Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42 – Một năm tại kinh thành của Thạch Chi Hiên (1)

Thạch Chi Hiên rời khỏi kinh thành, lúc này liền hướng về phía một cảng biển. Đi một chuyến tàu, sẽ đến Ma đảo.

Một năm vừa qua, hắn chơi thật vui vẻ.

Năm vừa rồi, theo lời gia gia liền rời khỏi ma đảo đến Lạc phủ, gặp đại biến thái thúc thúc đấu một trận, kết quả liền thất bại. Hắn khi đó ảo não, nhưng cũng không nhụt chí. Ma đảo trên dưới một nhóm người, có người mạnh hơn hắn, hắn biết, nhưng nhóm người đó đều không muốn chơi với hắn, khi hắn đến tìm cớ đánh nhau đều nhường nhịn, hoặc là nói "thiếu chủ, thuộc hạ vô năng", "thuộc hạ không dám" cái gì. Tìm phụ thân chắc chắn sẽ bị ngược, tìm gia gia bảo đảm bị ngược còn phải thay gia gia kiếm tiền, hắn mới không dại dột như vậy.

Phụ thân bình thường hỉ nộ khó dò, một ngày nọ tự nhiên có vẻ vui vẻ, hắn cảm giác được võ công của phụ thân tiến bộ không nhỏ, liền có chút tò mò. Tại cấp bậc như phụ thân, muốn tiến một bước cơ hồ rất khó khăn, trừ khi có thể buông tay chiến đấu. Võ học muốn tinh tiến đều phải thông qua giao chiến, từ trong giao chiến phát sinh cảm ngộ mới có thể hóa thành thực lực. Nếu không giao chiến, chỉ thuần túy theo bí tịch mà học, cũng chỉ là kỹ thuật đẹp mắt mà không hề có lực sát thương. Võ học của Ma đảo lại càng coi trọng thực chiến, chỉ cần là người đứng cuối cùng, chiêu thức như thế nào đều không cần quá chú trọng. Ngược lại với chính đạo môn phái, bọn họ xem võ học là rèn luyện thân thể, là phương tiện cứu người giúp đời mà không phải là để sinh tồn trong đấu tranh, cho nên võ học của bọn họ cấm sử dụng chiêu thức âm ngoan, rất nhiều chiêu thức từ xưa truyền lại có đem theo một điểm hung ác, đều bị cải biên thành dạng ôn hòa. Chính vì là dạng ôn hòa, cho nên muốn chiêu thức có lực sát thương, cần nội lực hỗ trợ. Dần dần, võ học chính phái tu nội lực, lấy lực đối lực, mà Ma đảo chủ tu kỹ thuật, lấy điểm mạnh của mình chống điểm yếu của đối phương.

Cấp bậc như phụ thân, một khi thả sức chiến đấu đều sẽ dẫn đến chết người. Hắn còn nhớ khi hắn còn nhỏ, có một thời gian phụ thân đi khắp giang hồ tìm người khiêu chiến, chỉ để cầu võ đạo đỉnh phong. Kết quả của chuyến đi đó đó là Ma đảo nổi danh giang hồ, thiên hạ hô đánh hô giết, gọi Ma đảo là ma giáo, là Ma tu, là các thể loại gắn với chữ ma. Hắn khi đó có chút không hiểu rõ. Đối chiến, quan trọng là thắng, việc gì phải quản đến phương pháp? Tái sau này lớn lên, hắn cảm thấy chính đạo thật phiền. Bọn họ đi cầu độc mộc của bọn họ, Ma đảo đi đường của Ma đảo. Ma đảo chẳng qua võ học thực dụng một chút, cũng không phải là sát nhân cuồng, Ma đảo cũng có những điều luật nghiêm cấm sát hại kẻ vô tội, là chính đạo vô duyên vô cớ gặp đệ tử Ma đảo, xông lên nói một đống lớn đạo lý nhảm nhí gì đó, xong đánh bọn họ. Bị đánh không chống lại, không phải là võ giả. Cho nên Ma đảo đệ tử kháng cự lại, cho nên kết thù.

Phụ thân hôm đó vui vẻ, là đánh được một chính đạo nhân sĩ nào đó sao? Thạch Chi Hiên tò mò, hắn mới vừa ló mặt ra chuẩn bị hỏi thì phụ thân gọi hắn lại, vừa nói hai ba câu xong liền ra tay đánh hắn. Hắn giỏi khinh công, cũng là từ bao lần trong tay phụ thân tháo chạy mà luyện thành, nhưng lần này hắn liền bị ngược thảm. Hắn trong lòng thầm hận. Chiêu số của phụ thân hắn đã thuộc, hôm nay vì cái gì hắn lại né tránh không được? Chăm chú quan sát, hắn phát hiện phụ thân có một thanh kiếm mới. Thanh kiếm này rất quái lạ, lại rất thần kỳ phối hợp với chiêu số của phụ thân, cho nên khi hắn nghĩ hắn đã né tránh được, liền bị đánh trúng.

Nằm bẹp trên đất, hắn nghiến răng nghiến lợi, thề đi tìm kẻ nào luyện ra thanh kiếm kia, đem những gì hôm nay hắn trải qua, trả lại cho kẻ kia, tăng thêm lợi tức gấp mười! Nhưng trước hết, vẫn là phải tránh mặt phụ thân, nếu không lại bị ngược.

Chuyện hắn tránh né phụ thân nhưng vẫn bị ngược, rất nhanh gia gia liền biết. Gia gia chỉ cười, nụ cười làm cho hắn thấy phát lạnh, lông tơ cũng dựng lên. Thêm một thời gian, gia gia hắn liền truyền tin nói cho hắn, kẻ luyện thanh kiếm kia đang ở trong đất liền, còn cho hắn một địa điểm bảo hắn đến tìm người, đồng thời còn cho hắn biết, kẻ hắn muốn tìm võ công rất tốt, hắn nếu có thể đem kẻ kia đánh trúng, hắn có thể yêu cầu gia gia một điều kiện. Như đánh không thắng, vậy thì hắn phải nghe theo kẻ đó đi làm một việc.

...Vì sao hắn có cảm giác mình đã bị bán còn giúp gia gia kiếm tiền đâu?

Hừ, ta mới không sợ đâu. Hắn tự nhủ. Với lại nghe gia gia nói như vậy, hắn cảm giác được kẻ hắn gặp sẽ không hạ sát thủ với hắn. Có thể buông tay ra đánh, lại là người ngoài hắn chưa từng gặp qua, lại không vướng phải sinh tử chiến, hắn đương nhiên vui vẻ.

Hắn muốn rời Ma đảo, phụ thân liền biết, hẳn là tin tức từ chỗ gia gia. Phụ thân gọi hắn lại, cười hề hề nói với hắn, kẻ hắn sắp gặp kia là truyền thuyết cấp võ giả, có thể dùng nội lực tạo ra hỏa diễm. Hắn nghe thấy, ánh mắt liền sáng lên. Truyền thuyết cấp võ giả là cái dạng người nào, hắn chưa từng được gặp mặt. Hắn cũng chỉ nghe nói phụ thân của hắn đã đột phá Đại Tông Sư cấp, đã là rất rất cường đại. Nay có một người bằng xương bằng thịt lại là truyền thuyết cấp, hắn nhất định muốn so chiêu.

Gặp đại biến thái thúc thúc, hắn không bị ngược thảm, nhưng cũng vô pháp đánh thắng được người kia.

Hắn khi đó còn cho rằng mình sẽ gặp một lão giả tóc bạc phơ phơ, lại không nghĩ tới người mình gặp chỉ suýt soát bằng tuổi phụ thân. Sau đó ngồi xuống đàm đạo với đại biến thái thúc thúc, nghe đại biến thái thúc thúc nói một chút về kế hoạch, hắn liền có cảm giác hưng phấn. Bên cạnh võ học, hắn còn có một đam mê nho nhỏ, đó là đem người chơi hỏng.

Ma đảo thỉnh thoảng có vài người không có mắt, vừa mới từ đất liền chuyển ra Ma đảo làm việc, thấy hắn một bộ dáng tinh xảo xinh xắn, vô ý trêu hắn, kết quả hắn đem người lăn qua lộn lại nghiền ép cho đến tận giá trị cuối cùng, sau đó liền ném đi làm một cái chưởng quản nho nhỏ trong đất liền, từ đó về sau sẽ không tái xuất hiện trước mặt hắn. Hắn không hạ sát thủ, vì điều luật của Ma đảo không cho phép. Nhưng chơi một hồi cũng nhàm chán, vì sau đó, thanh danh của hắn truyền lưu Ma đảo, không còn ai không có mắt nhảy ra để hắn chơi đùa. Lại có, hắn cũng lớn lên, cũng bắt đầu phải học gánh vác Ma đảo, địa vị cùng thân phận của hắn ước thúc hành động của hắn rất nhiều, hắn cũng không thể chạy lung tung chơi hỏng người như trước nữa. Thỉnh thoảng cũng đem người đùa chơi, nhưng đều là lúc hắn đi vào đất liền do công vụ, mà đối tượng cũng đều là người của chính phái.

Liền lúc hắn đang chán đến chết, có người đến bảo hắn đi nghịch ngợm, lại đưa ra một bụng ý nghĩ xấu cho hắn làm tham khảo, hắn có thể không thích sao? Tuy rằng nghe có vẻ hung hiểm, nhưng cũng rất có giá trị khiêu chiến. Hảo cảm một phát tăng vọt. Hắn nhìn đại biến thái thúc thúc cũng thuận mắt rất nhiều. Lại thêm trước đó giao tranh, hắn mặt dày quấn lấy, người kia cũng không phiền não, có thể bắt kịp ý nghĩ của hắn, có thể cùng hắn chơi, hắn thích!

Đại biến thái thúc thúc sau đó liền lấy một loại võ công ra làm giao dịch với hắn. Hắn vui vẻ liền nhận lời. Có trò chơi, có lợi ích, hắn đương nhiên nắm lấy. Chỉ là đại biến thái thúc thúc liền hố hắn một bả, làm cho hắn mắt thèm võ công nhưng không đạt được, nhịn nhịn lại nhịn, thẳng đến gần hai tháng sau, hắn tại kinh thành một mực đòi đại biến thái thúc thúc đến làm lão sư võ học của hắn, hắn mới không bị nghẹn chết.

Trong bụng nghiến răng, hắn bắt đầu sự nghiệp quấy rối của mình.

Giả dạng một hoàng tử mất trí nhớ, còn trở thành hài đồng mười tuổi cái gì, việc này cũng cần mưu hoa. Hắn bắt không ít người đem về dùng sưu hồn bí kỹ thu thập tư liệu, sau đó dịch dung, lại xuất hiện trước mặt bọn họ, thử xem phản ứng của bọn họ. Dịch dung xong, chuẩn bị tư liệu, hắn liền cho người lén lộ ra cái tin tức, khiến hoàng đế chú ý, đem hắn đưa về cung.

Thành công nhập vào hoàng cung, Thạch Chi Hiên đối mặt với một vấn đề: thế lực của hắn tại nơi này đã bị chia cắt xâu xé rất nhiều, bây giờ hầu như không còn bao nhiêu.

Xây dựng lại thế lực của chính mình, việc này không khả thi, thời gian quá dài, lại tốn nhiều tiền bạc của cải, hắn cũng không phải sẽ ở đây cả đời, làm như vậy, không đáng giá. Phương pháp tốt hơn đó là đi mượn dùng thế lực khác, thuận tiện giật dây, đem bọn họ xoay vòng theo ý tứ của chính mình.

Chuyện trước mắt, vẫn phải đả thông quan hệ với hoàng đế.

Hài tử mười tuổi đối với phụ hoàng sẽ có thái độ như thế nào, từ trong ký ức mà Thạch Chi Hiên sưu ra được, hắn bắt đầu suy nghĩ ra kế hoạch làm thế nào hống hoàng đế vui vẻ. Về hoàng đế sao, đại biến thái thúc thúc có cho hắn một số tin tức về tính cách của người kia. Lấy kinh nghiệm lừa người của hắn, hắn cũng mơ hồ sờ ra được người kia tính khí thế nào.

Những ngày đầu vào cung, hắn hoàn toàn một bộ dạng ngây thơ sợ hãi, đối với sự vật bên ngoài hoảng hốt. Thái y liền nói với hoàng đế hắn bị người truy sát nên sợ người lạ, cần tĩnh dưỡng ít gặp người, đồng thời uống thuốc bồi bổ. Cái này vậy mà hợp ý hoàng đế, hoàng đế định chuẩn, hắn liền thấu đi lên, xông tới chỗ hoàng đế ôm lấy làm nũng. Làm nũng, hắn biết làm, cũng không ngại làm. Từ lúc hắn xác định mình lấy thân phận hài đồng mất trí nhớ trở lại thời tuổi thơ, hắn đã tính toán được mình phải diễn như thế nào cho thật giống.

Hoàng đế cũng vì vậy liền cho hắn ở một cung điện, thêm một cái vườn, còn bảo sẽ thường thăm hắn.

Bước đầu tiên, an toàn nhập cung, đã xong. Tiếp theo, hắn đánh chủ ý lên cung phi.

Mượn dùng thế lực khác làm thế lực của hắn, thế lực khác trong cung, trừ cung phi còn có ai? Tam hoàng tử, ít nhiều gì cũng là hoàng tử, cũng có một cái mẫu phi, cũng có một nhà ngoại thích. Lại thêm hoàng đế con cái không đông, hoàng tử không vượng, mấy cung phi không có hoàng tử nhưng có công chúa, hoặc không có hoàng tử công chúa nhưng muốn sống yên ổn, đều sẽ nghĩ cách cùng hoàng tử giao hảo.

Hắn nhìn được, đây là cơ hội. Nhưng làm như thế nào, hắn liền chịu. Ma đảo lấy lực lượng làm đầu, tranh giành thế lực cũng chỉ là đánh một trận. Ở nơi này, lại lấy quyền lực cùng các mối quan hệ làm đầu. Muốn người khác giúp đỡ, phải chứng minh được bản thân đối với kẻ kia có lợi. Hắn ban đầu cảm thấy chuyện này thật phiền toái. Hắn rất muốn một phi tiêu đem người giết đi, nhưng rồi hắn lại nhẫn. Hắn không thiếu kiên nhẫn. Nếu hắn không làm gì được, hắn còn một lựa chọn cuối cùng, đó là phất tay áo rời đi.

Mọi chuyện có chuyển biến khi hoàng đế đột nhiên sủng ái hắn. Hoàng đế sủng ái hắn, lập tức kéo theo sự chú mục của cả hoàng cung. Lập tức có người đến gặp hắn tìm phiền toái. Hắn còn lo không có người nào cho hắn chơi, bây giờ bọn họ liền tự động lượn lờ trước mặt hắn, trong mắt lộ ra một tia khinh thường hắn là hài đồng ấu trĩ. Có người đưa tới cửa, vậy thì hắn liền đem người đó hố một phen. Miệng lưỡi vài câu kéo cừu hận, lại chạy đến chỗ người khác miệng lưỡi vài câu tìm che chở, cuối cùng khiến cho hai người bọn họ đấu lên, hắn giả vờ làm một bé ngoan, thỉnh thoảng nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu là được.

Hoàng đế có vẻ thích hắn, lại tăng thêm sủng ái. Về sau hắn liền biết, người kia đem hắn đưa lên đầu sóng ngọn gió, thứ nhất là muốn hắn bị hại chết trong cung. Còn như không chết thì địa vị của hắn cũng tăng lên, vừa hay làm thế chân vạc với đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử, đúng như dự đoán của đại biến thái thúc thúc. Người kia rõ ràng muốn đem hắn đùa bỡn trong tay.

Hắn bắt đầu thăm dò hoàng đế, hắn bắt đầu đưa ra vài điều kiện, trong đó có một điều kiện, là gọi đại biến thái thúc thúc vào cung dạy hắn tập võ.

Hắn mới không thừa nhận, hắn muốn hố đại biến thái thúc thúc đâu. Gặp mặt tam hoàng tử, không hành đại lễ cũng phải hành tiểu lễ. Hắn thật muốn nhìn xem đại biến thái thúc thúc trước mặt hắn có dám không hành lễ với hắn không. Hắn nhưng mà là tam hoàng tử!

Kết quả hắn vẫn không hố được đại biến thái thúc thúc, bởi vì người kia là tướng quốc, trừ hoàng đế, còn lại gặp ai cũng không cần hành lễ.

Nhìn trừng trừng đại biến thái thúc thúc tủm tỉm cười trước mặt mình, hắn tức giận chà đạp ngọn cỏ dưới chân. Đáng ghét! Kẻ nào ra quy định hại người như vậy, ta muốn đem kẻ đó chém thành 8 miếng. Lại có, chính mình nhưng đang phải đóng vai hài tử nhược trí a, lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt đại biến thái thúc thúc, chuyện này làm hắn trên mặt không ánh sáng. Đại biến thái thúc thúc còn dùng ngữ khí hống hài tử 5 tuổi đi hống chính mình!

Hắn muốn bùng nổ, đại biến thái thúc thúc liền nói vài câu, sau đó rất thuận lợi đem cảm xúc của hắn bình phục lại.

Sau đó, hắn liền ở trong cung học tập một ít võ công. Ban đầu hoàn toàn là chiêu thức cực kỳ đơn giản, hắn đều đã thuộc nằm lòng, học không có ý nghĩa. Hắn còn định bỏ qua bước này thì đại biến thái thúc thúc bảo hắn, hắn lúc này đang sắm vai người không có võ công, không thể phế bỏ. Hắn nghẹn. Đại biến thái thúc thúc liền nói, sẽ cho hắn một bộ nội công tâm pháp tu luyện, vì thấy nội công của hắn không đủ. Hắn liền từ chối. Ma đảo có nội công tâm pháp riêng, hắn không thể học của người ngoài. Đại biến thái thúc thúc lại khuyên hắn, bảo hắn có thể xem thử cùng học thử, chỉ có lợi, không có hại, cũng không buộc hắn bỏ qua tâm pháp gia truyền. Hắn thấy có lợi liền xem, xem rồi, liền tu luyện.

Trong cung nhàm chán, hắn đem vài người lăn qua lăn lại làm bọn họ sợ, sau đó vì sợ hãi, bọn họ liền làm việc cho hắn. Từ nhóm người này, hắn lần theo, bắt đầu hướng đến các cung phi tìm kiếm sự trợ giúp. Cũng vì như vậy, hắn đã biết có một số quan lại thuộc phe cánh của người nào. Hắn cũng biết kẻ nào sai sử người ở trong cung thường tìm hắn ngáng chân, liền nghĩ cách gây rối, khiến kẻ kia không được như ý. Để đổi lại việc cung phi trợ giúp hắn, hắn chỉ điểm nhóm cung phi đến tìm hoàng đế tranh sủng, thậm chí có mấy phương thuốc hắn biết được có liên quan đến chuyện phòng the hay chuyện mang thai, hắn cũng đưa cho nhóm cung phi, nói dối là nghe thấy người ngoài nói nên đem về hiếu kính. Hoàng đế a, cho hắn quyền lực thông qua việc sủng ái, cũng đem đến cho hắn địch nhân nhiều như vậy, để hắn cho hoàng đế một chút phiền phức đi. Phương thuốc đó uống ít thì tốt, uống nhiều có ra cái gì, hắn không bảo đảm, mà cung phi đông như vậy, mỗi người đều muốn tranh sủng, mỗi người làm một phần dược thiện, ngẫu nhiên hai ba người cho hoàng đế uống nhiều một chút, hoặc như ngẫu nhiên hai ba người cho các tỷ muội phi tần uống nhiều một chút, vậy thì việc vui lớn.

Bước tiếp theo, hắn muốn xuất cung. Vay mượn thế lực của người khác, không bằng tự bản thân mình đi tranh thủ.

Nhờ vả ngoại thích, đề ra ý kiến, thêm một thời gian, hắn liền được phân phủ cho ra ngoài cung ở. Chuyện này, nghe nói là do tiền triều quan lại đề nghị mà ra. Về người đề nghị, hình như là người của hai hoàng tử, vì hắn độc sủng trong cung, hai người kia không yên lòng.

Ra ngoài cung, hắn liền tự do. Tự do rồi, hắn liền bắt đầu vươn cánh tay ra, tai họa những kẻ khác.

--------------------------------

Chú thích: Trong văn tác giả chỉ sử dụng ba loại phân cấp võ giả:

Tông sư cấp: tích súc lực lượng trong người, từ trong người thả ra lực lượng, phóng thành chiêu thức. Là cảnh giới cao nhất của dạng thức xuất chiêu này. Tạm hiểu là thân thể con người có giới hạn cao nhất (lim max) để trữ năng lượng trong các đường kinh mạch, luyện võ là tích trữ năng lượng cùng khai phá kinh mạch từ từ, cho đến khi đến lim max thì xem là Tông sư cấp.

Đại tông sư cấp: Vừa tích súc lực lượng, vừa dùng lực lượng dẫn động lực lượng ngoại giới (hay còn gọi là dẫn động thiên địa lực lượng), hóa thành chiêu thức.

Truyền thuyết cấp: Khống chế tự nhiên. Không cần phải mượn như Đại tông sư cấp, mà là sở hữu, là cường ngạnh lấy cho mình dùng. "Mượn" có ý tứ là phải thuận theo luật của tự nhiên, theo dòng chảy của năng lượng ngoại giới, còn "khống chế" tức là muốn sao thì nó ra vậy.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro