CHƯƠNG 31: MỤC ĐÍCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đó là gì vậy?"

"Nếu tôi nhìn không nhầm thì hình như đó là kẹo Thụy Sỹ, vị chanh."

Mấy câu hỏi đáp kia không chỉ vang lên ở trước màn hình lớn phòng giám sát mà cách đó mấy trăm cây số bên ngoài băng cảnh giới ở trạm nghỉ cũng đồng loạt nổ ra.

Nghi hoặc ngắn ngủi đi qua sau đó là mừng rỡ, có người bắt đầu reo hò, có người bắt đầu vỗ tay, thậm chí có người huýt sáo, Hoàng Trạch hoàn toàn xứng đáng là anh hùng.

Một vài phóng viên kích động cùng với nhân viên hiện trường đợi không được muốn xông lên xe buýt phỏng vấn vị thanh tra anh dũng kia, nhà đài lúc trước cung cấp máy quay cho Hoàng Trạch cũng bị đám đồng nghiệp bao vây tầng tầng lớp lớp đòi tư liệu sống.

Không khí sống sót sau tai nạn luôn làm người ta sôi trào cảm xúc, ngay cả ngài giám đốc cũng như một đứa trẻ, gã hưng phấn vỗ vai đội trưởng Hình, giống như sự việc đã đến lúc kết thúc hoan hỉ.

Thế nhưng người đàn ông kia sắc mặt vẫn nghiêm nghị như cũ.

Ánh mắt Hình Tung Liên nhìn chăm chú viên kẹo trong tay tên hề, mép giấy gói vểnh lên, bên trong tựa như có nét bút màu đen.

Lâm Thần chú ý tới vẻ mặt của Hình Tung Liên, anh đưa điện thoại vẫn nắm chặt trong tay hướng về phía đối phương.

Vỏ điện thoại hơi ướt vì mồ hôi, Hình Tung Liên gật gật đầu, bấm số Hoàng Trạch.

Trên màn hình, người hùng Hoàng Trạch đã bị micro và máy quay vây quanh, đèn chớp sáng liên tục, hiện trường vô cùng ồn ào, một lúc lâu sau y mới ý thức được điện thoại đang rung.

Y liếc nhìn dãy số trên màn hình, trong phút chốc lại không hề muốn nghe.

"Thanh tra Hoàng, phiền anh lấy viên kẹo trong tay thằng hề, mở giấy gói ra, bên trong hình như có gì đó."
Giọng nói của Hình Tung Liên vẫn đáng chán như vậy, Hoàng Trạch nhíu mày, y quay người, theo lời Hình Tung Liên mà lấy viên kẹo kia ra, máy quay gác trên ghế khi nãy đã được nâng lên, ống kính hướng về tay Hoàng Trạch.

Bên trong giấy gói kẹo là một dãy số viết tay.

"13952401976."

Hoàng Trạch đọc lại một lần, trong chớp mắt ý thức được đây là một dãy số điện thoại.

"Vương Triều."

Cùng lúc đó khi dãy số xuất hiện trong màn hình, Hình Tung Liên liền tăng cao âm lượng gọi tên cậu kỹ thuật viên trẻ tuổi.

Vương Triều gần như muốn biến thành bạch tuộc tám tay, cậu ngẩng đầu nhìn màn hình, sau đó nhanh chóng mở ra một cửa sổ bắt đầu tìm chủ nhân của dãy số kia.

"Đây là yêu cầu chúng ta gọi cho hắn sao?" Hoàng Trạch nhìn dãy số, ngữ khí không được tốt lắm, dù cho là ai đi nữa thì vừa vượt qua một quả bom hẹn giờ tâm tình cũng chẳng tốt nổi.

Trong chớp mắt nhìn vào dãy số, một vài phóng viên cũng đã lấy di động ra, theo bản năng chuẩn bị bấm số.

"Hoàng Trạch, đừng để họ gọi điện thoại."

Thấy tình cảnh này Hình Tung Liên sắp nổi điên.

Hoàng Trạch nghe vậy ngước nhìn xung quanh: "Các người làm gì vậy, bỏ điện thoại xuống ngay."

Mấy phóng viên đang hưng phấn có chút không cam lòng bỏ điện thoại xuống, có vài người lớn gan còn dò hỏi: "Thanh tra Hoàng, lát nữa khi anh gọi điện thoại cho tên cướp chúng tôi có thể ghi âm không?"

Dường như nghe được hai từ mấu chốt là "tên cướp" và "điện thoại" , Khương Triết vốn đang núp bên ngoài đám người đột nhiên chen vào, đứng trước mặt Hoàng Trạch: "Thanh tra Hoàng, đây rất có thể là tin tức do tên cướp đặc biệt lưu lại, hắn muốn đòi tiền chuộc qua điện thoại, chúng ta nhất định phải thận trọng."

Hình Tung Liên đương nhiên cũng nghe thấy câu nói này, hắn dương nhiên hiểu rõ ý tứ những lời này của Khương Triết.

Nếu tên bắt cóc yêu cầu gọi điện tất nhiên phải có người phụ trách đàm phán, nếu người đàm phán là chuyên gia tâm lý thì không gì tốt hơn.

Mấy vị phóng viên có quan hệ tốt với Khương Triết cũng vừa hiểu ra, vội vàng hùa theo nói, "Đúng đúng, giáo sư Khương kinh nghiệm phong phú, may mà có giáo sư Khương ở đây."

Hiện trường có chút hỗn loạn, dáng vẻ Khương Triết như đang muốn phát biểu tràng giang đại hải, Hoàng Trạch khẽ cúi đầu không biết đang suy tư gì đó.

Thấy tình cảnh này, Hình Tung Liên nhìn Lâm Thần, nhấn mạnh nói với đầu bên kia : "Hoàng Trạch!"

"Đội trưởng Hình, tôi biết ý của anh, nhưng nó không hợp quy định." Hoàng Trạch nói chậm rãi, y không cứng ngắc như trước, nhưng cũng không hề dao động.

"Tôi hiểu, nhưng trước khi đàm phán với tên kia, tôi muốn chuẩn bị một chút, thế nên xin anh chờ tin tức của tôi."

Làm người ta không lường được là Hình Tung Liên không tranh luận gì thêm, hắn nói xong liền cúp điện thoại sau đó quay qua hỏi, "Vương Triều, thế nào rồi?"

"Chỉ tra được số điện thoại này thuộc Hoành Cảnh, nhưng điện thoại hẳn là mua trên mạng, người đăng ký là một bà lão 80 tuổi, có cần em tiếp tục tra không?"

"Tạm thời không cần, định vị của chiếc xe mất tích thế nào rồi?"

"Vừa biến đổi số hiệu, kiểm tra lại một lần là không vấn đề, có thể hình thành lại một con đường."

"Kiểm tra cần bao lâu?"

"Khoảng 10 phút.."

"Lúc kiểm tra chú cần ở đây sao?"

"Cho em dây mạng em ở đâu cũng được." Vương Triều vỗ ngực tự tin nói.

"Vậy bây giờ chú có thể thiết lập một hệ thống lần theo cuộc gọi không, lát nữa khi đàm phán với tên kia có thể định vị vị trí của hắn."

"Có thể có thể, thế nhưng em không ở đó, nếu lát nữa bên kia gọi điện thoại em lại lần theo ở đây sẽ có chênh lệch thời gian, rất phiền đó."

Hình Tung Liên không nói gì, chỉ liếc cậu một cái, Vương Triều hiểu ý lập tức câm miệng.

Hình Tung Liên nhìn về phía giám đốc cao tốc: "Giám đốc Trần, xin cho chúng tôi mượn một căn phòng yên tĩnh."

"Phòng làm việc của tôi có được không."

Vương Triều nghe thế lập tức từ chỗ ngồi nhảy lên: "Được rồi."

Cái gọi là quy định cũng chỉ là những ràng buộc và quy tắc để điều chỉnh hành vi thực thi pháp luật.

Ý của Hoàng Trạch cũng rất đơn giản, y ra quyết định tuy không có đạo lý nhưng lại phù hợp với quy định.

Muốn thuyết phục người cố chấp như vậy, nói đạo lý cũng chẳng có tác dụng.

Đám người rời khỏi phòng giám sát, Vương Triều quen chân bay thẳng lên lầu, Hình Tung Liên rơi lại phía sau, hắn lấy điện thoại ra gọi một cuộc, nói với người đầu bên kia: "Tôi muốn tra một người, tên Khương Triết."

Bên kia không biết nói gì đó, nghe như là chờ một chút.

"Trong vòng 10 phút gửi cho tôi."

Hình Tung Liên nói xong thì cúp điện thoại.

Hắn ngẩng đầu lên, vừa lúc Lâm Thần dừng ở cầu thang chờ hắn.

"Tán gẫu một chút." Hình Tung Liên móc ra điếu thuốc, phất tay bảo những người còn lại đi trước, sau đó gọi Lâm Thần lại.

"Anh chuẩn bị làm thế nào?" Lâm Thần tựa bên cửa sổ, nhàn nhạt hỏi.

"Cậu cảm thấy Khương Triết này thế nào?" Hình Tung Liên hỏi ngược lại.

"Có chút kỳ quái." Lâm Thần suy nghĩ một chút, tựa như cũng không thể tìm ra một từ nào thích hợp để hình dung.

"Vậy cậu yên tâm đem chuyện đàm phán giao cho hắn sao?"

Lâm Thần suy nghị một chút lại lắc đầu.

"Tốt, chuyện này để tôi giải quyết." Hình Tung Liên móc bật lửa ra, xoay trên tay một vòng, nhưng lại không đốt thuốc.

"Anh muốn nói chuyện gì?" Lâm Thần chú ý tới khoảng dừng đầy ý tứ này, hắn gọi anh lại đơn độc một mình, đương nhiên là có chuyện riêng muốn nói.

Hình Tung Liên ấn bật lửa, lửa bùng lên làm nổi bật gò má hắn, hắn hít một hơi thuốc thật dài, sau đó nói: "Tôi có thể hiểu được mỗi người đều có quan hệ riêng tư, nhưng tôi hy vọng việc liên quan đến vụ án cậu đừng che giấu tôi."

Vì hút thuốc mà giọng nói Hình Tung Liên hơi khàn khàn, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn lại vô cùng trong suốt.

Lâm Thần đương nhiên hiểu rõ Hình Tung Liên đang muốn nói đến vụ án Phùng Bái Lâm, anh đã cố ý nói dối cảnh sát sau đó một mình lên cầu dụ Phùng Bái Lâm hiện thân. Anh cũng đã từng nghĩ Hình Tung Liên sẽ đề cập đến chuyện này như thế nào, dù sao đó cũng là khúc mắc giữa họ, nhưng anh không nghĩ tới Hình Tung Liên sẽ cố ý nhắc đến chuyện này ở đây.

Rất nhạy bén, rất chân thành, rất thỏa đáng, thật sự rất khá.

"Anh cảm thấy trong vụ bắt cóc này tôi có chuyện cố ý gạt anh?"

"Trước đây cậu phân tích vụ án nhất định sẽ phân tích từ động cơ và mục đích của nghi phạm, đó là thế mạnh của cậu, thế nhưng lần này, cậu ngoại trừ cho rằng cao tốc sẽ xảy ra chuyện, từ đầu đến giờ tôi chưa từng nghe cậu phân tích qua động cơ của tội phạm, hơi kỳ quái."

Lâm Thần cười bất đắc dĩ, làm bạn với người quá thông minh xác thật có lúc chẳng biết phải làm sao, anh nói: "Nếu tôi nói khi tôi phát hiện quả bom kia sẽ không nổ , tôi bỗng nghĩ đứa bé kia có lẽ không phải người xấu, anh thấy thế nào?"

"Bởi vì thứ bắn ra không phải là bom mà là một thằng hề?" Hình Tung Liên như cười như không nói: "Tôi tạm thời không đồng ý, bởi vì trong tay nó còn có 28 sinh mạng khác, đồng thời rất rõ ràng, nó sắp sửa dùng nhưng sinh mạng này uy hiếp chúng ta."

Lâm Thần chậm rãi lắc đầu, nói: "Tôi từng tiếp xúc trong cự ly gần với nó. Lúc lên xe nó mang khăn quàng cổ dài, ngồi ở hàng đầu tiên, ngồi xuống liền ngủ, cử chỉ nó như thế làm tôi chú ý, khi đó tôi nghĩ nó làm vậy đại khái là để tránh camera, cho nên có một vấn đề, tại sao nó lại không muốn bị ghi hình?" Lâm Thần dùng ánh mắt động viên nhìn Hình Tung Liên một chút rồi tiếp tục nói: "Khi đó ở vị trí của tôi chỉ có nhìn thấy tay chân của nó, tôi phát hiện nó đang run rẩy. Đáng tiếc là tôi không có cơ hội đến gần dò hỏi, sau đó nó liền chĩa súng vào đầu tài xế. Anh hiểu ý tôi không? Trên thực tế, nó đã sớm chờ cơ hội, nó cũng có rất nhiều cơ hội để làm thế, thế nhưng trước khi nổ súng nó lại phát run, bởi vì căng thẳng mà run rất không hợp lý. Nếu nó có thể bình tĩnh thong dong đi cướp, thế vì sao trước khi mọi chuyện phát sinh lại run rẩy? Tôi cảm thấy rất kỳ quái."

Hình Tung Liên bật cười: "Nghe cậu nói xong tôi cảm thấy đó hoàn toàn không giống với tên cướp kẹo ngọt không kiêng nể gì kia."

"Nếu để tôi phân tích cảm xúc trước khi phạm án của đứa bé đó, tôi chỉ có thể nói, nó rất lo lắng." Lâm Thần dừng một chút lại nói: "Lo lắng, là cách con người ứng đối với uy hiếp và là phản ứng khi cảm xúc bị khiêu chiến...Nó rất hồi hộp, vốn không muốn làm vậy nhưng lại nhất định phải làm thế."

Hình Tung Liên cau mày nói: "Nếu tôi căn cứ vào ý nghĩ của cậu để tiếp tục suy nghĩ, tôi sẽ cho rằng đứa trẻ kia chỉ là một phần trong một sự kiện lớn nào đó, nó bị người lợi dụng uy hiếp đóng vai tên cướp kẹo ngọt, mục đích là để tạo ra chuyện khác lớn hơn?"

"Đúng, lúc đó tôi rất sợ là nó bị ép buộc, cướp xe chỉ là diễn kịch." Lâm Thần ổn định hơi thở, bình tĩnh nói: "Nếu là vậy, nó trả giá lớn như vậy, không thể chỉ để cướp mấy viên kẹo, lúc đó tôi cảm thấy mục đích sau lưng đứa trẻ này nhất định không đơn giản.."

"Bây giờ thế nào?"

"Hiện tại, tôi cảm thấy mình lo xa rồi, chẳng ai ép buộc nó cả, tất cả những chuyện này đều do nó làm chủ."

"Đề tài lại vòng trở về, cậu đã cho là nó chủ đạo toàn bộ vụ án, vậy sao bỗng nhiên cậu lại cho rằng kẻ đặt bom hẹn giờ, bắt cóc con tin không phải là người xấu?"

"Nếu không có ai ép buộc, như vậy nó làm tất cả những chuyện này, hẳn là có nguyên nhân bất đắc dĩ, đồng thời cho đến bây giờ nó cũng chưa làm ai bị thương."

"Sao trước đây cậu không nói với tôi những chuyện này?"

"Trước đây chỉ là hoài nghi không có bất kỳ căn cứ nào, tôi không biết nói với anh như thế nào. Huống hồ, loại suy luận cho rằng bản chất của tội phạm không xấu không thích hợp nói trước mặt nhiều người." Nói xong Lâm Thần nhìn Hình Tung Liên, lại chậm rãi nói tiếp: "Mặc kệ thế nào, tôi hy vọng khi anh đối mặt với đứa trẻ kia, có thể cố gắng đừng làm nó bị thương, anh có thể xem như là tôi ích kỷ muốn có một kết thúc có hậu đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam