Chương 4 : Pháo hôi Thái Tử phi (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: YuanKit

Tuy nói trong cốt truyện game, Nhan tiểu thư mắng Giản Ngọc Nhi nhưng Giản Ngọc Nhi là một nữ chính đơn thuần thiện lương, điểm này Nhan Nhất Minh cũng rất rõ ràng, Giản Ngọc Nhi mời Nam Cung Huyền tới núi Phù Ngọc ngắm hoa chẳng qua là trùng hợp.

Giản Ngọc Nhi không biết Nhan tiểu thư vốn dĩ cũng mời Thái Tử tới ngắm hoa, nhưng dù thế, nàng ta vẫn biến sắc.

Không nói những thứ khác, vì Nhan Nhất Minh là tiểu thư phủ Định Quốc Công, Giản Ngọc Nhi là khuê tú của Tể tướng đương triều, đều là thân phận không phú cũng quý, là loại "Tỷ muội tốt" thường xuyên cùng phẩm trà trò chuyện.

Chính là vì thế, Giản Ngọc Nhi biết rõ "Nhan Nhất Minh" có cảm tình sâu nặng với Thái Tử điện hạ đến mức nào.

Nàng ta cùng Thái Tử cũng không quen biết, vài ngày trước Thái Tử tới tướng phủ tìm ca ca mới vô tình gặp một lần. Tuy Thái Tử điện hạ thân phận cao quý nhưng cách ăn nói bất phàm, tài hoa hơn người, lại là bằng hữu thân cận nhất của ca ca, một khuê tú như Giản Ngọc Nhi nơi nào sẽ không sinh vài phần hảo cảm, huống chi Thái Tử đối xử với nàng ta đặc biệt kiên nhẫn cùng sủng nịch.

Nhớ tới bộ dáng tuấn mỹ của Nam Cung Huyền, Giản Ngọc Nhi đỏ mặt nghĩ thầm, thiên chi kiêu tử như vậy có ai không thích, dù gì còn bị người như Nhan tiểu thư đạp cửa xông vào cầu thân cơ mà.

Giản Ngọc Nhi đắm chìm trong những ngày ngọt ngào quen biết với Thái Tử, thẳng đến khi đột nhiên phát hiện, gần đây Nhan Nhất Minh - kẻ bị nàng ta cố tình quên đi, đang đứng ở cách đó không xa, cặp mắt đẹp nhìn chằm chằm bọn họ tràn đầy khiếp sợ cùng khó tin.

Giản Ngọc Nhi tái mặt, nàng ta đột nhiên nhớ tới lúc đầu năm, Nhan Nhất Minh nói với mình, tới tháng ba mùa xuân nhất định phải mời điện hạ cùng đi núi Phù Ngọc ngắm hoa.

"Nhan tỷ tỷ, muội......" Nội tâm Giản Ngọc Nhi rối loạn, trơ mắt nhìn Nhan Nhất Minh từng bước đi vào, hoảng loạn vội vàng bật người khỏi ghế đá: "Muội, muội chỉ là......"

Muội chỉ là cái gì? Lời đến bên miệng lại không biết nên giải thích như thế nào.

Nam Cung Huyền cũng không nghĩ Nhan Nhất Minh sẽ đến. Lúc nãy, khi Nhan Nhất Minh xuất hiện ở đây, Nam Cung Huyền có một khắc không tự nhiên, nhưng quay đầu thấy Giản Ngọc Nhi đứng bật dậy, cả khuôn mặt đẹp trắng bệch.

Nam Cung Huyền đau lòng Giản Ngọc Nhi, lúc ngó Nhan Nhất Minh biến thành lạnh lùng, lên tiếng: "Sao ngươi lại đến đây?"

Giản Ngọc Diễn không ngăn được Nhan Nhất Minh, sắc mặt lập tức trầm xuống. Tính tình Nhan gia tiểu thư quá tàn nhẫn, đặc biệt khi liên quan đến Nam Cung Huyền càng không muốn sống, hai ba bước tiến lên chắn trước mặt Giản Ngọc Nhi: "Nhan tiểu thư, hôm nay là ta cùng với điện hạ tới đây ngắm hoa, thuận đường mang theo Ngọc Nhi."

Quả thực là đem Giản Ngọc Nhi đặt đầu quả tim, đem Nhan Nhất Minh trở thành hồng thủy mãnh thú.

Bước chân Nhan Nhất Minh cứng lại.

Cô liếc Giản Ngọc Hàm một cái, ánh mắt thanh triệt thông thấu, khóe môi lộ tia trào phúng: "Giản công tử cho rằng ta muốn làm gì?"

Giản Ngọc Diễn chợt nhớ tới vừa rồi hắn viện cớ ngăn nàng bên ngoài, lại thấy Nhan Nhất Minh không có động tác gì, nhất thời có chút khó xử.

Nhan Nhất Minh không muốn nói gì với Giản Ngọc Diễn, cảm xúc trên gương mặt xinh đẹp vô cùng giờ phút này rất phức tạp, đại khái là bởi những lời của Nam Cung Huyền mà muốn cười, lại thấy khổ sở nên cười cũng cười không nổi, con ngươi thanh triệt nhìn Nam Cung Huyền chậm rãi nói:

"Nơi này cũng không phải ngự uyển hoàng gia, vì sao ta không thể tới?"

Nam Cung Huyền ngẩn ra, lấy hiểu biết của gã về Nhan Nhất Minh, hôm nay bắt gặp gã đơn độc ở cùng nữ tử khác, nhất là còn cự tuyệt nàng, chắc chắn sẽ giận tím mặt, trước tiên là đập cho nữ tử bên người gã một trận. Vì vậy nên khi nãy gã mới theo bản năng lạnh giọng quát Nhan Nhất Minh.

Chỉ là Nhan Nhất Minh bữa nay lại không giống gã tưởng tượng. Nàng không tức giận, không nghiêm nghị lạnh lùng mà bình thản như một hồ nước.

Không phải bộ dạng ương ngạnh ngày thường, Nam Cung Huyền ngược lại thêm vài phần chán ghét: "A Minh, cô không có ý đó."

Nhan Nhất Minh ngước mắt liếc Giản Ngọc Nhi đang sợ sệt, cô cười như không cười: "Thế ý điện hạ là gì, chẳng lẽ điện hạ cho rằng ta biết ngài cùng Giản tiểu thư ở chỗ này nên mới cố ý tìm tới?"

Nam Cung Huyền mím môi, gã xác thật tưởng như vậy.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Nhan Nhất Minh làm sao mà biết được.

"Ta không có bản lĩnh tiên tri lợi hại như vậy." Nhan Nhất Minh rũ mắt, bình tĩnh bảo: "Ta đã sớm hỏi điện hạ đi núi Phù Ngọc ngắm hoa hôm nay, điện hạ phó ước cũng không ảnh hưởng tới việc ta tới nơi đây ngắm hoa. Có điều, điện hạ bảo ta có chuyện quan trọng muốn bàn với Giản công tử, Giản công tử lại nói điện hạ bận công vụ đã sớm trở về Đông Cung, nhưng vì sao ngài lại ở chỗ này?"

Nam Cung Huyền không thích bị tra hỏi, nhưng lần này Nhan Nhất Minh không có bộ dáng hùng hổ doạ người, cũng là chính gã thất ước trước, hiếm khi định giải thích, lại nghe Nhan Nhất Minh nói: "Là ta quá phận, điện hạ coi như chưa nghe thấy gì đi."

Nam Cung Huyền ngạc nhiên nhìn Nhan Nhất Minh, nhất thời không biết nàng suy nghĩ gì.

Sau khi Giản Ngọc Nhi biết được Nhan Nhất Minh vốn đã có ước định với Nam Cung Huyền, lúng túng không dám nhìn vào Nhan Nhất Minh, vội mở miệng giải thích: "Nhan tỷ tỷ, muội không biết tỷ cùng điện hạ đã sớm......"

Nghe tiếng Giản Ngọc Nhi, Nam Cung Huyền như đột nhiên lấy lại tinh thần.

Tuy ai trong kinh thành cũng biết được tiểu thư Nhan gia ái mộ gã nhưng gã chưa từng nói muốn cưới Nhan Nhất Minh làm Thái Tử Phi, Giản Ngọc Nhi vừa nói lời này, thực giống như gã đã có gì cùng Nhan Nhất Minh vậy.

Gã là Thái Tử, muốn cưới ai là cưới, gã việc gì phải nhẫn nhịn Nhan Nhất Minh?

Lập tức có chút không vui bảo Giản Ngọc Nhi: "Việc này không phải lỗi của nàng."

"Đúng vậy." Nhan Nhất Minh gật đầu nói với Giản Ngọc Nhi: "Dù ta đã mời điện hạ nhưng điện hạ cũng chưa đáp ứng, điện hạ thích hay không thích ai là quyền của ngài, ta không phải người nào của điện hạ, Giản tiểu thư cần gì phải giải thích với ta."

Trước kia, Nhan Nhất Minh đều gọi Ngọc Nhi, hiện giờ kêu thẳng là Giản tiểu thư.

Giản Ngọc Nhi lảo đảo, Giản Ngọc Diễn đưa tay đỡ Giản Ngọc Nhi, cúi đầu nhìn Giản Ngọc Nhi đẫm nước mắt như muốn nói gì, lời đến bên miệng lại trầm mặc.

Trường hợp này y không tiện nhúng tay, cũng không muốn nhúng tay.

Nam Cung Huyền nhíu mày.

Bởi vì Nhan Nhất Minh chưa bao giờ nói như vậy.

Nàng vĩnh viễn đều bá đạo kỳ quái tuyên thệ chủ quyền của mình, làm gã phiền lòng cực kì.

Gã chưa hề muốn mình thật sự có quan hệ gì với Nhan Nhất Minh, nhưng lúc Nhan Nhất Minh nói vậy, Nam Cung Huyền lại không nhẹ nhõm như gã tưởng, mà tim ngưng lại, có chút chua xót cùng bực bội không nên lời.

Giản Ngọc Nhi chỉ cho là Nhan Nhất Minh tức giận nên mới nói vậy, trong lòng tuy sợ hãi nhưng vẫn đánh bạo giảng giải: "Nhan tỷ tỷ, việc hôm nay là chúng muội không phải......"

"Đương nhiên là các người không phải." Nhan Nhất Minh cười nhạt: "Chẳng lẽ còn có thể là ta?"

Tim Giản Ngọc Nhi khẽ run lên, tức khắc câm miệng, càng khóc lê hoa đái vũ.

Giản Ngọc Diễn muốn thay muội muội nói chuyện, nhưng đối với con ngươi lạnh nhạt của Nhan Nhất Minh, rốt cuộc còn chút lương tri không mở miệng.

Trong chốc lát, ba người không nói gì. Nhan Nhất Minh chuyển tầm mắt tới Nam Cung Huyền: "Điện hạ không muốn đi cùng ta thì thôi, cần gì phải đáp ứng ta, làm lòng ta tràn đầy vui mừng chờ bao nhiêu ngày, cuối cùng lại bằng không, còn bịa những lý do hoang đường lừa gạt ta. Nhiều năm nay điện hạ phớt lờ ta, ta đã bao giờ oán trách ngài đâu."

"Cô không cố ý lừa ngươi." Nam Cung Huyền đáp.

Từng lời Nhan Nhất Minh nói như gõ vào tim gã, từng câu từng chữ đều làm người ta khó chịu. Nam Cung Huyền nhớ, mấy năm như vậy, mặc kệ đối với người khác thế nào, Nhan Nhất Minh chưa từng cáu kỉnh với gã, hiện giờ nàng cắn đôi môi đỏ thắm đến trắng bệch, không dùng dáng dấp ngang ngược ngày thường, tăng thêm vô số thương tiếc.

Nam Cung Huyền mềm lòng, gã dịu giọng giải thích với Nhan Nhất Minh: "Hôm nay Ngọc Nhi vừa vặn cũng muốn tới núi Phù Ngọc, cô đành phải bỏ mặc một người."

Nhan Nhất Minh dùng sức cắn lưỡi, nhức nhói kém chút khiến cô hai mắt ngấn lệ.

Từ lúc bắt đầu, cô liều mạng tạo bầu không khí khổ tình, thiếu chút nữa vì lời Nam Cung Huyền mà xỉu. Giải thích như vậy thà đừng giải thích còn hơn.

Lúc trước thấy thẻ bài của Nam Cung Huyền có trị số EQ 22, Nhan Nhất Minh cảm thấy hơi quá thấp, hiện giờ xem ra, cho gã 22 còn ngại cao.

Ngó coi Giản Ngọc Diễn, y quả nhiên bị lời nói của Nam Cung Huyền làm kinh sợ. Ai nghĩ Nam Cung Huyền lại nói trắng ra, dứt khoát kéo thêm thù hận cho Giản Ngọc Nhi, này quả thực chính là thách thức giới hạn của Nhan Nhất Minh.

Giản Ngọc Diễn hơi bất an liếc Nhan Nhất Minh. Nhan Nhất Minh đúng lúc vì cú cắn của mình mà đau rơi nước mắt, trước mặt ba người Nam Cung Huyền, Giản Ngọc Diễn và Giản Ngọc Nhi cho là bởi lời Nam Cung Huyền.

Nhan Nhất Minh cố nén đau, hai mắt đẫm lệ mông lung, cười giễu: "Thì ra điện hạ có hẹn cùng mỹ nhân nên mới bỏ mặc ta. Giản tiểu thư quốc sắc thiên hương, tính tình dịu dàng, quả thật tốt hơn ta nhiều, điện hạ thích nàng cũng đúng lý hợp tình. Thôi, hôm nay là ta quấy rầy điện hạ cùng Giản tiểu thư, Giản công tử. Ta phải đi về, phong cảnh chốn đây rất đẹp, điện hạ cùng Giản tiểu thư từ từ thưởng thức."

Không muốn nói tiếp, nàng quay đầu bứt người rời đi. Lục Mi đi bên Nhan Nhất Minh vừa giận vừa sợ liếc xéo Giản Ngọc Nhi rồi dậm chân đuổi theo bóng hình Nhan Nhất Minh.

Chẳng mấy chốc thân ảnh đôi chủ tớ biến mất trong tầm mắt, Nam Cung Huyền nhìn thân hình gầy yếu của Nhan Nhất Minh càng lúc càng xa, đột nhiên cảm thấy một trận bực bội khó nói.

Nam Cung Huyền chưa từng dỗ nữ nhân, gã không thể vứt bỏ lòng tự tôn để theo đuổi người nào, càng không cảm thấy Nhan Nhất Minh thật sự rời đi.

Cho nên khi bóng Nhan Nhất Minh biến mất, gã cũng chỉ hơi nhíu mày, rốt cuộc không có động tĩnh.

Chỉ là trong lòng như bị cái gì bóp lấy, cuối cùng cũng không có tâm tình ngắm hoa.

Sau khi Nhan Nhất Minh rời đi, Giản Ngọc Nhi như bị hút hết sức lực, mềm nhũn ngã xuống. Nam Cung Huyền đứng bên người nàng ta, thuận thế đỡ lấy, chỉ thấy Giản Ngọc Nhi khóc nức nở: "Nhan tỷ tỷ nhất định hận ta chết mất. Ta, ta muốn nói rõ ràng với Nhan tỷ tỷ......"

Muốn đuổi theo nhưng chân mềm yếu, căn bản không nhích được một bước.

Nàng ta tất nhiên không dám kêu Nam Cung Huyền đuổi theo, chỉ dùng sức kéo tay Giản Ngọc Diễn: "Bên cạnh Nhan tỷ tỷ chỉ có một nha đầu, ngay cả một bà tử cũng không mang theo. Ca ca, nhờ huynh đưa tỷ ấy về......"

Giản Ngọc Diễn dìu Giản Ngọc Nhi đến trên ghế đá, xoa đầu nàng ta: "Muội không nói huynh cũng sẽ đi."

"Muội...... Ca ca, huynh bảo Nhan tỷ tỷ, việc không phải như tỷ ấy tưởng. Ngày mai muội sẽ tới phủ Định Quốc tìm tỷ......"

Giản Ngọc Diễn đáp ứng qua loa, sai người chiếu cố Nam Cung Huyền và Giản Ngọc Nhi, chân dài đi vài bước biến mất sau lùm hoa đào. Giản Ngọc Nhi khóc hồi lâu, bọn nha hoàn ngại Nam Cung Huyền ở đây cũng không dám tiến lên an ủi. Giản Ngọc Nhi sụt sịt mãi không ai để ý, dần dần ngừng tiếng khóc.

Ngẩng đầu thấy khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Huyền nhìn không ra biểu tình, nhẹ nhàng gọi: "Thái Tử ca ca."

Nam Cung Huyền lấy lại tinh thần, có chút không nghiêm túc ừ một tiếng.

Giản Ngọc Nhi nắm khăn tay thật chặt, tiếp đó thấp giọng nói: "Ta cùng với Nhan tỷ tỷ đã quen biết nhiều năm, tỷ ấy...... Thật sự rất thích huynh......"

Nam Cung Huyền mày nhíu lại, không nói gì.

Giản Ngọc Nhi dừng một chút mới tiếp tục: "Ngày mai ta tới phủ Định Quốc Công giải thích rõ cho Nhan tỷ tỷ."

"Không cần, việc này không liên quan đến nàng." Đại khái là phát hiện ngữ khí của mình quá cứng rắn dọa Giản Ngọc Nhi, gã nhẹ giọng: "Ý ta là nàng không cần quản việc này. Trời tối rồi, Tứ Tân, đưa Giản cô nương hồi phủ."

Giản Ngọc Nhi tiếp nhận áo choàng từ tay nha hoàn, mặc vào cẩn thận, phóng tầm mắt nhìn qua, đầy mắt đỏ hồng. Sắc trời còn rất sáng, Nam Cung Huyền vẫn ngồi chỗ kia uống trà.

Sắc trời tối sầm chỗ nào chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro