Chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 112 – Bố trí

Lạc Phi dẫn một chi quân đội, âm thầm bí mật đi đến một khu thung lũng nằm gần sông Trực, gần Uyển thành, xung quanh là cây cối cùng với hẻm núi hiểm trở. Hắn dẫn người đến nơi này cũng đã được hơn mười ngày, vẫn chưa thấy một quân trinh sát nào của đối phương xuất hiện.

Lạc Phi đến lúc này mới thở ra một hơi.

Hành quân gấp gáp, kỳ hạn chiến đấu cuối cùng cứ treo lơ lửng ở trên đầu, ngày ngày đêm đêm khiến hắn ngủ không yên, lúc nào cũng lo lắng một chút sai lầm có thể khiến toàn quân đều diệt. Cho tới hiện tại có thể đặt xuống doanh trại, xem như an tâm phần nào.

Từ Đồng Nguyên quan đến An Lạc thành trải qua năm thành, theo thứ tự là Cự thành, Khoái thành, Uyển thành, Nhâm thành, Sầm thành, sau đó liền đến An Lạc thành. Trong đó, Uyển thành là sầm uất nhất, cũng là tòa thành có đủ năng lực duy trì đại quân, cho nên nếu là binh lính viễn chinh, hầu hết đều sẽ lựa chọn Uyển thành làm nơi đóng đại quân.

Nhớ lại lần trước chính mình bị trúng kế, đem đại quân kéo đi sạch, khiến cho Uyển thành binh lực mỏng, rất nhanh rơi vào tay địch nhân, Lạc Phi trầm mặc. Địch quân nhất định sẽ không phạm phải sai lầm tương tự như hắn, vẫn sẽ để đại quân tại Uyển thành. Cho dù có đưa quân đi tiến công An Lạc thành, binh lực của Uyển thành nhất định không ít.

Hắn muốn dẫn dụ đại quân ra khỏi thành, sau đó một lưới bắt sạch. Muốn như vậy, hắn cần làm chuẩn bị.

Lạc Phi xem xét bản đồ một lúc, liền có người báo, ở bên ngoài Lạc Phong đã đến rồi.

- Cho vào đi.

Lạc Phong bước vào trướng bồng, hướng về phía Lạc Phi hành quân lễ, sau đó liền ngồi xuống. Lạc Phi cũng ngồi xuống, chỉ lên bản đồ:

- Ta dự định ở nơi này tạo một đại công trình, động tĩnh có khả năng rất lớn. Ngươi có thể ở xung quanh bố trí nghi trận, ngăn cản địch quân thăm dò hay không?

- Mạt tướng có thể.

- Nơi hẻm núi này có một con đường rất bí mật, thông thẳng đến kinh thành, có thể sử dụng làm đường vận lương của địch quân. Ngươi có thể dẫn người đem hẻm núi này tạc toái, phá hỏng nó không?

- Có thể.

- Ở nơi này thám báo báo lại, có dấu hiệu quân lương được vận chuyển qua. Ngươi dẫn người giả trang thành một toán sơn tặc, tại nơi này đánh hạ bọn họ cướp lương, sau đó đem một phần lương thực dẫn đi, phần còn lại toàn bộ thiêu, cũng phá hỏng đường vận lương này của bọn chúng. Ngươi có thể làm được?

- Có thể.

Lạc Phi nhìn Lạc Phong một chút, chợt lên tiếng:

- Ta nghe nói, Biệt đội hiện tại không còn bao nhiêu người.

Lạc Phong nghe đến việc này, bàn tay giấu ở dưới bàn khẽ nắm lại. Biệt đội sau trận chiến đó, trọng thương khinh thương rất nhiều, bản thân hắn cũng bị thương, phải điều dưỡng một thời gian mới xem như khỏe lại, nhưng còn rất nhiều người khác hiện tại vẫn còn đang dưỡng thương, không có khả năng chiến đấu. Lạc Phong còn thuốc trị thương đặc hiệu mà trước đó phụ thân cho hắn, nhưng số lượng có hạn, không thể nào chữa trị được toàn bộ Biệt đội đội viên. Hắn vì việc này buồn rầu đã lâu, suốt chặng đường đi từ An Lạc thành đến nơi này, hắn vì tâm sự nặng nề mà không nói một lời nào.

Huynh đệ thuộc hạ bị thương không thể thượng chiến trường, quân công không thể kiếm, hắn hiện tại trở thành quang can tư lệnh, có muốn xuất thủ cũng không có binh lính dưới tay, địa vị của hắn ở trong quân tự nhiên trở nên cực kỳ lúng túng.

- Ngươi định một mình đi bố nghi trận, một mình đi tạc hẻm núi, một mình đi chặn quân lương sao?

Lạc Phong không nói gì. Lạc Phi nhìn một lúc, hắn đoán Lạc Phong không nói, có nghĩa là thừa nhận sự thật.

- Đừng nói với ta, ngươi định làm như vậy xong, sau đó sẽ thỉnh cầu ghi tạc quân công cho Biệt đội mà không phải cho cá nhân ngươi.

Lạc Phong vẫn không nói một lời, nhưng sắc mặt biến hóa của hắn không che giấu được Lạc Phi. Lạc Phi trong lòng ám thở dài. Tam đệ quả nhiên thật ngốc.

- Lạc Phong, vị trí của ngươi trong Biệt đội là cái gì?

Lạc Phong nghe hỏi, nghiêm túc đáp:

- Đương Biệt đội đội trưởng, chấp hành đặc thù nhiệm vụ.

- Đặc thù nhiệm vụ của các ngươi là cái gì?

- Hạ thành trì, đánh tập hậu, quấy rối địch quân, ngăn cản truy binh, bảo hộ chủ tướng an toàn.

- Hạ thành trì hội dùng xe công thành, quấy rối địch quân có thể dùng binh trận cùng mưu lược đánh nghi binh, ngăn cản truy binh cần thuẫn binh, bảo hộ chủ tướng an toàn thì dùng thân binh. Ý của ngươi là Biệt đội vừa là xe công thành, vừa là nghi binh, vừa là thuẫn binh, vừa là thân binh?

- Những việc đó, Biệt đội đội viên có thể làm được.

Lạc Phi cảm thấy Lạc Phong dường như hiểu sai ý của mình, hắn ho nhẹ một tiếng, nói:

- Những việc ngươi nói, trong quân đội cũng có đặc chủng quân binh làm được. Nhưng có một số việc, chỉ có Biệt đội làm được.

Thấy Lạc Phong nhìn về phía mình, Lạc Phi nói tiếp:

- Đánh tập hậu, xuyên thủng nhược điểm của địch quân, từ giữa chiến trường lấy đầu chủ tướng, ngăn cản địch quân đỉnh phong cường giả, thậm chí diệt sát bọn họ. Nói một cách tổng quát, đó là làm kỳ binh, thực hiện những việc mà quân đội bình thường không thể làm, nhưng những việc này lại có vai trò quyết định đến chiến cuộc.

Lạc Phi thấy Lạc Phong vẫn có điểm mờ mịt, hắn lại bỏ thêm một chút lửa:

- Biệt đội là một tên gọi, chỉ một chi tinh binh, không giới hạn trong 144 người. Đặc thù nhiệm vụ của Biệt đội là làm kỳ binh, hoàn thành những nhiệm vụ yêu cầu kỹ năng cao, lại có tính quyết định đến chiến cuộc. Biệt đội là một thanh chủy thủ sắc bén của quân đội, có thể khiến cho bất kỳ đạo quân nào gặp phải nó liền tan rã. Nay thanh chủy thủ đó bị hư hao không ít, ngươi đương Biệt đội đội trưởng, lại ngồi nhìn Biệt đội linh hồn tại nơi này bị ảm đạm đi hay sao? Ngươi một mình đi làm nhiệm vụ, ta có lời khen ngợi, nhưng một mình ngươi có thể làm được hay không? Cho dù làm được, khả năng hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ là cao hay là thấp?

- Lạc Phong, ngươi có bao giờ nghĩ đến hướng về phía chủ tướng muốn người, tái huấn luyện ra một chi Biệt đội không?

Lạc Phong nhìn Lạc Phi, ánh mắt lộ ra dao động. Thêm người? Hắn đã từng nghĩ qua, nhưng vì nhiều lý do, chủ yếu nhất vẫn là vì thứ mà Biệt đội đội viên học được đều là công pháp cùng kỹ năng tuyệt đỉnh, cho nên hắn không muốn truyền lưu quá rộng. Muốn gia nhập Biệt đội cần phải có lòng trung thành, mà thứ này, Lạc Phong không dám chắc mình nhìn ra được. Nếu lòng trung thành không đủ cao, không thể nào đem công pháp bí truyền truyền cho bọn họ.

Lạc Phi không thấy Lạc Phong trả lời, hắn thầm đoán nguyên nhân, cân nhắc một lúc mới nghĩ đến mỗ cái lý do. Hắn đứng lên, đi đến đầu giường, cầm ra một quyển sách mỏng giao cho Lạc Phong:

- Thứ này là công pháp nguyên soái đưa cho ta. Ngươi nếu huấn luyện người mới, cần nâng cao thể lực của bọn họ, vậy thì cầm cái này cho bọn họ dùng.

- Chủ tướng, thứ này không thể ngoại truyền.

- Ngoại truyền thì đã làm sao? Có thể tăng lên thực lực binh lính liền là thứ tốt. Hơn nữa, ta đoán thứ này so với công pháp ngươi tu luyện kém hơn một bậc. Ngươi đã có công pháp thượng thừa đủ để khống chế thuộc hạ dưới trướng, như vậy truyền công pháp này cho bọn hắn thì có cái gì không ổn?

Lạc Phong định nói cái gì, cuối cùng hắn đem lời nói nuốt vào trong bụng. Nhị ca nói không sai, truyền công pháp ra bên ngoài thì có hại gì đâu? Trước đó trong tâm thức của Lạc Phong, thứ gì phụ thân giao cho hắn đều là đặc biệt, đều yêu cầu hắn bảo mật, cho nên trừ khi phụ thân cho phép, hắn đều sẽ đem tất cả những gì hắn học được giữ kín ở trong lòng. Nếu có tiết lộ, cũng chỉ tiết lộ cho người nhà mà thôi.

- Chủ tướng, tân nhân nếu tuyển thêm, mạt tướng có thể trắc thí ra thực lực, cũng có thể đôi chút nhìn ra căn cốt cùng thiên phú, nhưng còn trung thành độ...

Lạc Phi trong lòng hơi kinh ngạc. Chuyện xem xét tâm tính người khác không quá phức tạp, Lạc Phong vậy mà nhìn không ra? Trong khi Lạc Phong có thể xem xét thiên phú của kẻ khác, thứ mà mình nhìn không được.

- Về việc đó, ta có thể giúp ngươi. Ta cần một Biệt đội có năng lực chiến đấu, không yêu cầu bọn họ phải trèo tường thành lập trận pháp đánh cường giả hay bắn ra Thất Tinh Tiễn, chỉ cần kỹ thuật khá tốt, thể lực dẻo dai, có thể chịu được cực khổ là được.

Lạc Phong âm thầm thở ra một hơi. Hắn nhìn trên tay quyển sách, vẫn là quyết định để lại cho nhị ca đi. Nếu muốn truyền công pháp, chỗ hắn cũng có vài món có thể truyền được.

- Chủ tướng, thứ này mạt tướng không cần dùng, ngươi vẫn là cầm về đi.

- Đã đưa cho ngươi không lý nào lại lấy về. Ta cầm về cũng không có dùng. Ta không có nội lực, không thể nào phát huy được thứ công pháp này.

Lạc Phong nghe vậy suy nghĩ một lúc lâu. Vốn dĩ hắn sẽ giữ im lặng đối với việc phụ thân làm, nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục gạt nhị ca, cho nên hắn hạ quyết tâm, nói ra sự thật:

- Phụ thân có thể chữa khỏi cho huynh.

Nói chuyện trong nhà, Lạc Phong bất tri bất giác sửa lại xưng hô. Lạc Phi nghe vậy bật cười:

- Phụ thân hôm đó không ngay lập tức chữa cho ta, ý tứ thế nào ta hiểu được. Hiện tại ta thực bận rộn, không có tinh lực tu luyện lại, hơn nữa, ta cũng không cần đến võ công.

- Nhị ca thực không cần? – Lạc Phong kinh ngạc.

- Quyền lực không chỉ dùng võ công là có được. Nếu sau này ta cần, tự nhiên ta sẽ luyện lại. Ta đã có thể luyện võ một lần, cũng có thể tái luyện một lần.

Nhìn Lạc Phong, Lạc Phi không hiểu nghĩ thế nào, chợt mở lời khuyên:

- Tam đệ, ngươi nếu muốn kẻ khác phục ngươi nghe ngươi, có võ công là một điểm mạnh, nhưng cũng đừng mê muội tu luyện, cũng nên ra bên ngoài giao tế.

Lạc Phong cúi đầu, hắn không hảo giao tế có được hay không.

- Đệ không thực thích cùng bọn họ.

Lạc Phi đột nhiên nghe thấy Lạc Phong lên tiếng nói hắn đang nghĩ gì thì ngạc nhiên thật sự. Tâm tư chợt động, hắn liền thuận thế hỏi một câu:

- Thế ngươi thích dạng người nào?

Lạc Phong im lặng thật lâu mới nói:

- Đừng quá cong cong nhiễu nhiễu, không đáng tin.

Lạc Phi bật cười:

- Ngươi từng nghĩ ta không đáng tin?

Lạc Phong nhìn chăm chú:

- Ban đầu mới gặp, cảm giác rất nguy hiểm.

- Giờ thì thế nào?

- Ít ra không hướng về phía đệ.

Tức là vẫn nguy hiểm. Lạc Phi cười ha ha, liền đem đề tài chuyển sang chuyện ban đầu:

- Trước mắt nhiệm vụ chỉ có như vậy. Ta còn muốn làm ra một vài bố trí, cần phải trước ngày mười tháng sau toàn bộ hoàn thành, nếu không chiến cơ lần này chúng ta không thể nắm bắt được, hậu quả sẽ rất lớn.

- Mạt tướng đã rõ.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro