Chương 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 113 – Phản kháng

Lạc Phong cưỡi ngựa tại trận tiền, lưng thẳng như một pho tượng.

Hắn lúc này đã là tướng quân tiên phong.

Từ lúc đến doanh cho đến hiện tại, Lạc Phong chưa từng cầm qua quá năm trăm binh lính. Lần duy nhất hắn dẫn đầu một đoàn hơn sáu trăm người là lúc hắn phá Bạch Nhạc trận pháp, cùng Vệ Khải Sĩ Anh trở về doanh trại. Đó là thời điểm cuối năm ngoái.

Lúc này đây, hắn được giao cho làm tướng tiên phong, suất lĩnh quân đội hai ngàn người, tiến về phương hướng quân địch thăm dò, đồng thời đốt phá, tận khả năng thu hoạch được nhiều chiến công, nhưng không thể tham công bỏ mệnh.

Trách nhiệm tương tự Biệt đội, tuy nhiên quy mô lớn hơn, phương pháp cũng sẽ bất đồng.

Lạc Phong nhìn đám người sau lưng, nhóm người này là nhị ca cho hắn, gọi là Biệt đội đội viên dự bị, yêu cầu hắn huấn luyện, nếu như hợp mắt ai thì có thể đưa về Biệt đội sử dụng. Đây là đặc cách cho phép hắn trong quân tuyển quân. Tiên phong quân đội, hoặc là dũng mãnh, hoặc là làm pháo hôi đi dò đường cho đại quân. Xem cách nhị ca an bài, hẳn không phải là cái thứ hai.

Hôm nay đã là ngày thứ ba hắn suất quân tiên phong.

Ý đồ của nhị ca là gì, Lạc Phong không rõ. Hắn chỉ biết, mình cần làm tốt nhiệm vụ.

Một tay cầm Băng Hỏa Cẩm hóa kiếm đưa lên, Lạc Phong rống quát:

- Xung phong!

Lúc này, Lạc Phi ở một nơi cao quan sát, không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết biến hóa nào.

Địa hình nơi này cực kỳ không tốt cho phía ít quân. Uyển thành ở rất gần, có thể cung cấp lương thực cho quân đội địch nhân, địa hình bằng phẳng, thích hợp kỵ binh rong ruổi, bộ binh sẽ gặp thiệt thòi. Không có nhiều gò đất tự nhiên, khó mai phục hoặc đặt bẫy. Ở nơi này, quân đội kẻ nào đông hơn, kẻ đó có ưu thế hơn.

Muốn ở nơi này bẫy chết toàn bộ địch quân, cần phải có thời cơ.

Lạc Phi chờ đợi chính là thời cơ đó.

Lúc này đây, hắn nhìn thấy Lạc Phong suất lĩnh một đạo quân, ở giữa chiến trường xông pha, sau đó rất nhanh liền bị áp chế, chỉ có thể tìm cách thoát thân, bỏ lại phía sau một số lượng binh lính xấu số bị địch quân kiềm chân, cuối cùng bỏ mạng tại chiến trường.

Lạc Phi ánh mắt rũ xuống, hạ lệnh cho toàn doanh di chuyển về phía Tây một trăm dặm, thay đổi doanh trại bố phòng, đồng thời tăng cường binh lính tuần tra. Sau vài trận thua nhiều thắng ít, sĩ khí toàn quân đã có dấu hiệu rơi xuống, trong quân cũng có người bàn tán chính mình. Tín nhiệm cùng trung thành nhiều năm gầy dựng nên, lúc này đứng trước thử thách. Lạc Phi vẫn bất vi sở động, đối với thuộc tướng chất vấn hoàn toàn không hề để tâm. Hắn chỉ nói một câu, binh lính tử vong trách nhiệm, toàn bộ để hắn gánh vác lấy.

Lại một ngày trôi qua thật bình tĩnh, dấu hiệu của một cơn bão sắp tới.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Phi nghe được cấp báo, An Lạc thành bị công phá.

Lạc Phi trong chớp mắt có cảm giác chính mình thở không nổi, tay chân run rẩy, tựa như rơi vào hầm băng. Hắn nhìn chằm chằm thông tri binh lính, khiến cho vị tiểu binh xui xẻo này cả người run lên.

Lạc Phi khó thở, hắn vội đặt tay lên ngực thở dốc, sau một lúc mới có thể nói thành tiếng:

- Ngươi tận mắt thấy sao?

- Bẩm, thuộc hạ nhìn thấy cờ phướn trong thành đã đổi thành của địch nhân, ở bên ngoài chỉ toàn địch quân đang cắm trại.

- Không nhìn thấy bất kỳ người nào khác trừ địch quân?

- Thưa không.

Lạc Phi ngực phập phồng, cố gắng khiến đầu óc tỉnh táo. Không nhìn thấy người của quân ta, cho dù là chém đầu thị chúng cũng không có, như vậy hẳn là người vẫn an toàn, chỉ là trong nhất thời đi đâu đó mà thôi. Phụ thân nhất định an toàn, đại ca cùng tứ muội cũng như vậy. Tất cả mọi người hẳn là vẫn an toàn.

Nhưng rất rõ ràng, tình huống này không kéo dài được bao lâu.

- Ngươi truyền lời cho các tướng lãnh trong quân, An Lạc thành đang bị vây hãm, tình huống nguy ngập, lập tức nhổ trại, trở về An Lạc thành.

- Vâng.

Lạc Phi dẫn toàn quân hành quân gấp rút trở về An Lạc thành, giữa đường liền nghe tin phía trước có địch quân chặn đường, không thể nào tiến thêm.

Hắn lúc này đang ở Thục Chi sơn, một khu đồi núi hiểm trở gần Nhâm thành. Nơi này núi non trùng điệp, cách nhau vài trăm thước không thấy mặt nhau, thích hợp cho ẩn giấu binh sĩ nhưng không thích hợp quy mô lớn chiến đấu, càng không thích hợp trú đóng lâu dài. Nơi rừng thiêng nước độc, ở dài ngày rất dễ nhiễm bệnh, lại thêm không có lương thực tiếp tế, rất nhanh sẽ bị thiếu lương mà bại.

Khi nghe thấy tin tức đường ở phía trước đã bị bịt kín, toàn trướng bồng đều im lặng, bầu không khí ép đến thực nặng nề.

Phải qua một lúc, Lạc Phi mới thở dài một hơi:

- Chúng ta trở về sông Trực, tiếp tục chờ đợi thời cơ.

- Tướng quân, chúng ta vừa từ nơi đó rời đi, ở đó vẫn còn dấu vết của quân ta để lại, địch quân nhất định biết chúng ta rời đi gấp gáp, hẳn là đã ở phía sau thiết trí mai phục.

Vừa từ vùng trung lưu sông Trực hành quân gấp gáp trở về, lúc này lại vì trước mặt không có đường mà quay trở lại nơi ban đầu đóng quân, nhìn kiểu gì cũng đều là hành động rất lãng phí và ngu ngốc. Nếu địch quân lần theo dấu chân mà truy đuổi, rất có thể khi bọn hắn trở về sẽ gặp phải một hồi tao ngộ chiến, tình huống khi đó càng bết bát hơn.

Lạc Phi không nghe khuyên can, hắn gạt hết tất cả mọi ý kiến phản đối, cường thế hạ lệnh cho toàn quân theo đường cũ trở về trung lưu sông Trực bên ngoài Uyển thành tiếp tục mai phục chờ đợi thời cơ. Quân lệnh như núi, các tướng cho dù không hiểu, hoài nghi, dao động, bọn họ cũng vẫn sẽ theo mệnh lệnh mà làm.

Một đường mệt mỏi gấp gáp rời đi, lại mệt mỏi trở về, sĩ khí tụt xuống rất nhanh, trong quân đã có người lời ra tiếng vào, nhưng rất nhanh bị trưởng quan áp chế xuống.

Tại loại thời điểm này, nếu toàn quân tan rã, vậy thì kết cục chỉ có một, tất cả đều sẽ phơi thây tại đây.

Cho nên cho dù động thái của chủ tướng có cực kỳ khó hiểu, lựa chọn tốt nhất chính là nghe theo. Quân lệnh còn tác dụng, quân đội còn linh hồn, quân ngũ sẽ không dễ dàng vỡ nát, khi đó sẽ có thể tìm kiếm được một đường sinh cơ.

********************************

Lạc Phi trở lại chỗ cũ, phía sau liền xuất hiện một đạo quân, nhân số ước chừng so với bọn hắn gấp năm, đang đi thẳng về phía quân của Lạc Phi đang trú đóng.

Hắn nghe xong tin tức, ánh mắt nhìn chằm chằm bản đồ thật lâu, trong mắt lóe ra một tia giãy giụa, cuối cùng vẫn quyết định hạ lệnh toàn quân che giấu dấu vết, rút vào một cái hạp cốc ẩn nấp, tuyệt không thể để đối phương phát hiện chính mình thân ảnh.

Hạp cốc này dễ thủ khó công, làm nơi trú đóng thật sự rất thích hợp, chỉ trừ một việc. Hạp cốc phía sau lưng có một con đường nhỏ, nếu như từ con đường này tiến công vào, vậy thì chắc chắn toàn quân đều diệt.

Nhưng hắn hiện tại không thể lấp con đường đó, bởi vì con đường đó cũng là con đường an toàn duy nhất để rút khỏi hạp cốc.

Toàn quân đóng trú ở đây, nói cách khác, chính là một canh bạc, là dựa vào vận khí đánh bạc.

Lạc Phi lo lắng đối phương biết mình quá rõ, cho nên sẽ áp dụng tư duy của chính mình tự hỏi, sau đó tự nhiên phát hiện ra được hạp cốc này không tầm thường, là nơi tốt nhất để ẩn thân. Sau đó đối phương sẽ dựa vào con đường nhỏ kia, trước sau công kích, nhượng chính mình bỏ mạng tại nơi này.

Hắn cần ở nơi này hai ngày, đến rạng sáng ngày thứ ba liền rời khỏi. Thời gian ngắn như vậy, hẳn sẽ không bị phát hiện... đi?

Lạc Phi nắm chặt Bình An phù, trong lòng cho chính mình thêm dũng khí:

- Lạc gia tổ tiên, xin phù hộ cho Lạc Phi.

Hắn ra bên ngoài, ngước đầu nhìn lên một điểm xanh thẳm trên bầu trời. Lần trước đại bại khiến hắn hoảng loạn, kích phát máu liều của hắn, lúc này hắn làm như vậy, có một phần chính là không cam lòng, vẫn muốn đem đối phương đánh đau, đem đại bại lần trước gấp mười lần hoàn trả đối phương.

Hắn tự nhủ, lần này sẽ là lần cuối cùng hắn sử dụng hiểm chiêu để cầu thắng.

Thế nhưng rất nhanh, hắn có cảm giác, lời tự nhủ này sẽ bị hắn ném ra sau đầu. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hắn không thể nào cam đoan được, lần sau mình lại không chơi liều.

Ba ba, bản chất của ta là thế, ba ba ngài nói xem, ngài kỳ vọng ta chín chắn giống như đại ca, ta có thật sự làm được không?

Ta có cảm giác, lại làm ngài thất vọng rồi.

Nhưng mà ta nhớ kỹ, ta sẽ quý trọng sinh mệnh của mình.

Ba ba ngài xấu lắm, cố tình cho ta biết được có một chiến cơ như thế này, ngài vẽ đường cho ta chạy, còn muốn ta không chạy sao?

Ta đã cân nhắc kỹ, và ta quyết định vẫn sẽ làm cái ta muốn làm.

Lần này, ta tin tưởng ta sẽ không cược thua.

Cho nên ba ba, ngài cũng phải tin tưởng ta.

Hai ngày trôi qua, hữu kinh vô hiểm. Địch quân cho người lục soát, không phát hiện được quân của Lạc Phi ẩn núp ở một bên. Có lẽ vận khí của Lạc Phi không quá tệ, vài lần địch quân đi ngang qua trước mũi bọn hắn, cuối cùng vẫn là bị cỏ cây ngụy trang bảo hộ đi.

Trời đã tối mịt, Lạc Phi chưa ngủ, ở trong trướng bồng trằn trọc. Cảm giác hồi hộp, lo lắng, vui sướng trộn lẫn vào nhau, khiến cho hắn cả người mệt rã rời nhưng vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ.

Lại một lần nhìn canh giờ, Lạc Phi thở ra một cái, xoa xoa thái dương, đứng lên cho người điểm binh, theo con đường nhỏ sau hạp cốc đi ra bên ngoài.

Bước ra đến gần cửa hạp cốc, Lạc Phi có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Hắn lập tức cho người dừng lại, nhìn con đường tối mịt phía trước một hồi lâu.

Nơi này rất thích hợp để mai phục.

Đi, hay là không đi?

Nếu tiếp tục đi về phía trước, trúng phải mai phục, toàn quân sẽ bị chiết tổn rất nhiều. Hắn muốn bảo tồn một chi quân đội này, cho dù mất đi một người, đối với hắn cũng là đánh đổi cự đại. Nhưng nếu không đi, hạp cốc này trong vòng một canh giờ nữa sẽ không còn an toàn. Bọn hắn còn ở lại, sẽ gặp tai ương.

Lần đầu tiên trong vòng nhiều năm như vậy, Lạc Phi rơi vào tiến thoái lưỡng nan.

Hắn thậm chí đã nghi hoặc, có lẽ chính mình ở nơi nào ra sai lầm rồi? Có lẽ lại một lần nữa bị đối phương lừa gạt, khiến cho toàn quân đại bại sao?

Cái cảm giác không cam lòng ùa lên, Lạc Phi nhắm mắt, hai tay bất tri bất giác nắm lại vào nhau, móng tay ghim vào da thịt, nhượng đau đớn khiến bản thân tỉnh táo.

Lạc Phi đứng ở nơi đó một lúc lâu, thời gian từng chút một trôi qua, không tha cho hắn do dự.

- Chủ tướng, có tiếng bước chân!

Một vị binh trinh sát vội vàng đi trở lại, đến chỗ Lạc Phi nhỏ giọng báo cáo. Lạc Phi ánh mắt che giấu đi kinh hoảng, bình tĩnh hỏi:

- Từ nơi nào?

- Từ phía trên sườn núi.

Nếu có người mai phục, không lý nào lại có tiếng bước chân, cho nên có khả năng là địch quân di động. Địch quân đã động, bọn hắn sẽ rời đi sao?

Chờ hay đi ngay lúc này cũng đều chỉ có một kết quả. Nơi này ánh sáng rõ ràng một chút, chiến đấu cũng dễ dàng hơn. Trước chờ một lát, nếu không chờ được nữa, vậy thì chỉ còn cách phá vòng vây.

Lạc Phi cho binh lính ẩn thân chờ đợi, còn hắn dỏng tai lên nghe. Trong đêm tối, tiếng bước chân chợt trở nên rõ ràng, đồng thời việc quân đội di động cũng ảnh hưởng lên chim chóc xung quanh, có thể nghe thấy tiếng đập cánh kinh hoảng của chim muông bị quấy nhiễu giấc ngủ.

Dần dà, âm thanh trở nên lớn, không chỉ có tiếng bước chân, còn có tiếng đánh nhau. Lạc Phi lập tức dỏng tai lên nghe. Có đánh nhau, vậy là địch quân gặp tao ngộ chiến?

Bất kể thế nào, khi địch quân bị xao nhãng, đây liền là lúc tốt nhất để chạy thoát.

Lạc Phi lập tức cho quân lính đi thẳng về phía trước, rời khỏi hạp cốc, đi một đường vòng leo lên sườn núi cao. Hắn chạy đi thật nhanh, cũng không xoay người lại xem đối phương là người nào. Trời tối, cho dù là đồng minh gặp nhau cũng sẽ không nhận người, tốt nhất vẫn đừng chạm mặt hảo.

Lên được sườn núi, Lạc Phi mới thở ra một hơi. Hắn trèo lên một mỏm đất cao, tầm mắt nhìn về một nơi vô định trước mắt.

Phía chân trời dần dần sáng lên, quang cảnh xung quanh cũng không như cũ tối mịt.

Liền lúc này chợt có binh lính đến báo, ở bên ngoài Lạc đại tướng quân dẫn binh đến tiếp viện. Nghe đến tin này, Lạc Phi ngơ ngẩn cả người:

- Đại ca đến?!

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro