Chương 13: Bình minh sau đêm mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Vũ khẽ thở dài một hơi, lắc đầu cười khổ, xoay người nhìn về phía bóng đen.

"Cha, muộn thế này rồi còn chưa ngủ sao?"

"Tất nhiên là ta ngủ rồi!" Lý Đại đóng cửa, ôm tấm chăn dày tiến về phía chiếc giường.

"Nhưng ta chợt cảm thấy không yên tâm nên muốn sang đây xem sao. Ngoài trời sấm chớp lớn như thế, con lại chỉ có một mình, chắc là sợ lắm phải không? Nào, lui qua bên kia một chút để ta nằm với nào. Có ta ở đây, hết thảy sấm chớp đều không đáng sợ."

"Dạ." Lý Vũ uể oải nhích người qua một bên.

Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Chỉ cần ngoài trời đổ mưa kèm theo sấm chớp, cha hắn lại mò đến chỗ hắn với đủ thứ lý do. Lúc trước, hắn cũng tưởng những lời kia là thật, nhưng dần dần hắn nhận ra rằng, cha hắn chạy sang là để cầu cứu.

Lý Vũ biết người cha này của mình cũng là tu sĩ giống như ông bà nội, tu vi mặc dù không bằng nhưng không phải thấp, tuổi tác thì đã hơn ba trăm chứ không phải chỉ khoảng ba mươi như dáng vẻ bề bên ngoài, vậy mà lại sợ sấm chớp, khiến hắn cảm thấy có chút buồn cười.

Dù sao thì chiếc giường này do chính tay cha làm ra, lại khá rộng rãi, nên Lý Vũ cũng chẳng có lý do để hẹp hòi. May thay, cha hắn không thích kể chuyện như bà nội, nằm xuống giường là ngủ ngay tức khắc, một tiếng thở mạnh cũng không có chứ đừng nói tới tiếng ngáy.

Có điều là, mỗi khi bên ngoài có sấm chớp, chiếc giường lại khẽ run rẩy.

Thật ra, Lý Đại không hề ngủ, chưa bao giờ ngủ khi ở cạnh con trai. Tu sĩ đạt đến cảnh giới như hắn đã không cần phải ngủ nữa rồi. Hắn chỉ yên lặng nằm đó, đan hai tay vào nhau, ngay ngắn như một xác chết, chờ đến khi trời sáng, hoặc hết mưa thì sẽ rời đi.

Lý Vũ không biết điều này, vẫn đang thoải mái cuộn tròn cơ thể trong tấm chăn ấm áp, nhắm mắt lại để tìm đến giấc ngủ. Nhưng khi hắn đang chuẩn bị thiếp đi, giọng nói của cha hắn bỗng từ phía sau vang lên:

"Tiểu Vũ, con ngủ rồi à?"

Lý Vũ khẽ giật mình, con mắt mở to ra. Trước giờ, cha hắn vẫn luôn giữ im lặng mỗi khi sang ngủ nhờ, tự dưng hôm nay lại mở miệng nói chuyện, thật sự là không được bình thường chút nào. Hắn định giả vờ như đã ngủ, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng:

"Dạ chưa, sao vậy ạ?"

Lý Đại không trả lời, hai mắt hướng lên trần nhà, một lúc sau mới mở miệng, giọng nói trầm trầm hòa vào tiếng mưa rơi rả rích.

"Không có gì, con ngủ sớm đi, tầm tuổi này không nên thức khuya đâu. Ngày mai, cha sẽ nói bà nội không làm phiền con nữa."

"Dạ."

Lý Vũ nhắm mắt lại, gương mặt đầy vẻ ảo não. Lúc này thì hắn cảm thấy khó ngủ thật rồi. Cha hắn rất sợ bà nội, chỉ sau sấm chớp, vậy mà hôm nay lại muốn ngăn cản sở thích của bà, khiến hắn không thể ngừng suy nghĩ.

Nhận thấy bản thân đã làm phiền con trai, Lý Đại không nói nữa, thậm chí là bế khí, ngưng thở, không để phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tuy nhiên, hắn không biết rằng, sự yên tĩnh quá mức đôi khi càng làm cho người khác lo âu nhiều hơn.

Lý Vũ lúc này chính là có cảm giác như thế. Hắn thở nhè nhẹ, xem xem cha có muốn nói gì nữa không, nhưng chỉ nghe thấy tiếng mưa, cùng với tiếng tim đập của mình. Cũng may là sau một hồi cố gắng điều chỉnh lại tinh thần, cuối cùng hắn đã ngủ được.

Ở bên kia chiếc giường, Lý Đại hơi nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt chuyển từ bóng lưng con trai hướng về phía khung cửa sổ đóng kín, giống như có thể thấy được cơn mưa đang rơi tầm tã, nghe được tiếng thét của chính mình từ nhiều năm trước vọng lại.

Không phải hắn không muốn nói chuyện, mà là không biết phải nói gì. Trong lòng hắn có rất nhiều tâm sự muốn giãi bày, nhưng không hiểu sao những thứ đó cứ ra tới cửa miệng là lại bắt đầu lộn xộn lên.

Trầm ngâm một lúc lâu, Lý Đại trở về với tư thế ngay ngắn như trước, khép chặt đôi mi của mình. Hắn chợt nở một nụ cười rất khẽ, đôi môi mấp máy không thành tiếng, giống như muốn nói rằng:

"Ngày mai, chắc chắn mưa sẽ tạnh."

Một đêm cứ thế trôi qua, Lý Vũ thức dậy khi trời vừa hửng sáng. Hắn khẽ vươn vai, xoay người nhìn sang nửa bên kia của chiếc giường. Cha hắn đã biến mất, nhưng để lại một cuốn sách nhỏ.

Mặt ngoài cuốn sách màu vàng, trông khá cũ kỹ, bám đầy vết ố xen lẫn những vết bẩn như gỉ mũi, có cảm giác nó không được chủ nhân của mình coi trọng lắm. Trừ mấy đặc điểm này ra, cuốn sách chẳng còn gì đặc biệt.

Tuy không phải là người quá sạch sẽ, nhưng bẩn quá Lý Vũ không chịu được. Nhìn thấy bìa sách không phải làm bằng giấy, hắn lấy một ít nước trong chậu rửa mặt vẩy lên, lau chùi một cách cẩn thận. Dù sao thì đây cũng là món quà sinh nhật đầu tiên do cha hắn tặng.

Kiếp trước, cha hắn mất khi hắn còn chưa chào đời, để lại hai mẹ con hắn dựa dẫm vào nhau mà sống. Vì vậy, hắn luôn muốn biết cảm giác có cha là như thế nào.

Trong khi kiếp này, vừa mở mắt ra hắn đã không thấy mẹ, chỉ còn mỗi cha. Không ai nói cho hắn biết nguyên nhân mẹ hắn qua đời, nhưng nhìn vào những cử chỉ phức tạp của cha mình, hắn có thể đoán ra được phần nào.

Thế nên, dù Lý Đại vẫn thường tỏ ra hời hợt, hắn vẫn luôn trân trọng người cha này. Mà nghĩ lại đêm hôm trước, cha biết hắn khó ngủ bởi những câu chuyện của bà, quyết định xả thân vì hắn, khiến lòng hắn bỗng thấy ấm áp.

Lý Vũ mở cuốn sách ra, chậm rãi lật từng trang. Bên trong có rất nhiều hình vẽ nghệch ngoạc, kèm theo đó là chi chít những dòng ghi chú bên dưới. Sau một hồi lâu nghiên cứu, hắn gấp cuốn sách lại, thở dài một hơi.

Hắn không hiểu được bất cứ thứ gì trong đó cả. Bởi vì chữ viết của thế giới này, hắn biết không nhiều, chưa đủ để đọc nội dung cuốn sách này. Còn những hình vẽ thì lại càng rối rắm phức tạp.

Nhắc đến chữ nghĩa, Lý Vũ lại lần nữa thấy đau đầu.

Không biết là do "truyền thừa" giống như trong mấy câu chuyện bà nội hắn vẫn kể, hay là bởi một nguyên nhân nào khác, trẻ con của thế giới này đến lúc hai tuổi sẽ tự động biết nói.

Thi thoảng, vẫn có trường hợp ngoại lệ. Biết nói sớm hơn là thông minh, nhưng chậm hơn thì lại đồng nghĩa với ngu dốt. Chậm một năm thì trí tuệ thua kém so với bình thường, chậm hai năm tức là đần độn, mà chậm đến tận ba năm thì chỉ có thể bị thiểu năng mà thôi.

Cái "truyền thừa" kỳ quái này không tồn tại trên người Lý Vũ, khiến hắn gặp không ít rắc rối ngoài ý muốn.

Sống cùng với gia đình hắn còn có nhũ mẫu của hắn, dì Hoa, và con gái nàng, Mộng Liên. Mộng Liên bằng tuổi hắn, là một bé gái đáng yêu, lanh lợi, hoạt bát, người duy nhất hắn cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh.

Hắn vẫn nhớ rất rõ cái ngày mà cả hai vừa tròn hai tuổi, Mộng Liên bỗng dưng chạy loanh quanh khắp nhà, vỗ lên từng món đồ và gọi tên tất cả bọn chúng, sau đó nhảy vào lòng mẹ mình rồi múa may cái miệng nhỏ suốt buổi sáng.

Trong lúc hai mẹ con dì Hoa đang vui vẻ cười đùa với nhau, ông bà nội đột nhiên xuất hiện rồi nhìn chằm chằm vào hắn. Tất nhiên là hắn không hiểu gì cả, cứ im lặng nhìn hai người bằng một con mắt, không cười, cũng chẳng khóc.

Hắn vốn không phải là đứa cháu đáng iu, thích đùa nghịch với ông bà của mình, lại không muốn làm phiền mẹ con dì Hoa, cho nên một lúc sau thì chập chững đi về phòng, đứng soi mình trong gương.

Khoảng thời gian ấy, hắn vẫn chưa làm quen được với cuộc sống mới, thường hay suy tư về chuyện kiếp trước. Hắn cũng không thích việc tự dưng biến thành một đứa trẻ, lại bẩm sinh mù một bên mắt, thành ra hay trốn một mình trong phòng soi gương như thế.

Hắn không biết rằng, ông bà nội vẫn luôn âm thầm quan sát hắn từ phía sau, thấy hết tất cả mọi thứ. Thỉnh thoảng, hai người lại đứng trước mặt hắn, mong chờ hắn nói chuyện, nhưng rốt cuộc chỉ có thể lắc đầu, thở dài, rồi tự nói gì đó với nhau.

Lại qua một thời gian, khi chuyện cũ đã nguôi ngoai, hắn cảm thấy cũng nên tập thích nghi với cuộc sống mới. Nhưng hắn chợt phát hiện ra rằng, mình vẫn chưa biết nói thứ ngôn ngữ của thế giới này.

Ngôn ngữ, hắn không chủ động học, người khác không chủ động dạy, làm sao có thể biết được. Thế là hắn phải tự học, mà người dạy, không ai khác ngoài Mộng Liên, bé gái bằng tuổi hắn.

Sau nhiều nỗ lực, khi bước sang tuổi thứ năm, cuối cùng hắn có thể tạm coi là biết nói, giống như một đứa trẻ hai tuổi. Nhờ vậy, hắn đã hiểu được phần nào những thứ ông bà nội vẫn luôn xì xầm trước mặt mình.

"Đến tuổi này mà thằng bé chỉ nói được một chút xíu như thế, xem ra hết hi vọng thật rồi."

"Tội nghiệp cháu ta, chẳng những thiểu năng mà còn tự kỷ nữa."

"Thôi thì cố gắng bảo hộ cho nó sống một đời vui vẻ vậy."

"Nhưng trông thằng bé có bao giờ vui vẻ đâu."

...

Bởi vì rắc rối này, nên khi hắn bảo rằng muốn học chữ, ai nấy cũng đều hoang mang lo lắng. Sau một cuộc họp gia đình khẩn cấp, cuối cùng mọi người cũng thống nhất với nhau rằng, ông bà nội sẽ dạy chữ cho hắn.

Trong mắt ông bà nội, hắn là một đứa trẻ "đặc biệt", cho nên không thể dạy dỗ theo lẽ thường được. Thế là, chẳng biết hai người bọn họ đào ở đâu ra những cách thức dạy học vô cùng kỳ quái, áp dụng lên người hắn.

Nhưng như thế thì cũng thôi đi, đằng này mỗi người dạy một kiểu trái ngược nhau, lại còn thích lên lớp cùng lúc. Mà ông bà nội hắn vốn khắc khẩu, kết quả là hai người dạy thì ít, cãi nhau thì nhiều, ai cũng cho rằng phương pháp của mình mới là đúng, chẳng ai chịu nhường ai.

Học hành kiểu này, nếu không phải hắn trưởng thành hơn so với vẻ bề ngoài, có lẽ đã không chịu nổi áp lực rồi phát điên, thật sự trở thành một đứa trẻ ngớ ngẩn cũng nên.

Vì vậy, trước một thứ chữ viết vừa mới mẻ vừa phức tạp, hắn học mãi cũng chẳng nhớ bao nhiêu, chỉ đủ để đọc vài cuốn sách. Mà những cuốn sách này, phần lớn cũng là hắn tự mày mò mới đọc được.

Tiếp tục kiểu này không ổn chút nào, thế nên khoảng một tháng trước, hắn đành phải xin ông bà nội cho hắn thôi học. Lúc ấy, hắn thấy hai người như thở phào nhẹ nhõm, ban đêm còn tổ chức tiệc ăn mừng.

Hắn muốn nghỉ ngơi một thời gian, chờ tinh thần thoải mái trở lại sẽ nhờ dì Hoa tìm giúp mình một thầy đồ. Hôm nay, được cha tặng một cuốn sách, hắn liền cảm thấy đã đến lúc tiếp tục việc học hành.

Lý Vũ ngồi trên giường, suy nghĩ một lúc rồi cất cuốn sách vào trong người. Hắn đứng dậy, tiến về khung cửa sổ, đẩy nhẹ hai cánh cửa ra bên ngoài. Nắng sớm không quá chói chang, nhưng đủ để làm đôi chân mày hắn khẽ nhíu lại.

Theo trí nhớ của hắn, hình như năm nào cũng vậy, cứ đến đêm trước sinh nhật là lại đổ mưa rất to, nhưng khi trời sáng thì tạnh hẳn. Mà cũng vào ngày này, cha hắn sẽ biến mất tăm, rất lâu sau đó mới về nhà.

Cha đi đến nơi nào, chỉ có ông bà nội biết, nhưng vị trí cụ thể ở đâu thì chẳng ai hay. Mặc dù tò mò, Lý Vũ cũng chưa từng hỏi về chuyện này. Dù sao hai cha con hắn thường ngày không gần gũi với nhau lắm.

Hắn nhìn vào giữa sân, ở đó có một cây lê đang bung nở những chùm hoa trắng. Trong tàn cây, chiếc tổ chim nhỏ vẫn còn nguyên vẹn sau cơn mưa, đang vang lên tiếng ríu rít của bầy chim non, bám lấy mẹ đòi ăn.

Lý Vũ cảm giác có chút hoài niệm. Kiếp trước, trong sân nhà hắn cũng trồng một cây lê. Mỗi dịp sinh nhật của hắn đến, mẹ lại làm vài cái bánh ngọt, hái vài quả lê, rồi tổ chức một bữa tiệc nhỏ chỉ có hai người.

Những thứ đó không phải to tát gì, nhưng tấm lòng của mẹ khiến hắn vô cùng ấm áp.

Trong lúc Lý Vũ đang mải suy nghĩ, chợt có tiếng gõ cửa truyền tới, cùng với một giọng nói ngây thơ trong trẻo:

"Ca ca, định ngủ đến bao giờ nữa? Mau dậy rửa mặt rồi ăn sáng nào, hôm nay có món bánh ngọt đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro