Chương 10: Bị rắn cắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Lâm Thị Ngọc không nhìn thấy bàn tay đang siết lại thành nắm đấm của Thân Hoa Nguyệt ở trong chăn, chỉ biết nàng tuy nhìn thấy con trai mình vội vã đuổi theo người con gái khác nhưng không hề ghen tuông. Thậm chí ánh mắt buồn bã thất vọng lại vương chút dịu dàng khiến bà đau lòng cho thiếu nữ hiểu chuyện này.
  
   Thân Hoa Nguyệt thấy người khác nói không tốt về tỷ muội thân thiết của mình, gương mặt tuy khí sắc đã tốt hơn nhưng vẫn còn tiều tụy, yếu ớt nói.

- Phu nhân đừng nói như vậy, Tương Ly nào phải hồng nhan hoạ thủy! Muội ấy là người rất tốt, thực ra chuyện tình cảm nam nữ là điều không thể gượng ép. Cho nên con dù thầm mến chàng từ lâu nhưng cũng không dám tham vọng điều gì lớn, càng chẳng cầu mong chàng đáp lại tình cảm của mình. Hoa Nguyệt chỉ khát cầu một vị trí nho nhỏ bên cạnh chàng, mặc kệ tất cả chăm sóc chàng mà thôi. Những việc khác con đều không để trong lòng.

   Lâm Thị Ngọc thở dài, sao lại có đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này chứ? Nàng đã cứu bà một mạng, bà vốn yêu quý nàng nhưng chỉ đơn thuần là muốn trả ơn lại, giữ cho nàng vị trí chính thê của Thiếu Lan. Nhưng nàng lại nhu thuận không ham danh vọng, từ đầu đến cuối chỉ thật lòng mong có thể ở bên cạnh con trai bà, vị trí nào cũng không quan trọng.

   Từ lâu Lâm Thị Ngọc đã nhìn ra Hoa Nguyệt có ý với con trai mình, nhưng nàng chỉ im lặng ngắm nhìn từ xa mà không dám lại gần bắt chuyện. Thẳng đến khi đi chùa cầu phúc vài ngày rồi ở chung, ngày ngày tiếp xúc, bà càng ưng ý Hoa Nguyệt hơn. Liền ngỏ ý hỏi xem nàng có ý với con trai mình không, Hoa Nguyệt liền nói không dám.

   Lúc đó bà mới biết An Nguyệt công chúa từng được Hoa Nguyệt tặng cho một khóm dâm bụt mà tự tay nàng chăm sóc. Thiếu Lan nhìn thấy cũng xin nàng một khóm y hệt, Hoa Nguyệt chỉ chăm được hai khóm hoa liền đem cho cả. Nàng cũng nói mỗi lần có yến tiệc hay được dịp gặp nhau nhìn Thiếu Lan và An Nguyệt công chúa rất mờ ám, cho là bọn họ có tình ý với nhau. Lâm Thị Ngọc khi đó còn cho rằng nàng nghĩ nhiều, tất cả đều là trùng hợp mà thôi.

   Ai ngờ lúc về bà lệnh cho người hầu canh gác cổng lơ là, giả vờ ngủ gật nhưng vẫn tinh ý canh gác xem Thiếu Lan có hành động gì mờ ám không. Người hầu liền bẩm báo rằng thấy thiếu gia nhà họ lén lút trèo tường từ đằng xa, đi về phía hoàng cung, mà ngày nào cũng vậy.

   Ngay lúc nãy thôi, nếu để ý kỹ sẽ thấy Thiếu Lan lâu lâu liếc nhìn An Nguyệt công chúa một cái bằng ánh mắt dịu dàng tình tứ, còn nàng ta tuy bắt gặp ánh mắt của con trai bà nhưng cũng vờ như không thấy gì.

   Lâm Thị Ngọc vốn đã vừa ý Thân Hoa Nguyệt, chấm nàng làm con dâu. Cho dù nàng không cứu bà thì bà vẫn yêu thích nàng, huống chi người không ngại xả thân cứu mạng mình còn đang yếu ớt nằm dưỡng thương.

   Hôn sự là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, chỉ cần bà quyết tâm thì chồng cũng phải nghe theo, đằng nào cha của Hoa Nguyệt, Thân Văn Tứ cũng có quan hệ mật thiết với ông ấy, còn ủng hộ con đường tiến đến ngôi báu của ông.

***

   Lý Thiếu Lan đuổi theo bóng lưng xinh đẹp của Lạc Tương Ly, cất tiếng gọi.

- An Nguyệt công chúa xin dừng bước.

   Đi theo hắn có hai thuộc hạ, theo sau nàng cũng có hai cung nữ và thái giám, đi lướt qua họ cũng là một đám nha hoàn vừa cúi người hành lễ. Nếu không quay lại mà giả vờ đi tiếp sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, nàng bèn nói đám nha hoàn miễn lễ, quay ra hỏi hắn.

- Xin hỏi Lý công tử còn có việc gì?

- Không có gì, lâu rồi không gặp công chúa, công chúa có muốn cùng ta đi dạo vườn hoa của Thân tiểu thư không? Nghe nói Thân tiểu thư yêu hoa, vườn hoa của nàng ấy rất rực rỡ.

   Lạc Tương Ly mỉm cười từ chối, bước chân cũng nhanh dần. Lâu rồi không gặp? Không phải sáng nay nàng ngủ dậy đã thấy hắn sao? Giờ còn chưa đến buổi trưa, chẳng lẽ một buổi sáng là rất lâu? Đúng là không ai biết càng được đà nói bậy.

   Bỗng nhiên phía trước có một vật đang ngoằn nghèo uốn éo, thì ra cành cây trước mặt là một con rắn có khoanh trắng đang xen khoanh đen đang vắt vẻo, nàng không để ý nên tiến lại gần nó. Con rắn nhìn kẻ đang chuẩn bị xâm phạm đến mình, theo bản năng tự vệ há miệng thè chiếc lưỡi dài xẻ đôi đỏ lòm muốn cắn nàng.

   Lý Thiếu Lan cũng chỉ mải để ý nàng nên lơ là xung quanh, thấy Lạc Tương Ly hét lên một tiếng, phía trước là con rắn cạp nia đang há miệng muốn xổ tới cắn nàng. Thân thủ hắn vô cùng nhanh nhẹn, cách xa nàng hơn con rắn gấp mấy lần nhưng còn nhanh hơn tốc độ của rắn. Chớp mắt đã đứng chắn trước mặt nàng, trên tay hắn không cầm gì cả, vốn muốn hất văng con rắn đi nhưng nó đã kịp cắn vào mu bàn tay hắn một cái. Tay hắn đẹp như bạch ngọc bỗng xuất hiện hai lỗ nhỏ chảy máu.

  Tường Vân và Hải Sơn nhanh chóng rút kiếm ra, tung người về phía con rắn đang muốn bò vào bụi rậm lẩn trốn, cánh tay cầm kiếm của cả hai nâng lên múa thành động tác vô cùng đẹp mắt. Bóng hai thanh kiếm mờ ảo hợp nhất, nhanh đến chóng mặt không cho ai kịp nhìn rõ. Chỗ con rắn vừa bò chỉ còn lại một đống máu thịt nát bấy, rõ ràng chỉ trong vòng một cái chớp mắt mà còn mịn hơn cả thịt băm.

   Lạc Tương Ly hốt hoảng chạy tới cầm tay hắn xem xét. Hoa Nguyệt tỷ tỷ trồng nhiều thứ hoa thơm cỏ lạ nên hấp dẫn côn trùng, bò sát, tỷ ấy còn nói lâu lâu thấy rắn cũng chẳng có gì lạ. Nàng gắt gao nhìn ngó xung quanh vẫn không tìm được gì, bèn gỡ sợi dây búi tóc xuống, buộc chặt vào cổ tay hắn cách vết thương khoảng một gang tay. Thực ra nàng cũng không có kiến thức y học gì, trong lúc cấp bách làm bừa hi vọng độc không lan ra khắp cơ thể hắn, rồi đưa hắn đi khám đại phu gần phủ hộ bộ thượng thư nhất.

   Lý Thiếu Lan vẫn chăm chú ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp như thiên tiên đang lo lắng cho hắn. Mái tóc đen dài mượt mà như thác đổ xoã xuống khiến hắn si ngốc ngắm chăm chăm. Lạc Tương Ly lại đinh ninh là mình sơ cứu sai cách nên chất độc phát tác, nàng không am hiểu về y học, càng không biết mức độ nguy hiểm của loài rắn này. Còn hắn thì cứ si mê đờ đẫn ngắm nhìn nàng, còn Lạc Tương Ly lại cứ tưởng hắn sắp xong rồi, luôn miệng bảo hắn kiên trì, cố trụ đến khi gặp đại phu.

   Hải Sơn bảo nàng tránh ra, y cõng Lý Thiếu Lan rồi vận khinh công, nhanh gấp trăm lần một cơn gió mà phi đi.

***

   Buổi tối, Mộc Cẩn ngồi trong lòng hắn nhìn hắn tay trái cầm cọng rau, bốc miếng thịt, còn nó thì liếm liếm tay phải được băng bó bằng vải trắng của chủ.

   Mộc Cẩn ăn không hết cái đùi gà, vừa liếm tay vừa lười biếng nằm trong lòng hắn kêu meo meo.

   Ăn xong cũng chẳng có gì làm, hắn nghiên cứu sổ sách của một số thương nhân lớn, cũng ngẫm lại một số việc liên quan đến triều chính, sau đó ngồi đọc sách đến khuya.

   Khi đến giờ người hầu cũng như cung nhân trong hoàng cung đều đã nghỉ ngơi, hắn đặt Mộc Cẩn đang lim dim trong lòng xuống. Mộc Cẩn bị đánh thức thì khó chịu gừ gừ mấy tiếng nhưng hắn cũng không để tâm, lẳng lặng tiến vào hoàng cung.

   Hôm nay trăng không sáng, màn đêm dày đặc như níu chân người đi lại. Nhưng thị lực và cảm giác của hắn tốt, chẳng mấy chốc đã đến An Nguyệt điện.

   Tẩm điện vô cùng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy hơi thở nhè nhẹ của nàng. Đèn đã được thổi tắt chỉ để lại hai ngọn phát ra ánh sáng yếu ớt.

   Hắn trèo lên giường nằm cạnh nàng, cánh tay vòng qua chiếc eo mềm mại nhỏ nhắn. Nàng đã tỉnh, không nói gì mà yên lặng nhấc tay hắn ra.

   Hắn cố ý nằm dán sát vào lưng nàng, ngửi lấy hương bồ kết từ mái tóc mượt mà. Bởi vì nằm sát nên hắn cảm nhận được cặp mông căng tròn đẫy đà đang áp lên cơ bụng cường tráng. Người anh em của hắn liền từ từ ngóc đầu dậy, đâm lên cặp mông quyến rũ.

- Ngươi...

   Lạc Tương Ly thảng thốt quay người lại, đối diện với hắn. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt tuấn mỹ cực điểm, đường nét trên mặt đều tinh tế, vừa mang khí phách của nam nhi, vừa có nét câu hồn đoạt phách của nữ nhi. Ánh mắt chân thành thuần khiến đến mức làm nàng tưởng rằng thứ cứng rắn dữ tợn vừa đâm vào người mình không liên quan gì đến hắn.

- Lạc Tương Ly, ta yêu nàng. Mặc kệ nàng tin hay không, người duy nhất ta yêu trên đời là nàng.

   Lạc Tương Ly không tin hắn yêu nàng, nhưng suốt nửa tháng qua đêm nào hắn cũng cố chấp tới ôm nàng ngủ. Sáng nay cũng không màng nguy hiểm mà cứu nàng, nàng không phải là sắt đá, ít nhất khi hắn ôm mình, nàng cũng cảm nhận được hơi ấm dịu dàng ôn nhu ấy. Mặc kệ hắn từng trăng hoa ra sao, nhưng hơi ấm mà hắn truyền cho nàng cũng là thật.

   Nàng không đáp, Lý Thiếu Lan xoay người, chống hai tay xuống giường rồi khoá cơ thể nhỏ bé dưới thân. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ bên dưới, đôi môi mềm mại ướt át như mời gọi hắn. hắn thì thầm, hơi thở ấm áp phả lên gò má trắng mịn.

- Ta hôn nàng được không? Ta không thể chịu đựng nổi nữa, ta muốn hôn nàng...

   Nàng vẫn không đáp, hắn vui sướng hôn lên miệng nhỏ thơm mềm, cánh môi diễm lệ ngọt ngào khiến hắn điên đảo, vươn đầu lưỡi ra liếm. Lưỡi hắn tách hàm răng trắng bóc ra, vươn vào khuôn miệng nhỏ nhắn cùng chiếc lưỡi đinh hương mềm mại cuốn quýt triền miên. Nước miếng của cả hai không kịp nuốt liền rớt ra, chảy theo hai gò má xinh đẹp ửng hồng mà men xuống gáy ngọc, thấm vào chiếc gối tơ tằm thượng hạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro