Chương 56: Ngươi muốn giỡn mặt ta sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Lý sư đệ, đệ và Văn sư thúc rốt cuộc là quan hệ gì vậy?" Khâu Tử Tuấn đi ở phía trước dẫn đường, chợt hơi ngoảnh đầu lại hỏi một câu.

"Sao sư huynh lại hỏi vậy?"

"Hơi tò mò chút thôi. Nếu đệ không nói thì ta cũng đoán ra rồi, hì hì."

"Đệ và Văn trưởng lão không có quan hệ gì cả." Lý Vũ hơi nhướng mày, cảm giác vị sư huynh trước mắt dường như đã hiểu sai điều gì đó. "Văn trưởng lão đột nhiên đến tìm đệ, đưa cho một tấm lệnh bài rồi bảo lên núi gặp ông ấy."

"Cái gì?" Tử Tuấn giật mình dừng bước, quay phắt người lại, lắp bắp nói: "Đệ... đệ... có lệnh bài của Văn sư thúc sao?"

"Ừm."

"Đâu, đâu, cho ta xem nào."

Lý Vũ không hiểu tại sao Khâu sư huynh lại lộ vẻ gấp rút đến thế, tuy nhiên vẫn đem tấm lệnh bài của Văn Hạc từ trong túi đưa ra. Họ Khâu cầm lấy, lật tới lật lui xem thật kỹ, hai mắt dần trở nên sáng rực, bộ dạng đầy hưng phấn reo lên:

"Là thật! Quả nhiên là thật! Lý sư đệ, có thể cho ta mượn thứ này chơi vài hôm được không?"

Lý Vũ khẽ lắc đầu. Đồ vật người khác đưa hắn giữ, sao có thể đem đi cho mượn được. Vả lại, bộ dạng của Khâu sư huynh vừa khiến hắn cảm thấy tấm lệnh bài này không đơn giản, vừa khiến hắn không yên tâm, lỡ y dùng vào mục đích bậy bạ thì rất không ổn.

Khâu Tử Tuấn ngắm nghía thêm một lúc, tuy rất muốn nhưng vẫn trả lại tấm lệnh bài, vẻ luyến tiếc hiện rõ trên khuôn mặt. Lý Vũ thu lấy rồi cất vào trong túi, thầm nghĩ:

"Lúc nãy Văn trưởng lão không nhắc nên mình cũng quên mất thứ này, đợi khi nào có cơ hội thì đem trả vậy."

Mặc dù không mượn được đồ vật, Khâu Tử Tuấn vẫn tỏ ra thân thiết như trước, thậm chí còn đưa tay quàng vai bá cổ Lý Vũ, sóng bước bên nhau trên lối hành lang, vừa đi vừa ba hoa đủ thứ trên trời dưới đất.

Lắng nghe một hồi, Lý Vũ mới biết y chính là con trai thứ của Lam Dương phong chưởng tọa, đã thăng làm đệ tử nội môn. Hắn đã nghe qua nơi này có thất phong, cho nên cũng hiểu được gốc gác của họ Khâu không hề nhỏ chút nào.

Lý Vũ không có ý kiến gì về thân thế của sư huynh, còn những chuyện như lén lút rượu chè, cờ bạc, hẹn hò nam nữ thì hắn chỉ nghe rồi để đó chứ không quá quan tâm. Hai người cứ thế tiếp tục bước đi, băng qua năm, sáu đoạn hành lang quanh co khúc chiết.

Nhìn về tay phải, Lý Vũ thấy có những căn phòng giống hệt nhau, cửa nẻo kín mít, yên tĩnh dị thường. Người sống ở đây, theo như Khâu sư huynh giải thích, hoặc là đến phòng truyền pháp, hoặc đi làm nhiệm vụ, với đủ loại lý do khác biệt, cho nên mới vắng vẻ như vậy.

Bên trái, trước mỗi căn phòng đều có một cái chum lớn, phía trên là giàn tre bắc ngang qua, có từng đoạn ống nối liền xuống miệng chum. Xung quanh nơi này cũng được trồng đủ các loại cây cối, um tùm rậm rạp, nhiều nhất chính là những cây dâu, cây chuối, hoa dâm bụt, cỏ mào gà.

Đi thêm một lúc, Lý Vũ bắt đầu thấy quang cảnh dần trở nên hoang vu. Những căn phòng trước đó ít ra vẫn mang đến cho hắn cảm giác có người ở. Còn bây giờ, hắn nhìn khung cửa nào cũng bám một lớp bụi dày, các góc rường cột thì giăng đầy mạng nhện.

"Sư đệ không cần vội, chúng ta sắp tới rồi."

Nói xong, Tử Tuấn lôi kéo Lý Vũ đi thêm khoảng hai chục bước, dừng lại trước một căn phòng ở cuối hành lang, nơi mà phía sau không còn thấy lối đi nào nữa, chỉ có vách đá dựng đứng mọc đầy rêu xanh, cảm giác cứ như tận cùng của chốn thâm sơn này vậy.

"Lý sư đệ, từ giờ nơi này sẽ là chỗ ở của đệ." Họ Khâu vừa nói vừa lấy một chiếc chìa khóa kèm một cuốn sổ tay đưa cho Lý Vũ.

"Đây là ngoại môn tân đồ chỉ nam, bao gồm nội quy và các hướng dẫn dành cho đệ tử mới, rảnh rỗi thì mở ra xem, rất có ích đấy, nếu cảm thấy còn điều gì chưa rõ thì cứ đến phòng sự vụ tìm ta."

"Đa tạ Khâu sư huynh."

"Trong phòng còn một người nữa tên Công Tôn Hạo, tính tình của hắn không được tốt lắm, mặc dù ta đã cố khuyên can nhưng Văn sư thúc muốn đệ ở đây thì ta cũng đành chịu, hi vọng đệ có thể chung sống hòa thuận được với hắn."

Khâu Tử Tuấn vỗ nhẹ lên vai Lý Vũ, mặt mũi đầy vẻ chân thành, chợt thở dài rồi quay đầu lặng lẽ rời đi. Vừa khuất bóng sau khúc ngoặt trên hành lang, y liền bắt đầu lẩm bẩm một mình:

"Bảo ta chăm sóc hắn, nhưng lại sắp xếp cho hắn ở chung với thằng nhóc Công Tôn bất hảo, rốt cuộc lão già kia có ý gì chứ?"

"Mặc kệ đi, ai rỗi hơi làm mấy chuyện không đâu chứ."

"Mà hình như mình quên cái gì đúng không nhỉ?" Khâu Tử Tuấn ngẫm nghĩ, khẽ lắc đầu, vươn vai ngáp một hơi dài rồi đi một mạch về phòng sự vụ, tiếp tục gối đầu lên mặt bàn êm ái để ngủ.

Nơi ở mới của Lý Vũ là một căn phòng tương đối rộng rãi, nhưng đồ đạc thì lại rất đơn giản. Chỉ có hai chiếc giường nằm đối diện nhau gần cửa ra vào, một chiếc tủ gỗ đứng cuối góc tường bên trái, ngoài ra không có bàn ghế nào khác.

Lý Vũ nhìn khoảng một phần ba bên trái căn phòng có thể tạm coi là sạch sẽ, còn lại thì đều phủ đầy bụi bặm, không khỏi có chút phàn nàn. Hắn thở hắt ra một hơi, đặt đồ vật của mình lên chiếc giường sạch hơn, theo đường cũ tìm đến phòng sự vụ để mượn một ít dụng cụ dọn dẹp.

Khâu Tử Tuấn đang ngủ ngon giấc thì bị gọi dậy, trong đầu hơi khó chịu, lèm bèm chỉ hướng nhà kho cho Lý Vũ, sau đó lại nằm gục xuống bàn, chép miệng vài cái rồi ngáy khò khò.

Lý Vũ lau dọn phòng, giặt giũ chăn gối xong thì cũng đã xế chiều, ý định đi dạo một vòng của hắn đành phải để khi khác. Hắn ngồi trên giường, mở ra cuốn sổ tay hướng dẫn, đọc lướt qua phần giới thiệu về Thất Dương tông, kế đến là phần nội quy dành cho đệ tử ngoại môn.

"Điều thứ nhất, ngoại trừ phòng riêng là được tùy ý, tại bất kỳ nơi nào khác, các đệ tử luôn phải mặc y phục của bổn tông trên người."

Thoáng trầm ngâm, Lý Vũ cảm thấy quy định này không khó, nhưng vấn đề ở chỗ là hắn chỉ được cấp một bộ quần áo. Với thói quen tắm rửa thường xuyên, ít nhất phải hai hoặc ba bộ thì mới tạm đủ đối với hắn.

"Điều thứ hai, các đệ tử phải tương thân tương ái lẫn nhau, không được vô cớ gây sự dẫn đến mất đoàn kết nội bộ, làm tổn thương hòa khí, ảnh hưởng đến khối đại đoàn kết toàn tông."

"Điều thứ ba, đệ tử phải làm nhiệm vụ nhằm góp phần vào sự phát triển của bổn tông. Các nhiệm vụ sẽ được quy đổi thành điểm cống hiến tùy theo độ khó, hằng tháng phải giao nộp đủ số điểm tối thiểu cho phòng sự vụ. Nếu thiếu thì lấy linh thạch để bù trừ. Riêng đệ tử mới nhập môn thì được miễn ba tháng đầu tiên."

Mỗi một môn phái đều cần phải chi tiêu rất nhiều thứ để duy trì hoạt động, Lý Vũ cũng không thắc mắc gì về điều này. Hơn nữa, phần điểm dư ra có thể dùng để đổi tài nguyên tu luyện và các vật phẩm cần thiết khác.

"Không biết có đổi được thêm vài bộ y phục không nhỉ?" Lý Vũ khẽ thì thào, tiếp tục đọc.

Tông quy có tất cả bốn mươi hai điều, hầu hết đều là những quy tắc ứng xử cơ bản nên hắn không mất quá nhiều thời gian để ghi nhớ. Cứ như thế, sau khoảng nửa canh giờ thì hắn đã xem hết những thứ được viết trong cuốn sổ tay.

Lật đến trang cuối, Lý Vũ thấy một tờ giấy rời được gấp lại làm tư, mở ra thì là một tấm bản đồ. Theo đó, ngoại môn được chia làm năm khu gồm đông, tây, nam, bắc và trung tâm. Phòng của hắn thuộc về đông khu, nơi ở của nam đệ tử. Ngược lại chính là tây khu dành cho nữ đệ tử.

Nội quy điều thứ mười bảy có ghi, nếu không có lý do chính đáng, nam đệ tử không được bén mảng đến tây khu, cũng như nữ đệ tử không được tiến vào đông khu, vi phạm sẽ bị trừng phạt rất nặng, nhưng cụ thể thế nào thì không nói.

Ngoài phía đông và phía tây ra, những nơi còn lại đều là khu vực chung. Lý Vũ lưu ý một số vị trí đặc thù rồi kẹp tờ bản đồ vào chỗ cũ. Đặt cuốn sổ tay xuống giường, hắn nhìn ra bên ngoài thì thấy trời đã chuyển tối.

"Người tên Công Tôn Hạo kia vẫn chưa về nhỉ?"

Lý Vũ mở tủ lấy một viên nguyệt quang thạch đặt lên giá đèn ở trên vách, đem lệnh bài thân phận của mình ra xem. Mặt trước vẫn là bảy ngọn núi, mặt sau ngoài tên của hắn còn có một con số ở bên dưới.

"Số không này là có ý gì nhỉ?"

Chợt nghe cái bụng kêu rột rột, Lý Vũ nhận ra rằng cả ngày hôm nay mình vẫn chưa ăn uống. Thay bộ y phục màu nâu của ngoại môn đệ tử xong, hắn cất cuốn sổ cùng hai tấm lệnh bài vào trong túi vải, đeo lên người rồi rời khỏi phòng.

"Có thực mới vực được đạo, kiếm cái gì ăn đã rồi mai tính tiếp."

Đi ngang qua phòng sự vụ, Lý Vũ trông thấy Khâu Tử Tuấn đã ngủ dậy, đang vừa ngáp vừa duỗi cái lưng dài thườn thượt. Hắn thấy người này có nhiều tật xấu, tuy không muốn kết giao nhưng y cũng đã giúp đỡ mình, thế nên hắn vẫn dừng lại trước cửa, nhìn vào trong rồi gọi một tiếng:

"Khâu sư huynh."

"Lý sư đệ, đến tìm ta sao?" Họ Khâu vẫy vẫy tay, nở một nụ cười vui vẻ.

"Đệ cảm thấy hơi đói bụng, muốn rủ Khâu sư huynh đi ăn chung cho vui." Lý Vũ cũng đáp lại bằng một nụ cười. Ở nơi này chỉ có hai người, không tìm y thì còn tìm ai nữa.

"Đệ cứ đi đi, ta vừa mới ăn rồi."

"Ồ, vậy đệ đi đây." Lý Vũ ôm quyền chào rồi rời khỏi phòng sự vụ.

Hắn vừa đi vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Hoàng hôn mới tắt từ trước đó không lâu, hai bên con đường nhỏ là những cột gỗ cao cao, treo những viên nguyệt quang thạch đang tỏa xuống chút ánh sáng dịu dàng.

Tiến vào khu trung tâm, trong tầm mắt Lý Vũ bắt đầu xuất hiện không ít nhân ảnh, số lượng dần lên đến vài trăm, đều mặc áo màu nâu. Có người thấy hắn cứ nhìn trước ngó sau, bộ dạng thậm thụt không đoan chính, tóc che nửa mặt thật đáng ngờ, vì vậy liếc hắn một cái rồi tránh xa.

Đi thêm một đoạn, Lý Vũ bắt gặp một ngã tư, lấy bản đồ ra xem rồi rẽ trái. Không lâu sau, mùi thức ăn chợt theo gió xộc vào mũi, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy trước mắt là một tòa nhà lớn, ước chừng có thể chứa được hơn ngàn người, liền trầm trồ một tiếng:

"Chỉ là nhà ăn thôi mà cũng hoành tráng vậy sao?"

Lý Vũ hít sâu một hơi, thầm suy đoán về những món ăn mà mình sắp được thưởng thức. Cái bụng đói khiến đôi chân hắn bước đi nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã xuất hiện ở ngay bên ngoài cửa phía đông của tòa nhà.

Tiến vào trong, Lý Vũ thấy hàng trăm chiếc bàn lớn đã có người ngồi, ai nấy cười nói chuyện trò vui vẻ. Nhìn qua bên trái, từng hàng người đang nối đuôi nhau chờ đợi trước những quầy thức ăn. Một số gương mặt xuất hiện vẻ nôn nóng, nhưng không hề có sự chen lấn xô đẩy làm mất trật tự.

Sau khi quan sát, Lý Vũ bắt chước lấy lệnh bài ra rồi đứng vào một hàng người gần đó. Mái tóc có phần kỳ lạ của hắn gây được vài sự chú ý, nhưng khi hắn mỉm cười chào hỏi thì ai nấy đều quay đi.

"Việc gì phải lạnh lùng thế chứ." Lý Vũ thầm nói, đưa tay lên vuốt nhẹ trán.

Phía trước, lần lượt từng người lấy thức ăn xong thì tìm một chiếc bàn trống trong phòng để ngồi. Chờ một lúc cũng đến lượt mình, Lý Vũ đưa tấm lệnh bài cho nữ tử đứng sau quầy rồi nở một nụ cười thân thiện.

"Cho ta một bát mì thịt bò, nhiều tiêu, nhiều hành, thêm một chút ớt, thịt vừa chín tới là được, đừng chín quá, có thêm rau giá nữa thì càng tốt."

Nữ tử chưa nghe xong đã lập tức ném ngược tấm lệnh bài vào mặt hắn. Ánh mắt sắc lạnh như con dao thái thịt đang cầm trong tay, nàng chặt mạnh một nhát xuống tấm thớt, đùng đùng nổi giận quát:

"Thằng khốn này, ngươi muốn giỡn mặt ta sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro