Ep 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã từng mơ một giấc mơ rất kì lạ. Trong giấc mơ tôi mơ thấy Phác Xán Liệt đã nói với mình thế này.
" Có chết cũng sẽ không mỉm cười với em."
Dứt lời, lòng tôi đau lắm. Từng cơn đau trong lòng như những chiếc gai nhọn đâm chảy máu, máu đỏ nhuốm lấy tình yêu của tôi dành cho Xán Liệt. Anh ấy không yêu tôi, thậm chí không muốn cười với tôi. Trong chuyện tình yêu, Bạch Hiền này chỉ là một kẻ ngốc chịu đựng đau đớn. Sự đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu đựng, không phản kháng, không từ bỏ, yêu anh ấy đến mức cố chấp như một kẻ điên. Mặc kệ cả việc không thể thấy tương lai giữa tôi và anh, là một khoảng đen mãi mãi cũng không thể nhìn thấy được. Rốt cuộc Xán Liệt và tôi sẽ thế nào, tôi cũng không thể biết dù đã cố gắng tới mức nào đi nữa.
Tình yêu tôi dành cho Xán Liệt nhiều một cách ngu nguội, anh ấy có ghét tới mức nào cũng không ngăn nổi tình cảm sâu đậm tôi dành cho anh. Là Biện Bạch Hiền, một kẻ điên nhìn thấy được những thứ người bình thường không thể nhìn thấy được.
Lòng tôi đau lắm, lục phủ ngũ tạng đều đau tới mức không còn cảm giác. Từng hình ảnh của quá khứ lướt qua trong đầu, rõ ràng, rất rõ ràng. Là những kí ức đau đớn mà Xán Liệt làm với tôi.
Biện Bạch Hiền đan lòng bàn tay vào tay Xán Liệt. Cơn đau khiến đầu óc cậu không còn tỉnh táo nữa, một mảng ánh sáng kì lạ cứ xuyên thẳng vào mắt khiến Bạch Hiền trở nên mất kiểm soát, cơn co giật càng dữ dội hơn.
" Bạch Hiền..." Phác Xán Liệt gắt gao ôm chặt cơ thể lạnh giá của Bạch Hiền, gào thét trong tuyệt vọng, anh dường như sợ cậu sẽ bị lạnh mãi ôm chặt không buông ra.
Trong ánh sáng màu trắng kì lạ này, tôi đột nhiên thấy vài hình ảnh xa lạ hiện lên, là anh ấy...
" Rõ ràng anh đã từng nói rằng mãi mãi cũng sẽ không trao cho em một nụ cười, anh đã từng nói rằng dù có chết cũng sẽ không mỉm cười với em..."
" Tại sao?"
" Đừng cười nữa... làm ơn..."
Giọt nước mắt bỏng rát, nỗi đau đớn không thể lột tả được sự thật đang diễn ra, chuyện gì vậy?
Xin anh đừng cười nữa, nó khiến em đau đớn...
Hình bóng anh, mái tóc anh, nụ cười của anh dần tàn lụi, tan biến, tan biến mãi mãi...
Mặt trời đã lặn rồi...
Anh cũng biến mất.
Rốt cuộc là sao, tất cả những hình ảnh, những đau đớn, những giọt nước mắt này...
Tương lai?
Phác Xán Liệt ngồi xuống chiếc ghế dài ngoài khu vực cấp cứu, mệt mỏi gục đầu xuống tay. Rốt cuộc khi mệt mỏi cũng chỉ có một mình, đôi tay đầy máu đỏ tươi đã khô lại từ bao giờ, là máu của Bạch Hiền. Không phải máu của anh mà là của Bạch Hiền.
Anh sẽ chết.
Người Phác Xán Liệt run lên, khi sự yếu đuối khiến cơ thể trở nên mất kiểm soát, không còn tỉnh táo để che đậy, sự yếu đuối của con người sẽ được biểu thị bằng những giọt nước mắt. Phác Xán Liệt bật khóc, để hai lòng bàn tay che đi đôi mắt đầy những giọt lệ nóng ấm, để bản thân cảm thấy không phải xấu hổ.
Anh biết rằng, Bạch Hiền đã thay đổi tương lai, cậu ấy dùng chính mình, thế mình vào tương lai đáng lẽ là của anh, là số mệnh đã được định trước của anh.
Điều khiến Phác Xán Liệt đau lòng hơn còn là dù nhìn thấy anh sẽ chết, nhưng Bạch Hiền lại chọn cách im lặng, giấu đi những gì mình đã thấy, một mình cậu ấy bảo vệ anh, bảo vệ anh khỏi những việc mình thấy trong tương lai. Bạch Hiền sợ anh sẽ lo lắng, sẽ trở nên yếu đuối, mất đi bản tính của chính mình.
" Thật ngốc..."
Tôi đau lòng vì cậu ấy, rõ ràng không yêu Biện Bạch Hiền vậy mà cảm giác khi cậu ấy nằm dưới lòng đường vẫn khiến tim tôi hụt hẫng, đầy đau đớn. Là vì bản thân đã quá dựa dẫm vào Bạch Hiền, nếu một ngày không nhìn thấy cậu ấy sẽ cảm thấy không an tâm, cảm thấy như trống rỗng, thiếu thốn một thứ cảm giác an toàn. Tôi là một kẻ dựa vào năng lực của Bạch Hiền để tồn tại, không có cậu ấy cảm giác tương lai sẽ vô cùng đen tối. Bạch Hiền là thứ tôi muốn, dù thế nào cũng không thể buông tay cậu ấy được.
" Không được chết, Bạch Hiền..."
Đừng chết, xin em...
Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy tim lạnh tới mức mất đi cảm giác, vội quay đầu nhìn vào cánh cửa lạnh lẽo. Mọi thứ đều trôi qua một cách bình thường, chỉ là Bạch Hiền đang nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, trải qua thời khắc sinh ly tử biệt. Tại sao không gian lại trở nên thiếu vắng tới mức này, rõ ràng rất đông người nhưng trong mắt Phác Xán Liệt lại trống trải lạnh lẽo. Mùa đông thật lạnh, lạnh tới mức lòng người mất đi cảm giác.
Giọt nước mắt chảy xuống gò má, Phác Xán Liệt ôm lấy ngực mình, một đợt đau đớn đến. Vừa rồi vốn đã không còn cảm giác vậy mà giờ đây lại đau tới mức này, cơn đau của thể xác chứ không còn là tinh thần nữa. Tim rất đau...
Bạch Hiền.
" Hự..."
Phác Xán Liệt ôm chặt lấy lồng ngực, cố gắng hít thở. Cơn đau như có vật gì đâm mạnh vào tim, cảm giác mọi cơ quan bên trong cơ thể đều đảo lộn đau đớn. Phác Xán Liệt đứng dạy, chạy đến bên cạnh một y tá.
" Bác sĩ, Bạch Hiền sao rồi..."
" Bạch Hiền?"
" Bệnh nhân đang phẫu thuật."
" À... không tốt lắm, bác sĩ đang cố gắng."
Phác Xán Liệt chống tay vào vách tường, cảm giác như thể không còn đứng vững nổi nữa. Nếu Bạch Hiền chết thì sao?
Chiếc giường lạnh buốt thấu tận xương cốt, cái chết đầy đau đớn, sự cố gắng cuối cùng của số phận Biện Bạch Hiền.
Máu, máu phủ kín cả thế giới, một màu đỏ ghê tởm biến thành đen tối hun hút. Một cơn mộng không thể tỉnh lại khiến con người đau đớn, cái chết khiến người ta không còn đoái hoài đến thế giới hiện thực nữa.
Biện Bạch Hiền đã chết...
Bạch Hiền...
Bạch Hiền!
Biện Bạch Hiền bật dạy, ôm lấy trán vẫn còn đang đau nhức.
" Chết tiệt!"
Căn phòng mùa đông u ám, chỉ một chút ánh sáng chiếu vào. Biện Bạch Hiền bất an, vội đứng dạy kéo rèm cửa sang hai bên. Ánh sáng nhè nhẹ của mùa đông hiện lên ga giường trắng ngà. Ngoài trời tuyết đã dừng rơi, chỉ còn màu trắng xóa phủ khắp đất trời vạn vật. Biện Bạch Hiền mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế bành cạnh cửa sổ, thoải mái dựa lưng vắt chân lên thành ghế, hướng mặt ra phía cửa sổ đầy ánh nắng của mùa đông.
Ánh nắng mùa đông không quá gay gắt nhưng cũng đủ khiến con người ta trở nên lóa mắt, theo thói quen Bạch Hiền với tay lấy chiếc kính đen trên bàn, đeo vào. Trên môi chợt nở nụ cười nhạt nhẽo, Bạch Hiền mở miệng thì thầm như một kẻ điên: " Đúng là điên thật rồi."
Người run lên, ẩn sau chiếc kính đen là những giọt lệ bỏng rát. Mùa đông khiến da con người trở nên sần sùi, khô nẻ, những giọt lệ chảy xuống khiến mặt Biện Bạch Hiền đau rát vô cùng.
" Chết tiệt"
Biện Bạch Hiền bật khóc, ôm lấy khuôn mặt đỏ ửng vì đau của mình.
Giấc mơ chết tiệt này khiến Biện Bạch Hiền không kiềm chế được, cứ thế bật khóc to hơn nữa.
" Sao lại phải chết chứ... "
Biện Bạch Hiền là một kẻ điên vì tình yêu, nhưng giữa cái chết lại vô cùng sợ hãi. Rốt cuộc bản thân không hiểu sao mình lại phải chết, thế thân vào cái chết đáng lẽ là của Phác Xán Liệt.
" Thật không muốn..."
Biện Bạch Hiền muốn sống, muốn sống bên Phác Xán Liệt, không thể chết một cách đau đớn như thế được. Làm gì để cả hai người được sống đây?
Biện Bạch Hiền điên tới mức nào chứ, để ngăn chặn những điều sẽ xảy ra, dù không biết có ngăn được hay không, nhưng trong giấc mơ kì lạ vừa rồi, chính mắt bản thân đã thấy có thể thay đổi được tương lai. Vậy thì giấc mơ đó là một lời gợi ý cách ngăn chặn những điều khủng khiếp sẽ xảy ra ư?
Biện Bạch Hiền ngừng khóc, ngước đầu lên nhìn bầu trời bên ngoài.
" Thay đổi tương lai..."

#TâmCan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro