Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 100 – Đêm tất niên

Kiến Nguyên năm thứ 20, tháng 1, ngày 14.

Lạc Thành hộ tống Lạc Phi cùng Lạc Phong trở về An Lạc thành xong, sắp xếp chỉnh đốn lại quân sĩ cũng như an bài tù binh xong, liền đến gặp Lạc Hi, lúc này đang ở Lạc phủ. Lạc Hi thấy ba nhi tử trở về, khuôn mặt giãn ra, đuôi mắt cũng lộ ra vẻ hoan hỉ. Cũng như bao lần đi xa khác, sau vài câu thăm hỏi, Lạc Hi sẽ hỏi xem, nhi tử đã làm cái gì.

Thong thả nghe Lạc Phi thuật lại mọi chuyện, Lạc Hi nhẹ gật đầu:

- Các ngươi cũng đã mệt mỏi, có thể trước về nghỉ ngơi. Phi nhi, ngươi ở lại.

Lạc Phi nghe phụ thân điểm danh mình, hắn trong lòng giật thót. Phụ thân lại là tính sổ chuyện hắn chơi liều nữa sao? Ánh mắt xoay chuyển, Lạc Phi trong đầu đã chuẩn bị sẵn rất nhiều câu trả lời, sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào.

- Ngươi đi tập doanh, lại xin tiếp viện, còn xin quân nhu, ta không nghĩ chỉ đơn giản là tập doanh như ngươi kể.

Lạc Phi thấy phụ thân nhìn mình, hắn còn định quanh co một lúc, cuối cùng vẫn là cứng họng, không nói được gì.

- Không có lời giải thích, tức là thật sự ra đại sự rồi đi?

Lạc Phi cúi đầu, một lúc sau mới thú nhận:

- Vâng.

- Ngươi đã làm cái gì?

Lạc Phi cắn răng, cuối cùng mới đành nói thật, là hắn đốt doanh, kích thích sĩ khí cướp doanh, sau đó liền đánh nghi binh, cuối cùng mới lợi dụng quân địch tình huống không ổn mà hạ một nước cờ quyết định. Lạc Phi kể xong, hắn ngước mặt nhìn phụ thân.

- Ngươi đã hứa với ta.

- Phụ thân. Phi nhi biết, nhưng Phi nhi không khi rẻ chính mình, không xem thường khả năng của mình. Phi nhi biết mình có thể làm được, nên Phi nhi liền làm. Phi nhi vẫn khỏe mạnh đứng ở đây, hoàn hảo không tổn hao gì. Phụ thân, Phi nhi không có thất hứa với ngài.

Lạc Hi trầm mặc.

- Đừng lo lắng, phụ thân. Phi nhi ổn cả.

Phi nhi vẫn có thể theo kịp người, cho nên Phi nhi không cần người quá lo lắng như vậy.

Hắn nhìn ra được, phụ thân muốn hắn quản lý nội chính. Ban đầu hắn còn có cảm giác nhàm chán, còn có cảm giác làm như vậy không thay đổi được cái gì, nhưng sau một thời gian nghe Mạc Vân kể về một vài sự việc, cũng giải thích cụ thể làm như thế nào, hắn liền có hứng thú, cũng muốn về An Lạc thành thử sức một phen.

Nhưng trước đó, hắn vẫn muốn đánh một trận thật hoành tráng.

Nếu như đã có thể làm, vì sao lại không làm đâu? Hắn cho dù thân thể có ngại, nhưng vẫn hoàn toàn có thể thượng chiến trường.

Thậm chí hắn cảm nhận được, mình hoàn toàn có thể cùng lúc đảm đương hai vị trí.

Chỉ là cần cẩn thận hơn, cố gắng hơn gấp bội mà thôi.

Hắn thừa nhận mình là thực liều mạng, nhưng nếu như trực giác của hắn thúc giục hắn làm như vậy, hắn sẽ làm. Hắn không thể thay đổi tính cách đó của mình, cho nên hắn nghĩ, muốn thuyết phục phụ thân, cho phép mình làm liều.

Lạc Phi biết, một lần là vi phạm, hai lần là tật xấu, nhưng lần nào cũng làm, phụ thân cũng sẽ nhượng bộ mà chiều theo ý hắn.

Hắn thấy phụ thân khẽ thở dài, sau đó liền ánh mắt nhìn xuống một góc bàn, tay khẽ nhịp, là đang cân nhắc một việc gì.

Tim Lạc Phi bắt đầu không tự chủ được đập mạnh hơn. Hắn không biết phụ thân đang nghĩ cái gì, nhưng hắn cho rằng việc đó sẽ rất nghiêm trọng.

Lạc Hi biết, đập nồi dìm thuyền cũng là một kế, nhưng rất nguy hiểm nếu dùng không đúng. Hắn không thích kế sách đó, cho nên trừ tình huống bắt buộc, hầu như hắn rất ít dùng. Dần dà chính mình trở nên mạnh hơn, trở thành một người am hiểu nhiều thứ, có thể chống lại trăm người, chống lại ngàn người, cho nên hắn càng thiên về tính toán không bỏ sót, dùng kỹ năng đặc thù của mình trong khi thượng chiến trường cũng như trong lúc đàm phán, nếu có thể ngăn chặn chiến tranh thì ngăn chặn, không thể ngăn chặn cũng có thể bảo đảm tổn thất thấp nhất, đạt được hiệu quả cao nhất, cho nên cũng không bao giờ để binh lính vào tình huống tuyệt vọng. Nếu có cũng là kẻ khác làm, không phải hắn.

Lạc Hi không nghĩ Lạc Phi lại làm như vậy, cho nên trong lòng có chút không khoái, Lạc Phi thực sự rất liều.

- Đập nồi dìm thuyền kế sách đó rất nguy hiểm, nếu có thể không dùng thì đừng dùng.

Lạc Phi nghe ra phụ thân nhượng bộ, hắn trong lòng vui vẻ, cũng tươi cười một cái lấy lòng.

- Phụ thân, nếu như không phải tình huống bắt buộc, Phi nhi sẽ không làm như vậy.

- Ngươi làm gì cũng được, ta sẽ không tái quản ngươi.

Lạc Phi nghe thấy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc pha chút hoảng hốt. Một ý nghĩ ở trong đầu lóe qua. Phụ thân sẽ không tái nhìn hắn nữa?

- Phụ thân...?

- Chỉ cần trước khi ngươi muốn liều mạng, nói ta biết một tiếng là được rồi.

Chớp mắt, Lạc Phi nhìn phụ thân.

- Phụ thân, người... không giận Phi nhi sao?

- Giận ngươi? Tính tình của ngươi đã là như vậy. Ta giận ngươi, ngươi vẫn không thay đổi. Vậy việc gì ta phải phí sức?

Lạc Phi há miệng một lúc, rồi hắn rất nhanh chuyển thành một cái tươi cười thật to:

- Phụ thân, thực không giận?

Lạc Hi nhíu mày nhìn Lạc Phi, trên mặt viết rõ "ngươi còn nhiều lời ngươi liền xui xẻo". Lạc Phi thấy vậy, liền biết phụ thân tha thứ hắn. Hắn vui vẻ, lại huyên thuyên một lúc rồi nhanh chân rời khỏi thư phòng.

Lạc Phi muốn đi chuẩn bị lễ vật tặng phụ thân.

Phụ thân hứa với hắn ngày 15 sẽ ăn mừng năm mới, có nghĩa tối nay sẽ xem như là giao thừa. Giao thừa xong sẽ là chúc phúc trưởng bối, cho nên hắn phải đi chuẩn bị.

Không biết đại ca chuẩn bị cái gì, tam đệ lại chuẩn bị cái gì a? Lạc Phi vừa đoán, vừa chuồn ra phố, đi xem một vòng. Năm mới đã qua, hôm nay là chuẩn bị tết Nguyên Tiêu, cho nên khắp phố trang trí đỏ rực, rất nhiều đèn lồng treo khắp các cửa nhà. Thứ có thể dùng làm lễ vật cho ngày Tết đều đã bị thay thế bằng vật dụng cho tết Nguyên Tiêu, cho nên muốn tìm một kiện vật phẩm phù hợp, cũng phí của Lạc Phi không ít công phu.

Lạc Phi thì hí hửng, còn Lạc Phong thì phát sầu.

Khi hắn thấy đại ca rời đi ra phố tìm lễ vật, hắn mới nhớ, tất niên là muốn chuẩn bị lễ vật cho phụ thân. Gần như cả đời của Lạc Phong, hắn không có tất niên, cho nên một điểm thường thức này, hắn không có khái niệm.

Có điểm hoảng hốt, Lạc Phong đành phải nói đại ca, cho hắn đi cùng, nhìn xem có thứ gì có thể mua làm lễ vật. Thấy Lạc Phong lộ vẻ hoảng hốt, Lạc Thành liền mềm lòng, dắt tam đệ đi dạo phố, nhìn xem có cái gì tam đệ thích thì mua.

Lạc Phong ra phố nhìn một vòng. Hắn liền phạm vào tật xấu, cảm thấy cái này không hợp với phụ thân, cái kia không hợp với phụ thân. Đi hết một con phố, hắn vẫn không biết phải mua cái gì, trong khi đó đại ca đã mua được không ít đồ vật, có không ít đồ vật là đại ca mua cho thê tử, cho hài tử, có một số đồ vật là vì gặp người bán giá rẻ nên thuận tiện mua về. Hắn nhìn đại ca đem không ít đồ vật ném cho gia phó đem về phủ, trong khi chính mình vẫn tay không, trong lòng lo lắng.

- Đại ca, phụ thân thích gì?

Không biết phải làm thế nào, Lạc Phong liền cầu cứu đại ca. Lạc Thành dừng lại cước bộ, suy nghĩ một lúc thật lâu.

- Nếu nói phụ thân thích cái gì, có lẽ là một loại hoa, cũng có thư tịch, uhm... chiến mã, vũ khí, võ công bí tịch... hẳn là đi?

Mấy thứ sau, Lạc Thành cũng không rõ ràng phụ thân có thích không. Hắn đã từng thấy phụ thân đi ngang qua một khu phố, nhìn chăm chú vào một con ngựa, sau đó liền mua về dưỡng nhưng không cưỡi, vì con ngựa đó ánh mắt có tật. Phụ thân cũng có lần vào lò rèn chỉ để nhìn một lượt rèn cụ cùng sản phẩm rồi đi ra, nhưng so với những thứ khác, rõ ràng là phụ thân để ý.

- Nhưng cho dù là cái gì, chỉ cần có tâm, phụ thân đều sẽ thích.

- Được sao đại ca? Phụ thân sẽ không phải vì không hợp ý mà chán ghét sao?

- Phụ thân kỳ vọng đệ những thứ gì đó, đệ đều đã làm rất tốt. Đệ tặng lễ cho phụ thân thứ gì, phụ thân cũng đều sẽ vui vẻ.

Thấy Lạc Phong còn đang mờ mịt, Lạc Thành lại gợi ý:

- Nếu như là cái gì đó đặc biệt, chỉ có thể xuất ra từ tay đệ, vậy thì càng tốt.

Cái gì đó xuất từ tay mình sao? Lạc Phong liền nghĩ về phương hướng này. Mua hoa mua thư tịch tặng phụ thân thì hắn có cảm giác hời hợt, nhưng cái gì có ý nghĩa với phụ thân? Hắn hoàn toàn không biết.

Lạc Phong lại đi một vòng quanh phố, cũng đã mua một vài thứ, nhưng khi hắn nhìn lại, hắn lại không nghĩ sẽ đem tặng phụ thân. Lo lắng, Lạc Phong nghĩ muốn đi nhìn đại ca nhị ca xem hai người chuẩn bị cái gì, nhưng hắn hoàn toàn tìm không được. Đại ca nhị ca không ở trong phủ, có lẽ là vì chuẩn bị lễ vật đi?

Cuối cùng Lạc Phong cũng đành phải lấy tư thế lợn chết không sợ nước nóng, cầm ra giấy bút, vẽ một bức tranh, rồi đề vài chữ. Nghĩ nghĩ, lại đem mấy món hắn đã mua đặt vào bên trong hộp lễ vật, tránh cho lễ vật quá sơ sài, chính hắn cũng sẽ cảm thấy không chấp nhận được.

Đem lễ vật chuẩn bị xong, Lạc Phong ngồi xuống, nhìn chằm chằm thứ trước mặt mình, đầu lại suy nghĩ vu vơ. Phụ thân hẳn sẽ không ghét bỏ đi? Sẽ không đi? Nếu phụ thân ghét bỏ thì làm thế nào? Lạc Phong sờ Bình An phù. Thứ phụ thân cho hắn toàn những thứ hắn rất thích, cũng rất hữu dụng. Nay hắn không cầm ra được thứ gì tương đương, bây giờ hắn phải làm sao?

Thời gian tới giờ Dậu. Lạc Phong ở lỳ trong phòng, cho tới khi đại ca đến gõ cửa phòng hắn, bảo hắn ra ngoài, ăn tất niên.

Nửa chờ mong, nửa ngần ngại, Lạc Phong theo sau Lạc Thành đi qua hành lang, đến gian nhà chính, rồi lại đi vòng qua đại sảnh, đến một gian phòng. Ở nơi đó đã bày sẵn bàn tiệc, có rất nhiều món ăn, và có bảy chỗ ngồi.

Lạc Phong nhìn thấy bảy chỗ ngồi, hắn lặng lẽ quan sát xem mình nên ngồi chỗ nào. Hắn nhìn một lúc. Ghế chủ tọa hẳn là chỗ của phụ thân, bên trái ba ghế, bên phải ba ghế, vậy là có đại ca nhị ca, có tứ muội, còn hai ghế... Lạc Phong suy nghĩ một lúc, hắn mới nhớ đại ca có gia thất, vậy hai ghế kia là của nhà đại ca. Phụ thân chưa tới, hắn không được ngồi, cho nên Lạc Phong đứng ở một bên, chờ mọi người đến đông đủ.

Lạc Thành sau khi gọi Lạc Phong tới, hắn đã rời đi. Lạc Thành đương trưởng tử, lại là người đã có gia thất, cho nên tiệc tất niên hôm nay hắn liền bị giao phụ trách chuẩn bị, gia phó trong nhà chỉ là trợ giúp. Hắn gọi Lạc Phong ra xong liền đi gọi nhị đệ, gọi tứ muội, xong mới quay lại. Thấy Lạc Phong còn đang đứng, Lạc Thành chỉ vào một cái ghế phía bên phải chủ tọa:

- Nhị đệ ngồi ở đây, tam đệ ngươi ngồi bên cạnh nhị đệ, tứ muội, vị trí của muội ở đằng kia.

- Còn đại ca?

- Ta cùng tiểu Nguyệt với Phúc nhi ngồi phía bên trái.

Sau khi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Lạc Thành liền đi mời Lạc Hi. Lạc Hi đến, an tọa xong, những người khác mới an tọa. Những người không liên quan, liền đã được cho lui.

Đầu tiên luôn là thăm hỏi vài câu, sau đó mới đi vào chuyện chính. Bầu không khi đột nhiên im lặng. Sáu cặp mắt đều hướng về phía Lạc Hi, chờ đợi Lạc Hi khai tiệc.

Lạc Hi nhìn một lượt xung quanh, sau đó mới lên tiếng:

- Ta rất vui vẻ.

Dừng một chút, Lạc Hi nói tiếp, hơi mỉm cười:

- Lần gần nhất ta còn nhớ một bữa tiệc tất niên đầy đủ gia nhân, là lúc ta 16 tuổi. Cho nên ta rất vui.

Lại nhìn một lượt, Lạc Hi sắc mặt hóa nghiêm túc:

- Năm vừa rồi có vài chuyện không vui xảy ra. Chuyện đã qua, ta sẽ không nhắc lại. Nhưng ta không muốn nó sẽ lặp lại một lần nào nữa.

- Vâng, phụ thân.

Lạc Hi liền nâng lên chén rượu, Lạc Thành cũng nâng lên, Lạc Phong nhìn thấy liền bắt chước đại ca nhị ca, cùng cầm chén rượu nâng lên.

- Cạn ly.

- Cạn!

Ly rượu uống xong chính là khai tiệc. Trên bàn tiệc, Lạc Phong không nói vì hắn không biết nói cái gì, nhưng Lạc Phi rất biết cách gợi chuyện, Lạc Thành cũng thỉnh thoảng thêm vào một hai câu chuyện hắn ngộ ra được hay hắn ngẫu nhiên nhìn thấy được, nên không khí cũng thực náo nhiệt.

Lạc Phong lúc này mới thấy đại tẩu cùng cháu của mình. Nhìn chằm chằm đại tẩu là không lễ phép, cho nên hắn chỉ nhìn lướt qua, sau đó ánh mắt liền chuyển đến cháu trai. Nhìn một lúc, Lạc Phong khuôn mặt liền giãn ra.

Đại ca cũng đã là phụ thân a. Hắn chắc chắn đại ca sẽ là một hảo phụ thân.

Dự xong tiệc tối sẽ là chúc phúc trưởng bối, sau đó sẽ là chờ đến qua giờ Tý, lại tổ chức một tiệc nhỏ mừng năm mới, khi đó mới xem như là chấm dứt. Tiệc tối thì ở hậu phòng, còn lễ thì phải ra đại sảnh. Cho nên lúc này sau khi tiệc tàn, Lạc Hi liền bị nhi tử kéo ra đại sảnh, mời thượng tọa.

Sau khi Lạc Hi đã an tọa, Lạc Thành dẫn đầu các đệ đệ muội muội, bước đến trước mặt Lạc Hi quỳ xuống. Lạc Phi cũng làm theo, Lạc Phong liền bắt chước. Cứ bắt chước các ca ca, sẽ không sợ thất lễ.

- Phụ thân, hài nhi chúc phụ thân phúc thọ an khang.

Lạc Thành lên tiếng xong liền dập dầu, thâm bái một cái. Lạc Thành nói xong, Lạc Phi tiếp lời:

- Phụ thân, Phi nhi hy vọng người khỏe mạnh, thân thể kiện khang, tinh thần linh mẫn, phúc lộc dồi dào, võ công tinh tiến, thiên địa sợ quỷ thần kinh, thiên hạ đệ nhất, duy ngã độc tôn, chấn nhiếp quần hùng, nhất tiếu định thiên hạ...

Lạc Thành nghe được một nửa, nhìn nhị đệ. Nhị đệ hắn từ chỗ nào sao chép được những câu nói đó? Nửa đầu còn có vẻ nho nhã, tới nửa sau hoàn toàn là cách nói của người giang hồ hảo sao? Nhiều như vậy, nhị đệ muốn đem tất cả những câu chúc mà thiên hạ văn sĩ võ quan sử dụng, đem dùng một lần hay sao?

Lạc Hi nghe được đến thiên địa sợ quỷ thần kinh, hắn đã nhịn không được khóe miệng nhếch lên, đến đoạn sau, nụ cười của Lạc Hi càng lớn. Thật sự là rất phá phong cảnh, nhưng Lạc Hi vẫn kiên nhẫn nghe Lạc Phi nói hết.

Lạc Phi huyên thuyên xong, hắn cũng dập đầu thâm bái, sau đó liền nhìn đến tam đệ, ý bảo, tới lượt ngươi.

Lạc Phong không biết mấy câu văn hoa nhiều như vậy. Hắn có hỏi qua Biệt đội, cũng nghe qua vài câu nói, nhưng lúc này, hắn liền quên sạch. Những câu hắn nhớ, nhị ca đã nói hết. Lúng túng một lúc, Lạc Phong đành nói:

- Phụ thân, Phong nhi chỉ hy vọng, năm sau, năm sau nữa, phụ thân vẫn sẽ cùng với các ca ca, muội muội, với Phong nhi, trôi qua một buổi tất niên.

Lạc Hi nhìn Lạc Phong, chợt mỉm cười, mi nhãn cong lên, toàn thân một mảnh ôn hòa.

- Ân. Nhất định sẽ.

Lạc Yến thấy ba ca ca đã nói xong, nàng trong bụng mực nước không nhiều như vậy, cho nên nàng chỉ nói:

- Phụ thân, chúc người phúc thọ an khang, sức khỏe dồi dào.

- Ân.

Chúc tết xong, cả bốn người Lạc Thành đứng dậy lui xuống vài bước. Lạc Thành xoay người, từ tay gia phó nhận lấy một kiện lễ vật, đến trước mặt Lạc Hi quỳ xuống dâng lên:

- Phụ thân, đây là lễ vật hài nhi đã chuẩn bị, hy vọng phụ thân nhận cho.

Lạc Hi nhận lấy, để ở một bên. Lạc Phi bước lên, đem kiện lễ vật hắn đã chuẩn bị sẵn, quỳ xuống dâng lên. Lạc Hi cũng nhận, vùa định để ở một bên, Lạc Phi đã lên tiếng:

- Phụ thân, người không mở ra xem thử xem?

Lạc Hi nhìn Lạc Phi. Ở bên trong có thứ gì sao?

- Mở ra xem?

Thấy Lạc Phi một bộ dạng chờ mong pha lẫn có chút hí hửng, Lạc Hi nghĩ ngay đến một việc. Thằng nhóc này lại âm mưu cái gì đó?

- Cũng tốt.

Cái hộp khá nặng, cũng khá to. Lạc Hi tháo ra lớp giấy đỏ dán bên ngoài hộp, tháo ra lớp vải buộc bên trong hộp, mở ra thì thấy ở bên trong có rất nhiều mảnh vải vụn. Gạt vải vụn qua một bên, Lạc Hi sờ thấy được một thứ được cuộn vải rất kín.

Lạc Hi nhìn Lạc Phi, thấy hắn vẫn một bộ dạng "phụ thân mở ra xem đi", Lạc Hi ánh mắt hồ nghi, cầm gói vải kéo ra. Hắn kéo vải xả xuống đất, liền thấy bên trong là một miếng vải khác, màu sắc khác. Lạc Hi lại kéo ra miếng vải này, ừ, lại thêm một miếng vải nữa? Bớt đi hai miếng vải quấn chặt, vật phẩm kia lúc này chỉ to hơn bắp tay một chút mà thôi.

- Cái gì đây?

Nhìn Lạc Phi một cái, Lạc Hi lại tiếp tục đại nghiệp mở quà. Hắn vất vả tháo ra được thêm một miếng vải quấn chặt, lại thấy miếng vải thứ tư.

- Đừng nói với ta ngươi tặng ta mấy tấm vải đấy chứ?

Lạc Phi nhịn cười, làm ra vẻ hiền lành:

- Không phải đâu phụ thân.

Lạc Hi kiên nhẫn, tháo ra miếng vải quấn chặt lấy lễ vật của chính mình kia. Cho đến khi hắn tháo ra được thứ cuối cùng, Lạc Hi thấy đó là một ống trúc nhỏ. Mở ra ống trúc, Lạc Hi thấy được một cuộn giấy, cùng với một cái chìa khóa.

Cầm cuộn giấy mở ra, Lạc Hi nhìn thấy đó là bản đồ Lạc Phủ, trên bản đồ có 12 khu vực, còn có một câu gợi ý: Sinh nhật Phi nhi ngày nào.

Lạc Hi chớp mắt nhìn vào bản đồ. Chơi trò chơi tìm kho báu, lúc trước hắn bày ra cho Lạc Phong chơi, bây giờ Lạc Phi lại bày ra cho hắn chơi sao? Cầm bản đồ, Lạc Hi nhìn Lạc Phi:

- Cho nên đây là muốn ta đi tìm sao?

- Phụ thân, đi nhìn xem một chút đi. – Lạc Phi ánh mắt lộ ra vẻ đùa dai.

Lạc Hi thầm lắc đầu, sải chân bước ra khỏi đại sảnh, theo bản đồ, nhắm hướng tòa nhà số 7 đi tới. Lạc Phi vội đi theo, Lạc Thành, Lạc Phong cùng Lạc Yến là tò mò, cho nên cũng đi theo.

Lạc Hi đi một lúc mới tới tòa nhà đó. Đó là một gian nhà kho, cánh cửa đã bị khóa. Lạc Hi cầm chìa khóa trong tay mở ra, bước vào bên trong, tìm kiếm gợi ý. Hắn nhìn thấy một mảnh giấy kẹp ở trên một cái tủ, trên giấy ghi, sinh nhật đại ca ngày nào.

Nhìn một loạt hộc tủ ở trước mặt, là loại tủ để chứa dược liệu, Lạc Hi nhìn gợi ý, lần mò đến hộc tủ có số 10, là những hộc tủ nằm ở hàng dọc thứ 10.

Rồi sao nữa? Lạc Hi nhìn một loạt hộc tủ, trầm tư.

Khong có manh mối, vậy thì lần mò thôi. Lạc Hi bắt đầu mở ra từng cái từng cái hộc tủ, nhìn xem có gì ở bên trong. Hắn mở đến hộc tủ thứ 8, phát hiện một mảnh giấy. Manh mối chính là sinh nhật tam đệ ngày nào.

Sinh nhật Lạc Phong là tháng 5.

Vậy là hộc tủ ở hàng dọc thứ 5, hay là hàng ngang thứ 5? Lạc Hi nhìn chăm chú một lúc, liền lựa chọn đến hộc tủ ở hàng dọc thứ 5 nhìn xem.

Chỉ là Lạc Hi mở ra tất cả các hộc tủ ở hàng dọc thứ 5, không thấy cái gì cả.

Có nghĩa mình đoán sai rồi.

Ở sau lưng, Lạc Phi thấy phụ thân mò mẫm, hắn không nhịn được cười trộm.

- Đệ viết cái gì ở trong? – Lạc Thành nhỏ giọng hỏi.

- Sinh nhật huynh ngày nào, rồi sinh nhật tam đệ ngày nào.

Sinh nhật tam đệ tháng 5, Lạc Thành chỉ mới biết từ hơn năm trước. Nhị đệ có thể nhớ để viết tam đệ vào trong, xem ra hắn cùng tam đệ có vẻ quan hệ rất tốt.

- Vậy là không ở hàng dọc số 5 sao?

- Không phải.

Lạc Hi nhìn mấy hộc tủ, cau mày. Không ở hàng dọc thứ 5, vậy là hàng ngang thứ 5? Có vẻ là không phải. Cẩn thận cân nhắc lại từ đầu các manh mối. Con số đầu tiên đem phạm vi Lạc phủ thu nhỏ thành nhà kho. Con số thứ hai đem phạm vi nhà kho thu nhỏ thành một hàng dọc. Vậy con số thứ ba, là dựa trên con số thứ hai sao?

Có khả năng không?

Mất một giây, Lạc Hi quyết định, cho dù có khả năng hay không, cuối cùng vẫn là phải thăm dò.

Cho nên hắn từ vị trí cái hộc số 8 kia, đếm về phía bên phải 5 hộc, mở ra. Ở bên trong là một cái hộp, nhìn ra là lễ vật. Lạc Hi mỉm cười, cầm ra bên ngoài.

- Phụ thân nhanh như vậy liền đoán ra sao? – Lạc Phi kinh ngạc.

Lạc Hi nhìn Lạc Phi, lại nhìn cái hộp, mở ra xem bên trong là cái gì. Bên trong là một bộ trà cụ, thủ công tinh xảo, họa tiết tỉ mỉ, nhìn qua liền biết không phải thứ tầm thường.

- Rất đẹp.

Ánh mắt Lạc Hi lộ ra hứng thú. Hắn thích hoa văn. Tất cả các dạng hoa văn, từ chữ viết, họa tiết trang trí trên gốm sứ, hay là chi tiết điêu khắc ở mái nhà hay cột đình, tất cả hắn đều thích. Hắn thích đồ thủ công, cũng thích mấy thứ nho nhỏ tinh xảo. Này một bộ trà cụ, thật sự rất hợp ý hắn.

- Ta rất thích.

Lạc Hi nhìn trà cụ, cầm ra một chén trà xoay một vòng, quan sát thật kỹ hoa văn. Nét vẽ rất chắc tay, màu sắc sắc sảo, là hàng thượng phẩm, cũng không biết Lạc Phi từ nơi nào lộng đến được.

Sau khi trở về đại sảnh, Lạc Thành do dự một lúc, cùng đề nghị phụ thân mở lễ vật nhìn xem.

Lễ vật của Lạc Thành là một cái hộp gỗ.

Thứ này là lúc Lạc Thành thân thể không có khí lực, chỉ có thể khắc gỗ cho bớt táo bạo đi, khi đó hắn liền làm ra.

Lạc Hi thấy hộp gỗ, quan sát một chút. Ở bên ngoài hộp trang trí rất đơn giản, vừa nhìn liền biết là đại nhi tử làm ra, không phải là thuê mướn thợ nào làm. Mở ra, ở bên trong liền có một cơ quan đơn giản đẩy một mô hình nhô lên, lộ ra trước mắt mọi người.

Đó là một tượng khắc làm từ gỗ, có một hình đại nhân, theo đuôi là bốn tiểu nhân, chiều cao giảm dần, ba trai một gái, trên sân cỏ, dưới tán cây. Lạc Hi nhìn thấy, sắc mặt ngưng một lúc, sau đó là cười, đuôi mắt cong lên, một bộ dạng cực kỳ ôn hòa, ngón tay lại ngứa, sờ lên bốn tiểu hình nhân, khuôn mặt rất vui vẻ.

Tay nghề rất tốt, nhìn ra hữu mô hữu dạng. Không cầu tinh xảo, chỉ cầu có tâm.

Lạc Hi rất thích.

Lần cuối cùng chính hắn được người tặng quà là lúc nào nhỉ? Hắn nhớ kỹ món quà đó, nhưng không nhớ rõ là đã bao lâu. Được nhi tử tặng quà lại càng hiếm hoi, cho nên hắn rất chờ mong. Thật sự là rất chờ mong.

Đối với phụ thân, điều bọn họ cần có lẽ chỉ là một câu cảm ơn, hay là một món quà từ nhi tử, bày tỏ lòng kính trọng. Đã từng đương qua phụ thân, đương qua nhi tử, hắn biết rõ điều đó. Biết rõ, và hắn cũng mê luyến cảm giác đó.

Cho nên lúc này, hắn không yêu cầu thứ gì cầu kỳ, hắn chỉ muốn nếm trải khoảnh khắc chờ mong nhi tử đem đến cho mình kinh hỉ.

Đặt xuống lễ vật của Lạc Thành, Lạc Hi liền nhìn Lạc Phong. Lạc Phong giật mình, lúng túng, sau đó cũng bắt chước hai ca ca, quỳ xuống dâng lễ vật. Chỉ là khi Lạc Hi hỏi có thể mở lễ vật ra xem không, Lạc Phong xấu hổ, không chịu.

Lạc Phong không chịu, Lạc Hi không ép. Lạc Hi vừa đem lễ vật đặt sang một bên, liền Lạc Phi nhỏ giọng, thuyết phục Lạc Phong.

Hắn xem qua lễ vật của đại ca, cũng muốn xem qua lễ vật của tam đệ.

Lạc Phong bị Lạc Phi từng bước ép sát, kết quả đành cam bái hạ phong, sắc mặt nhất hồng, lúng túng nói, phụ thân có thể mở ra xem. Nói xong Lạc Phong liền hoảng. Phụ thân sẽ không chán ghét lễ vật của mình đi?

Lạc Hi mở ra, bên trong có vài thứ nho nhỏ, nhìn liền biết là từ bên ngoài mua về, cũng có một cuộn giấy. Hắn cầm lấy cuộn giấy mở ra, nhìn thấy là một bức họa, cùng với một lời chúc.

Lạc Hi nhìn bức họa mất một giây, sau đó là bật cười.

- Ha ha!

Cười xong, Lạc Hi lại nhìn, được một lúc, lại bật cười. Chữ bút lông nhìn được, không phải là dạng chữ bút lông kiểu mẫu, quy cách, bay bướm, nhưng nhìn ra được là chữ Lạc Phong viết. Nhưng về bức họa thì Lạc Hi không biết phải nói cái gì. Lạc Phong chưa bao giờ luyện qua họa, lẽ dĩ nhiên hắn họa sẽ không ra gì. Lạc Hi nhìn một lúc mới mơ hồ nhận ra, đây hình như là mình, tại Lạc phủ khi trước, đang ở trong viện luyện kiếm. Chỉ có điều trừ trang phục là có nét giống ra, có chỗ nào giống chính mình? Khuôn mặt không giống, tay chân lại càng không giống.

Nhìn một lúc, Lạc Hi lại bật cười. Không rõ vì sao, hắn lại có cảm giác thứ này giống như là thứ một Lạc Phong sáu tuổi bảy tuổi, vừa mới học cầm viết lông, vẽ cho chính mình nhân ngày Tết. Chỉ một bức họa, đem hắn kéo về thời gian gần mười lăm năm trước, rất nhiều việc xảy ra, cũng đã có rất nhiều chuyện, chính mình năm đó đã làm ra sai lầm.

Bất chợt, một cảm giác ngọt ngào cùng hối hận, cảm giác nhìn lại thời gian trôi qua, có rất nhiều thứ hối tiếc, rất nhanh chóng chiếm trọn cả người Lạc Hi.

Này là... cảm xúc của nguyên chủ đi? Nhưng còn pha thêm một chút thời gian tuế nguyệt, từ kinh nghiệm của chính hắn qua mấy cái thế giới chứng kiến nhân tình ấm lạnh, gia trọng thêm vài lần.

Lạc Hi ngưng cười, nhìn bức họa không nói.

Hắn cũng không biết, từ lúc nào, hắn liền rơi lệ.

- Phụ thân?

- Ta thích. Phong nhi, ta rất thích. – Lau đi dấu vết trên khuôn mặt, Lạc Hi nói – Ta chẳng qua chỉ là đang nghĩ... có cảm giác, ngươi khi bảy tuổi nếu muốn tặng lễ vật cho ta, hẳn cũng sẽ cầm ra thứ giống như thế này. Tốt rồi, kia liền đem treo ở thư phòng đi.

Rất nhanh đem đề tài đổi đi, Lạc Hi đem bức họa đặt trở lại trong hộp. Lễ vật của Lạc Yến là một túi thêu hoa, nhìn thực tỉ mỉ, cũng là thực dụng công. Lạc Hi mỉm cười, đem ngọc bội từ Lạc lão tướng quân, phụ thân của hắn, bỏ vào bên trong, rồi đem túi thêu hoa đó giắt ở bên mình.

Lễ vật của ngày hôm đó, toàn bộ đều được chuyển vào thư phòng của Lạc Hi. Hộp gỗ của Lạc Thành cùng trà cụ của Lạc Phi đều được đặt trên bàn, còn bức họa của Lạc Phong liền được treo trên tường. Lạc Phi sau đó đến chỗ thư phòng của phụ thân, nhìn thấy bức họa kia, hắn thừa nhận tam đệ của hắn quả nhiên không có một chút năng khiếu nghệ thuật nào. Bức họa này, trông y như tác phẩm của một hài tử bảy tuổi, thật sự là không đành lòng nhìn thẳng.

Rồi sau đó, khi Lạc Hi đã đăng vị, có nhiều người đến chỗ thư phòng của Lạc Hi, cũng nhìn thấy bức họa đó. Vì tay nghề quá tệ, cho nên bức họa đó luôn luôn là thứ đầu tiên thu hút ánh mắt của người khác. Có không ít người âm thầm nghị luận tại sao, nhưng không ai biết lý do, trừ bốn người Lạc Thành, vào đêm tất niên hôm đó.

-------------------------------

Tác giả đã quởn mới viết ra cái chap này, hãy thương tác giả, tặng tác giả comment 1000 từ nào =))))

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro