Chương 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 108 – Tàn cục

- Nguyên soái, Uyển thành ngoại thành có dấu vết địch quân, nhưng đầu tường quân sĩ vẫn là y phục của quân ta.

Một quân trinh sát quay trở về, một chân quỳ xuống trước mặt Lạc Hi. Lạc Hi nghe xong, trầm ngâm một lúc mới thở ra một hơi:

- Uyển thành đã bị chiếm.

Tướng sĩ bên cạnh Lạc Hi nghe được, bọn họ khuôn mặt không có gì biến hóa, có lẽ đối với tin tức địch quân chiếm thành, bọn họ đã chết lặng.

Lúc này đã là buổi tối ngày thứ năm.

Đoàn người một mạch đi xuyên rừng, ngẫu nhiên gặp phải do thám do quân địch phái ra liền trước hết chém giết, sau đó liền men theo một con đường mòn đi tới. Mới qua năm ngày, ai cũng gầy đi một vòng. Quân lương không có, quân nhu cũng không, trên người quần áo đã sớm bị cây cỏ mài mòn, mỗi ngày thức dậy đều phải di chuyển, thuận tiện săn thú đào củ, tìm cái ăn.

Trong năm tòa thành phía Đông, Uyển thành là tòa thành thứ ba. Từ Dạ Hành sơn đi một mạch đến nơi này trong vòng năm ngày đã là hành quân thần tốc, nhưng mỗi khi đến gần một tòa thành nào liền nghe thấy tin tòa thành đó đã bị địch quân chiếm đóng, này cũng muốn áp suy sụp binh sĩ.

Thành trì bị địch quân chiếm đóng ý nghĩa bọn hắn không thể nào vào thành nghỉ ngơi tẩy trần đổi thuốc tìm đại phu, cũng không thể nào liên lạc được với An Lạc thành cầu xin tiếp viện, phải tiếp tục theo đường rừng, che giấu hành tung âm thầm trở về. Địch quân còn giảo hoạt, chiếm xong thành trì liền cho quân sĩ ăn mặc theo phục trang quân ta, cờ phướn cũng che giấu đi, cố tình muốn đem nhóm người Lạc Hi dụ ra khỏi rừng. Vì an toàn, Lạc Hi không hạ lệnh đến gần một tòa thành nào. Cũng vì như vậy, binh sĩ tâm lý lẫn thể chất đều bị kéo căng tới cực hạn. Cho tới hiện tại, tướng sĩ không thể nào động nổi binh khí, một khi gặp phải địch quân, nhất định là toàn quân đều diệt.

Lại có, Uyển thành bị chiếm có nghĩa Đồng Nguyên quan cũng đã bị chiếm. Đồng Nguyên quan vào tay quân địch, với tình huống hiện tại, bên nào chiếm ưu thế tuyệt đối liền có thể thấy rõ ràng.

Lạc Thành nhìn đến hoàn cảnh này, hắn trong lòng lại dâng lên hối hận, cũng là không cam lòng.

Phụ thân tin tưởng nên giao cho hắn cầm binh, thoạt tiên hắn cũng đã điều binh rất tốt, nhưng không nghĩ tới đến phút cuối lại bị địch nhân một chiêu khinh địch chi kế làm cho thảm bại.

Lạc Thành liếc nhìn nhị đệ lấy cái áo khoác kéo lên che cho tam đệ, ánh mắt lại nhu hòa xuống.

Nhị đệ đối với người hắn không quan tâm lắm thì vô tâm vô phế, đối với kẻ chán ghét thì nhìn chằm chằm bới lông tìm vết nghĩ cách hạ gục kẻ kia, còn đối với người nhị đệ bỏ vào trong lòng thì để ý rất kỹ. Từ lúc tam đệ ôm một thân thương trở về, nhị đệ cho dù sắc mặt một bộ dạng bình tĩnh, nhưng nhị đệ trước hết liền đem tam đệ lên thuốc băng bó kỹ, sau đó liền tìm nước uống, tìm cái ăn, đem tam đệ bụng điền đầy, còn ép tam đệ ngủ cho đủ, tới đêm giành trực đêm, không để tam đệ thức khuya, thấy tam đệ nằm ngủ không thoải mái, liền lén lút đem tay chân tam đệ kéo ra, sửa thành một tư thế thoải mái một chút.

Trong tình huống hiện tại, Lạc Thành chỉ nghĩ, có thể hảo hảo còn sống đã là một hạnh phúc.

Hắn bất chợt nhớ tới một năm nào đó, cả nhà bọn hắn bốn người đào thoát, cũng là đi rừng, cũng là tìm cái ăn, cũng là chạy trốn bị địch truy kích.

Đã mười bảy năm a. Năm đó quá xa xôi, chi tiết thế nào hắn đều quên. Hắn chỉ còn nhớ, năm đó dường như chỉ có bốn người bọn hắn, phụ thân đi tìm thức ăn, đem bụng của bọn hắn nhét đầy. Hắn còn nhỏ, chưa bao giờ từng nghĩ tới phụ thân có ăn no hay không, chỉ biết ăn rồi ngủ, rồi nghe lời phụ thân, bảo hộ đệ đệ.

Mấy hôm nay đào thoát địch quân truy bắt, phụ thân cũng dẫn đầu đi săn thú, đào củ, đem bọn hắn uy no, cũng đem cả một đội tàn quân nhét đầy bụng.

Nhắc đến lương thực, Lạc Thành phải sợ hãi than, phụ thân đúng là sắp xếp tỉ mỉ, bố cục chi tiết.

Ngày phụ thân cầm ra gạo trắng để bọn hắn nấu cơm, hắn đã giật mình. Sau đó nghe phụ thân nói hắn mới biết được, là phụ thân trước khi đi đã cho người liên lạc với thương nhân ở các tòa thành phía Đông, đem lương thực lén lút đặt ở trong mấy cái hang động trong núi, chỉ cần bọn hắn đi theo đường này liền có thể nhìn thấy lương thực.

Chỉ là sắp xếp này cũng chỉ đủ để duy trì sức lực để bọn hắn hồi An Lạc thành mà thôi. Muốn đánh chiếm lại các tòa thành phía Đông kia, hiện tại bọn hắn không có khả năng.

Lạc Thành nhìn thấy trinh sát trở về bẩm báo với phụ thân tin tức gì đó. Phụ thân ánh mắt bình tĩnh, nhưng khi thám tử đi rồi, người lại nhìn đống lửa ngẩn người.

Lẳng lặng đến bên cạnh Lạc Hi ngồi xuống, Lạc Thành cũng bắt chước phụ thân nhìn đống lửa ngẩn người.

Hắn thấy phụ thân ngồi một lúc rất lâu, sau đó liền lấy tay trên mặt đất vẽ ra vài cái vòng tròn cùng hoa văn, thứ mà hắn nghĩ hẳn là trận pháp. Vẽ xong phụ thân ở bên cạnh viết một loạt ký hiệu con số, cuối cùng xóa đi tất cả, lại nhìn đống lửa ngẩn người.

Ngồi ở bên cạnh phụ thân, ngẩn người nhìn đống lửa, Lạc Thành lại nghĩ đến bố trí quân tình cũng như quân lực hiện tại.

Nghĩ một lúc, Lạc Thành lắc đầu, đem phiền não đẩy đi. Hắn nghĩ không ra, mỗi một phương hướng đều là tử cục, nhưng hắn tin tưởng nhất định là có cách đấy.

Ngày qua ngày, áp lực sống sót, áp lực đói khát đã đem bọn hắn ép gần tới cực hạn. Ban đêm phân nhau canh gác, đến ban ngày phải dậy sớm nương theo ánh sáng mà né tránh địch quân, những ngày này trôi qua như thế nào, hắn không có mấy ấn tượng. Vừa bị áp lực, lại thỉnh thoảng thấy phụ thân nhìn đống lửa ngẩn người, hắn không hiểu vì sao trong lòng thổn thức, cũng là đau lòng. Có lúc hắn đã nghĩ không chịu nổi, nhưng rồi thấy phụ thân một bộ dạng thản nhiên bình tĩnh, lòng hắn lại bình lặng lại.

Phụ thân đương một chủ tướng, ở bất cứ thời điểm nào cũng không thể để lộ tuyệt vọng, nếu không hội ảnh hưởng sĩ khí. Nhưng phụ thân cũng là người, cũng không thể nào trụ được quá lâu. Hắn bất chợt lo lắng, một ngày nào đó, liệu sẽ có việc gì xảy ra không?

Lo lắng hiển hóa thành ác mộng, chui tận vào trong giấc mơ. Ngủ không yên ổn, tự nhiên mộng thấy dị tượng. Đã có lần hắn tỉnh dậy vì trong mơ nhìn thấy toàn quân đều diệt. Mở mắt ra, liếc thấy phụ thân đang ngồi một chỗ nhìn đống lửa, cũng là canh gác, hắn sờ lên ngực, nghe tim mình đập. Mạnh mẽ hữu lực, hắn còn sống, đây là thật sự.

Hắn không phải lần đầu tiên thất bại, nhưng bị ép đến đường cùng như thế này, hắn là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác đương chủ tướng liền muốn gánh vác sứ mệnh của toàn quân.

Bọn hắn còn có tương lai không?

Hắn vẫn là muốn tin tưởng, nhất định sẽ có cách.

*******************************

Phải qua gần ba tuần sau, Lạc Hi mới dẫn được người trở về đến An Lạc thành. Nhìn thấy An Lạc thành ngay trước mắt, có không ít binh sĩ chân đứng không vững đã lảo đảo, trên mặt hiện lên lệ quang, là vì hỉ cực mà khóc.

Bọn hắn sống sót rồi.

Bọn hắn nhìn thấy được nơi an toàn, bọn hắn sẽ không tái bị địch quân truy đuổi, mỗi một ngày đều nơm nớp lo sợ, ăn không ngon, ngủ không yên, lo lắng đang ngủ sẽ nghe thấy tiếng hô hoán là phải bật ngay dậy cầm lấy thanh đao sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Lúc này đến nơi an toàn rồi, tâm tình thả lỏng, thân thể cũng vì vậy mà uể oải xuống.

Cho người vào trong doanh sắp xếp lại đội ngũ cũng như nghỉ ngơi lấy sức xong, đột nhiên Lạc Hi hỏi một câu:

- Cầm quân thất bại, trí toàn quân vào chỗ chết, ứng xử tội gì?

Nghe một câu này, toàn doanh yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được. Những tướng sĩ trực tiếp có mặt trong trận đánh vừa rồi nhìn nhau, trong lòng đều đánh cái giật mình, ánh mắt lập tức quét đến một người.

- Xử trảm.

Lạc Hi nghe câu trả lời, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, hắn xoay người lại, nhìn xuống dưới đất quỳ một người, ánh mắt chống lại khuôn mặt bình tĩnh của đại nhi tử.

- Vậy thì tốt. Người tới, đưa hắn ra ngoài chém đi.

- Nguyên soái!

- Nguyên soái, hành quân bất lợi là do thuộc hạ vô dụng, xin nguyên soái nếu có chém thì chém thuộc hạ.

- Nguyên soái, là thuộc hạ bị mê thất, không nghe hiệu lệnh, khiến quân tình bất lợi. Nguyên soái, xin chém thuộc hạ.

- Nguyên soái...

Trong thoáng chốc, hầu như tất cả tướng sĩ đều mở miệng. Lạc Hi cau mày, ánh mắt ban đầu còn nhìn không ra hỉ nộ, lúc này nhiễm thượng một tầng lửa giận:

- Thế nào? Tây Bắc quân sĩ từ khi nào học được pháp không trách chúng, chỉ cần trên dưới một lòng thì có thể muốn gì thì làm? Làm sai rồi liền lớn tiếng át lẽ phải, còn muốn đem tính mệnh của mình ra uy hiếp ta?

Nghe một lời này, tướng sĩ trong quân im lặng, ánh mắt ái ngại nhìn Lạc Thành. Từ lâu trong quân, bọn họ là thực tâm phục vị đại công tử này, cũng xem là nguyên soái người thừa kế. Lúc này ra chuyện, nguyên soái muốn chém đại công tử, bọn họ lại có thể đứng nhìn được sao? Bọn họ biết được nguyên soái trọng thị đại công tử, cũng bỏ ra không ít tâm huyết đâu.

Lạc Phi tinh ý nhận ra được không khí căng thẳng, hắn chớp mắt, qua một lúc liền đoán tiền căn hậu quả. Vừa rồi bại binh xảy ra, sau khi chuyện đã xong luôn luôn cần một ai đó đứng ra gánh trách nhiệm. Quân pháp ghi rõ bại binh liền chém, nhưng theo lịch sử, không phải lần nào thất bại cũng là chém tướng sĩ. Lúc này xảy ra chuyện, hắn cần phải nghĩ ra một cách hóa giải, nếu không được, hắn tin tưởng, rất có khả năng hội chết người.

Lạc Phi bước lên một bước quỳ xuống, liền thấy tam đệ cũng đi theo quỳ xuống. Phía sau lưng tướng sĩ cũng đồng loạt hạ quỳ.

- Nguyên soái, thắng bại là thường tình của binh gia. Lạc đại tướng quân chinh chiến nhiều năm, là người có năng lực. Lần này chỉ là tài không bằng người, cũng không đáng bị xử trảm.

Lạc Phi chưa kịp nói, đã nghe Lạc Phong nói trước. Ánh mắt liếc qua Lạc Phong, hắn nhìn thấy được tam đệ sắc mặt thực sự không thể nào tốt, một bộ dạng cầu xin, lên tiếng khẩn cầu nói đỡ cho đại ca.

- Nguyên soái, hiện tại trong quân rất cần nhân tài, nếu xử trảm Lạc đại tướng quân, e rằng quân ta sẽ như tuyết thượng thêm sương, hại nhiều hơn lợi.

Lạc Phi lên tiếng. Hắn nói xong một câu, liếc thấy phụ thân không nói cái gì, hắn ở trong lòng âm thầm bơm hơi, lại nhỏ giọng phân tích lợi hại, tránh nặng tìm nhẹ, không đổi trắng thay đen, nhưng nhấn mạnh việc nhân tài thiếu thốn, cũng như cam kết sẽ lấy công chuộc tội, giành lại năm tòa thành, lấy an ủi linh hồn các binh sĩ đã ngã xuống. Hắn nói năng uyển cự, ngôn từ khẩn thiết, nói xong một hồi, chính hắn cũng thiếu điều muốn rơi lệ.

Chết đi là binh sĩ, trong đó có không ít người Lạc Phi biết được, cho nên hắn là thực đau lòng. Nói rằng toàn bộ tướng sĩ đều bị mông tế hai mắt dẫn đến bại trận là không sai, nhưng không thể nào xuyên phá qua được kế sách của địch nhân, kia vẫn là tài nghệ của hắn không đủ. Hắn không muốn vì việc này mà liên lụy đại ca. Nghĩ đến tình huống bết bát, bên cạnh người quen lần lượt tử trận, hắn đã không nhịn được, sống mũi cũng liền cay cay.

Lạc Phi dứt lời, thật mạnh dập đầu cầu xin. Thấy Lạc Phi dập đầu, phía sau tướng sĩ cũng đi theo xin Lạc Hi nghĩ lại.

Phải qua một lúc lâu, Lạc Hi mới lên tiếng:

- Tội chết tạm miễn, tội sống khó tha. Đem hắn giáng thành đô úy, tha ra ngoài, đánh hai trăm quân côn.

Lạc Hi nói xong, không nói thêm nửa lời, xoay người hướng về phía trướng bồng đi mất.

Lạc Thành nghe vậy, hắn biết mình thoát chết rồi. Khi nãy nghe thấy phụ thân muốn chém mình, hắn trong một sát na đã thực sự sợ hãi, tim đã thình thịch đập. Tướng lãnh xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng thân thể vẫn theo bản năng làm ra phản kháng. Hắn không có câu nào để biện hộ cho chính mình, liền để nhị đệ tam đệ thay mình cầu tình. Khi nãy ngước mặt lên, thấy phụ thân xoay người rời đi, hắn chợt cảm thấy đau lòng. Thấy phụ thân thở dài mà đau lòng, thấy phụ thân lộ vẻ bất lực mà đau lòng. Đồng Nguyên quan quan trọng, hắn lại để mất, xem như phía Đông vô pháp tiến công.

Tuy rằng đã là giảm phạt, không xử quyết, nhưng hình phạt cũng là rất nặng. Lạc Thành im lặng nhận mệnh, đứng lên xoay người đi ra bên ngoài.

- Đại ca. – Lạc Phi cùng Lạc Phong lo lắng lại gần.

Lạc Thành nhìn nhị đệ tam đệ, cười cười, vỗ vỗ vai hai đệ đệ, sau đó liền đi. Lạc Phi nhìn theo thân ảnh của đại ca, bất chợt có cảm giác lần này đại ca đi ra ngoài thụ hình, có khả năng vài tháng bất động.

Trong lòng có một cái gì đó thúc đẩy, Lạc Phi chạy theo ra bên ngoài, thấy được Lạc Thành hướng về phía thi hình binh lính đi tới. Hắn vội vàng chạy theo, phía sau lưng Lạc Phong cũng đuổi sát.

- Ca ca!

- Đại ca!

Lạc Thành xoay người lại, thấy hai em trai của mình chạy tới.

- Đại ca, trượng hình rất nặng. Đại ca, để đệ thay huynh thụ qua đi! – Lạc Phong sốt sắng nói.

Lạc Thành nghe vậy, quét ánh mắt nhìn Lạc Phong từ trên xuống dưới:

- Đệ cái này tiểu cánh tay tiểu thân hình, còn muốn thay ta? Không cần.

- Ca ca, để đệ tìm phụ thân cầu tình, ngươi khoan thụ hình, chờ đệ! – Lạc Phi gấp gáp nói.

- Không cần đi cầu tình, ta hội trụ qua được. Hai đệ không cần lo lắng.

Lạc Phi nghe vậy biết không khuyên động đại ca, hắn hai mắt hung ác, quay qua quân binh chấp hình trừng mắt:

- Các ngươi dám nặng tay một chút, thử xem ta có hay không rút gân các ngươi?!

- Nhị đệ! Quân pháp như sơn, ta đương chủ tướng, muốn nghiêm túc chấp hành. Đệ làm như vậy là lạm quyền.

- Ca ca, nhưng mà hai trăm côn rất nặng, huynh chịu không nổi.

Lạc Thành nhìn Lạc Phi, lại nhìn Lạc Phong, thấy hai đệ đệ mắt to nhìn mình, trong lòng của hắn liền nhuyễn. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không thể nhượng đệ đệ lạm quyền, cũng không thể để đệ đệ thay mình thụ hình.

- Ta sẽ không sao. Cũng không phải chết người, so với trên chiến trường bị giết tốt hơn nhiều lắm.

Lạc Phi vẫn còn hung hăng hăm dọa binh lính một hồi, sau đó mới nhìn Lạc Thành:

- Ca ca, ca ca, ngươi nhất định phải không có việc gì.

- Tốt rồi, hai đệ về đi. Vừa mới đi xa trở về, về trướng nghỉ ngơi cho khỏe.

Lạc Thành nói xong, xoay người bước lên gần hình bàn, cởi ra áo giáp, sau đó liền cởi ra ngoại sam, trung y, trên người từ trên xuống dưới chỉ còn một lớp y phục mỏng che lại thân thể. Lạc Phi thấy vậy, hắn hai tay nắm lại, gân xanh nổi lên, nhưng vẫn là không thể làm gì.

Lạc Thành xoay người, thấy hai đệ đệ nhìn mình đỏ bừng mắt, hắn lại nói thêm vài câu, đem đệ đệ đuổi về trướng bồng.

Chờ hai đệ đệ đi xa rồi, Lạc Thành mới cúi người nằm xuống hình bàn. Hắn biết được chính mình thụ trọng phạt, cũng biết được mình ở dưới côn bổng sẽ xấu xí như thế nào. Đau quá liền đổ mồ hôi rơi lệ gào khóc nức nở chảy nước dãi lưu huyết cái gì, này là thật sự rất thương mắt. Hắn không muốn bản thân thảm trạng bị đệ đệ nhìn thấy.

Ngay ngắn nằm úp xuống, hắn liền nghe được bên tai một vị binh sĩ hướng về hắn nói câu tướng quân xin thất lễ, sau đó là tiếng bước chân lùi ra phía sau. Hai mắt thùy hạ xuống, nhìn vào một nơi vu vơ ở trước mặt, Lạc Thành trong đầu tự an ủi chính mình vững tâm.

Bốp.

Một tiếng vang của gậy gộc đập vào da thịt, Lạc Thành cảm nhận được phía sau một chỗ hỏa lạt lạt đau.

Ba.

Lần này một gậy không nhắm vào mông hắn, liền nhắm vào lưng hắn. Gậy đánh vào lưng là trọng phạt, vì nó nguy hiểm thật sự. Nếu khống chế lực không tốt có thể đánh trọng thương. Lạc Thành hít một hơi, trong ngực đã cảm giác khó chịu. Hai trăm côn a, không thể nào chỉ hướng một vị trí hạ xuống, như vậy hai chân của hắn có nguy cơ bị đánh liệt đi, cho nên có khả năng là từ trên xuống dưới đều đánh. Số côn phân tán, tuy rằng sẽ khó chịu, nhưng ít nhất không quá nguy hiểm.

Một gậy liền một gậy, cứ đều đều đánh xuống. Lạc Thành đau nhăn mày, cắn chặt môi, cả người toát mồ hôi lạnh. Sau lưng hắn áo bào sấm huyết, thấm loang lổ trên màu vải trắng, dần dần nhiễm ra xung quanh. Các ngón tay bấu chặt lấy hình bàn, đầu ngón tay thiếu huyết, tê dại lúc nào không hay.

- Ư...

Lại qua vài gậy, Lạc Thành đã rên rỉ. Nhịn xuống rên la sẽ càng thêm khó chịu, đối với thụ hình càng thêm khó ngao qua, cho nên hắn không áp lực chính mình. Cho dù như vậy, trước đó mười mấy gậy hắncắn chặt răng nhịn đi xuống, lại không để ý tới từ khi nào môi đã bị cắn một chỗ, mùi máu tươi từ từ dâng lên trong miệng.

Bốp!

- Ah!

Đau quá, trừ đau liền là đau. Trên da thịt đau, ngực áp xuống hình bàn cứng ngắc, còn do giãy giụa mà ma sát thành đau, hít thở không không, có cảm giác một cái gì đó đè nặng trên ngực. Các ngón tay đau, bàn chân đã co lại, đầu ngón chân chống xuống hình bàn tê dại. Qua thêm mười gậy, Lạc Thành chịu không nổi, nước mắt theo bản năng chảy ra ướt nhòe, cả người lạnh lẽo run lên. Hắn thực may mắn đệ đệ đã đi, không nhìn thấy hắn nan kham như hiện tại. Đầu óc đã bắt đầu mơ hồ, trong đầu từng cái hình ảnh hỗn loạn xuất hiện rồi biến mất, rồi lại từ nơi nào xuất hiện. Lạc Thành mơ mơ màng màng, giật mình tỉnh dậy vì đau, rồi lại rơi vào trạng thái hỗn loạn, cứ như vậy tuần hoàn.

Sau một lúc lâu, binh sĩ thi hình dừng tay lại. Người trước mặt máu tươi một mảnh, sau lưng trên chân đều đã nhuộm màu đỏ hồng ướt sũng, cả người không nhúc nhích, tựa như đã đoạn khí. Hai người vội vàng lại gần đưa tay tham khẩu hơi thở, phát hiện vẫn còn có hơi, bọn họ mới thở phào. Nguyên soái không nói rõ là muốn người chết, cho nên bọn họ cũng đã là lưu tình, nhưng cho dù thế nào, hơn một trăm gậy gộc đánh xuống người đều muốn đi nửa cái mạng.

Chỉ là hình phạt chưa kết thúc, này phải làm thế nào?

Không thể tiếp tục thi hình, kia có thể tạm dừng đi? Nguyên soái đau mấy vị công tử, cho dù có phạt nặng cũng không muốn xảy ra tai nạn.

Nghĩ như vậy, binh sĩ thi hình lập tức gọi người đến đưa Lạc Thành trở về trướng bồng rồi cấp tốc gọi quân y, còn lại cử một người hướng về phía trướng bồng của nguyên soái đi báo tình huống.

----------------------------

Tác giả: Không hiểu vì sao ngược em Thành xong thấy đau quá. Lúc ngược em Phong em Phi với cả em Thiên đều thấy rất sướng, lúc này lại hết sướng ;;o;;. Có khi nào đời viết huấn văn của tui tới đây cáo chung hêm?

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro