Chương 35: Món quà của ông nội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mười lăm năm chớp mắt trôi qua, tựa như một giấc mộng, khiến lòng người khắc khoải bồi hồi.

Dưới mái đình nhỏ, Lý Vũ ngồi trên lan can, lưng tựa vào một cây cột, lặng lẽ nhìn vầng trăng đang trôi mãi về phương tây.

Trong bữa tiệc mừng sinh thần vừa kết thúc không lâu, Tiêu dược sư gắp cho hắn một cái bánh giầy với một miếng bánh chưng rồi nói:

"Nếu bánh giầy tượng trưng cho trời, bánh chưng tượng trưng cho đất, thế thì ta chúc Tiểu Vũ sau này cũng có phúc lớn như trời đất vậy."

Những người khác nghe thấy có lý cũng làm theo, thế là một mình hắn phải ăn bảy cái bánh giầy với gần hết một cái bánh chưng, qua hai canh giờ vẫn còn thấy chướng bụng, không ngủ được đành phải đi dạo cho tiêu bớt rồi dừng lại đây hóng gió.

Lý Vũ nâng bàn tay phải lên, ướm vào vành trăng. Hôm qua mưa nhiều là thế, vậy mà đêm nay lại chẳng có chút gợn mây nào. Nhưng hắn thích sự yên bình này, một mình giữa không gian tĩnh lặng, lắng nghe từng suy nghĩ bản thân.

Cuộc sống hiện tại, hắn không phải bon chen tranh chấp, toàn tâm toàn ý nghiên cứu y thuật, chữa bệnh cứu người, có thể coi là quá hoàn hảo rồi. Tuy nhiên, hắn vẫn luôn cảm giác có một khoảng trống lớn ở trong lòng.

"Mẹ..." Hắn khẽ gọi, muốn nói nhưng không biết nói gì, chỉ tưởng tượng giữa vầng trăng kia, có một khuôn mặt đang nở nụ cười hiền từ với mình.

Lý Vũ chưa từng nhìn thấy người mẹ của kiếp này, không biết diện mạo bà ra sao, cũng chưa có ai kể với hắn bà là người như thế nào, đã đi đâu về đâu, cho nên trong đầu hắn chỉ có hình ảnh của người mẹ từ kiếp trước.

Trong thâm tâm, Lý Vũ thật sự rất muốn gặp người mẹ thứ hai của mình. Kiếp trước, hắn đã không thể báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ, chẳng lẽ kiếp này cũng không được sao? Nhưng hắn đâu biết rằng, người sinh ra hắn đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.

Chợt giữa bầu trời, dưới ánh sáng của vầng trăng, một bóng đen nhỏ xíu vụt lướt qua. Tuy ở rất xa, nhưng nhìn hình dáng Lý Vũ cũng có thể đoán được chính là cha mình.

Lý Đại rời khỏi nhà từ đêm hôm trước, nếu không phải vì bữa tiệc ban nãy thì đã chẳng về, chắc bây giờ lại đi đến nơi nào đó rồi. Mỗi năm ngày sinh nhật, hắn lại thấy cảnh này, dù không phải người có tính tò mò cao nhưng cũng khó tránh được ý nghĩ muốn biết y đi đâu.

Từ phía trên cao, Lý Đại cũng nhìn thấy Lý Vũ, chợt cất tiếng thở dài trôi xuôi theo gió rồi vụt lao nhanh. Không ít lần y định đưa con trai đi gặp mẹ nó, nhưng chẳng hiểu sao cứ trì hoãn mãi không thực hiện. Có lẽ y muốn ở một mình cùng với thê tử, hoặc có lẽ vì lý do nào khác.

Lại qua một lúc, cảm giác bụng đã dễ chịu hơn, Lý Vũ đứng dậy đi về phòng của mình. Đến nơi, hắn ngạc nhiên khi trong phòng sáng đèn, bước vào thì thấy Mộng Liên đang ngả người lên bàn ngủ gật.

Nàng muốn nhìn xem Lý Vũ được tặng những món quà gì, nhưng hắn lại đi ra ngoài mất, thế là ngồi chờ rồi thiếp đi lúc nào không hay. Hắn bước đến gần, mỉm cười lấy khăn tay lau khóe miệng cho nàng rồi nhẹ nhàng bế lên.

"Ca ca đấy ư?" Mộng Liên lim dim mở hai mắt, mơ mơ màng màng hỏi.

"Ừ, là ta đây."

Đôi hàng mi chớp chớp, nàng giương mắt nhìn gương mặt tuấn tú từ phía dưới rồi bẽn lẽn rúc đầu vào ngực hắn, khẽ trách móc: "Ca ca xấu lắm, chúng ta còn chưa thành thân."

"Hả, gì cơ?" Lý Vũ giật mình, chợt hiểu ra liền nghiêng người đặt hai chân nàng xuống đất. "Ta thấy muội ngủ quên ở phòng ta nên định bế muội về phòng muội đấy chứ. Là muội tự đi qua đây mà."

Mộng Liên nghe hắn nói thì sực tỉnh, cũng nhớ là đúng như vậy, đôi má hồng đỏ lên như gấc. Nàng giả vờ chỉnh sửa tóc tai y phục, bỗng nhìn về phía mấy chiếc hộp gấm trên bàn, bèn chạy tới đó rồi đánh trống lảng:

"Ca ca được mọi người tặng quà gì vậy, cho muội xem với được không?"

"Được, vậy cùng xem nào." Tuy đã đêm muộn, nhưng thấy Mộng Liên mất công chờ đợi lâu như vậy, Lý Vũ cũng không nỡ chối từ.

Hắn vừa gật đầu thì Mộng Liên đã nhanh tay với lấy chiếc hộp to nhất, vỗ bộp bộp vài cái. Chiếc hộp khá nặng, có tiếng lạch cạch phát ra từ bên trong, hắn nhớ đây là do cha tặng cho mình, liền ngồi xuống cùng nàng mở ra xem.

Bên trong hộp đựng toàn là tinh thạch, phân nửa đã được khắc phù văn, có thể dùng để bố trí trận pháp cấp hai. Mộng Liên nhìn những viên đá đủ sắc màu, có viên tròn như hòn bi, có viên méo như củ ấu, tuy không biết tác dụng là gì nhưng tỏ ra khá thích thú.

"Ca ca mỗi lần về muộn vẫn hay bị mấy con chó của Khuyên đại thúc sủa, mang theo thứ này để chọi chúng thì còn gì bằng." Nàng nói đùa cho vui chứ cũng không có ác ý, vơ một nắm đá nhét vào túi cho hắn, nào ngờ bị cạnh sắc của một viên đá cứa trúng đầu ngón tay, máu tươi cứ thế chảy ra.

Da dẻ Mộng Liên nhìn bề ngoài thì mịn màng, nhưng thực chất còn dày hơn cả da trâu, nàng đâu nghĩ mình dễ bị đứt tay như thế, lúc này không khỏi giật mình, la "ối" một tiếng.

Lý Vũ biết một số viên tinh thạch có cạnh rất sắc, tuy nhiên bây giờ đã không kịp nhắc nhở nữa rồi. Cũng may chỉ là vết thương nhỏ, Mộng Liên nhanh nhảu chộp luôn chiếc khăn trên bàn bịt vào đầu ngón tay.

"Ấy, đừng làm thế!" Hắn vừa nói vừa lấy băng vải với thuốc ra.

Mộng Liên không biết là dù vết thương nặng hay nhẹ, Lý Vũ cũng không bao giờ chữa trị một cách qua loa. Nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, chăm chú nhìn hắn nắm tay mình, cẩn thận bôi thuốc rồi băng bó, trái tim nhỏ đập rộn ràng.

"Xong rồi." Lý Vũ ngẩng đầu lên nói.

Mộng Liên đang mải mê ngắm nhìn hắn, đột nhiên bị bắt gặp liền vội quay mặt đi. Ánh mắt hướng về phía chiếc khăn ở trên bàn, nàng cầm lên xem, bỗng kêu "a" một tiếng.

"Có chuyện gì vậy?"

"Chiếc khăn... khăn tay muội tặng ca ca." Mộng Liên mặt mày nhăn nhó, miệng méo xệch như sắp khóc.

Hóa ra ban nãy khi bước vào phòng, Lý Vũ thấy Mộng Liên lớn rồi mà vẫn chưa bỏ được tật chảy nước miếng khi ngủ, liền lấy từ trong người ra chiếc khăn nàng tặng để lau rồi đặt luôn trên bàn.

Sau đó nàng ta sơ ý bị đứt tay, lại lấy khăn để cầm máu, thế là giữa khoảng trắng tinh khôi của chiếc khăn xuất hiện một vết máu đỏ chót. Nàng tốn biết bao công sức mới làm ra được thứ này, giờ nghĩ nó đã dính máu thì không còn đẹp, ca ca sẽ không thích nữa, trong lòng tất nhiên buồn phiền.

"Không sao, chiếc khăn này vẫn rất đẹp, ta vẫn thích mà."

Thiếu nữ ở tuổi Mộng Liên tính khí thường bất ổn, Lý Vũ chẳng biết nàng bị làm sao, đoán bừa rồi nói một câu thế mà lại trúng. Mộng Liên nghe xong thoáng nở nụ cười, nhưng nét mặt lập tức xụ xuống.

"Ca ca chỉ nói để an ủi muội thôi đúng không?"

"Ta nói thật mà, trước giờ ta có nói dối muội lần nào đâu."

"Sao lại không có..." Mộng Liên phản đối, nhớ là hắn đã từng nói dối nhưng lại chẳng nhớ là khi nào, chuyện gì, bèn nói: "Không được, chiếc khăn này bẩn rồi, để muội làm chiếc khăn khác cho ca ca mới được."

Lý Vũ nghe thấy nàng cương quyết như thế không khỏi giật mình nghĩ đến Tiểu Thất, nếu bị vặt thêm một mớ lông nữa chắc con chim sẽ trầm cảm đến chết mất.

Hắn hiểu rõ tính nết Mộng Liên, biết dẫu có khuyên hết mức thì nàng cùng lắm ậm ừ cho qua rồi cũng lén lút làm theo ý mình mà thôi. Chỉ còn cách là làm nàng tạm quên chuyện này, chờ vài ngày nữa Tiểu Thất hoàn toàn khỏe mạnh sẽ thả đi.

"Còn mấy hộp quà nữa, chúng ta xem tiếp thôi." Hắn cất khăn tay vào trong ngực áo, nói rồi mở từng chiếc hộp còn lại ra xem.

Lý lão tặng cho hắn một tấm nội giáp màu đen, Lý bà tặng một bộ kim châm cứu trong suốt như thủy tinh, Tiêu dược sư tặng cuốn dược điển ghi lại kinh nghiệm mấy chục năm hành nghề của bản thân, còn Mộng Hoa thì tặng một bộ trường bào màu trắng tự may.

Tuy giá trị từng món đồ khác nhau nhưng tấm lòng của mỗi người không hề nhỏ, Lý Vũ đều rất cảm kích.

Mộng Liên thoạt tiên vẫn còn nghĩ về chiếc khăn, nhưng khi mở tới hộp quà cuối cùng thì cũng quên bén đi. Nàng giơ cao chiếc áo mỏng của Lý lão trước mặt, liếc nhìn Lý Vũ, chợt nảy ra một ý định trong đầu, hé miệng cười tươi như hoa.

"Ca ca, mau mặc thứ này vào thử đi."

"Bây giờ muộn rồi, hay là để mai..."

"Mai mốt gì, mất có bao nhiêu thời gian đâu. Nào, mau mặc vào đi. Nhanh đi. Nhanh... đi mà."

Mộng Liên nài nỉ một hồi, Lý Vũ đành chấp nhận. Tấm nội giáp này cũng giống như áo lót, vì vậy phải cởi áo ngoài ra mới mặc được. Mộng Liên thấy hắn cứ từ tốn chậm rãi không khỏi sốt ruột, liền phụ giúp một tay.

Nàng nhìn lén cơ thể hắn biết bao nhiêu lần rồi, lúc này sắp được chạm vào nữa thì càng hưng phấn, toàn thân chợt nóng ran. Đôi tay nàng thoăn thoắt đưa lên đưa xuống, kéo tới kéo lui, chẳng mấy chốc đã thoát hết y phục trên người hắn, chỉ còn lại chiếc quần dài.

"Ơ!" Mộng Liên tròn xoe mắt, ngơ ngác nhìn tấm lưng trắng trẻo, không quá gầy mà cũng chẳng hề lực lưỡng. "Sao lại không giống?"

Nàng đâu biết rằng, những gì mình vẫn nhìn thấy qua cái lỗ nhỏ trên vách đều là ảo giác, lấy từ trong trí nhớ của nàng ghép lại với nhau. Mặt thì đúng là của Lý Vũ, nhưng phần lưng là của mấy đại hán cởi trần đi làm đồng, còn dưới nữa là của mấy thằng nhóc hay cởi truồng tắm mưa.

"Cái gì không giống cơ?" Lý Vũ quay lại hỏi.

"Không... không vừa." Mộng Liên ướm tấm nội giáp vào người hắn rồi nói. "Hình như hơi rộng thì phải."

"Ừ, ta cũng thấy thế." Lý Vũ đáp, nhận lấy chiếc áo từ tay Mộng Liên rồi tròng cổ áo qua đầu, luồn tay qua hai ống tay áo.

Chiếc áo ban đầu bị co kéo nên dãn ra, rộng thùng thình như một cái bao bố, nhưng ngay sau đó liền thắt chặt lại, bó sát vào người hắn như một tấm lưới với những lỗ nhỏ li ti.

Lý Vũ mặc áo xong thì đến trước gương để soi, vừa nhìn thấy liền không nhịn được bật cười thành tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro