Chương 14: Gọi ta Lưu sư phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cửa phòng mở ra, bên ngoài xuất hiện một bé gái trông rất đáng yêu. Khuôn mặt mũm mĩm, hai bím tóc lắc lư trên đầu, đôi mắt long lanh to tròn, cùng với cái miệng nhỏ nhắn luôn tươi cười.

"Ca ca, đêm qua mưa lớn mát mẻ, muội cứ tưởng ca ca sẽ ngủ đến tận trưa luôn chứ." Mộng Liên nhìn hắn nói.

"Làm gì có chuyện đó chứ, ta có phải heo đâu."

"A! Ca ca không nói thì muội không biết ca ca giống con gì luôn đó."

Mộng Liên nghiêng đầu, đưa ngón tay chống cằm, chớp chớp mắt rồi xoay người chạy đi.

"Đứng lại! Bà bà cho muội ăn nhầm thuốc hay sao mà dám nói thế hả?"

Lý Vũ khẽ lắc đầu cười cười, chạy theo Mộng Liên, nhưng giả vờ không nhanh bằng. Hắn vốn yêu thích trẻ con, cho nên rất nuông chiều tiểu muội muội này của mình.

"Ca ca đúng là heo thật rồi, muội chậm như vậy mà cũng không đuổi kịp."

"Muội đứng lại, không được chạy!"

Tiếng cười đùa non nớt của hai đứa trẻ cứ thế vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của căn nhà.

Đúng lúc này, phía trước Mộng Liên đột nhiên xuất hiện thân ảnh của một phụ nhân. Nàng tay phải cầm muôi, tay trái chống hông, đôi mắt nghiêm nghị nhìn từ trên xuống.

Bịch!

Mộng Liên đâm sầm vào đùi mẹ, ôm một cái rồi vội vàng lùi lại, ngẩng đầu lên cười hì hì.

Cốp!

Mộng Hoa gõ cái muôi vào giữa trán con gái, quát:

"Đã bảo là không được nghịch ngợm rồi!"

So với hồi mới về Lý gia, Mộng Hoa hiện tại đã thay đổi rất nhiều, không còn là một nữ tử yếu đuối như trước nữa.

Về mặt thể chất, mặc dù không thể tu luyện, nhưng nàng được ăn không ít đan dược bồi bổ cơ thể, lại được Lý bà dạy cho một ít công phu phòng thân, sức khỏe đã hơn xa so với người bình thường.

Về mặt tư tưởng, bởi vì tiếp xúc thường xuyên với Lý bà, Mộng Hoa dần học hỏi được thói quen hỉ nộ vô thường của bà ta. Tất nhiên, tính cách này chỉ thể hiện với người ngoài mà thôi. Đồng thời, nàng cũng tiếp thu trọn vẹn phương pháp dạy con của nhà họ Lý, áp dụng triệt để lên con gái.

"Con gái gì mà chẳng thùy mị, nết na, mới sáng ra đã chạy nhảy, phá phách, bực hết cả mình!" Mộng Hoa xách con gái lên như xách một con mèo nhỏ, vừa gõ gõ cái muôi vừa mắng. Rồi nàng thay đổi ánh mắt nhìn sang Lý Vũ, dịu giọng nói.

"Tiểu Vũ cũng đừng có hùa theo con bé, lớn lên nó cứ như thế thì sao mà lấy chồng được nữa."

"Dạ." Hắn đáp.

"Ngoài ca ca, con sẽ không lấy ai hết." Mộng Liên vội chu lên cái miệng nhỏ.

"Suốt ngày nghịch ngợm, không biết thêu thùa may vá, không biết nấu chỉ biết ăn, con nghĩ Vũ Nhi sẽ thích sao?"

"Ca ca thương con nhất, chắc chắn sẽ đồng ý."

"Còn cố cãi à!" Mộng Hoa gõ lên trán con gái, xoay người đi về phía phòng ăn.

Mộng Liên đưa hai tay ôm đầu, vẻ mặt đầy cam chịu.

Lý Vũ gãi gãi cánh mũi, nở một nụ cười khổ, đi theo sau.

"Hai đứa ăn nhanh để ta còn dọn dẹp." Mộng Hoa thả con gái xuống ghế, bưng ra một đĩa bánh thơm phức đặt ở giữa bàn.

"Hôm nay mẹ có chút việc phải đi ra ngoài, Liên Nhi ở nhà nhớ chơi cùng với ca ca, không được chạy lung tung đâu đấy."

"Con biết rồi." Mộng Liên mặt mày hớn hở reo lên, không giấu được niềm vui khi biết mẹ sẽ vắng nhà. Cô bé nhoài người, chộp lấy vài cái bánh từ trong đĩa rồi chia cho mẹ và ca ca của mình, tỏ ra rất biết điều.

"Dì Hoa này." Lý Vũ cầm lấy cái bánh, chợt lên tiếng.

"Có chuyện gì vậy?"

"Dì tìm giúp con một thầy đồ được không?"

"Hả!" Mộng Liên réo lên. "Sao tự nhiên ca ca lại muốn tìm thầy đồ chứ?"

"Trẻ con thì im lặng để người lớn nói chuyện." Mộng Hoa cốc lên đầu con gái.

Lý Vũ thấy Mộng Liên bị ăn đòn cũng không khuyên can, chỉ ngồi tủm tỉm cười. Nhờ mấy thứ đan dược do bà nội luyện chế, đầu của muội muội rất cứng, có thể cụng vỡ cả đá. Đầu của hắn hình như cũng cứng, chỉ là hắn chưa thử mà thôi.

"Ca ca đâu có lớn hơn con." Mộng Liên nhướng hai mắt, trề ra cái miệng nhỏ. Nhưng rồi cô bé liền cúi mặt xuống, im lặng gặm nhấm miếng bánh trên tay khi bắt gặp cái trừng mắt của mẹ.

Mộng Hoa thu hồi ánh mắt, quay sang Lý Vũ nói:

"Con muốn tìm thầy đồ để làm gì?"

"Tất nhiên là để đi học rồi ạ."

"Đi học ư?" Mộng Hoa nhìn hắn, trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát. "Để dì hỏi bà bà trước đã."

"Không cần đâu ạ." Lý Vũ mỉm cười xoa đầu muội muội, sau đó lấy ra một cuốn sách. "Chuyện này con đã hỏi ý kiến cha rồi, cha không những đồng ý mà còn tặng cho con cuốn sách này nữa."

"Thế à." Mộng Hoa ngạc nhiên nhìn cuốn sách, sau đó khẽ gật đầu. "Vậy để dì vào trong thôn hỏi thử xem sao."

"Dạ, cảm ơn dì." Lý Vũ thở phào một hơi, tiếp tục ăn bánh.

Khi ba người chuẩn bị dùng xong bữa sáng, đột nhiên có tiếng gầm giận dữ vọng lại, oang oang như tiếng chuông đồng.

"Tiểu tử thối tha, mau ra đây cho ta!"

Rất nhanh sau đó, thân ảnh Lý bà xuất hiện ngay trước cửa phòng ăn. Nắng từ sau lưng bà ta chiếu tới, kéo dài cái bóng in lên vách tường. Bà lão quét nhìn một lượt, trong mắt như có ánh lửa lóe lên.

"Bà bà, có chuyện gì vậy?" Mộng Hoa hỏi.

"Tên tiểu tử thối kia có ở đây không?"

"Đại huynh không có đây, từ sáng đến giờ con cũng không gặp." Trông thấy bà lão đang rất tức giận, Mộng Hoa nhẹ giọng hỏi lại lần nữa. "Chuyện gì vậy, bà bà?"

"Các ngươi tự xem đi!" Lý bà ném lên bàn một mảnh giấy, bên trên là vài dòng chữ nghệch ngoạc cẩu thả.

Ba cái đầu chụm chung vào một chỗ rồi lại nhanh chóng lui ra. Mộng Hoa cầm mảnh giấy lên, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Lý Vũ cùng con gái, sau đó kéo tay Lý bà đi ra bên ngoài.

"Bà bà, có chuyện gì vậy?" Mộng Hoa nhỏ giọng, hỏi lại câu hỏi của mình lần thứ ba.

"Con xem..." Lý bà chỉ vào mảnh giấy trong tay Mộng Hoa, nhưng rồi lại đưa tay lên vỗ trán. "Ta quên mất, con không đọc được."

"Bà bà, bọn trẻ nghe thấy bây giờ." Vành tai Mộng Hoa hơi ửng đỏ, hiển nhiên là da mặt nàng cũng khá mỏng khi nhắc đến điều này. Nàng liếc về phía phòng ăn rồi kéo Lý bà đi xa hơn, hỏi lại lần nữa:

"Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì vậy, bà bà?"

"Tên tiểu tử thối kia không biết ăn phải gan rồng ở đâu mà dám bảo ta không được đến làm phiền Vũ Nhi nữa." Lý bà hừ lạnh nói. "Vũ Nhi thích nhất là nghe ta kể chuyện, tiểu tử kia làm cha vô trách nhiệm thì thôi, lại muốn người khác cũng như hắn."

"Mà phải rồi, Vũ Nhi hôm nay không có gì khác thường chứ?"

"Dạ không." Mộng Hoa lắc đầu, nhưng rồi lại gật đầu. "À mà có, Tiểu Vũ bỗng dưng nhờ con tìm thầy đồ, nói là muốn đi học."

"Hả?" Lý bà tròn mắt, hai con ngươi không ngừng đảo qua đảo lại. "Không được, Vũ Nhi là một đứa trẻ chậm nói, đi học bên ngoài chẳng phải làm trò cười cho người khác hay sao. Ta với lão già kia còn dạy không được thằng bé, ai có thể dạy được đây?"

"Bà bà..." Mộng Hoa hơi ấp úng, muốn nói gì đó.

"Hoa Hoa, từ lâu ta đã xem con như người một nhà, có chuyện gì cứ nói, không cần phải khách sáo như thế."

"Dạ, bà bà. Con thấy cho Tiểu Vũ đi học cũng tốt, biết đâu tiếp xúc với nhiều người có thể giúp thằng bé phát triển được một chút đầu óc. Vả lại, Liên Nhi..."

Mộng Hoa không biết chữ, không muốn con gái cũng giống như mình, chỉ là nói thẳng chuyện này ra không tiện lắm, nên mới đánh lời sang Lý Vũ. Mặt khác, nàng cảm thấy hắn không ngốc nghếch như mọi người vẫn nghĩ, cho nên không quá lo lắng.

Lý bà tất nhiên hiểu Mộng Hoa đang nghĩ gì. Ở chung với nhau nhiều năm, bà ta không muốn hai mẹ con nàng chịu thiệt thòi. Mà bà ta thấy nàng cũng có lý, bằng chứng là Lý Vũ bắt đầu biết nói chính là nhờ thường xuyên chơi cùng với muội muội.

"Thôi được, tùy con lo liệu vậy. Mà Liên Nhi cũng tới tuổi đi học rồi, con cho con bé theo cùng để trông chừng Vũ Nhi một thể."

"Dạ, con biết rồi." Mộng Hoa mừng rỡ nói. "Đa tạ bà bà."

Lý bà căn dặn Mộng Hoa thêm một số việc, ghé sang nhìn Lý Vũ một chút trước khi trở về phòng của mình. Mộng Hoa cũng quay lại phòng ăn dọn dẹp lau chùi sạch sẽ, sau đó đeo lên lưng một cái giỏ trúc rời khỏi nhà.

Không còn ai quản, Mộng Liên liền kéo tay Lý Vũ chạy ra khu rừng bên ngoài thôn để chơi. Lúc thì thả diều, khi thì trèo cây, lội suối, bắt cá... hắn không thích những trò trẻ con này lắm, nhưng cũng đi theo để trông chừng muội muội của mình.

Một ngày bình dị cứ thế trôi qua. Tại phía xa chân trời, hoàng hôn dần nguội lại, giấu những tia nắng đi, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống.

Bên ngoài Tiểu Trúc thôn, Mộng Hoa mang theo một giỏ chất đầy dược thảo quay trở về. Nhưng nàng không về thẳng Lý gia mà lại rẽ sang hướng khác, đi vào một con đường ngoằn ngoèo dẫn đến phía tây thôn.

Tại cuối con đường, nàng nhìn thấy một cánh cổng lớn, bên trên có đề bốn chữ "Lưu Sư Học Quán", nhưng tất nhiên nàng không đọc được.

Mặc dù có cổng lớn, chỉ là xung quanh lại không có tường hay hàng rào, đứng qua một bên có thể nhìn phía trong là một khu vườn, phủ kín bởi hàng trăm loại hoa cỏ khác nhau.

Giữa vườn hoa có hai gian nhà, một lớn một nhỏ. Nhìn gian nhà nhỏ đang sáng đèn, Mộng Hoa đập nhẹ chiếc vòng đồng trên cổng, hướng vào trong cất tiếng gọi:

"Lưu tiên sinh có nhà không?"

Chờ một lúc lâu không thấy ai trả lời, Mộng Hoa gọi thêm vài lần nữa, nhưng bên trong vẫn yên tĩnh như trước. Sắc trời đã tối, cơm nước ở nhà chưa có, khiến nàng cảm thấy hơi nôn nóng.

Mộng Hoa nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định đi vào vườn hoa, theo một lối nhỏ phía sau cánh cổng tiến đến gần hai gian nhà, vừa đi vừa gọi:

"Lưu tiên sinh!"

"Lưu tiên sinh có nhà không?"

Lúc này, cánh cửa gian nhà nhỏ mới mở ra, đứng ở đó là một thanh niên trẻ tuổi, dáng người gầy gò thiếu sức sống. Tuy nhiên, mặt mũi hắn khá sáng sủa, ngũ quan hài hòa, một thân áo trắng đơn giản nhưng cũng rất chỉnh tề, tinh tế.

Vừa xuất hiện, thanh niên liền tỏ vẻ không vui nhìn Mộng Hoa, mở miệng cằn nhằn:

"Gọi ta Lưu sư phụ!"

"A! Vâng, Lưu sư phụ." Mộng Hoa chợt dừng bước, không biết vì sao thanh niên lại bày ra bộ mặt khó chịu với mình. Nhưng bà bà đã dặn dò nên nàng cũng không để bụng, nhẹ nhàng nói.

"Tiểu nữ là người của Lý gia ở thôn nam, hôm nay mạo muội đến gặp tiên... sư, Lưu sư phụ, có việc muốn nhờ vả."

"Có chuyện gì sao không đến sớm hơn? Giờ muộn rồi, ta không có thời gian."

"Tiên... sư... Lưu sư phụ, xin thứ lỗi, tiểu nữ có việc phải ra ngoài từ sớm, lúc này vừa mới trở về."

"Thế khi ngươi rảnh rỗi đến tìm là ta cũng phải rảnh rỗi để tiếp à?" Thanh niên trừng mắt nhìn Mộng Hoa, tỏ vẻ mất kiên nhẫn. "Thôi được rồi, có chuyện gì thì nói nhanh lên."

"Vâng, Lưu sư phụ." Mộng Hoa khẽ gật đầu. "Chuyện là, công tử nhà tiểu nữ đến tuổi đi học, muốn tìm thầy giỏi để dạy, mong sư phụ có thể giúp đỡ."

Nhớ lại lời bà bà dặn, Mộng Hoa cố nhấn mạnh chữ "giỏi" trong câu nói của mình. Quả nhiên, sắc mặt thanh niên cũng bớt căng thẳng đi một chút. Hắn nói:

"Học phí mười lượng bạc một tháng, sáng mai đến đây bắt đầu buổi học đầu tiên."

"Hả, Lưu sư phụ có thể..."

"Không!" Thanh niên khoát tay ngắt lời Mộng Hoa. "Muốn học thì đến đây, không thì thôi. Ta còn rất nhiều học trò cần phải dạy, không tiện làm gia sư."

Nói xong, hắn xoay người đi thẳng vào trong nhà rồi đóng sầm cửa lại.

Mộng Hoa cảm thấy vị Lưu sư phụ này hình như đang khó ở trong người, cũng không muốn làm phiền nữa. Nàng theo lối cũ rời khỏi khu vườn, mở cổng bước ra bên ngoài. Nhưng nàng liền quay trở lại, cài then cổng rồi đi vòng qua như ban nãy.

Mộng Hoa liếc nhìn cánh cổng, khu vườn, hai gian nhà, hậm hực rời đi. Bị Lưu sư phụ vô cớ tỏ thái độ, lại bị đòi học phí cao như vậy, khiến nàng cảm thấy vô cùng bực bội.

Ngoài Lưu sư phụ, trong thôn còn có hai vị thầy đồ khác nữa. Tuy nhiên, buổi sáng trước khi rời khỏi thôn, nàng đến hỏi thì cả hai người đều từ chối, khi biết Lý Vũ năm tuổi mới biết nói. Nếu không phải như thế, nàng đã chẳng cần đến đây làm gì.

"Trường hợp của Tiểu Vũ hơi đặc biệt thật, nhưng mười lượng cũng quá mắc rồi. Hừ, nếu không phải bà bà dặn là không được mặc cả... Lưu sư phụ gì chứ, lưu manh thì có."

"Hắt xì!"

Lưu sư phụ cúi gập người, hắt hơi một cái rõ to, khiến cho tóc tai rối xù, hai con mắt cũng long lên sòng sọc. Bên trong gian nhà nhỏ, hắn ngồi khoanh chân trên giường, tay cầm một cuốn sách nhưng không đọc, thỉnh thoảng lại lầm bầm làu bàu:

"Hừ! Ta còn trẻ trung phong độ thế này, gọi là tiên sinh chẳng phải trù ẻo ta chết sớm hay sao."

"Hừ! Đã thế lại còn chửi khéo ta."

"Hừ! Nhưng sao tiểu bà nương kia lại biết được tên của ta nhỉ?"

"Hừ hừ... Hắt xì!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro