Chương 15: Lưu tham

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm vô cùng yên tĩnh trôi qua, Lý Vũ thức dậy sau một giấc ngủ ngon lành, nhíu con mắt nhìn những tia nắng xuyên qua cửa sổ.

Nhớ về tối hôm trước, bà nội hắn lại đến như mọi khi, nhưng không kể chuyện ngay mà hỏi hắn có muốn nghe hay không. Hắn không nói không, mà trả lời rằng bản thân đã lớn và có thể tự mình ngủ.

Mặc dù đã cố nói giảm nói tránh, bà nội hắn vẫn tỏ ra khá buồn rầu. Nhìn bộ dạng tiu nghỉu rời đi của bà, hắn cảm thấy có chút áy náy trong lòng, tiếc là chẳng thể làm gì khác được. Dù sao thì việc này cũng nên kết thúc ở đây.

"Xem ra, phải nhiều ngày nữa cha mới dám về nhà."

Lý Vũ khẽ mỉm cười, đoán được nội dung trong mảnh giấy mà cha để lại cho bà nội. Hắn tiến đến bên cạnh cửa sổ, hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra, cảm giác vô cùng khoan khoái.

Thường ngày, hắn vẫn luôn dậy sớm để thưởng thức cái không khí trong lành này, chờ Mộng Liên đến gọi. Chẳng có lý do gì đặc biệt cho việc này cả, chỉ đơn giản là tiểu muội muội thích như vậy, hắn cũng không nỡ chối từ.

Một lúc lâu, chợt nghe ánh nắng đã bắt đầu gắt gỏng mà Mộng Liên vẫn chưa gõ cửa, Lý Vũ cảm thấy hơi kỳ lạ. Lại chờ thêm một chút nhưng không thấy động tĩnh gì, hắn rời khỏi phòng, đi xem muội muội như thế nào.

Khi còn cách phòng hai mẹ con dì Hoa một đoạn rất xa, Lý Vũ bỗng nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng của Mộng Liên vọng lại, cùng với đó là những âm thanh rầm rầm như đánh trận.

"Con không đi đâu!"

"Cái con nha đầu này! Chán sống hay sao mà dám cãi lời mẹ hả?"

"Con không đi! Có đánh chết con cũng không đi!"

"Không đi cũng phải đi!"

"Phải đi cũng không đi!"

"Đi!"

"Không!"

"Mau bỏ cái giường ra, hỏng là không có gì để nằm đâu đấy!"

"Kệ, ngủ dưới đất mát hơn!"

Nghe tiếng cãi nhau, Lý Vũ có chút suy đoán. Dì Hoa nói đã tìm được thầy đồ cho hắn, và cho cả muội muội nữa, mà hôm nay chính là ngày đầu tiên đi học. Có lẽ vì phản đối việc này nên muội muội mới làm loạn lên như thế.

Hắn tiến đến trước cửa phòng, gõ vài cái rồi chờ đợi. Không lâu sau, dì Hoa xuất hiện, trên tay xách theo Mộng Liên đang cuộn mình như con mèo nhỏ như mọi khi, nhưng lúc này còn ôm thêm một khúc gỗ, nhìn kỹ thì chính là cái chân giường.

"Tiểu Vũ hôm nay dậy sớm thế? Dì đã chuẩn bị xong điểm tâm rồi, mau mau ăn rồi còn đi học." Mộng Hoa nói rồi mang con gái đi về phía phòng ăn.

"Dạ!" Lý Vũ khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn muội muội.

"Hứ!" Mộng Liên không thèm nhìn hắn mà hất cằm sang hướng khác.

Suốt bữa sáng, và cả trên đường đi học, Mộng Liên cũng không nói năng một câu nào. Theo kinh nghiệm của Lý Vũ thì tiểu muội muội có vẻ đang giận dỗi, nhưng hắn không nghĩ ra mình đã làm sai điều gì.

Trong lúc hắn còn đang làm trò để dỗ Mộng Liên, dì Hoa đã đưa bọn hắn đến Lưu Sư Học Quán. Cánh cổng rộng mở, Mộng Hoa liền theo lối đi nhỏ dẫn cả hai tiến vào.

Trong gian nhà lớn, Lưu sư phụ đang nghiêm túc giảng bài, bộ dạng hệt như một vị thầy đồ đáng kính, trái ngược với vẻ cáu kỉnh trước đó Mộng Hoa gặp phải. Phía bên dưới, một đám con nít ngồi ngay ngắn trước chiếc bàn của mình, mắt nhìn vào sách, tai chăm chú lắng nghe.

Trông thấy Mộng Hoa, Lưu sư phụ ngừng giảng, ra hiệu cho bọn học trò tự học rồi bước ra cửa. Hắn đứng trước mặt nàng, dáng thẳng như tùng, một tay cầm sách, một tay giắt sau lưng, hai mắt sáng ngời, miệng cười như gió xuân phơi phới, bộ dạng đầy hào hoa phong nhã.

"Gặp lại cô nương." Lưu sư phụ khẽ gật đầu nói. "Hôm qua tại hạ có chút việc gấp nên cư xử chưa đúng mực, cũng chưa kịp hỏi cao danh quý tánh cô nương, mong cô nương bỏ qua cho."

Hình tượng này, khiến Mộng Hoa tưởng mình đang chìm trong giấc mộng. Tại sao một người lại có thể thay đổi nhanh đến thế? Trong khoảnh khắc, nàng quên hết tất cả những ấn tượng không tốt về Lưu sư phụ.

"Không... không có gì."

Mộng Hoa thất thần, đôi má dâng lên chút ửng hồng. Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có người nhìn nàng như thế, lại còn là một nam nhân nữa. Nàng buông tay thả con gái rơi bịch xuống đất, bấy giờ mới hồi phục lại tinh thần.

"Tiểu nữ Mộng Hoa, đây là Lý công tử, tên là Vũ." Mộng Hoa chỉ về phía Lý Vũ, sau đó nghiêng người xách con gái lên. "Còn đây là con gái tiểu nữ, tên là Mộng Liên. Tiểu Vũ, Liên Nhi, chào Lưu sư phụ đi."

"Chào Lưu sư phụ." Lý Vũ hơi nghiêng người, còn Mộng Liên thì vẫn giữ vẻ mặt cau có của mình.

"Tốt lắm."

Lưu sư phụ mỉm cười nhìn Mộng Liên rồi đưa tay xoa đầu Lý Vũ. Hắn tò mò vén mái tóc che nửa gương mặt của Lý Vũ lên, thấy bên dưới là một tấm bịt mắt, hắn liền thu tay lại, chỉ là nụ cười vẫn giữ nguyên như cũ, vui vẻ nói:

"Mau vào lớp đi, ta đã chuẩn bị chỗ ngồi cho hai đứa rồi đấy."

Lý Vũ "dạ" một tiếng rồi đi vào lớp, thấy hai chiếc bàn trống gần nhau thì lựa chọn một bên ngồi xuống. Lâu rồi mới đi học trở lại, hắn cảm khái nhìn khắp gian phòng, hít thở thật sâu cái không khí vừa lạ vừa quen này.

Mộng Hoa đặt con gái vào chỗ ngồi bên cạnh Lý Vũ, dặn dò vài câu rồi rời đi. Vừa bước ra khỏi cửa liền bắt gặp ánh mắt nụ cười nho nhã của Lưu sư phụ, nàng khẽ cúi đầu, ngượng ngùng nói:

"Làm phiền Lưu sư phụ chiếu cố công tử cùng con gái của tiểu nữ."

"Mộng cô nương yên tâm, ta sẽ gắng hết sức."

"Vậy... vậy... tiểu nữ còn có việc phải làm, không phiền Lưu sư phụ nữa."

Mộng Hoa vội vã bước lên lối nhỏ, băng qua vườn hoa, tiến về phía cánh cổng lớn. Nàng đặt tay lên ngực, không hiểu sao trái tim mình lại trở nên rộn ràng đến vậy.

Hơi thở gấp gáp, đầu óc mông lung, nàng chợt quay đầu lại, đôi mắt dần lấp đầy bởi dáng vẻ thư sinh của thanh niên trong bộ y phục màu trắng, tỏa sáng dưới ánh nắng, lung linh giữa ngàn hoa.

"Lưu... Lưu sư phụ, không cần tiễn đâu ạ." Mộng Hoa tựa một cánh tay vào cổng, giọng nói không giấu nổi vẻ khẩn trương. Trên gương mặt người thanh niên vẫn là nụ cười ấy, nhưng ánh mắt tựa hồ mang theo lưu luyến, không nỡ để nàng rời đi.

"Khụ!" Lưu sư phụ khẽ ho một tiếng, hít sâu một hơi, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng mà lại hướng về một nơi xa xăm, lộ ra góc nghiêng đầy dụ hoặc. "Mộng cô nương, đừng vội đi như thế chứ, chúng ta vẫn còn chuyện để nói mà."

"Hả?" Mộng Hoa giật mình, cảm giác trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. "Chuyện này... chuyện này... quá đường đột rồi. Để tiểu nữ về xin phép lão gia cùng với phu nhân đã."

"Sao lại đường đột?" Lưu sư phụ vẫn cười, nhưng ánh mắt đã đổi sang vẻ nghi hoặc. "Chẳng phải hôm qua cô nương đã đồng ý rồi sao?"

"Hả? Cái gì? Ta... tiểu nữ... đồng ý chuyện gì cơ?"

"Mộng cô nương a..." Lưu sư phụ thở dài, bất đắc dĩ giơ năm ngón tay lên, bắt đầu đếm. "Bàn, sách, bút, mực, những thứ này đều rất tốn kém, mà ta cũng không thể dạy học không công được. Cho nên..."

Đáy lòng Mộng Hoa khẽ đánh bộp một tiếng, đột nhiên bừng tỉnh. Hóa ra, cảm giác hồi hộp từ nãy đến giờ là vì nàng chưa đóng học phí, chứ không phải vì nguyên do nào khác.

"Ồ, ra thế." Mộng Hoa đứng thẳng người lên, giả vờ kéo căng vạt áo, chỉnh đốn lại y phục, sau đó lấy ra mười lượng bạc đưa cho hắn. "Xin lỗi, ta quên mất, của sư phụ đây."

Nàng liếc nhìn Lưu sư phụ. So với hôm qua, tên thanh niên này chẳng những thái độ khác hẳn, mà chuyện tiền bạc cũng vòng vo không dám nói thẳng, cứ như là có hai nhân cách trái ngược nhau vậy.

Lưu sư phụ cầm tiền, không cất vào ngay mà khẽ nâng bàn tay lên. Đôi hàng mi rũ xuống che đi một nửa ánh mắt, gương mặt lộ vẻ suy tư không thể hiểu thấu được, lặng lẽ nhìn Mộng Hoa.

Có kinh nghiệm trước đó, Mộng Hoa không còn xuất hiện những cảm xúc kỳ lạ kia nữa. Nàng bình tĩnh hỏi:

"Có chuyện gì vậy, Lưu sư phụ?"

"Mộng cô nương... cái này... mới một nửa a."

"Khụ." Lưu sư phụ khẽ ho một tiếng, tiếp tục nói. "Thành thật xin lỗi, hôm qua ta nói chưa rõ, mười lượng là tính trên mỗi học trò của ta."

Mộng Hoa cau mày, lấy ra thêm mười lượng bạc.

"Học phí thì đủ rồi, nhưng mà..." Lưu sư phụ cất tiền vào trong túi, trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:

"Lớp học, không chỉ là nơi thu nạp tri thức, bên cạnh đó còn rèn giũa kỷ luật, ý thức cho bọn trẻ. Nếu từ nhỏ không được uốn nắn vào khuôn khổ, quen thuộc với những phép tắc, lớn lên rất dễ sa ngã bởi những thói hư tật xấu. Đến lúc đó, tri thức có nhiều cũng chẳng giúp ích được gì, thậm chí còn gây hại."

"Cô nương nghĩ xem, ta nói có đúng không?"

Mộng Hoa im lặng, khẽ gật đầu.

"Thế nên, ở đây có một bộ nội quy lớp học, chẳng những giúp tăng cao ý thức của bọn trẻ, mà còn tạo điều kiện để cha mẹ quan tâm hơn đến chuyện học hành của con cái." Lưu sư phụ vừa nói vừa lấy một tờ giấy, trải rộng rồi đưa cho Mộng Hoa.

"Đây gọi là giáo dục từ hai phía, song phương cộng hưởng, do ta tự mình sáng tạo ra, từ trước đến nay chưa từng có ai áp dụng. Bộ nội quy này, ta phải thức rất nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ, đắn đo đến từng chi tiết nhỏ nhất mới soạn được, mời cô nương xem."

Mộng Hoa nhận lấy tờ giấy to bằng tờ cáo thị thường dán ngoài chợ, lướt nhìn qua vài lượt. Dưới ánh mắt mong mỏi của Lưu sư phụ, nàng chần chờ một lúc, cuối cùng đành phải thú nhận:

"Ta không biết chữ, lát nữa ta sẽ đem về cho lão gia cùng phu nhân xem sau được không?"

"A! Không vấn đề gì." Lưu sư phụ có chút bất ngờ, không nghĩ Mộng Hoa như vậy mà lại không biết chữ. Nhưng dường như đã gặp trường hợp này không ít lần, hắn rất nhanh liền khôi phục thần thái.

"Tuy nhiên, trong đây có một điều rất quan trọng, nếu cô nương không ngại thì ta có thể đọc giúp cho một lần cũng được."

"Vậy làm phiền Lưu sư phụ." Mộng Hoa nhìn thấy vẻ nghiêm túc của đối phương, liền gật đầu đồng ý.

"Điều thứ tám, học trò phải có mặt ở lớp học trước giờ thìn, không được đến muộn. Nếu vi phạm, nộp phạt một quan tiền."

Mộng Hoa trừng mắt nhìn Lưu sư phụ, giữa hai người chỉ cách nhau một cánh cổng đang rộng mở, nhưng lại có cảm giác như kẻ chân trời, người góc biển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro