Chương 55: Nhập môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng nước róc rách khe khẽ vang lên, vừa đủ để khuấy động khoảng không gian tĩnh lặng.

Theo dòng chảy liên tục của con suối, thủy xa cứ thế không ngừng quay, múc từng gàu nước đổ vào ống tre đặt ở bên cạnh, dẫn đến một khu vườn rộng lớn, trồng đầy linh dược.

Tại đây, lại có hàng ngàn ống tre đan xen nhau ngang dọc, tạo thành một cái giàn khổng lồ, tỏa ra khắp mọi ngóc ngách của khu vườn. Nước trong ống rỉ ra, tí tách rơi xuống, nhẹ nhàng uốn cong chiếc lá đang đợi chờ bên dưới rồi thấm vào lòng đất.

Đất, nước và cây, chúng đã gắn kết với nhau từ rất nhiều năm tháng trước, và sẽ còn tiếp tục như vậy cho đến những năm tháng sau này. Dẫu một ngày cây bị hái đi, ắt sẽ có một hạt mầm khác sinh sôi nảy nở, tiếp tục duy trì mối quan hệ khăng khít ấy, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Văn Hạc đi dạo trong vườn, hai tay chắp sau lưng, lúc ngó lên, khi nhìn xuống, bộ dạng khoan thai nhưng ánh mắt sáng quắc, nhìn rất kỹ xung quanh, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào dù là nhỏ nhất.

Thỉnh thoảng, lão lại vươn tay điều chỉnh lượng nước chảy ra từ những ống tre, hoặc rải dưới gốc cây một thứ bột màu trắng, hoặc bắt được một con sâu to như con rắn rồi vẩy ít dược thủy để phòng ngừa chúng quay trở lại.

Dạo xong một vòng, Văn Hạc bước vào căn chòi nhỏ ở cuối khu vườn, ngồi chờ khoảng hơn nửa khắc thì đưa tay lên, giật lấy một đầu dây thừng thõng từ trên cao xuống.

Giàn ống tre theo cái giật dây bị bịt kín lại, nước không còn tưới xuống khu vườn nữa mà được dẫn đến một con mương nhỏ, đem trả cho dòng suối, rồi từ đó chảy vào một hồ nước lớn.

Mặt nước lung linh, xa xa có bóng núi ẩn hiện trong sương, tạo nên bức tranh sơn thủy hữu tình. Bên bờ hồ, một mái tranh đơn sơ hiện ra, phía sau khói bếp nghi ngút bốc lên, phía trước có khoảng sân nhỏ với một chiếc bàn đá.

Văn Hạc ngồi tại nơi đó, vừa nhâm nhi trà thơm vừa tự chơi cờ một mình, vô cùng nhàn nhã. Lão xoa nhẹ con cờ trong tay, đang suy nghĩ thì chợt có tiếng chuông leng keng kêu lên.

"Chuyện gì?" Lão nói.

Rất xa ở phía bên ngoài, một đệ tử ôm quyền, cúi đầu trước tượng một con vượn bằng gỗ, cung kính thưa:

"Văn trưởng lão, có một thiếu niên tên Lý Vũ mang theo lệnh bài của trưởng lão đến cầu kiến."

"Để hắn vào, còn ngươi có thể về được rồi." Từ miệng con vượn phát ra âm thanh của Văn Hạc, những hàng cây sau lưng nó bỗng sột soạt tách ra hai bên, tạo thành một lối đi nhỏ.

"Vâng." Gã đệ tử đáp, quay lại gật đầu với Lý Vũ rồi đạp lên phi kiếm bay đi.

Lý Vũ cảm ơn gã đệ tử, sau đó bước qua chỗ con vượn, cẩn thận nhìn nó một cái trước khi tiến vào lối đi. Hắn đi tới đâu, cây cối xung quanh lại tự động chừa ra một khoảng trống, lúc chếch sang bên trái lúc ngoặt về bên phải, dẫn dắt hắn tránh khỏi những cạm bẫy đã giăng sẵn.

Văn Hạc vẫn đang tiếp tục đánh cờ, qua một lúc thì cũng phân định được thắng bại. Tự cảm thấy kỳ nghệ của mình có chút tiến triển, lão cười đắc chí, chợt ngẩng đầu nhìn thân ảnh Lý Vũ xuất hiện ở phía xa.

"Tiểu gia hỏa này, bắt ta chờ lâu như vậy, đúng là không coi ai ra gì."

Thật ra, Lý Vũ đã định tìm lão ngay, nhưng con trai thím Trương gần nhà đột nhiên bị bệnh nặng, tình hình nguy kịch, hắn đành phải nán lại để chữa trị cùng theo dõi, mất đến tận mười ngày.

Thôn dân đột nhiên nghe tin Lý Vũ biết y thuật, lại không thu tiền, thế là kéo nhau đến xem, nhân tiện nhờ hắn chữa bệnh. Nhưng tiết kiệm tiền là phụ, tò mò về hắn mới là lý do chính, có người dù chỉ bị hắt hơi sổ mũi cũng muốn quấy rầy một phen.

Mục đích của việc học y chính là để làm những việc ấy, vả lại khoảng thời gian ở Kim Ngưu thôn, Lý Vũ đã được mọi người giúp đỡ rất nhiều, vì vậy hắn không nỡ từ chối ngay, thế là dây dưa thêm đôi mươi ngày nữa, sau đó mới lựa lời từ biệt rồi rời đi.

Văn Hạc vốn cho rằng Lý Vũ sẽ chỉ mất hai ba hôm để thu thập hành lý, ngờ đâu tròn một tháng sau hắn mới đến. Điều này khiến lão không vui, cứ nheo mắt nhìn Lý Vũ chầm chậm bước về phía mình, cũng không giúp hắn đi nhanh hơn.

Lại nhớ đến việc tông chủ đích thân đến nhờ vả mình trông nom thiếu niên này, lão không thể không ngờ vực, suy đoán hai người có mối quan hệ vi diệu nào đó, nhưng không tiện nhận mặt nhau nên mới nhờ lão. Dù sao chuyện tu sĩ có con rơi con rớt trong nhân gian là không hiếm gặp.

Có câu vuốt mặt phải nể mũi, đánh chó phải ngó mặt chủ, nghĩ vậy lão cũng không định trừng phạt hay gây khó dễ cho Lý Vũ. Tuy nhiên, răn dạy một chút thì vẫn có thể. Chờ hắn đến gần, lão đưa tay ra hiệu và nói:

"Ngồi đi."

Sau đó rót hai chén trà, cầm lấy một chén lên nhâm nhi. Lý Vũ lau mồ hôi trên trán, lễ phép chào hỏi xong ngồi xuống, cũng làm một ngụm trà cho đỡ khát. Văn Hạc nhìn hắn, nói:

"Ngươi lề mề hơn ta tưởng."

"Vãn bối gặp chuyện đột xuất nên không đến sớm hơn được, mong trưởng lão bỏ qua."

Lão không tin là thật, khẽ hừ một tiếng rồi bắt đầu nói:

"Mặc dù Thất Dương tông không phải hạng nhất lưu, nhưng chúng ta cũng là một trong những môn phái lâu đời, bao nhiêu người cầu xin gia nhập còn không được."

"Ta là vì rảnh rỗi nhàm chán nên mới tự mình đi thu thập đệ tử cho bổn tông, ngươi không phải kẻ duy nhất, đừng nên ảo tưởng về giá trị của bản thân như vậy. Mặt khác, ngươi cũng cần phải biết rằng, tu luyện không phải chỉ dựa vào tư chất hay một chút thông mình thôi là đủ."

"Từ trước đến nay, có vô số kẻ mang tư chất hơn người, nhưng bởi vì kiêu ngạo mà nảy sinh thói lười biếng, dần bị tụt ở phía sau, đến lúc trở thành hòn đá kê chân cho kẻ khác thì không chấp nhận nổi, tâm tính cũng vì thế biến đổi, không cách nào ngóc đầu lại được nữa."

"Huống hồ ngươi đây chỉ là thứ linh căn hạ phẩm, càng không nên có loại suy nghĩ này, càng phải nỗ lực hơn người khác gấp trăm lần thì mới là việc làm đúng đắn."

"Cho dù sau lưng ngươi là ai, người đó cũng không thể che chở ngươi mãi được. Trên con đường sắp tới, ngươi nên tự bước đi bằng đôi chân của mình, cần cù chăm chỉ tu luyện, dựa vào thực lực lẫn ý chí của bản thân để phát triển, chứ không nên ỷ lại vào người khác."

Văn Hạc vừa nói vừa gõ hai ngón tay lên bàn, đến câu cuối cùng mới ngừng lại, sau đó lại nâng chén trà lên nhấp nhẹ một hơi.

Đột nhiên bị uốn nắn như vậy, Lý Vũ có chút bất ngờ. Nhưng kiếp trước từng có đoạn thời gian thực tập ở viện dưỡng lão, hắn biết người già thường hay nói nhiều, cũng đã quen với việc này nên không cảm thấy khó chịu gì. Hắn nở một nụ cười nhã nhặn đáp:

"Đa tạ Văn trưởng lão nhắc nhở, vãn bối xin ghi tạc trong lòng."

Về phần "người đó" trong câu nói của Văn Hạc, chính là ám chỉ tông chủ Thất Dương tông, tuy nhiên Lý Vũ lại tưởng lão nhắc đến nữ tử áo đỏ. Dù đều là hiểu lầm, nhưng ánh mắt mỗi người lại vô tình khiến cho đối phương thầm khẳng định phán đoán của mình là đúng.

"Vậy câu trả lời của ngươi là gì?" Văn Hạc mỉm cười, vuốt vuốt chòm râu nói.

"Vãn bối đến đây, tức là đã đồng ý gia nhập Thất Dương tông."

"Thế nếu ngươi từ chối thì không thèm đến thưa với ta một tiếng à?"

"Vãn bối không có ý đó."

"Không phải ta thích bắt bẻ ngươi, nhưng có nhiều chuyện ngươi cần phải chú ý một chút, ví dụ như việc ngươi đến muộn, cũng nên nhờ người thông báo cho ta biết trước."

"Mà thôi, không nói lại chuyện ấy nữa. Ngươi đã đồng ý gia nhập Thất Dương tông, dĩ nhiên nơi này từ giờ sẽ là nhà của ngươi. Tuy nhiên, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một điều, chỗ có nhiều người thì dễ nảy sinh nhiều rắc rối khôn lường, tai bay vạ gió vẫn thường xảy ra, ngươi hiểu chứ?"

"Vãn bối hiểu rồi." Lý Vũ nghiêm túc trả lời.

"Ngươi đã là đệ tử của bổn tông, cũng nên thay đổi cách xưng hô đi thôi."

"Vâng... đệ tử đã rõ."

Văn Hạc thấy hắn từ đầu đến cuối đều chịu khó lắng nghe mình dạy bảo, không phải kiểu giả bộ giống như mấy tên đệ tử khác thì cũng tạm hài lòng. Lão đứng lên nói:

"Được rồi, đi theo ta."

Sau đó khẽ phất tay một cái. Lý Vũ chợt thấy thân mình nhẹ bỗng, vun vút bay lên không trung. Tuy nhiên, tốc độ này so với nữ tử áo đỏ còn kém xa nhiều lắm, không rõ là do chênh lệch thực lực hay lão sợ hắn chưa quen nên cố ý bay chậm, nhưng nói chung là hắn không cảm thấy khó chịu gì.

Lý Vũ nhìn xuống dưới chân, thấy non xanh nước biếc, rừng rậm tươi tốt đan xen nhau. Sương khói nhàn nhạt dâng lên, mang theo một thứ hương vị thật dễ chịu thấm vào trong gió. Ẩn hiện trong quang cảnh đó là vài tòa tháp cao, từng dãy nhà ở, cũng thấp thoáng bóng dáng con người.

Hắn nghĩ, nếu thế giới kiếp trước, thiên nhiên vẫn được giữ gìn như thế này, nhiều thứ bệnh tật quái ác đã không xuất hiện, đến nỗi nền y học dù phát triển vượt bậc cũng không chữa được.

Văn Hạc mang theo Lý Vũ đáp xuống bên ngoài một căn phòng. Lão tiến vào trước, hắn liền nối bước theo sau. Trong phòng không có quá nhiều đồ đạc, thứ gây chú ý nhất là một thanh niên áo xám đang ngủ gục đầu trên bàn, miệng chảy chút dãi, tay vẫn cầm một cuốn sổ ghi chép.

Văn Hạc chậm rãi đi đến gần, bỗng quát một tiếng:

"Khâu Tử Tuấn!"

Thanh niên giật mình ngẩng phắt đầu dậy, hai con mắt lim dim còn chưa mở ra hết thì miệng đã kêu la ầm ĩ:

"Kẻ nào dám gọi thẳng họ tên của bổn công tử? Có biết cha ta là ai không hả?"

"Tất nhiên là biết." Văn Hạc khẽ hừ một tiếng. "Nếu thích thì cứ bảo cha ngươi đến gặp ta."

Khâu Tử Tuấn lúc này đã nhìn rõ người vừa trả lời, liền trợn mắt há mồm, cái cổ chợt rụt thấp xuống một khúc, vội lau nước dãi dính bên mép, nở một nụ cười nịnh nọt:

"Văn sư thúc, người đại giá quang lâm, tiểu điệt không kịp nghênh đón, mong người bỏ qua cho, hì hì."

"Suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, đúng là thứ không có tiền đồ." Lão lạnh lùng nói. "Nếu không phải nể mặt cha ngươi, ta đã một cước đá bay ngươi xuống núi, cho ngươi ở dưới đó trồng rau làm ruộng từ lâu rồi."

"Văn sư thúc dạy chí phải." Gã thanh niên vẫn một mực trung thành với bộ dạng trước đó. "Sư thúc cất công đến đây để nhắc nhở, tiểu điệt thật sự vô cùng cảm kích, nhất định sẽ ghi tạc những lời vàng ngọc này vào..."

"Ngươi có thể câm miệng." Văn Hạc không đủ kiên nhẫn để nghe hết câu, lập tức ngắt lời. "Mau mang ra một bộ y phục ngoại môn đệ tử rồi làm cho ta một tấm lệnh bài thân phận mới."

"Lệnh bài thân phận? Là cho hắn sao? Ồ, tiểu điệt hiểu rồi." Khâu Tử Tuấn đưa mắt nhìn thiếu niên đang đứng phía sau lưng lão, nở một nụ cười thân thiện. "Tiểu sư đệ, ngươi tên là gì?"

Hơn một năm nữa mới đến kỳ tuyển chọn đệ tử kế tiếp, nhưng chuyện có vài nhân vật giữ chức cao trong tông môn thình lình đem tới một đứa trẻ như thế này vẫn thường xảy ra, Khâu Tử Tuấn cũng không còn lạ gì, vừa nhìn đã hiểu ngay mối quan hệ giữa hai người.

"Hắn tên Lý Vũ, kể từ hôm nay sẽ là đệ tử ngoại môn của bổn tông." Văn Hạc lãnh đạm nói. "Những thứ khác, ngươi không cần biết, cũng đừng hỏi nhiều."

"Vâng, vâng, nhưng có điều là..."

"Nói."

"Chữ Lý thì tiểu điệt biết rồi, còn chữ Vũ này, không biết có nghĩa là lông chim hay là nhảy múa?" Khâu Tử Tuấn thấy trong tên của Văn lão có chữ chim hạc, cho nên mới suy đoán như vậy.

"Là mưa, thưa sư huynh." Lý Vũ nói.

"À, ra thế."

Gã thanh niên cười híp mắt, xoay người mở chiếc tủ ở phía sau lưng, lấy ra bút lông, nghiên mực cùng với một bình ngọc. Ngoài ra, còn có một tấm lệnh bài rất giống thứ Văn Hạc đưa cho Lý Vũ, chỉ là màu thanh đồng, lại có một mặt trơn nhẵn. Y đưa nghiên mực về phía Lý Vũ, nói:

"Tiểu sư đệ, nhỏ một giọt máu vào đây."

Thấy Văn Hạc hơi ngoảnh lại gật đầu, Lý Vũ lấy trong túi ra một cây kim rồi làm theo lời gã thanh niên.

Khâu Tử Tuấn thu nghiên, đổ một ít nước trong chiếc bình vào, mài mực rồi lấy bút nắn nót viết lên tấm lệnh bài. Chờ cho có khói trắng bốc lên, y lại xoay người mở ngăn tủ khác, lấy ra một bộ y phục màu nâu, đặt lệnh bài lên rồi đưa cho Lý Vũ.

"Lấy đi." Văn Hạc nói.

"Vâng." Lý Vũ khẽ gật đầu.

"Đưa ta xem danh sách phòng." Lão nói với thanh niên.

Khâu Tử Tuấn lật qua vài trang của cuốn sổ ở trên bàn rồi xoay ngược lại:

"Bắt đầu từ chỗ này, thưa sư thúc."

Văn Hạc nhìn lướt qua, khẽ lẩm nhẩm một cái tên: "Công Tôn Hạo?"

"A! Chỗ đó..." Khâu Tử Tuấn thấy lão dừng lại ở danh tự này hơi lâu liền chồm người tới, đưa tay chỉ vào trang bên cạnh, vội nói: "Ở đây vẫn còn nhiều phòng trống, rất hợp với Lý sư đệ..."

"Nhiều chuyện! Quyết định như vậy đi, Tiểu Vũ sẽ ở chung phòng với tên Công Tôn Hạo ấy. Từ giờ ta giao hắn cho ngươi, nhớ phải chăm sóc cho tốt đấy."

Rồi lão xoay người nhìn Lý Vũ:

"Ta có việc phải đi, còn điều gì chưa hiểu thì cứ hỏi Khâu sư huynh của ngươi là được."

"Đa tạ Văn trưởng lão." Lý Vũ nói.

Văn Hạc gật đầu rồi đi ra bên ngoài, thân hình nhoáng lên một cái đã không còn thấy đâu. Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, Khâu Tử Tuấn nhìn Lý Vũ từ đầu đến chân, rồi lại từ chân quay ngược lên đầu, âm thầm đánh giá.

"Khâu sư huynh." Lý Vũ khẽ chào một tiếng.

"À, Lý sư đệ đúng không? Chờ ta một lát nhé." Thanh niên nở một nụ cười thân thiện rồi cúi xuống, nắn nót điền tên Lý Vũ kế bên danh tự Công Tôn Hạo. Y lại lấy dưới ngăn bàn một cuốn sổ khác, lật ra trang mới nhất, bấm đốt ngón tay nhẩm tính, tiếp tục cặm cụi ghi chép:

"Lý Vũ, nhập môn ngày Nhâm Thân, tháng Kỷ Mão, năm Canh Ngọ..."

Xong xuôi, Khâu Tử Tuấn thu dọn mọi thứ cất vào trong tủ, khóa lại cẩn thận rồi nhảy qua chiếc bàn, vừa bước về phía cửa vừa nói:

"Lý sư đệ, mau theo ta nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro