Chương 70: Cầu thang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, tuy không nghe thấy Hình Tung Liên đang nói gì nhưng điện thoại rung lên nhanh chóng chiếm lấy sự chú ý của Lâm Thần.

Anh cúi đầu, chỉ trong vài giây mà tin nhắn ồ ạt tràn vào group chat liên tiếp không ngừng.

【 Thầy ơi, sinh viên đòi đi, không thể cản được ạ. 】

【 Khi nào có điện ạ? 】

【 Bắt đầu xé bài thi rồi. 】

【 Em cũng sợ quá ạ. . . . . . Sao đột nhiên lại cúp điện? 】

【 Cho hỏi xảy ra chuyện gì vậy, khi nào mới có điện? 】

【 Mẹ ơi, sợ quá đi. 】

【 Thật sự không thể thả bọn họ đi sao? 】

【 Chúng ta chặn cửa, sau đó giải thích thế nào đây? 】

*****

Màn hình hắt ra ánh sáng xanh lờ mờ, Hình Tung Liên lại gần liếc xem, sau đó nói: "Xé bài thi...đám trẻ này điên rồi sao?"

"Thế nhưng máu nóng nổi lên, biết làm sao?" Lâm Thần ôm tay lạnh lùng nhìn màn đêm trước mắt.

"Nổi máu nóng?"

Lâm Thần đưa ngón tay lên môi ra hiệu Hình Tung Liên im lặng: "Nghe."

Ngoài cửa sổ lờ mờ là tiếng thét chói tai, lúc cao lúc trầm, có khi lại yên tĩnh tựa như không có một âm thanh nào.

"Cậu nói tiếng kêu?" Hình Tung Liên mờ mịt nói.

Hắn vừa dứt lời, trong đêm mưa mờ mịt kia lại đột nhiên vang lên một tiếng vang lớn.

Âm thanh kia quá lớn, tựa như có vật nặng rơi từ cao xuống, âm cuối còn mang theo tiếng rung của kim loại.

Lâm Thần giật mình nhìn vào màn đêm, nhưng phía xa ngoài mưa vẫn chỉ là mưa, mấy mống đèn đường chưa tắt trông như bèo trôi.

Mưa to cuốn theo tiếng la hét phả vào mặt.

Đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống dĩ nhiên sẽ làm đám trẻ kia liên tưởng đến sự kiện nhảy lầu hôm nay, tiếng kêu la càng thêm nóng nảy, tựa như u linh dưới mặt đất kêu gào muốn lật tung bùn đất bò lên.

Di động của anh liên tục rung lên, tin nhắn như lũ tràn vào.

【 Cửa sắp ngăn không được rồi ! 】

【 Có người lại nhảy lầu sao? ? 】

【 Có người đang gọi cứu mạng! ! ! 】

【 Làm sao bây giờ? 】

【 Làm sao bây giờ? ? ? 】

【 Thả bọn họ đi cũng không sao mà, Dù sao cũng cúp điện mà! 】

【 Thật sự không chống nổi! 】

*****

Ký tự điên cuồng tràn vào màn hình, Lâm Thần lẩm bẩm một mình: "Đúng vậy, tập thể vô ý thức."

Nói xong anh liếc nhìn Hình Tung Liên, không có thời gian giải thích, liền tông cửa xông ra ngoài.

【 Nhất định phải bảo vệ chúng, không cho sinh viên nào rời đi. 】

【 Nói với chúng, đi ra ngoài cũng gặp mưa, chờ một lát xem có điện báo hay không. 】

Ba tầng lầu ngắn ngủi lại như dài vô tận, anh vừa chạy vừa gửi tin nhắn.

Ngay lúc tới rìa mái hiên, mưa to nháy mắt làm anh ướt nhẹp, Lâm Thần bị một sức kéo to lớn kéo giật ngược người lại lùi về phía sau.

"Hiện giờ cậu lao ra hữu dụng sao, bình tĩnh." Hình Tung Liên nắm chặt tay anh, nói rõ từng từ.

"Tôi rất bình tĩnh!" Anh thở hổn hển, nước mưa lúc này lại nặng như mưa đá, "Cúp điện, rơi vật, có kẻ kích động sinh viên lao ra phòng học."

"Ý cậu là có người muốn sinh viên bạo động? Nhưng một mình cậu có thể khống chế đám sinh viên điên đó sao, tôi không tin. Được rồi, hiện tại cậu nói cho tôi biết hậu quả xấu nhất nếu đám sinh viên kia lao ra là gì?" Giọng Hình Tung Liên bình tĩnh, ngay cả hô hấp cũng không loạn.

"Thương vong, giẫm đạp..." Tâm tư Lâm Thần xoay chuyển thật nhanh, vô số khả năng lướt qua trong đầu anh.

"Cầu thang?" Hình Tung Liên đột nhiên nói.

"Đúng, cầu thang, e là có người động tay lên cầu thang."

"Được, tôi biết rồi. Bây giờ cậu ở lại, tôi sẽ cho người kiểm tra cầu thang."

Lâm Thần muốn mở miệng thì đột nhiên bả vai nặng hơn, hai tay Hình Tung Liên đặt lên vai anh, cực kì trấn định nói, "Cũng có khả năng đây là cái bẫy dụ cậu xuất hiện, vậy nên cậu ở lại đây là lựa chọn tốt nhất."

Hình Tung Liên nói xong liền buông tay ra, xoay hướng màn mưa chạy đi.

Tầm mắt Lâm Thần hoàn toàn mơ hồ.

"Tôi hiểu."

Anh nhìn theo bóng lưng Hình Tung Liên nói.

Tiếng mưa rơi bên tai chưa dứt, Lâm Thần ngồi trở lại bậc thang, tuy cả người đều ướt đẫm nhưng anh lại chẳng thấy lạnh.

Sấm chớp vẫn luân phiên đánh, có thể là do bóng lưng Hình Tung Liên chạy vào màn mưa quá mức nghĩa vô phản cố làm cho trong lòng anh có cảm giác an tĩnh đến kì quái.

Anh đột nhiên cảm thấy trận mưa to này âu cũng là do ông trời quan tâm.

【 Thầy ơi tình huống bây giờ tốt hơn một chút rồi. 】

【 Mẹ ơi, vừa nãy quá nguy hiểm, quả thực điên rồi. 】

【 Phòng tôi xé hết thảy bài thi mọi người tin không? 】

【May là trời mưa, bọn họ còn có chút do dự, bằng không khẳng định không ngăn được. 】

Lâm Thần hít một hơi thật sau, trong không khí đều là hơi lạnh.

Anh vắt khô áo sơ mi, xoa xoa tay sau đó vuốt màn hình bắt đầu gõ chữ:

【 thông báo với các sinh viên muốn đi, hiện tại mưa quá lớn, nếu như sau mười phút vẫn không có điện sẽ xuống lầu theo thứ tự từ phòng 1 đến 10. 】

****

Lúc Hình Tung Liên phóng tới dãy phòng học, đập vào mắt chính là một đống giấy vụn.

Trên lầu còn vài tờ giấy nhỏ hỗn hợp rơi xuống cùng nước mưa.

Nhưng tiếng kêu la của đám sinh viên đã ngừng lại, cả tòa nhà tối om đen kịt lẳng lặng đứng trong đêm mưa.

Hình Tung Liên nghĩ hẳn là sắp xếp của Lâm Thần đã có tác dụng.

Có vài bảo an trường học nghe tin chạy tới, xa xa cũng có vài bòng người cắt ngang màn mưa chạy đến, hẳn là cảnh sát do Giang Triều truyền tới.

Bởi liên quan đến vụ án giết người, nên phần lớn bảo an đã có ảnh chụp của hắn, thậm chí hắn chẳng cần lấy phù hiệu chỉ vừa vuốt nước mưa trên mặt đã có người gọi ra tên hắn.

"Đội trưởng Hình, đội trưởng Hình, chuyện này là sao?"

Hình Tung Liên ngẩng đầu nhìn tòa nhà, sinh viên kiểm tra ở tầng năm, còn có người nhô đầu ra nhìn quanh. Tổng cộng có 2 đầu cầu thang, thời gian quá gấp.

Hắn chỉ 5 vị bảo vệ trước mặt, nghiêm túc nói: "Mọi người nhìn tòa nhà này, 5 người các anh phân ra kiểm tra cầu thang tầng 1 đến 5 ở phía đông, hết sức cẩn thận, tranh thủ xong trong 5 phút, những người còn lại theo tôi..."

Hắn nói xong lại quay sang vị bảo an cuối cùng nói: "Đưa tôi bộ đàm và tai nghe."

Trong hành lang chỉ có ánh đèn sạc khẩn cấp, Hình Tung Liên đứng ở tầng thấp nhất ngước đầu nhìn lên, toàn bộ hành lang đều bị bao phủ trong ánh sáng xanh mơ hồ.

Tiếng bước chân phía sau hắn dồn dập vang lên, Hình Tung Liên nhanh chóng xoay người đuổi tới ba vị cảnh sát, ra hiệu im lặng với họ.

"Kiểm tra cầu thang trong 5 phút, tắt âm di động, tận lực nhỏ giọng.." Hắn nói xong di động lại rung lên.

Lâm Thần tựa như canh thời gian mà gửi tin nhắn.

【6 phút nữa sẽ có điện, sinh viên bắt đầu rời đi, phải cẩn thận. 】

Hình Tung Liên mở đèn flash trên di động, khom lưng tìm kiếm trên mặt đất.

Ánh sáng mờ mịt ánh lên sàn cầu thang, do trời mưa làm cho sàn trở nên trơn trượt, hắn vịn tay vịn đi lên trên.

Tay vịn rất ổn, hắn lại hơi dùng sức lắc, vẫn không có vấn đề gì.

Một giọt nước lạnh lẽo rơi trên trán hắn, Hình Tung Liên ngẩng đầu nhìn thấy trên lan can sắt đọng lại vài giọt nước, hắn nhíu mày nhanh chóng cúi đầu, sàn hành lang làm từ đá cẩm thạch thông thường, dưới ánh sáng ảm đạm càng thêm mơ hồ.

Hắn dời ánh đèn pin soi sang rìa cầu thang, mơ hồ lại nhìn thấy gì đó.

Hắn đi tới mấy bước ngồi xổm xuống, phát hiện đó là hai hạt châu nhỏ bằng nhựa.

Một viên màu vàng, một viên màu hồng.

Đúng lúc này trong bộ đàm vang lên tiếng nói ngột ngạt căng thẳng.

"Trên đất có đinh, mọi người nhớ cẩn thận."

Mặc dù không có gió nhưng trong chớp mắt Hình Tung Liên lại cảm thấy không khí tứ phía lạnh như đông lại.

Đinh, hạt nhựa,...Nếu lại có thêm lượng lớn sinh viên lao xuống...

Hắn tựa như nhìn thấy máu me đầy đất, nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của đám sinh viên.

Ổn định lại hơi thở, hắn nói vào bộ đàm: "Chú ý an toàn, nhanh chóng xử lý cầu thang, theo như kế hoạch rời đi sau 5 phút."

Nói xong hắn cúi người nhặt hai hạt nhựa trên mặt đất cho vài túi vật chứng.

Đùng đùng, tiếng mưa vang vọng trong hàng lang, nghe thấy tiếng mưa, Hình Tung Liên lại hiếm khi có cảm giác vui mừng khi sống sót sau tai nạn.

*****

Đối với mấy sinh viên này mà nói, đêm nay bất quá là phản kháng nhỏ của họ với quyết định não tàn của nhà trường.

Dù sao thì trời cũng tối, dù sao thì cũng là mọi người cùng nhau gây sự, luật sẽ không trách chúng ta là đạo lý đơn giản nhất.

Hơn nữa, chỉ là xé hai tờ giấy, căn bản không có gì ghê gớm, ai bảo trường học có bệnh, mưa to còn bắt họ làm kiểm tra tâm lý gì chứ?

Ngoài ra hiệu suất làm việc của trương học quả là thấp, mãi đến khi họ rời phòng học vẫn chưa có điện.

Hình Tung Liên đứng trong đêm đen, không che ô, hắn nhìn sinh viên cuối cùng rời đi, móc thuốc lá cùng bật lửa ra.

"Đội trưởng Hình, không cần ngăn sinh viên lại để điều tra sao?"

Cảnh sát trước mặt hắn thấp giọng nói.

"500 sinh viên, cậu ngăn được sao?"

Đại khái do vận khí không tốt, hắn bật mấy lần mà bật lửa vẫn không cháy.

Còn viên cảnh sát cấp dưới của Giang Triều đang dùng ánh mắt nhìn tội phạm khủng bố mà nhìn theo đám sinh viên đang rời đi. Hình Tung Liên cau mày, vỗ vỗ vai đối phương, đưa tay về phía đối phương.

"Đội trưởng Hình, em...em không hút thuốc lá..."

Bị giày vò một đêm hắn đã không còn chút cáu kỉnh, với vận may ngày hôm nay của hắn thì tìm được bật lửa mới là lạ.

Hắn móc túi vật chứng trong túi ra đưa qua, dặn dò: "Đem cùng với các thứ mọi người thu được trên đất đi kiểm tra vân tay."

Nói xong hắn liền rời đi.

Mưa vẫn còn đang rơi, rõ ràng là mưa xuân nhưng lại có chút hiu quạnh.

Hắn đi một mình dưới tàng cây, bỗng điện thoại lại rung lên.

Bên kia là giọng nói căng thẳng của Giang Triều.

"Lão Hình, cúp điện là do có người động tay, vừa phát hiện một thiết bị ngắt điện hẹn giờ. Điện lực hình như không thể khôi phục ngay được, phía cậu không có việc gì chứ?"

Có thể do giọng Giang Triều quá lớn, làm cho tiếng mưa bốn phía nhỏ dần.

"À, tạm thời không sao rồi."

Hình Tung Liên liếc nhìn ánh sáng nhàn nhạt từ tòa nhà phía trước, hình như có bóng người thon gầy đang ngồi ở bậc cầu thang.

Hắn buông điện thoại, đi về phía ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam