Chương 26: Trảo Ngạc Ngư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có thể trước mặt cha mẹ, trước mặt Ngọc Nhi, Lý Đại luôn là một kẻ nhu nhược yếu hèn, nhưng dù sao thì hắn cũng là một đấng nam nhi, cũng muốn có tôn nghiêm cho riêng mình, cũng muốn làm một bậc đại trượng phu. Vì vậy, hắn cần một thứ gì đó để kiêu ngạo với mọi người.

Tốc độ, hắn đã tu luyện đến cực hạn, nói là vô địch trong cùng cảnh giới cũng chẳng sai. Tuy nhiên, đối với hắn, so với bản lĩnh thật sự của hắn, vẫn không phải là thứ đáng để nhắc tới. Mà bản lĩnh thật sự của hắn, chính là trận pháp.

Thuở nhỏ, bởi vì gặp phải một sự cố ngoài ý muốn, Lý Đại luôn cảm thấy sợ hãi sấm chớp. Về sau, nỗi sợ này cũng là nguyên nhân khiến hắn độ kiếp thất bại, may mắn mới giữ lại được cái mạng.

Kể từ đó, nỗi ám ảnh sấm chớp càng khắc vào tận sâu trong linh hồn Lý Đại, thậm chí buộc hắn phải tán đi một phần tu vi bản thân, vĩnh viễn không dám tăng lên một lần nữa.

Nhưng may thay, thiên phú về trận pháp của hắn còn mạnh hơn thiên phú tu luyện gấp bội phần. Mà tu vi ngừng lại, cũng giúp hắn tạm quên đi việc phải đề thăng cảnh giới cho kịp bước chân của Ngọc Nhi.

Nhờ vậy, hắn càng có thời gian để đắm chìm vào trận pháp, mày mò ra nhiều thứ tiền nhân chưa từng nghĩ tới, hậu nhân chưa chắc làm được.

Với khả năng trận pháp của mình, nếu đặt Lý Đại trong một môn phái bất kỳ, chắc chắn hắn sẽ ngồi ở vị trí người người đều kính ngưỡng, chứ không phải làm công việc rót nước pha trà mỗi ngày.

Lý Đại tất nhiên cũng biết rõ điều này, nhưng hắn càng yêu thích cuộc sống của mình. Trước kia là vì Ngọc Nhi, còn bây giờ là vì Lý Vũ. Nhưng hôm nay, có kẻ dám đến gây thương tích cho con trai hắn, làm sao hắn có thể bỏ qua.

Bất kể kẻ đó là ai, chỉ cần nằm trong khả năng, hắn nhất định bắt kẻ đó phải trả giá.

Lúc này, không chờ cho Long Ngạc kịp thắc mắc điều gì, cũng không chờ đối phương có bất kỳ phản ứng nào, Lý Đại uốn cong năm ngón tay thành trảo, lật ngược rồi khom người chụp xuống, trong đầu chợt niệm:

"Thất Tinh Khốn Long Trận, khởi."

Xung quanh Long Ngạc, dưới mặt đất, giữa không trung, thậm chí trên nền trời, vô số điểm sáng màu lam nhạt bất ngờ lóe lên, tựa như muôn vàn tinh tú đồng thời lấp lánh, lung linh huyền ảo chiếu rọi cả một vùng.

Nhìn kỹ, cứ mỗi bảy điểm sáng sẽ kết nối với nhau thành một bộ thất tinh đồ, mà mỗi thất tinh đồ nhỏ lại là một tinh tử của thất tinh đồ lớn hơn, cứ thế trùng trùng điệp điệp, nhiều tới hơn hai ngàn tinh điểm.

Hàng ngàn điểm sáng bao vây Long Ngạc, sau khi xuất hiện lại không ngừng chuyển động, đổi chỗ cho nhau theo một quy luật vô cùng phức tạp rắc rối, khiến trong đầu càng có cảm giác liên miên bất tận.

Nếu cho Lý Đại thêm chút thời gian, hắn thậm chí có thể gia tăng trận pháp này lên một cấp nữa, mà đó vẫn chưa phải là cực hạn của hắn. Nhưng hắn không cần phải làm vậy, để đối phó với Long Ngạc, như hiện tại là quá đủ.

"Trận pháp!" Hai con ngươi Long Ngạc chợt co rút lại, miệng khẽ kinh hô.

Không chờ gã kịp thở ra một hơi tiếp theo, "bụp" một tiếng, tựa như tắt đèn, toàn bộ không gian bỗng trở nên tối đen như mực. Không chỉ tầm nhìn, ngay cả thần thức tản ra cũng vô dụng, chẳng có chút phản hồi.

Vô cùng yên tĩnh, vô cùng tịch mịch. Cảm giác cứ như rơi vào một vùng tinh không rộng lớn vô ngần, nơi mà âm thanh không có cách nào truyền đi, kể cả tiếng hô hấp của bản thân.

Long Ngạc đảo mắt nhìn khắp nơi, bàn chân giẫm giẫm, nhưng bên dưới chẳng có điểm tựa. Mặt đất đã thật sự biến mất, thân thể gã cũng mơ hồ tự chuyển động, như đang trôi nổi trong lòng nước.

"Tại sao lại có trận pháp ở chỗ này?" Long Ngạc thầm nghĩ, vẻ nghi hoặc trên gương mặt càng lúc càng đậm. "Lẽ nào đã được chuẩn bị sẵn?"

Nếu đúng như thế, vậy thì kẻ mang mặt nạ kia chính là kẻ thù của Bích Linh Môn, nắm được lộ trình của gã nên đến đây từ trước để mai phục. Thế nhưng, dẫu cho kiến thức thô thiển, gã vẫn biết rằng mỗi trận pháp được tạo thành đều cần phải có trận khí.

Mà mặt đất nơi gã vừa đứng trước đó đã bị xới tung lên, sâu đến chục thước, những trận khí đặt sẵn bên dưới muốn không bị tổn hại đã khó, huống hồ vị trí làm sao còn không thay đổi?

Đến đây, Long Ngạc lại trở về với câu hỏi ban đầu: "vậy rốt cuộc thì trận pháp này từ đâu mà có?", hoàn thành một vòng luẩn quẩn. Nhưng dù có vắt hết óc để suy nghĩ, gã cũng chẳng thể nào tìm ra câu trả lời.

"Long thúc cứu ta á..."

Đúng lúc này, bỗng có tiếng kêu thất thanh của thiếu niên từ đâu truyền tới. Thanh âm tưởng như rất gần, nhưng cũng giống như rất xa, không phải nghe được bằng tai, mà trực tiếp vang lên ở trong đầu.

"Tiểu Ưng!" Long Ngạc há miệng hô lên. "Dừng tay, không được làm hại hắn."

Tiếng hô này, bởi vì đặc thù của trận pháp, chính gã cũng không nghe được, nhưng ở bên ngoài thì lại nghe rất rõ.

"Cái gì tiểu ưng với chẳng tiểu cẩu, rơi vào tay Đại lão gia thì đều biến thành giun đất hết, chỉ cần ta lắc cổ tay vài cái thì đừng mong có thể ngóc đầu dậy." Giọng nói của Lý Đại xen lẫn tiếng vả mặt bành bạch, bôm bốp vang lên.

"Tên khốn vô sỉ hèn hạ, mau dừng tay!" Thấy Lý Đại trả lời, Long Ngạc biết hắn có thể nghe được mình, liền chửi bới.

Mà thanh âm rên rỉ của thiếu niên vẫn đang quanh quẩn liên hồi, khiến gã vừa giận dữ vừa lo lắng, quyền cước bắt đầu đấm đá loạn xạ. Gã hi vọng có thể dùng sức mạnh để phá trận thoát khốn, nhưng hiển nhiên là không mang lại tác dụng gì.

"Ta vô sỉ hèn hạ chỗ nào?" Lý Đại ngồi trên ngực thiếu niên, vừa tát chan chát vừa hướng về phía trận pháp cười gằn.

"Ngươi đánh không lại ta, liền dùng trận pháp bẩn thỉu này giữ chân ta, bản thân thì đi bắt nạt kẻ yếu hơn mình, chẳng phải vô sỉ hèn hạ thì là gì, những lời trước đó của ngươi cũng bị chó tha đi rồi hay sao."

"Ha ha, ngươi là thứ tay chân thô thiển, còn ta thông minh hơn người, ngươi dùng quyền cước, còn ta dùng cái đầu, mỗi người đều lấy điểm mạnh của mình để sử dụng, chẳng có gì là vô sỉ hèn hạ cả, trách là trách ngươi thua ta một cái đầu mà thôi." Lý Đại cười to.

"Còn thằng nhóc này, vừa nãy bắt nạt người khác, bây giờ coi như là bị trừng phạt mà thôi."

"Á á, đau quá, Long thúc cứu ta." Thiếu niên lại kêu gào thảm thiết, nhưng hai mắt chứa đầy vẻ oán độc.

Thân làm thiếu chủ Bích Linh Môn, trước giờ chưa ai dám nói nặng với hắn nửa câu, vậy mà hôm nay chẳng những bị phong bế tu vi lẫn huyệt đạo không thể nhúc nhích, lại còn bị ngồi lên người, bị vả gãy vài cái răng, thật sự quá mất thể diện, khó có thể chấp nhận được.

Thế là trong lúc kêu gào, thiếu niên nhân lúc Lý Đại không để ý, liền đẩy mấy cái răng gãy dính máu lẫn đờm lên cửa miệng, gồng một hơi phun hết ra. Ở khoảng cách gần như vậy, cộng với công phu Thiên Ưng Tiêm Khiếu vừa luyện thành, chắc chắn đối phương sẽ không kịp né tránh.

Đằng nào cũng bị vả mặt, có thể khiến thứ mắc dịch kia dính bẩn cũng coi như sảng khoái, cùng lắm là ăn thêm vài cú vả thôi. Tuy nhiên, điều đó chỉ nằm trong trí tưởng tượng non nớt của thiếu niên, còn thực tế thì ngay khi hắn vừa phun ra, Lý Đại liền nghiêng người né được hết thảy.

"Dám đánh lén ta." Lý Đại liếc nhìn thiếu niên, nở nụ cười dữ tợn. Hắn tháo ra một chiếc giày, đập bem bép lên mặt thiếu niên, sau đó nhét luôn vào cái miệng đã chẳng còn mấy cái răng ấy.

Thiếu niên mặt sưng như một cái tổ mối, cơ miệng gần như không còn cử động nổi, muốn nhè chiếc giày thối tha ra ngoài cũng không được. Hắn chỉ có thể kêu rên từng tiếng "ưm ưm" trong cổ họng, mở to cặp mắt đầy kinh hãi nhìn Lý Đại, liên tục lắc đầu.

"Thằng nhãi, tưởng mỗi mình ngươi biết nhổ nước bọt à?" Lý Đại cười khà khà, đứng dạng hai chân bên cạnh thiếu niên. "Phụt" một tiếng, thiếu niên nhắm nghiền hai mắt, không dám mở ra.

Trong khi đó, Long Ngạc bị vây khốn bởi trận pháp, không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài. Gã chỉ có thể dựa vào âm thanh mà phán đoán tình hình, mà rõ ràng là tình hình của thiếu niên càng lúc càng không ổn.

"Tiểu Ưng, ngươi sao rồi?"

Thiếu niên nghe thấy tiếng gọi, nhưng không cách nào trả lời ngoài việc phát ra tiếng "ưm ưm".

Không thấy thiếu niên đáp lại, Long Ngạc trong lòng càng lo lắng, càng muốn nhanh chóng thoát ra khỏi trận pháp này, vừa chửi bới vừa điên cuồng công phá bốn phương tám hướng.

"Tên khốn kiếp, mau thả ta ra!"

"Tên khốn kiếp, nếu Tiểu Ưng có mệnh hệ gì, dù ngươi trốn đến chân trời góc biển ta cũng không tha cho ngươi."

"Tên khốn kiếp vô sỉ hèn hạ."

"Tên khốn kiếp, thằng chết bằm..."

Công phu miệng lưỡi của Long Ngạc không giỏi, công phu chửi lộn cũng kém, chẳng biết chửi gì khác ngoài mấy chữ "tên khốn kiếp". Lý Đại thấy chửi nhau như thế khá chán, cũng lười lên tiếng, nhưng điều này lại càng khiến Long Ngạc khó chịu nhiều hơn.

Quyền đấm ra mỗi lúc một nhanh, cước đá ra mỗi lúc một mạnh, chỉ là toàn bộ đều đánh vào khoảng không. Mặt khác, bởi vì xung quanh không có điểm tựa, khiến Long Ngạc trông chẳng khác gì một người sắp chết đuối đang cố vùng vẫy.

Được một lúc, gã bắt đầu thấy hơi mệt, buông thõng tứ chi thở hồng hộc. Nhưng gã vốn có thể chất hơn người, công pháp tu luyện cũng thiên về lực lượng, bình thường mới vài trăm quyền thì không thể nào mất sức đến như vậy.

Một hơi thở dốc, khiến Long Ngạc có thời gian để suy nghĩ đến vấn đề này. Gã khép hờ hai mắt, điều chỉnh khí tức của mình, sau đó hai mắt đột ngột mở choàng ra, nét mặt kinh nghi.

Long Ngạc vốn cho rằng trận pháp này chỉ dùng để vây khốn, cô lập hết thảy cảm nhận lẫn thần thức của gã với bên ngoài mà thôi. Nhưng bây giờ, gã mới chợt nhận ra nơi đây đã hoàn toàn không có chút linh khí nào, mà linh lực trong người cũng đang âm thầm bị lấy đi.

"Con mẹ nó, tên khốn kiếp, khốn nạn!" Long Ngạc nghiến răng ken két. Gã không biết trận pháp này sẽ tồn tại đến bao giờ, nhưng nếu đủ lâu, gã có thể sẽ bị hút thành một cái thây khô cũng chưa biết chừng.

Tuy nhiên, ngay khi Long Ngạc vừa nghĩ rằng mình sẽ bị hút khô, không gian xung quanh gã bỗng ầm ầm chấn động như muốn nói rằng: trận pháp này, còn có tính năng công kích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro