Chương 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 105 – Giằng co

Thời gian trôi qua một khắc.

Xung quanh cửa khẩu hạp cốc lúc này trùng trùng điệp điệp bẫy rập, vừa lướt qua một cái lại tiến tới một cái, cơ hồ không thể cho một con ruồi chui lọt. Lạc Phong ẩn nấp ở một nơi gần đó, trên tay cầm Băng Hỏa cẩm, tay trái sờ sờ túi ám khí, chạm đến bên hông đoản đao, lại bình tĩnh lại. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể tùy thời đều có thể xuất ra đối chiến.

Ở đằng xa, một đám bụi mù cuồn cuộn bốc lên, theo sau đó là những chấm đen nhỏ, mà thông qua một loại vật phẩm bọn họ đem theo, liền có thể nhìn thấy rõ được chấm đen kia là kỵ binh.

Nhìn đám đông kìn kịt kéo tới, Biệt đội đội viên nở nụ cười:

- A miêu a cẩu đến thật nhiều a.

- Một bầy ác thú, trông cũng thật oai dũng.

- Ngươi sợ sao?

- Ta chỉ là hưng phấn đến phát run.

Ánh mắt lóe ra thị huyết, tim đập gia tốc, có cảm giác hưng phấn đến run rẩy. Bọn họ biết được bố trí mà mình làm ra đối với đội quân như thế này quá lắm cũng chỉ duy trì được nửa canh giờ, còn nửa canh giờ còn lại, tất nhiên muốn một phen khổ chiến.

Ngươi sợ sao?

Sợ, có cái gì phải sợ? Địch quân cũng là nhân, cũng chẳng phải thần tiên, càng không phải truyền thuyết cấp cường giả. Chỉ là có điểm đông mà thôi.

Lấy một địch mười? Quá tầm thường. Chúng ta muốn là lấy một người địch ngàn quân.

Sau lưng là yếu nhân, tuyệt không thể lùi bước.

Đám bụi mù kia dần dần tiến lại gần, đột nhiên giẫm lên một cái gì đó, liền kích phát bạo tạc.

Ầm! Ầm!

Một tiếng nổ, hai tiếng nổ, sau đó là rất nhiều tiếng nổ lớn, tạc chết gần trăm người, thổi bay hơn trăm người nữa, đem một mũi tiến công đẩy lùi lại. Tái sau đó, bọn hắn nhìn thấy địch quân hàng ngũ rối loạn, rồi lại lập tức trở về chỉnh tề.

Này là một đạo tinh binh.

Có thể giết chết một đạo tinh binh, bọn hắn liền kiếm lớn.

Rất nhanh chóng, địch quân liền thay đổi đường đi, vòng qua hai bên hạp cốc, tránh từ phương hướng thẳng xông tới. Địch quân còn cho kỵ mã một mình đi thăm dò đường, hòng muốn xúc động tất cả các bẫy rập, cũng là dùng kỵ mã tính mệnh để vô hiệu hóa bẫy rập.

Trong thời gian ngắn nhất, đấy cũng là một phương pháp hữu hiệu.

Nhìn thấy bẫy rập từng chút một bị phá, quân địch lại tiến lại gần, Lạc Phong hướng người bên cạnh làm ra thủ thế. Ẩn Thập Nhất đã hưng phấn từ nãy, hắn đem bảy quả cầu tròn giao cho Ẩn Thập Nhị, để người này buộc lên đầu mũi tên, dùng thiên phú Thất Tinh Tiễn của hắn, bắn quả cầu kia ra bên ngoài.

Thập Nhị từ chỗ ẩn nấp trườn người, tìm đến một vị trí trống trải, một chân đạp cung, tay kéo tên, lắp vào bảy mũi tên, các ngón tay điều chỉnh hướng đi của mũi tên, hướng về phía chiến trường. Tay buông ra, bảy mũi tên như lưu tinh xé gió bắn tới, hướng về phía địch quân đang chạy tới. Mũi tên cắm xuống bảy vị trí khác nhau, lập tức phát nổ. Bảy tiếng ầm vang chấn nhức cả óc, ngay cả ở nơi xa như vậy, Biệt đội đội viên còn cảm nhận được trận nổ lớn kia đem tới nhiệt lượng phả vào mặt.

Bụi mù qua đi, một đám Biệt đội đội viên quay lại nhìn Thập Nhất, sắc mặt kinh ngạc, còn có một phần đó là, hàng này quả thật chán sống rồi sao, vì sao trên người lại đem theo thứ này, ngộ nhỡ trượt tay, vậy là cả đám bọn hắn liền theo Thập Nhất cùng một chỗ sao?

Thập Nhất một bộ dạng phi thường vô tội nói:

- Khi nãy vội vàng lật sách, đột nhiên linh cơ chợt động, nghĩ tới cái thứ này. Các ngươi chớ nhìn ta, ta cũng vừa mới phối chế ra.

Thập Nhất là một cái cuồng phối chế hỏa dược cùng luyện đan. Hắn luyện đan phối dược không phải là để cứu người, cũng không có nửa điểm tri thức y học, hắn thuần túy chỉ là thích dùng mấy thứ bột bột màu sắc trộn lại, đun đun nấu nấu, ra được mấy thứ dược vật có thể nhượng hắn sống thoải mái vui vẻ, đồng thời có thể nghịch phá một chút thì tốt. Âm kém dương sai thế nào, hắn liền bị chọn làm Ẩn đội thành viên. Gặp được thứ mình thích, gặp được sư phụ hợp tính, năng lực của hắn cọ cọ tăng lên. Khi trước lúc thành lập Biệt đội, sau đó một thời gian, hắn từ chỗ Lạc Hi nhận được mấy thứ bột bột chai lọ, có thêm một quyển sách ghi chép phối phương, hắn đã phát cuồng, ở trong phòng nghiên cứu, vài lần suýt tạc nổ doanh trại, cuối cùng liền vì quân kỷ, hắn phải kiềm chế lại, ngẫu nhiên ra ngoại ô phối chế thuố, sau đó lưu trữ lại thành mấy cái bình bình lọ lọ. Trước đó khi đào mệnh hắn đã dùng hết trữ phẩm của mình, lúc này vì cần thiết phòng thủ, cho nên hắn cho người tìm kiếm nguyên liệu, tại chỗ phối chế ra hỏa dược, sau đó linh cơ chợt động, nghĩ tới phối phương hỏa dược kia.

- Vì sao đến lúc này ngươi mới nghĩ ra? Nếu như là trước kia...

Nếu như là trước kia kịp nghĩ ra, bọn hắn cũng không đến nỗi thảm hại như thế này. Có trong tay hỏa dược lợi hại, kia liền có thể làm ra bố trí cùng ứng đối, cũng có thể cản lại quân địch, đủ thời gian để quân ta rút lui, cũng không đến nỗi toàn quân bị diệt.

Thập Nhất trầm tư một lúc, nhún vai:

- Cái chỗ kia âm u quái khí, ta vừa mở sách ra nhìn một lúc liền buồn ngủ, không thể nghĩ được cái gì.

Lạc Phong nghe Ẩn Thập Nhất nói, hắn ngước mặt lên, nhìn xung quanh. Hắn nhìn đến núi rừng, nhìn đến cây cối, cũng lẳng lặng cảm nhận năng lượng thiên địa. Hắn cho dù không nhìn ra được nơi này với nơi bọn hắn vừa rời đi kia có khác biệt gì, nhưng quả thật cảm nhận được có điểm khác biệt.

- Chỗ đó đúng là âm dương quái khí, bước vào cả người liền không hảo.

Lạc Phong vừa lên tiếng, bất chợt sắc mặt lộ ra hiểu rõ, mà từ sắc mặt Biệt đội đội viên ở quanh hắn, cũng có thể đoán ra được bọn họ cũng nhận ra được điều gì.

- Chúng ta đóng trại ở nơi đó, có khi nào liền bước vào một cái trận pháp? – Đã từng trải qua cảm giác đứng trong trận pháp bồi hồi, Ẩn Tam liền hỏi.

Này một câu, tất cả liền im lặng, sau đó là thở dài.

- Bất động thanh sắc bày ra đại trận nhượng chúng ta bước vào, haha, hảo a. Bẫy rập này rất lớn, chúng ta thua không oan – Ẩn Ngũ nói – Có lẽ trong quân có người nhìn ra được, nhưng người đó không có ở đây.

Người đó là ai, không ai nói ra miệng, nhưng tất cả đều nghĩ đến một người, người dạy bọn họ trận pháp chi đạo.

- Bọn chúng biến pháp.

Nhìn đến trước mặt địch quân, một người chợt hô lên. Lạc Phong ánh mắt vi thiểm, lại làm ra thủ thế, nhượng Biệt đội tản ra đóng trú ở những khu vực gần nhau, chuẩn bị vũ khí, đối với địch quân phát ra lần kháng cự cuối cùng, sau đó sẽ là hiện thân chặn ở cửa khẩu. Trên người bọn hắn lúc này không còn thứ gì có thể dùng, trừ vũ khí cầm tay, áo giáp cùng với một thân nội lực, có thể chuyển hóa thành trận pháp.

Nghĩ tới trận pháp, trong đầu Lạc Phong bay nhanh các loại chủ ý.

Trận pháp mà Biệt đội học được là lấy nhiều người vây một người, còn trận pháp để lấy ít địch nhiều, Lạc Hi không truyền dạy. Lạc Phong nhớ phụ thân có nói, trận pháp là một phương pháp mượn dùng sức mạnh số đông để áp chế số ít, lấy ít người địch nhiều người, không thể chỉ thuần túy sử dụng nội lực của người lập trận, bắt buộc phải mượn dùng ngoại lực, tỷ như vật liệu lập trận, hay tỷ như mượn dùng năng lượng thiên địa. Loại trận pháp đó cực kỳ phức tạp, phụ thân có lập ra một lần nhượng hắn nhìn xem, đáng tiếc hắn xem một lúc liền hoa mắt váng đầu, suýt nữa ngã xuống. Phụ thân sau này giải thích cho hắn, đó là năng lượng của hắn bị trận pháp mượn dùng, hắn đứng quá gần một thời gian sẽ cảm thấy mệt mỏi, sau đó là suy yếu ngã xuống, nếu không được cứu, có thể bị trận pháp sát hại.

Với tình huống hiện tại, lấy ít địch nhiều, bọn hắn không thể dùng trận pháp tiến công, vậy thì dùng trận pháp phòng thủ.

Trận pháp tấn công, mượn dùng năng lượng thiên địa quấy nhiễu địch nhân bị vây ở trong trận. Còn trận pháp phòng thủ, thì là mượn dùng năng lượng thiên địa hỗ trợ bọn hắn ngăn cản kẻ khác dùng nội lực đánh tới, cũng như mượn dùng số lượng người lập trận để khắc phục nhược điểm mà mỗi một người khi chiến đấu sẽ để lộ ra. Đối với một đối thủ không có nhược điểm, lại da dày thịt béo, quả nhiên thực khó đối phó. Cho nên trận pháp phòng thủ tuy rằng khả năng sát thương không mạnh nhưng rất thích hợp khi muốn triền đấu chờ tiếp viện.

Dùng thủ thế trò chuyện với các tổ trưởng, sau khi chiếm được ý kiến tán đồng, Lạc Phong gật đầu, một tay đưa lên, làm ra một thủ thế.

Bọn hắn bày trận.

Phòng thủ trận pháp quả nhiên có hiệu quả, gần một trăm năm mươi người phân tán ở các nơi khác nhau, mỗi một tiểu tổ hợp thành một trận, mỗi mười hai tiểu trận hợp thành một đại trận, sinh sinh bất tức, cũng đem thiên địa năng lượng hấp thụ chuyển hóa, tạo thành một cái bình chướng, ngăn cản cung tên bắn tới, cũng làm giảm đi tốc độ vũ khí đâm vào. Địch quân chạm phải trận pháp liền chùn bước, là thời cơ để Biệt đội đội viên rút ra vũ khí, nhất kích tất sát, rồi lại lui vào trong trận.

Đương kẻ khống trận, lại không thuộc bất kỳ một trận pháp nào, Lạc Phong có thể tự do hành tẩu giữa trận pháp. Băng Hỏa cẩm vung lên, liền một gã kỵ binh bị hắn kéo ngã xuống, hoặc một kẻ xấu số bị hắn một chiêu cắt ngang cổ. Mặt đất vốn dĩ khô ráo, lúc này liền nhiễm lên một lớp máu tươi.

Ở đằng xa, lão giả nhìn thấy trận pháp ở cửa hạp cốc, ánh mắt co rụt lại, sau đó khuôn mặt liền lộ ra hứng thú tột cùng:

- Trận pháp? Trên đời này còn có người hiểu trận pháp sao? Hảo, hảo!

Không đợi người khác nói cái gì, lão giả liền ra hiệu cho thân binh đưa mình đến gần hạp cốc kia, muốn ở gần một chút, nhìn xem thứ trận pháp kia là cái gì, vì sao lại chỉ dùng nhân lực lại có thể điều động thiên địa lực lượng.

Lão giả thi thi nhiên nhiên đi tới, cũng là cố tình muốn nhìn xem, đoàn người chỉ có hơn một trăm nhân kia có thể làm ra được cái gì. Trận pháp sao? Lấy kinh nghiệm của hắn, cho dù là trận pháp dùng nhân lực hay sơn thủy phong thổ, đều sẽ có nhược điểm, đó là đến một lúc nào đó, trận pháp sẽ vì không còn năng lượng mà tự phá. Nhân lực tạo trận pháp, chỉ cần người ở trong trận đuối sức, trận pháp sẽ tự phá.

Thực muốn nhìn xem đám tiểu tử kia có thể kiên trì được bao lâu a. Nếu như bọn chúng ngã xuống, kia liền bắt lấy tên đầu lĩnh, hỏi cho ra bố trí trận pháp là được. Hắn chỉ cần trận pháp kia, không cần người sống.

Từ lúc trận pháp thành cho tới hiện tại, thời gian trôi qua được hơn một nén nhang.

Đến lúc này, trận pháp phòng thủ mà Biệt đội tạo ra cũng đã bắt đầu có vết rách.

Con người đều sẽ có giới hạn. Bọn hắn kiên trì cho tới hiện tại, chém giết xuống hơn ngàn người, hù dọa cho địch quân không dám tiến về phía trước mà chỉ có thể đứng ở đằng xa bắn tên, như vậy đã được xem là rất tốt rồi. Nhưng quãng thời gian còn lại, bọn hắn biết, chính mình không thể kiên trì được bao lâu nữa.

Một mũi tên xuyên phá qua bình chướng của trận pháp, xuyên thủng bả vai của một danh Biệt đội đội viên. Hắn ăn đau, cả người lảo đảo, cũng vì như vậy mà trận pháp vận hành liền gặp xáo động.

Lão giả lúc này đã tiến đến một nơi gần đó, nhìn thấy cảnh như vậy, hắn nở nụ cười, ra hiệu cho một danh tướng sĩ ở bên cạnh lắp tên, nhắm về phía một vị trí bắn tới. Lão giả nhìn ra được vị trí kia là nhược điểm, vừa mới lộ ra do một danh Biệt đội đội viên bị thương mà tạo thành.

- Bạch công tử, đây là nhân lập trận pháp, Bạch công tử hẳn là có thể phá giải.

Bạch Nhạc thấy mình bị điểm danh, trong lòng ám giật mình một chút, sắc mặt nghiêm túc hồi đáp:

- Tiên sinh, Bạch Nhạc sẽ cố gắng.

Không nói là phá được, mà nói là sẽ cố gắng, đối với một kẻ đầy mình tự tin như Bạch Nhạc đã là chuyện hiếm thấy. Lão giả không vạch trần Bạch Nhạc tâm tư, hắn chỉ muốn xem Bạch Nhạc phá giải trận pháp kia như thế nào. Hắn đối với nhân lập trận pháp không có hứng thú bằng thiên lập trận pháp, cho nên hắn không hiểu rõ lắm. Nếu gặp vấn đề mà hắn biết cách giải, có lẽ cũng thuận tiện đẩy một phen.

Bạch Nhạc cho người đến nói với vị tướng quân một tiếng, yêu cầu cho phép hắn điều khiển binh lực phá trận. Khi kỳ lệnh đến tay, Bạch Nhạc, quan sát trận pháp của Biệt đội một hồi, liền đem kỳ lệnh phất lên.

Quân binh liền thay đổi hướng tiến công, đi vòng ra xung quanh hạp cốc, tạo thành một thế bao vây. Trên đường đi, ngẫu nhiên vẫn có kẻ xui xẻo đạp phải bẫy rập bị nổ cho đầu rơi máu chảy, nhưng rồi bẫy rập cũng bị phá, lúc này thỏa thỏa là lấy lực đối lực. Bạch Nhạc thay đổi kỳ lệnh, mũi tên cũng từ các phương hướng khác nhau bắn tới.

Lạc Phong vừa thấy địch quân biến chiêu, hắn liền biết có chuyện không lành. Thấy đợt tên đầu tiên bắn tới, Lạc Phong thay đổi thủ lệnh, cho một nửa Biệt đội biến đổi phòng ngự trận pháp, còn một nửa thì rút vào trong hạp cốc. Đao thật thương thật tướng hứa, tại hoàn cảnh trong hạp cốc, bọn hắn có thể lấy chính mình cùng vũ khí trên tay mà ngăn lại địch. Địch quân cho dù số lượng có nhiều, khi vào hạp cốc cũng chỉ có thể từng người từng người đi, không thể bao vây bọn hắn mà chém giết, bọn hắn có thể lợi dụng điểm này để cầm chân quân địch.

- Tiếc thật, bọn hắn đã nhận ra ngươi muốn phá trận, liền chuyển thành rùa rút đầu rồi. – Lão giả vẻ mặt tiếc hận lên tiếng.

Bạch Nhạc sắc mặt không thể nào tốt. Hắn vốn còn muốn phá trận, đối phương lại không phối hợp, làm hắn hừng hực hùng tâm tráng chí trong chốc lát bị tưới nước lạnh, không có nửa điểm vui vẻ.

- Tiên sinh, bọn hắn không dùng trận pháp khi nãy, có thể thấy bọn hắn đã rơi vào đường cùng, chỉ có thể bám víu lấy một tia hy vọng mà cầu sinh.

- Cũng tốt, vậy thì để chúng ta nghiền nát hy vọng của bọn hắn.

Lại giằng co thêm một khoảng thời gian. Bên phía Biệt đội lúc này đã xuất hiện người bị thương. Giữa rừng mưa tên mà bị thương nhưng không tử vong, đây đã là một kỳ tích. Tuy nhiên trong đó có vài người bị thương nặng, hơi thở nặng nề, tựa như chuẩn bị cách thế.

Lạc Phong lo sốt vó, hắn hai tay nắm chặt, nhìn địch quân, lại nhìn đồng đội, trong lòng đau đớn, cũng là phẫn nộ.

Từ trong người lấy ra lọ thuốc trị thương trước kia phụ thân đưa cho mình, Lạc Phong ném về phía một đội viên, dặn dò hắn xử lý vết thương rồi cho người bị thương phục dụng một viên thuốc, còn chính mình thì cầm Băng Hỏa Cẩm, chắn ở trước cửa hạp cốc, che lại tầm bắn của địch, để đồng đội của hắn có thời gian nghỉ ngơi. Chiết tổn một người sẽ gây nên tổn thất rất lớn đến chiến lực tổng thể của quân đội bên hắn, Lạc Phong tuyệt không thể để một người nào tại nơi này ngã xuống.

Còn sống là còn hy vọng. Cho dù thế nào, cũng muốn sống sót trở về.

Lẩm nhẩm câu nói trước kia phụ thân nói với hắn, Lạc Phong sờ sờ Bình An phù, ánh mắt lộ vẻ kiên định, ngước mặt nhìn trước mặt địch quân.

Đến đây đi, đến một người giết một người, đến hai người giết cả đội.

Dám bước nửa bước vào hạp cốc khẩu, liền có giác ngộ chuẩn bị bị giết.

------------------------------------

Tác giả: Lâu rồi không viết đánh nhau, lần này xem xong một mớ truyện đánh quái thăng cấp lại ngứa tay một phát viết ra cả ngàn chữ cảnh đánh nhau, cảm thấy thật thỏa mãn ^o^~

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro