Chương 38: Vết nứt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước kia, Lý Vũ vốn không thích việc Lưu sư phụ lúc nào cũng tìm cách moi tiền của học trò, dù cuộc sống của hắn không phải lo lắng vấn đề tiền bạc. Nhưng bây giờ, hắn đã có cái nhìn khác về vị thầy đồ này, trong lòng thầm nảy sinh ý kính phục.

Hắn lẫn Nhược Hà đều không mang theo bao nhiêu ngân lượng, nhưng Mộng Liên mỗi ngày đi chợ đều mua sắm đủ thứ, thường được bà bà cho rất nhiều, lúc này liền bảo nàng lấy hết ra.

Lý Vũ thấy Nhược Hà nét mặt không được tự nhiên, bèn gom hết của cả ba người vào chung một chỗ rồi đem lên. Chỉ là không hiểu sao, hắn vẫn thấy nàng cứ ngẩn ngơ suy tư điều gì đó, hai hàng chân mày cứ chau lại.

Đến giữa giờ thân, việc vận động quyên góp cũng kết thúc, hòm công đức, vàng bạc châu báu cùng các loại vật phẩm có giá trị, đều được nam tử họ Phàn cất vào từng chiếc rương lớn rồi khóa lại kỹ lưỡng, sai người mang vào trong gian nhà nhỏ của Lưu sư phụ.

Nhiều năm mới có dịp gặp gỡ thế này, cũng không ai vội rời đi. Người có họ hàng trong thôn thì không cần phải lo lắng chỗ ngủ, còn mời bằng hữu mới quen đến ở cùng, những người không thích phiền hà thì sai gia nhân dựng lều vải ngay gần đó để qua đêm, sáng hôm sau sẽ về.

Tiệc trà tiếp tục, Lý Vũ vốn không thích tiệc tùng, chỉ là bầu không khí nơi đây khác với những bữa tiệc rượu hắn từng thấy, cũng ham vui muốn nán lại một chút. So với ở nhà, trà của Lưu sư phụ không ngon bằng, nhưng vị cũng rất được.

Lúc này, chợt có người nổi hứng cất cao giọng, hát bài phú do chính mình sáng tác. Cách vài cái bàn, một người khác cũng lấy đàn ra phụ họa. Cả hai vốn chẳng quen biết, nhưng một đàn một hát kết hợp lại cứ như đã luyện tập cùng nhau rất nhiều lần.

Đàn hát xong, cả hai cùng cười vang, đứng lên ôm quyền chào hỏi. Người đánh đàn, tên Kim Chi Lãng, rót chén trà đi đến chỗ người hát, tên Giả Tuần Phong. Bộ đôi Phong Lãng này rất hợp ý, vừa mới chuyện trò dăm ba câu mà đã giống như quen biết nhau từ rất lâu.

Sau đó, những người khác cứ thế đem sở trường ra biểu diễn góp vui, cầm, kì, thi, họa, môn nào cũng có, không khí nhất thời sôi nổi lên. Mấy người ngồi chung bàn với Lý Vũ đều đi loanh quanh để học hỏi tài nghệ của các bậc tiền bối, lúc này chỉ còn lại hắn cùng với Mộng Liên, Nhược Hà.

Chợt có một thanh niên khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, dáng người dong dỏng cao, gương mặt chữ điền, mày rậm mắt sáng, ăn vận như một thư sinh, tiến đến gần rồi nói:

"Xin hỏi vị huynh đệ đây có phải họ Lý, đệ tử của Tiêu dược sư, được mọi người trong thôn gọi là tiểu thần y, chuyên trị các chứng bệnh nan y đúng không?"

"Tiểu đệ họ Lý, tên có một chữ Vũ." Lý Vũ đứng dậy, lễ phép đáp. "Còn ba tiếng tiểu thần y thật sự không dám nhận."

"Ha ha, Lý sư đệ khiêm tốn rồi." Thanh niên thay đổi cách xưng hô rồi tự giới thiệu: "Ta tên Giang Thiếu Hào, học trò lứa đầu tiên của Lưu sư phụ, mười năm trước theo chân biểu huynh đến Khanh Hoa thành làm nghề bảo tiêu, nay mới có dịp về lại chốn cũ."

"Lý sư đệ không biết ta, nhưng ta thì biết Lý sư đệ. Phụ thân mỗi lần đến thăm ta đều nhắc đến sư đệ, nghe danh đã lâu nay mới có dịp gặp mặt, thật là vinh hạnh."

"Giang sư huynh quá lời."

"Ở đây không có rượu, sư huynh muốn mời Lý sư đệ một chén trà để làm quen, liệu có được hay chăng?"

"Tất nhiên là được rồi." Lý Vũ thấy y tính cách hào sảng thì vui vẻ nâng chén trà lên đáp lễ rồi cả hai cùng uống.

"Sư huynh tuy ở xa nhưng vẫn nghe kể rất nhiều về sư đệ, nhất là chuyện Lý sư đệ dùng tuyệt chiêu Tróc nhũ hồi thiên thủ thu phục ái nữ Tiêu dược sư, quả thật khiến ngu huynh mở mang tầm mắt." Giang Thiếu Hào giơ ngón tay cái lên, tỏ vẻ khâm phục.

"Tróc nhũ hồi thiên thủ?" Lý Vũ thoáng nghi hoặc rồi chợt hiểu là cái gì, vội nói: "A, đó chỉ là hiểu nhầm."

Nhược Hà đứng bên cạnh cũng nghe thấy. Thuở nhỏ, nàng vốn không quan tâm đến việc này lắm, nhưng khi lớn lên, theo sự thay đổi của cơ thể, nàng mỗi tối vẫn thường hồi tưởng lại cảm giác của buổi chiều hôm ấy, sau đó tự cười một mình.

Mà bây giờ, nghe thanh niên họ Giang nhắc lại chuyện cũ, đôi má hồng hào của nàng bỗng đỏ lên vì e thẹn.

"Không sao, không sao, đều là nam nhân với nhau, sư huynh hiểu mà, ha ha." Giang Thiếu Hào vỗ vỗ vai Lý Vũ, chợt để ý đứng hai bên hắn là hai thiếu nữ xinh đẹp, trông có vẻ rất thân mật, bèn hỏi:

"Hai vị cô nương này là?"

"Đây đều là vị hôn thê của đệ, cũng từng là học trò của Lưu sư phụ." Lý Vũ nói rồi giới thiệu từng người một.

"Ồ, thì ra là Tiêu sư muội, Mộng sư muội, hân hạnh." Giang Thiếu Hào nói, cũng chẳng để tâm những lời trước đó của mình động chạm đến người nào.

"Mời Giang sư huynh ngồi." Nhược Hà nói rồi bước qua chỗ Mộng Liên.

Bốn người cùng ngồi xuống, thanh niên họ Giang lại đem mấy chuyện ly kỳ mình gặp phải trong suốt mười năm làm bảo tiêu ra kể, ai nấy đều vô cùng cao hứng. Trò chuyện được một lúc, Nhược Hà đột nhiên hỏi:

"Nghe nói ở Khanh Hoa thành có một vị thần y rất cao siêu, Giang sư huynh có biết người ấy không?"

"Thần y ư?" Giang Thiếu Hào nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Toàn lang băm thôi, so với phụ thân Tiêu sư muội còn kém xa."

"Thế thì lạ nhỉ."

Lý Vũ liền nói nhỏ vào tai Nhược Hà:

"Vị thần y ấy sống ẩn dật, không thích tiếp xúc với người ngoài đâu, trừ phi có giao tình sâu xa thì mới có thể gặp được."

Nàng khẽ "à" một tiếng, không hỏi thêm nữa.

"Lý sư đệ từng đến Khanh Hoa thành đúng không?" Giang Thiếu Hào nói.

"Cách đây không lâu đệ có đến đó một lần."

"Thảo nào, ha ha." Giang Thiếu Hào nở nụ cười bí hiểm, kéo Lý Vũ lại gần, nói rất khẽ: "Lý sư đệ, trên người sư đệ vẫn còn vương mùi của cô nương ở Đào Hoa các rất rõ đây này. Đệ đến đó chơi cũng được, nhưng đừng lưu lại vết tích chứ, ha ha."

Đào Hoa các chính là kỹ viện lớn nhất Khanh Hoa thành, bởi vì làm ăn phát đạt nên một số thành thị, thôn trấn phát triển ở lân cận đều mọc lên phân nhánh.

Tiểu Trúc thôn cũng có, người dân trong thôn ai cũng biết đến cái tên này. Lý Vũ nghe Giang sư huynh nói, bất giác giơ hai cánh tay, nắm vạt áo lên mũi để ngửi, chỉ thấy mùi đằng linh thảo chứ chẳng thấy gì khác thường.

"Hả, có mùi sao?"

Rồi hắn chợt nhớ ra, mình chưa từng bước chân vào Đào Hoa các nửa bước, làm sao lại có mùi ở đó được. Mặt khác, hắn mỗi ngày đều tắm rửa chứ không giống người của thế giới này, dăm bữa nửa tháng mới tắm một lần, cho dù có mùi thì cũng trôi sạch rồi.

Mộng Liên ngồi gần đó, tuy không cố ý nghe lén nhưng tai thính nên cũng có một hai chữ quan trọng lọt vào, liền thốt lên:

"Sao cơ, ca ca đến Đào Hoa các ư?"

"Đào Hoa các?" Nhược Hà thoáng ngạc nhiên, sau đó nhìn Lý Vũ với ánh mắt lạ lùng.

Vừa nãy, khi hắn mở túi ra lấy ngân lượng, nàng đã thấy có một chiếc khăn tay, nhìn nét kim thêu liền biết là của Mộng Liên. Nhưng đó không phải thứ khiến nàng bận tâm, mà là trên chiếc khăn có một vết máu còn rất mới.

Mấy hôm nay, không biết bao lần nàng nghe cha nói Lý Vũ cùng với Mộng Liên làm chuyện thiếu đứng đắn với nhau. Nàng vốn chẳng cho là đúng, nhưng nhìn thấy vết máu kia, nàng không thể không nghi ngờ. Bởi nàng biết, hắn không bao giờ dùng khăn tay để băng vết thương.

Mà lúc này, lại nghe Lý Vũ lui tới Đào Hoa các, Nhược Hà trong lòng đang rối bời tâm sự nên đâu suy nghĩ được gì nhiều, chỉ có cảm giác bản thân bị phản bội.

Giang Thiếu Hào áy náy nhìn Lý Vũ. Y quả thật hơi nhiều chuyện một chút chứ không có ý xấu. Vả lại, y đã hạ thấp giọng xuống mức rất rất nhỏ rồi, ai ngờ Mộng Liên lại thính tai như vậy. Thấy sư đệ chưa biết giải thích thế nào, y bèn cười ha hả nói:

"À à, chỗ đó là viện biểu diễn tạp kỹ thôi, Lý sư đệ đến chơi cũng đâu có gì là sai trái, hai vị sư muội đừng hiểu lầm."

Câu này vốn là có ý tốt muốn giải vây, nhưng hóa ra lại thành khẳng định chuyện Lý Vũ đi kỹ viện. Giang Thiếu Hào cố đùa thêm mấy câu để giúp sư đệ giảng hòa với hai vị cô nương, khổ nỗi càng nói càng sai, khiến tình hình trở nên căng thẳng.

Lý Vũ thấy vị sư huynh này tính cách tuy hòa đồng thân thiện, nhưng miệng lưỡi thì lại quá tùy tiện, cái gì cũng nói ra được. Hắn nhìn sắc trời không còn sớm, bèn kiếm cớ tạm biệt y, lại đến chào Lưu sư phụ rồi dắt hai nữ về nhà, từ từ tìm cách giải thích sau.

Ba người Lý Vũ rời đi không lâu thì hoàng hôn buông xuống, Lưu sư phụ sai người chống cột treo đèn lên, dựng vài tấm bình phong để chắn gió, lại bày một bữa tiệc chay để chiêu đãi mọi người.

Lần này tiệc xong thì trời đã tối, ai nấy tuy vẫn còn cao hứng nhưng nghĩ ngày mai còn phải dậy sớm để lên đường, đành nói lời chia tay nhau, không quên hẹn ngày tái ngộ.

Quá giờ hợi, ai nấy đều đã say giấc nồng, ngay cả chó gà cũng chỉ muốn nằm yên trong ổ. Gió hiu hiu thổi, từng bông hoa khẽ đung đưa như những cánh tay, nhẹ nâng vầng trăng tròn trịa lên đỉnh.

Trong đêm khuya thanh vắng, gian nhà nhỏ nằm giữa vườn hoa bỗng sáng lên ánh đèn. Đằng sau cánh cửa khép kín, một bóng người lặng lẽ ngồi khoanh chân dưới đất, trước mặt là đống ngân phiếu còn to gấp ba bốn lần thân hình y.

Nhìn kỹ, người này rõ ràng chính là sư đệ của Lưu sư phụ, nam tử họ Phàn tên Ảnh.

Xoạch xoạch xoạch...

"Một vạn." Y khẽ hô, nhét xấp ngân phiếu vừa đếm xong vào một chiếc túi vải.

Xoạch xoạch...

"Một ngàn." Y lại hô lên, đặt vài tờ ngân phiếu vào "hòm công đức" đang mở khóa, bên trong lúc này chẳng có gì.

Cứ như thế, nam tử họ Phàn đem đống ngân phiếu chia làm hai, phần nhiều bỏ vào túi, phần ít thì trả lại chỗ cũ. Nhưng kỳ lạ thay, chiếc túi qua một lúc vẫn y nguyên như ban đầu, không hề phồng lên chút nào.

Cạch cạch cạch...

Chợt nhìn về phía góc nhà, thấy có một người đang ngồi phân chia rương vàng.

Cạch cạch...

Tại góc nhà khác, lại có một người đang chia rương bạc.

Loảng xoảng, loảng xoảng...

Một người nữa thì đang chia rương châu báu cùng các đồ vật có giá trị.

Mà những người này, tất cả đều trông giống nhau như đúc, từ gương mặt cho đến thân hình, đều là Phàn Ảnh.

"Mấy tên học trò này cũng thật là, lần trước ta nói quyên góp tùy theo khả năng, đứa nào cũng giả nghèo rồi lưu lại trong người một nửa. Nay ta nói quyên góp tùy theo tấm lòng thì chẳng đứa nào chịu nhận là lòng dạ nhỏ nhen, có bao nhiêu đều dốc sạch ra, chỉ giữ lại chút ít để làm lộ phí."

Giữa gian phòng, Lưu sư phụ ngồi trên một chiếc ghế dựa, nhâm nhi trà nóng, phe phẩy chiếc quạt, nở nụ cười đầy thỏa mãn nơi khóe miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro