Chương 22: Giành chim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mảnh rừng nhỏ bên ngoài Tiểu Trúc thôn, Mộng Liên ngồi vắt vẻo trên một cành cây cao, buông thõng đôi chân trong không khí. Hai bàn chân nàng khẽ đung đưa, làm chiếc váy màu lam nhạt bồng bềnh nhấc lên từng đợt sóng, thỉnh thoảng lộ ra chiếc cổ chân nhỏ nhắn, trắng như mây.

Đôi bàn tay nàng chống ở hai bên, những ngón thon dài nhẹ nhàng bám vào lớp vỏ cây. Dưới làn da tựa như trong suốt, từng vệt gân xanh mơ hồ ẩn hiện, trông như những đường vân tinh tế in trên nền sứ trắng.

Dáng ngồi ưỡn người về phía trước, phối hợp cùng với sợi dây vải quấn ngang hông, khiến cho chiếc eo thon càng thêm phần nổi bật. Mà tại phía trên lẫn phía dưới, hai đường cong mĩ miều cũng vì thế mãnh liệt lộ ra, một bên hứng gió, một bên đón nắng, cực kỳ dụ hoặc.

Dọc theo tấm lưng mềm mại duyên dáng, tóc xanh chảy xuống, dịu dàng tựa dòng suối xô vào ghềnh đá. Trong gió, từng sợi tóc khẽ cuốn lên, đan vào những sợi nắng lấp lánh dệt thành một chiếc khăn kim tuyến, khoác lên đôi vai gầy, nửa che nửa hở cái cổ cao trắng ngần.

Tóc rối bay bay trước mặt, vuốt ve bờ má trắng mịn như trứng gà vừa bóc vỏ, dưới nắng hoàng hôn phảng phất ánh lên chút sắc hồng. Xuyên qua những sợi mi cong dài, nắng rơi trên chiếc mũi tinh xảo như điêu khắc từ bạch ngọc, phản chiếu vào đôi mắt trong veo màu hổ phách.

Nắng sẽ tắt đi, nhưng ánh sáng vĩnh viễn tồn tại trong đôi mắt ấy, đôi mắt đang chăm chú ngắm nhìn hoàng hôn. Mộng Liên vốn chỉ ngồi trên cây để hóng gió, nhưng không ngờ rằng khoảnh khắc mặt trời lặn lại đẹp đến thế.

Dường như vầng mặt trời xa xa cũng đang bất ngờ trước vẻ đẹp của nàng, lưu luyến không muốn ngủ say. Có lẽ vì thế mà từ trên đỉnh núi, một vệt ánh sáng tựa bảy sắc cầu vồng bất ngờ dâng lên, nối liền mặt đất với khung trời, như một dải lụa muốn kéo lấy mặt trời ở lại, níu giữ hoàng hôn.

Hóa ra, tại phương trời phía tây, một đàn chim với bộ lông rực rỡ sắc màu đang chậm rãi bay tới. Chúng dàn trải thành hình cánh cung, sải từng đôi cánh rộng lớn nhẹ nhàng lướt đi trong gió, mang theo phía sau là những sợi lông đuôi dài như đuôi phượng, dập dìu chải vào làn mây.

Nơi đàn chim bay qua, cảm giác có vô số hạt bụi ánh sáng rơi xuống, tưởng chừng hàng ngàn thủy tinh va chạm vào nhau, phát ra khúc nhạc thanh thúy. Mộng Liên tròn xoe mắt, hé mở đôi môi như cánh đào, không khỏi ngẩn ngơ trước cảnh tượng này, cái đầu ngẩng lên mỗi lúc một cao.

Nhưng đột nhiên, một đám lông vũ bỗng tung tóe văng ra, lạc lại ở phía sau, như bị dính chặt vào khoảng không. Đàn chim điên cuồng tứ tán, vẽ nên một đám màu sắc hỗn loạn trên nền trời.

Eng éc, eng éc!

Trong tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, một cái bóng bảy màu ảm đạm rơi xuống, chao đảo xoay tròn, vung vẩy từng sợi lông vũ xen lẫn máu tươi, như đóa hoa lìa cành giữa màn mưa nặng trĩu.

Phía trên cao, một bóng chim vun vút lao theo, muốn cứu lấy đồng loại của mình. Nhưng còn chưa kịp làm gì, nó đã bị một vệt sáng màu xám nhạt đâm xuyên qua đầu. Cái cổ dài lắc lư cuốn ngược, quấn vào đuôi cuộn thành một vòng.

Nhận ra nguy hiểm, những con chim khác không dám lượn lờ chờ đợi nữa, chỉ có thể mặc kệ đồng loại không rõ sống chết, cuống cuồng đập cánh bay đi, tiếng kêu eng éc mỗi lúc một xa.

Trên cành cây, sau một hồi thất thần, Mộng Liên bỗng đứng bật dậy, gương mặt đầy vẻ phẫn nộ. Những con chim kia xinh đẹp như thế, kẻ nào lại nỡ tấn công chúng, thật sự không thể tha thứ được.

Mộng Liên nhìn hướng hai con chim rơi xuống, nhún người nhảy lên, thân hình theo một đường vòng cung rơi trên một cành cây khác. Cành cây uốn cong tạo thành lực đẩy, nàng lại thuận theo đó càng phóng ra xa.

Xuyên qua tầng tầng lá cây rậm rạp, cái bóng màu lam như một con sóc khổng lồ, không ngừng nhấp nhô rồi biến mất. Cứ thế, chuyền qua hơn hai mươi cành cây, Mộng Liên nhìn thấy trước mặt là khoảng đất trống liền đáp xuống, lộn một vòng rồi tiếp tục chạy đi.

Lại thấy có con suối rộng vài trượng chắn ngang, nàng chợt tăng tốc, bàn chân nhỏ nhắn nhưng mang sức bật hơn người, nhảy phốc một cái đã sang bờ bên kia. Lao nhanh thêm một quãng ngắn, nàng nhận ra có ánh lửa lập lòe lóe sáng, lập tức chạy tới gần.

Tại nơi đó, xuất hiện trong mắt Mộng Liên là hai thân ảnh lạ lẫm, không phải người Tiểu Trúc thôn. Bên phải là một đại hán có dáng người vạm vỡ, bên trái là một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi, bộ dạng gầy gò ốm yếu.

Khuôn mặt đại hán trông khá bặm trợn, trên có tóc xoăn buộc lại vẫn rối xù, dưới là râu quai nón mọc lởm chởm, nối liền với nhau thành một vòng tròn. Dưới cặp chân mày sâu róm dựng ngược là hai mắt sáng như đuốc, mũi thì to bè như một cái chuông.

Gã ngồi xổm trước một tảng đá, hai cánh tay thô to đầy cơ bắp chống xuống, không ngừng đẩy tới đẩy lui, đang mài dao. Đằng sau lưng gã còn có một cái nồi lớn cùng vài thứ rau cỏ lạ lùng.

Trái ngược với đại hán, gương mặt thiếu niên tương đối thanh tú, chỉ là nước da trắng nhợt như có bệnh tật tích tụ. Hắn ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên một tảng đá, dưới đôi chân đang khoanh lại lộ ra hai con chim.

Vừa nhìn thấy chim, cùng với hành động của đại hán, Mộng Liên liền biết ý định của hai người này, vội hô lớn một tiếng:

"Dừng tay!"

Đại hán trừng mắt nhìn Mộng Liên, đứng thẳng người lên, thân cao như một con gấu. Chiếc áo gã mặc phanh rộng trước ngực, để lộ ra cơ bắp săn chắc, trên làn da ngăm đen xăm hình một đầu cá sấu hung hăng há miệng, khiến cho gã càng thêm phần dữ tợn.

"Có chuyện gì?" Gã truyền ra giọng nói ồm ồm như tiếng hổ gầm.

"Các ngươi mau thả bọn chúng ra." Mộng Liên không sợ hãi, chỉ vào hai con chim rồi nói.

"Ngươi là ai?" Đại hán thở phì một hơi qua lỗ mũi.

Thiếu niên cũng mở mắt ra nhìn Mộng Liên, có chút thất thần, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại nét mặt, mỉm cười nói:

"Ý cô nương là con chim này sao?"

"Đúng vậy."

"Lý do?"

"Nó không phải chim của ngươi!"

"Ồ, chim trong tay ta, không phải của ta chẳng lẽ lại là của cô nương?" Thiếu niên nhấc đầu con chim lên, lắc lư trước mặt.

"Nó... nó đúng là chim của ta!"

"Chứng minh đi? Nếu ta thấy không đúng thì..." Thiếu niên nắm cổ con chim bằng hai tay, xoắn nhẹ một cái.

"Ta... nó... trên người nó có bảy màu, nên nó là chim của ta!" Mộng Liên sợ thiếu niên làm thật, hốt hoảng nói.

"Ha ha, thất thải linh hạc không bảy màu thì chẳng lẽ một màu." Thiếu niên khẽ bật cười. "Ngay cả chim gì cũng không biết mà lại tự nhận là của mình, cô nương thật hài hước. Nhưng có điều là, ta thích."

"Ngươi thích hay không thích thì liên quan gì đến ta."

"Sao lại không liên quan? Chẳng phải cô nương muốn chim sao? Chỉ cần cô nương chịu đi theo ta, bao nhiêu chim cũng có."

"Tại sao ta phải đi theo ngươi?"

"Cô nương đoán xem."

"Không thèm nói chuyện với ngươi nữa, ta hỏi lại lần cuối, rốt cuộc ngươi có chịu thả chúng ra không?"

"Không thả thì sao?"

"Vậy thì đừng trách ta ác." Mộng Liên bực mình nói.

"Ồ, ta rất thích mấy cô nương độc ác, mau mau ác một chút cho ta xem nào." Thiếu niên vừa nói vừa bóp chặt con chim, khiến cổ nó duỗi thẳng, hai mắt lồi ra, cái miệng há to nhưng không kêu thành tiếng, trông vô cùng tội nghiệp.

"Ngươi..." Thấy thiếu niên kia chẳng những không chịu thả chim mà còn ngược đãi nó ngay trước mặt mình, Mộng Liên thật sự tức giận.

Bàn chân giẫm mạnh làm cho một đám đá sỏi nảy lên, nàng xoay người, tung cước đá một viên đá bay về phía thiếu niên. Đối với nàng mà nói, chuyện này cũng giống như mấy đứa trẻ trong thôn chơi đá cầu mà thôi.

Đá xong viên đá, Mộng Liên bỗng chột dạ, cảm giác mình dùng hơi nhiều sức. Nàng chỉ muốn thiếu niên thả chim mà thôi, lỡ như làm hắn bị thương hoặc mất mạng thì nguy to.

Có điều sự lo lắng của Mộng Liên là không cần thiết, bởi vì thiếu niên vẫn đứng yên tại chỗ cười cợt, còn viên đá kia thì đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn từ khi nào.

"Ồ, chỉ là một thường nhân mà có thể làm được đến mức này, thật kỳ lạ." Thiếu niên nhìn về phía Mộng Liên, lộ vẻ suy nghĩ.

"Thiếu Ưng, nơi này gần với Chân Quang Tự, chúng ta cũng đang đến đó cầu giúp đỡ, đừng quá nặng tay." Đại hán đứng ở một bên, không quan tâm hai đứa trẻ tranh chấp, chỉ nhàn nhạt nói ra một câu.

"Long thúc yên tâm, ta tự có chừng mực."

Nói xong, thiếu niên ánh mắt lóe lên, vung tay ném viên đá ngược lại về phía Mộng Liên. Động tác của hắn khá nhẹ nhàng, nhưng so với Mộng Liên dồn toàn lực trước đó, viên đá bay đi với tốc độ còn nhanh hơn gấp nhiều lần.

Mộng Liên hai mắt mở to, đứng ngây ra tại chỗ. Nàng chưa gặp tình huống này bao giờ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

"Cẩn thận!"

Tuy nhiên, khi viên đá sắp chạm vào người Mộng Liên, một thân ảnh vụt lao tới, ôm nàng đẩy qua một bên. Mùi hương đằng linh thảo thoang thoảng trên bờ vai, mái tóc che nửa gương mặt tuấn lãng, còn có thể là ai khác ngoài Lý Vũ.

"Ca... ca ca." Mộng Liên nằm dưới đất, cảm nhận thân hình ca ca ở trên cơ thể mình, hơi thở khe khẽ lướt qua vành tai, nhịp tim hòa cùng nhịp tim trong lồng ngực. Thình thịch, thình thịch.

Nhưng Mộng Liên còn chưa tận hưởng được khoảnh khắc này quá lâu, hơi thở của Lý Vũ bắt đầu yếu dần, nhịp tim cũng mỗi lúc một mơ hồ.

Nàng chạm vào tay hắn, cảm giác lạnh lẽo khiến nàng giật mình tỉnh lại. Nàng muốn nâng hắn dậy, chỉ là bàn tay vừa đặt ra sau lưng hắn bỗng thấy ươn ướt, đưa lên nhìn thì dính đầy máu tươi.

Phía bên kia, thiếu niên khẽ cau mày. Hắn vốn chỉ định ném viên đá khẽ chạm vào người Mộng Liên thôi, không có ý định làm hại nàng. Hắn cũng đã thấy Lý Vũ từ trước, nhưng không ngờ tên ngốc này lại tự dưng nhảy lên đỡ, thành ra mới trúng vào yếu huyệt, e rằng khó giữ nổi tính mạng.

"Long thúc, chúng ta đi thôi."

Thiếu niên nói rồi xoay người bước đi, không còn hứng thú để trêu đùa Mộng Liên nữa. Dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường, không phải tu sĩ, không có quá nhiều tác dụng đối với hắn.

"Long thúc." Đi được vài bước, thiếu niên bỗng quay đầu nhìn lại.

Đại hán họ Long vẫn đứng yên không nhúc nhích, khí thế dần bốc lên. Đối diện với gã, bên cạnh thiếu nữ đang ngồi ôm ca ca khóc lóc, bất ngờ xuất hiện một bóng người. Toàn thân quần áo màu đen, mang một chiếc mặt nạ quỷ, sát khí không ngừng tỏa ra xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro