đánh thức ngài nên mới bất đắc dĩ tát ngài một cái.”

“…”

“Đau không?”

Hỏi xong ta liền nghe thấy m thanh nhẹ hít khí của hắn, chắc là đụng phải vết thương.

“Sưng lên rồi.”

Ta cười ngượng ngùng một tiếng: “Xin lỗi xin lỗi, ra tay nặng quá!”

Thời gian từng chút trôi nhanh, sắc trời ngoài động chậm rãi chuyển từ xanh thẳm sang vàng ấm, trời tối nhanh.

Ta đứng lên cử động chn tay, làm chút chuẩn bị trước khi ra khỏi động.

“Đợi lát nữa ta cõng ngươi.”

Tề Phương Sóc nói một cu làm ta sững sờ tại chỗ.

“Cái gì?”

Hắn lại nói: “Ta cõng ngươi. Dy leo này sợ ngươi, ta cõng ngươi thì nó cũng không dám tập kích ta, làm như vậy càng có thể thêm không chút sơ hở nào.”

Ta quả thực muốn vỗ tay tán thưởng, giỏi, thực sự quá giỏi.

“Nếu vậy thì khổ cực Hầu Gia rồi.” Cũng may mấy hôm nay ăn ít nên gầy đi một chút, nếu không thì thật là ngại ngùng.

Lúc sắc trời hoàn toàn chuyển tối, Tề Phương Dóc ngồi xổm xuống trước mặt ta, trầm giọng nói: “Lên đi.”

Mắt đã quen với trời tối, do đó ta có thể nhìn thấy tấm lưng rộng của hắn.

Có chút hoảng hốt nằm sấp trên lưng hắn, ta nói: “Hầu Gia cũng đừng cố quá, ta sợ ta lại ngất đi, đến lúc đó lại nôn đầy người ngươi thì thật không tốt.”

Tề Phương Sóc đến nói cũng lười nói với ta. ta còn chưa chuẩn bị xong, hắn cũng không nói một tiếng nào vọt ra khỏi động, nhẹ nhàng chạy, phi qua từng khối cự nham, tốc độ vừa nhanh vừa vững.

Có lẽ là do mệnh Đại Kim của ta có tác dụng, mặc dù dy leo quái dị còn có chút dị động, nhưng chỉ là quanh quẩn xa xa, cũng không dám lại gần.

Tề Phương Sóc cứ cõng ta như vậy một mạch đến Sinh môn – một cái cửa giữa hai khối cự nham bị dy leo che kín mít.

“Dùng kiếm, đừng dùng tay!” Ta thấy Tề Phương Sóc muốn dùng tay gỡ bỏ những dy leo kia xuống, gấp gáp đưa bội kiếm của mình lên.

Hắn không nói nhiều lời liền nhận lấy để dùng.

Sau khi chém đứt dy leo, có thể nhìn thấy đường mòn lần nữa thông về phía rừng rậm, Tề Phương Sóc cõng ta đi tới, tiếp theo tiến vào trong khu rừng u ám.

Đi được một đoạn, hắn dừng bước mà không hề báo trước, bỗng buông lỏng tay ra, ta không đề phòng liền đặt mông xuống đất, đau đến nhe răng nhếch miệng.

“Chao ôi Hầu gia ngươi muốn ta đi xuống tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng chứ.” Ta ai oán nói.

Tề Phương Sóc không để ý tới ta, đi thẳng về phía trước, ta cũng bất chấp đau đớn, giãy dụa bò lên đuổi theo.

Uổng công ta mới liều mạng đi cứu hắn, vậy mà hắn một chút cũng không thèm cảm kích ư?

Trong lòng ta đang càu nhàu, chợt thấy phía trước ném lại một vật, sợ hết hồn, tay chn luống cuống tiếp lấy, mới phát hiện ra là thanh kiếm của mình.

Ta giắt kiếm lại bên hông, nhắm mắt theo sau Tề Phương Sóc.

“Hầu Gia,” ta gọi hắn một tiếng, “Ngài muốn tìm bảo vật, là muốn hiến cho Lục hoàng tử sao?”

Tề Phương Sóc sững người, nhưng vẫn không dừng lại.

“Không sai.”

Hình như hắn cũng không có dự định nói chuyện với ta , trả lời khá lạnh lùng.

Ta sờ sờ mũi, lúc ra khỏi Quy Mộng cốc, trên đường cũng nghe không ít chuyện bí ẩn của nhà đế vương. Từ tính tình nhn phẩm của mấy vị công chúa đến trí tuệ học vấn tài năng của các vị hoàng tử, bao gồm cả chuyện không thể nói nhất là lập trữ qun, cũng nghe thấy một chút.

Ta nhớ Lục hoàng tử này từ nhỏ đã gầy yếu, nhà mẹ đẻ hiển quý, là người biết điều. Hạ vương không thể nào coi trọng đứa con này, những hoàng tử khác cũng không coi hắn là mối đe doạ gì, không nghĩ tới Yến Mục Hầu ở biên cương phía Bắc lại đi ủng hộ, thật sự là không tưởng tượng nổi.

Lòng ta ngổn ngang trăm mối, không chú ý tới nam nhn trước mặt đã dừng bước, đầu liền đụng phải, đụng đến cái mũi đau đớn.

“Sao vậy…” ta lập tức trừng lớn hai mắt, vì cảnh tượng trước mắt mà kinh ngạc không ngớt.

Sắc trời hoàn toàn tối, mảnh rừng đáng lẽ phải đen kịt lại phát ra ánh sáng. Nhưng ánh sáng đó không phải là ánh sao, mà là bột phấn bươm bướm lóng lánh, mỗi con đều to bằng nửa bàn tay, bay tới bay lui xung quanh chúng ta.

Lại nữa sao?

Bị vô số cơ quan của hòn Tiên đảo này làm cho mệt bở hơi tai, toàn bộ thần kinh của ta hiện tại đều căng thẳng, chỉ sợ những con bướm này có gì đó cổ quái.

“Hầu Gia, những con bươm bướm này… có lai lịch gì?” Buổi tối mà phát sáng thì ta chỉ biết đến đom đóm, dù sao thì trong Quy Mộng cốc có rất nhiều, nhưng những con “Dạ Quang điệp” này lại chưa từng thấy, chỉ có thể chờ mong Tề Phương Sóc kiến thức rộng rãi, có thể giải thích nghi hoặc này cho ta.

“Không biết.” Đối phương thắng thắn dứt khoát nói ba chữ, nhấc chn tiếp tục đi về phía trước, chỉ là cẩn thận vòng qua những con bươm bướm kia, cũng không tới gần.

Ta theo thật sát sau hắn, nhẹ giọng hỏi: “Liệu có độc hay không?”

Tề Phương Sóc không để ý đến ta, ta cũng dần quen với việc hắn không để ý tới mình, đến mức không cần hắn phối hợp cũng có thể thao thao bất tuyệt nói tiếp.

“Nếu như không có độc thì thật ra rất đẹp, các cô gái nhất định sẽ rất thích. Sư tỷ của ta đặc biệt thích ngắm đom đóm vào đêm hè, tỷ ấy còn có thể căn cứ số lượng đom đóm và phương vị để bói toán, cũng không biết tỷ ấy làm sao mà đếm hết từng con từng con được…” Nói nói, Tề Phương Sóc lại ngừng lại, lần này ta có chuẩn bị, không bị va vào.

“Lại sao nữa?” Ta ló đầu ra từ phía sau hắn để xem, lập tức liền cứng đờ.

Ở phía trước chúng ta, là một biển hoa to lớn sức sống bừng bừng, cuống hoa cao bằng nửa người, hình dáng hoa giống như hoa trúc, mà càng khiến cho người ta phải lấy làm lạ chính là, mỗi cánh hoa đều toả ra ánh sáng màu tím, bầu trời phía trên vườn hoa thỉnh thoảng có bướm sáng bay lượn xung quanh, tạo nên một cảnh tượng thần kì.

Mình tra thì ra loại hoa này

Nhìn kĩ, những hoa văn trên cánh bướm, bộ dạng rất giống hoa, đều là màu tím chính giữa lấm tấm những đốm màu vàng nhạt.

“Đi vòng qua.” Tề Phương Sóc nhíu mày.

Ta gật đầu, không biết có phải do bức tranh này đẹp đến quá mức quỷ dị, dù không có cảm giác buồn nôn như ở chỗ bẫy trùng, nhưng cảm giác kinh sợ đến lạnh sống lưng vẫn không ít hơn một chút nào.

Ta và Tề Phương Sóc chậm rãi vòng qua biển hoa mà đi tới, vẫn duy trì một khoảng cách an toàn với bươm bướm và hoa.

Chỉ là càng đi tới, ý thức của ta càng bắt đầu mơ hồ, chỉ láng máng nhớ cảm xúc của mình đột nhiên tăng vọt, lôi kéo Tề Phương Sóc mà cười ngy ngô, thậm chí còn đẩy hắn bổ nhào xuống đất, lăn vài vòng.

Mà Tề Phương Sóc cũng gần giống ta, ta thấy thần sắc hắn mê man, khuôn mặt lạnh lùng thậm chí còn nổi lên ý cười yếu ớt, liền biết hắn cũng trúng chiêu rồi.

“Vị mỹ nhn này… Ta với nàng vừa gặp mà như đã quen, hợp ý cực kì…. Có muốn cùng ta về nhà…làm mẹ của con ta không?” Ta đặt Tề Phương Sóc dưới thn, càng nhìn càng thấy hắn hợp mắt, quả thật muốn thu hắn vào trong người mình.

“…A Niết?” Tề Phương Sóc chần chừ dùng tay vỗ về gò má của ta.

A Niết là ai?

Lúc đó đầu óc ta hỗn độn, tm tư cũng hỗn loạn, cũng không quản được chi tiết nhỏ như vậy, rất nhanh liền đem vấn đề này quên sạch.

Chỉ sáo bạc của đối phương quá mức sắc bén, không để ý liền vạch trên mặt ta một vết thương nông ngay ở dưới mắt phải, đau đến mức ta xuýt xoa một tiếng.

Ta đè tay của hắn xuống đất, cười nói: “Mỹ nhn, móng vuốt của nàng nên sửa cho tốt đi.”

Hắn vô tội nhìn ta chằm chằm, bỗng nhiên ngẩng nửa người trên, nhẹ nhàng thổi thổi trên miệng vết thương của ta.

“…Còn đau nữa không?” Thổi xong hắn hỏi ta.

Cái cảm giác đau nhói lẫn với tê dại kì dị này “ầm” một cái thiêu đốt tất cả lý trí của ta, ấn sau gáy của hắn một cái, liều lĩnh mà đưa môi tới.

Chúng ta giống như dã thú mà lăn lộn, lôi kéo quần áo của nhau, gặm cắn da thịt lộ ra ngoài của đối phương, một đường làm gãy vô số cy cỏ.

Ta thật sự không biết nên nắm bắt loại khát cầu kịch liệt từ su trong thn thể này như thế nào cho phải. Mà đang lúc chúng ta thiếu chút nữa là đã xảy ra chuyện không thể ngăn cản, “Ào” một tiếng, cảm giác lạnh lẽo mà ngạt thở tràn đầy mũi miệng, ta đột nhiên đẩy Tề Phương Sóc ngồi dậy, phát hiện mình toàn thn ướt đẫm, đang chật vật ngồi trong một dòng suối nhỏ.

Ta lập tức nhìn Tề Phương Sóc, phát hiện hắn ngồi cách đó không xa, cũng đã thanh tỉnh, đang vỗ trán, một bộ dạng người sống chớ lại gần.

“Xem ra đúng là có độc.” Ta đứng lên lắc lắc cái đầu đang mê man, đi tới gần bờ cởi quần áo đang ướt đẫm, “Ôi chao đúng là doạ chết người, cũng không biết là hoa hay là bươm bướm có độc, có thể khiến người ta nảy sinh ảo giác, cũng may chúng ta lăn lộn một hồi thì tiến vào trong suối nước, lúc này mới giải độc được.” Ta thấy hắn vẫn là mặt đầy ngơ ngác, trấn an nói, “Hầu Gia… Không cần lo lắng, chuyện hôm nay chắc chắn sẽ không có người thứ ba biết đu.”

Kỳ thật ta cũng cảm thấy lúng túng, nhưng chuyện như vậy cũng không phải là lỗi của ta, chiếm tiện nghi cũng thế, ta chiếm của hắn hắn cũng chiếm của ta, không ai nợ ai, mọi người đều là nam nhn thì cần gì để ý.

Hắn lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía ta, trong vẻ mặt có chút m lãnh: “Chuyện hôm nay nếu như có người khác biết, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”

Ta run lên, cảm giác được hắn thật sự có sát ý.

Chỉ là hắn để ý như vậy, rốt cuộc là vì cùng một nam nhân khác âu yếm mà thấy mất mặt, hay là vì tiếng “A Niết” vô ý gọi lúc nãy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei