Chương 5 : Pháo hôi Thái Tử phi (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: YuanKit

Tuy bốn vị nam chính đều là mỹ nam phong hoa tuyệt đại nhưng Giản Ngọc Diễn lại có danh là công tử đẹp nhất trong kinh thành.

Gia thế tài hoa không thể bắt bẻ, tướng mạo cũng cực phẩm, chẳng qua điểm khác mấy vị kia là, trên người vị này luôn có vệt hồng đào ái muội, rất tao nhã, cũng hết sức phong lưu.

Người sâu trong lòng vị này là "muội muội ruột" Giản Ngọc Nhi, nhưng cũng không giống vài vị khác tảng lờ mỹ nhân, càng không nói thấy mỹ nhân thương tâm rơi lệ.

Đặc biệt là mỹ nhân đẹp đến tận xương tủy như Nhan Nhất Minh.

Bỏ qua Giản Ngọc Nhi để đuổi theo Nhan Nhất Minh không phải vì Nhan Nhất Minh quan trọng hơn Giản Ngọc Nhi, trên đời này vốn không ai có thể so được với Ngọc Nhi trong lòng y, mà là bởi vì giờ phút này Ngọc Nhi có Thái Tử chăm sóc, không đáng lo ngại.

Nhan Nhất Minh thì khác, tính tình cương liệt lại nặng tình, hôm nay chịu kích thích này không chừng sẽ làm ra chuyện gì. Giản Ngọc Diễn lưu luyến bụi hoa nhiều năm như vậy đã gặp qua bao nhiêu nữ tử vì tình mà chà đạp chính mình.

Nhan Nhất Minh là một nữ tử nên đi chậm hơn Giản Ngọc Diễn, chỉ trong chốc lát Giản Ngọc Diễn đã đuổi tới Nhan Nhất Minh. Nhan Nhất Minh còn chưa kịp phản ứng, tiểu nha đầu Lục Mi bên người Nhan Nhất Minh đã thấy Giản Ngọc Diễn, tức khắc như gà mái bảo vệ Nhan Nhất Minh, trừng mắt với Giản Ngọc Diễn.

Giản Ngọc Diễn có thân phận hiển quý nhưng không có ý coi khinh ai, lúc này nhìn tiểu nha đầu một lòng hộ chủ cũng không chút tức giận, lại thấy vụ hôm nay xác thật là bọn họ không đúng, tiểu nha đầu này phản ứng như thế cũng phải.

Vì thế, y nhẹ giọng giải thích với Nhan Nhất Minh: "Đường núi gập ghềnh, nơi này lại ít người qua lại, ta lo lắng nên muốn tiễn Nhan tiểu thư."

Diện mạo Giản Ngọc Diễn không anh tuấn như Nam Cung Huyền, ngũ quan y tách ra xem cũng không thua nữ tử tinh xảo, chỉ là đường nét khuôn mặt cũng không mượt mà nên không nữ tính chút nào. Giờ đây nói chuyện dịu dàng, bên môi mang ý cười thân thiện, đôi mắt đào hoa ôn nhu nhìn sang, ngay cả Lục Mi đang nổi khùng cũng ngơ ngẩn, đỏ mặt lui ra.

Nhan Nhất Minh ngước mắt nhìn y, nhàn nhạt nói: "Không dám làm phiền Giản công tử."

"Đồng hành cùng mỹ nhân sao có thể nói là làm phiền được." Giản Ngọc Diễn thừa biết Nhan Nhất Minh cũng sẽ không cho y sắc mặt tốt nhưng đưa tay không đánh người cười. Giản Ngọc Diễn khẽ cười, tầm mắt dừng trên sườn mặt xinh đẹp của nữ tử vừa mới chạy mất dạng.

Đôi mắt được giọt lệ lọc sạch, khóe mắt còn phiếm hồng làm nổi bật nốt ruồi son nhỏ, ngũ quan tinh xảo đẹp nghẹn lời. Giản Ngọc Diễn dừng một chút mới tiếp tục nói: "Ta cũng có lời muốn nói cho Nhan tiểu thư."

Vốn nên vui vẻ ngắm hoa, lại không nghĩ đến cuối cùng, mỗi người đều buồn bực không vui.

Đến tận chạng vạng Nam Cung Huyền mới thấy bóng Giản Ngọc Diễn, không phát giác giọng của mình có chút nôn nóng: "Sao giờ mới đến."

Giản Ngọc Diễn chỉnh lại cổ tay áo không một nếp nhăn, cười cười: "Tâm trạng Nhan tiểu thư không được tốt, bồi nàng thưởng hoa một lát."

"Không hổ là công tử đệ nhất kinh thành......" Nam Cung Huyền biết rõ thái độ Giản Ngọc Hàm đối với nữ nhân là như thế nào, gã cùng chưa bao giờ để trong lòng việc này. Nhưng gã đã về Đông Cung lâu như vậy mà Giản Ngọc Diễn vẫn ở cùng Nhan Nhất Minh cho tới bây giờ, nhớ tới bộ dáng ngày thường Giản Ngọc Diễn đối với nữ nhân, Nam Cung Huyền mạc danh bực bội, muốn châm chọc Giản Ngọc Diễn hai câu, kết quả nhớ tới kẻ làm Nhan Nhất Minh tâm tình không tốt là gã, những lời này lại ngừng bên miệng.

Giản Ngọc Diễn nghe lọt ngữ khí của gã, coi như nghe không hiểu bảo: "Hôm nay đúng là chúng ta nên xin lỗi Nhan tiểu thư, lúc nào rảnh, điện hạ vẫn nên đi trò chuyện cùng nàng."

Nghe được Giản Ngọc Diễn nói vậy, Nam Cung Huyền hơi nhíu mày, không phản bác, "Ờ" một tiếng rồi trầm giọng hỏi: "Nàng nói gì?"

"Nàng ấy nói, điện hạ chưa từng cười như thế trước mặt nàng."

"Điện hạ chưa bao giờ cười như thế trước mặt ta." Nhan Nhất Minh bảo Giản Ngọc Diễn: "Ta xem như ngài ấy không thích cười, cho nên dù ngài ấy ghét bỏ ta, ta cũng có thể tự an ủi, ngài ấy cũng không thích người khác. Không nghĩ tới, thì ra ngài ấy có thể cười vui vẻ đến vậy trước mắt nữ tử khác."

Nhan Nhất Minh bình tĩnh hơn Giản Ngọc Diễn tưởng, nàng như trong nháy mắt thấy rõ hết thảy, thanh tỉnh đến kỳ lạ.

Nàng nói, kiên trì nhiều năm như vậy, nàng cũng nên buông xuống.

Nàng nói, ta nói với ngươi chuyện này để làm gì, Giản Ngọc Nhi rõ ràng là muội muội ruột của ngươi, Giản công tử không có việc gì thì trở về đi, hiện tại nàng không muốn thấy y (Giản Ngọc Diễn).

Nam Cung Huyền lại trầm mặc lần nữa. "Tử An" Nam Cung Huyền hỏi Giản Ngọc Diễn: "Ngươi nói xem, nàng ấy thật sự buông xuôi hay giả bộ tính kế chuyện gì."

Có lẽ do nhất thời bị kích thích, không thể không từ bỏ. Giản Ngọc Diễn không tin yêu tận xương như vậy có thể dễ dàng buông tay. Nhan Nhất Minh nói vậy, chắc chỉ là......

Giản Ngọc Diễn nhớ đến khi đưa Nhan Nhất Minh về Nhan gia, Nhan Nhất Minh đột nhiên chậm rãi nói: "Hôm nay đa tạ Giản công tử, cảm ơn ngươi đưa ta về, cũng cảm ơn......hạt ngọc của ngươi."

Giản Ngọc Hàm chợt ngẩng đầu, không kịp hỏi rõ ràng, Nhan Nhất Minh đã đi xa, chỉ để lại bóng người lờ mờ thẳng tắp trong bóng đêm.

Nàng nói, cảm ơn viên ngọc trai của y.

Nhan Nhất Minh sớm biết viên ngọc trai được đưa đến là bút tích của y. Nụ cười trong bóng đêm kia nhẹ nhàng như lông vũ gạt bỏ suy nghĩ của Giản Ngọc Diễn.

Bởi vì câu đó, ý nghĩ của Giản Ngọc Diễn lại dao động, Nhan Nhất Minh tựa hồ không đơn giản như y tưởng tượng, chỉ là việc này Giản Ngọc Diễn vẫn chưa nói cho Nam Cung Huyền.

"Nhan tiểu thư nói, trong lòng điện hạ không có nàng, nàng cũng sẽ không tiếp tục dây dưa, đại để là đã buông bỏ." Giản Ngọc Diễn đáp.

"Hết hy vọng cũng tốt, nếu có khác tâm tư thật làm cô thất vọng vô cùng." Nam Cung Huyền đột nhiên không thích nghe nói vậy, không muốn nhắc đến Nhan Nhất Minh, hiện giờ mới nhớ tới Giản Ngọc Nhi: "Hôm nay Ngọc Nhi cũng bị kinh sợ, ngươi về an ủi Ngọc Nhi, có thời gian cô lại đến xem nàng."

Nhắc tới Giản Ngọc Nhi, Giản Ngọc Diễn tức khắc thu hồi nụ cười, qua quýt đáp ứng, cáo từ rời khỏi Đông Cung.

Nhan Nhất Minh đã trở lại Nhan gia, do hôm nay bất ngờ cắn lưỡi, mở miệng nói đều cảm thấy đau, càng không nói muốn ăn gì, nằm trên giường bày tỏ cảm tưởng cùng Táo Nhỏ.

Táo Nhỏ hết sức bội phục kỹ thuật diễn cỡ ảnh hậu của ký chủ nhà mình, càng bội phục cô vì diễn kịch không tiếc cắn sứt lưỡi, cái duy nhất không hiểu chính là:

"Ký chủ, vì sao cuối cùng ngài lại nói cho Giản Ngọc Diễn, ngài đã biết viên ngọc trai là do y đưa? Đây không phải để lộ ngài không phải thật sự thương tâm sao?"

Nhan Nhất Minh tùy tiện dùng trứng gà Lục Mi đưa xoa lên mắt, trả lời Táo Nhỏ: "Đương nhiên là không."

"Giản Ngọc Diễn thích Giản Ngọc Nhi nên y tuyệt đối không muốn Nam Cung Huyền thích Giản Ngọc Nhi, coi như vì y và Giản Ngọc Nhi, Giản Ngọc Diễn sẽ nghĩ cách làm ta dời sự chú ý của Nam Cung Huyền, mà y cùng Nam Cung Huyền quen biết nhiều năm như vậy, đặc biệt hiểu tính Nam Cung Huyền, nhất định sẽ không để lộ ta, mà cố ý khơi gợi hứng thú của Nam Cung Huyền."

"Mỗi tên nam chính có tính cách khác nhau, đối xử với bọn họ cũng phải áp dụng phương thức không giống nhau. Nam Cung Huyền là đại nam tử theo chủ nghĩa tự kiêu, ăn mềm không ăn cứng, thích cảm giác mọi thứ đều bị khống chế trong tay, ngay cả nữ nhân cũng thích loại nhu nhược biết nghe lời. Giản Ngọc Diễn thì khác, y gặp nhiều nữ nhân, nữ nhân quá nhu mì chỉ có thể làm y thương tiếc. Có thể làm y thấy hứng thú, đây mới là điều quan trọng nhất."

Táo Nhỏ ngây thơ mờ mịt gật đầu: "Hóa ra ký chủ chuẩn bị một hòn đá ném hai con chim, trực tiếp công lược hai nam chính."

"Đương nhiên không phải." Nhan Nhất Minh cười nhạo: "Mục tiêu của ta chỉ là công lược Nam Cung Huyền, không làm điều thừa hao tổn sức lực."

Táo Nhỏ không hiểu: "Thế còn liêu Giản Ngọc Diễn làm gì?"

Nhan Nhất Minh bụm mặt cười: "Ta chỉ thuận tiện nói vậy thôi, liêu cái gì chứ?"

Táo Nhỏ ồ một tiếng, vội nói lảng sang chuyện khác:

"Vì ký chủ xuất hiện nên nữ chính game Giản Ngọc Nhi đã vô cùng khiếp sợ. Nói chuyện với Giản Ngọc Diễn có thể đoán được, ngày mai Giản Ngọc Nhi sẽ tìm ngài tiếp tục tình cảm chị em plastic."

Đây là nội dung chương 1. Nhan Nhất Minh biết tình tiết, trong nguyên bản game, sau khi Giản Ngọc Nhi bị Nhan Nhất Minh chửi rủa thậm tệ, ngày hôm sau vẫn tới tìm Nhan Nhất Minh xin lỗi, nói nàng ta không có tình cảm nam nữ với Thái Tử, Nhan tiểu thư vẫn còn giận dữ, thấy Giản Ngọc Nhi, mâu thuẫn không giải quyết được càng trở nên gay gắt hơn không như Giản tiểu bạch liên dự đoán.

Thuộc tính thánh mẫu của Giản Ngọc Nhi quả nhiên đã hết thuốc chữa.

Lúc trước bị vũ nhục như vậy đều sẽ tới xin lỗi, càng không nói lần này, cho nên ngày mai Giản Ngọc Nhi nhất định sẽ đến.

"À đúng rồi!" Táo Nhỏ như nhớ tới điều gì, nhắc nhở Nhan Nhất Minh: "Đừng quên chuyện của Ngũ hoàng tử."

Nhan Nhất Minh thở dài: "Bọn mi thật sự kiếm phiền phức cho ta."

Thân phận Nhan Nhất Minh lần này tuy là nữ phụ pháo hôi nhưng dù sao thân thế và tướng mạo đều xuất sắc, Nam Cung Huyền không thích cũng có người khác thích, người thích còn không ít.

Vị Nhan tiểu thư này cuối cùng không gả cho Thái Tử mà gả cho đương kim Ngũ hoàng tử Nam Cung Diệp.

Dựa theo hướng phát triển của cốt truyện gốc, Nhan tiểu thư bị Nam Cung Huyền làm tổn thương, tâm như tro tàn, cuối cùng thành thân với Nam Cung Diệp có bảy tám phần giống Nam Cung Huyền. Nam Cung Diệp vốn thích Nhan tiểu thư, sau này hai người sống tốt tốt đẹp đẹp.

Hiện giờ Nhan Nhất Minh trực tiếp chiếm thân phận Nhan tiểu thư, theo lời Tiểu Quả Táo, nếu dùng thân thể nàng ấy thì phải hoàn thành số mệnh của nàng.

Nói ngắn gọn, chính là Nhan Nhất Minh vừa công lược Nam Cung Huyền vừa hoàn thành nhiệm vụ gả cho Nam Cung Diệp.

Đùa giỡn xoay quanh đôi anh em ruột, Nhan Nhất Minh thấy đau cả đầu nhưng không hoàn thành sẽ bị như lời Tiểu A nói lúc trước, vĩnh viễn ở ại hệ thống, không thể trở về thế giới thực.

Dù thế giới thực có nhiều thứ không tốt nhưng cũng có đồ mà cô lưu luyến không thể dứt bỏ, cho nên việc trở lại thế giới thực mới là quan trọng nhất.

Nha hoàn tiến vào cùng một đống thức ăn thơm ngon, Nhan Nhất Minh lục tục ngồi dậy.

Tất cả đều là thức ăn ngon, kết quả vì rách miệng mà Nhan Nhất Minh ăn không hết, chỉ qua quýt ăn mấy miếng rồi gọi người bưng đi. Mắt không thấy tâm không phiền, nhìn không thấy cũng không thèm nữa.

Ở trong mắt Lục Mi trở thành Nhan Nhất Minh quá thương tâm không có tâm trạng ăn uống.

Dọc đường có Giản Ngọc Diễn đi theo nên Lục Mi không dám nói lời nào, hiện giờ về Nhan gia, thấy tiểu thư ăn không vào, Nhan Nhất Minh còn chưa khóc cô ấy đã không kìm được mà hu hu.

Nhan Nhất Minh bị tiếng khóc của tiểu nha đầu làm buồn cười, xoa đầu Lục Mi, đùa: "Em khóc cái gì nha?"

"Em khóc thay tiểu thư." Lục Mi xoa đôi mắt hạch đào, thút tha thút thít, nghẹn ngào nói: "Ai cũng bảo lời thiên tử là nhất ngôn cửu đỉnh, Thái Tử không chín đỉnh thì cũng tám lại còn gạt người. Vị Giản tiểu thư kia, tiểu thư đối xử tốt với nàng như vậy mà sau lưng lại hủy hoại người khác. Tiểu thư có chỗ nào kém vị Giản tiểu thư kia đâu, ánh mắt Thái Tử khẳng định là có vấn đề mới đi thích nàng mà không thích người."

Nhan Nhất Minh tán đồng gật đầu: "Ta cũng cảm thấy gã bị đui."

"Đúng đó đúng đó, người tới phủ ta cầu hôn đều nhiều muốn sập cửa, ngay cả Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử cũng......", Lục Mi gật đầu như chày giã tỏi, gật xong mới nghe rõ tiểu thư nhà mình, soàn soạt quay đầu lại, hoảng sợ hỏi: "Tiểu thư nói gì cơ ạ?"

"Ta bảo là em nói rất chuẩn." Nhan Nhất Minh uống một ngụm trà: "Ngày mai Giản Ngọc Nhi chắc chắn sẽ đến, nhiệm vụ của em là đuổi nàng ra ngoài."

Lục Mi gật đầu cái rụp.

Hôm sau, quả nhiên sáng sớm Giản Ngọc Nhi đã tới Nhan gia tìm Nhan Nhất Minh, kết quả mãi không thấy Nhan Nhất Minh, hỏi người Nhan gia đều đáp, hôm qua tiểu thư bị nhiễm phong hàn, hôm nay hoa hoa lệ lệ mắc bệnh, ngay cả chạm chân xuống đất cũng không được.

Giản Ngọc Nhi chỉ có thể thất hồn lạc phách trở về Giản phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro