Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45 – Lời mời

- Không nghĩ đi sao, Diệp Phong?

Thạch Chi Hiên lại dụ dỗ, Lạc Phong vẫn trầm mặc. Thạch Chi Hiên đoán, người này vẫn cho rằng hắn là kẻ địch sao? Hắn đoán ra Diệp Phong là người của tướng quốc, nhưng Diệp Phong từ đầu đến đuôi không hề mở miệng thừa nhận, mặc kệ hắn thăm dò như thế nào cũng không ra. Cho dù hắn đã đoán ra từ vũ khí của Diệp Phong, từ sự kiện phụ thân cho hắn nhuyễn giáp, nhưng không loại trừ trường hợp hoàn toàn là trùng hợp ngẫu nhiên. Hắn cân nhắc một lúc, vẫn là từ hắn nói ra đi. Nếu Diệp Phong thật là người một nhà, sau khi nghe xong thân phận thật của hắn, ít nhất sẽ không cùng hắn bãi sắc mặt, hắn có thể cùng người này hợp tác tiến hành kế hoạch tiếp theo. Nếu không phải, dù sao hắn cũng sẽ thoát đi khỏi kinh thành, quá lắm thì bị truy nã mà thôi. Lấy năng lực của hắn, bọn họ có thể phát hiện được gương mặt thật của hắn sao? Hơn nữa hắn biết, một đám quan sai nhận lệnh truy nã, bức họa vẽ cái gì đó hắn nhìn còn không ra hình người, muốn truy được hắn mới là kỳ tích. Bên cạnh đó, cho dù ờ nơi này có người biết hắn là người của đại biến thái thúc thúc, đại biến thái thúc thúc cũng đã ở đằng xa, thêm một cái tội danh nữa cũng không đè chết người.

Cân nhắc xong, Thạch Chi Hiên liền lên tiếng:

- Tướng quốc bảo ta giả dạng tam hoàng tử, lẫn vào trong cung.

Lạc Phong nhìn Thạch Chi Hiên. Hắn chờ đợi Thạch Chi Hiên lại nói cái gì tiếp theo.

- Hắn nói với ta, ở trong cung làm bên thứ ba, cùng đại hoàng tử, nhị hoàng tử so đấu, khiến cho kinh thành nước càng đục càng tốt. Cho nên ta tới kinh thành. Hắn không nói sự tồn tại của ngươi cho ta, nhưng ta có thể đoán ra được thân phận của ngươi.

Phụ thân gọi người này đến? Lạc Phong cau mày. Một năm qua, những trận tranh đấu, những lần cùng tam hoàng tử giao phong, cả về mưu trí bố cục, cả về võ công, rất nhanh hiện lên trong đầu hắn.

Thấy Lạc Phong vẫn một bộ dầu muối không ăn, Thạch Chi Hiên lại thuyết phục:

- Diệp Phong, ngươi là người của tướng quốc, cho dù ngươi không thừa nhận, ta cũng đã khẳng định.

Cho đến lúc này, Lạc Phong mới lên tiếng:

- Ngươi có ý đồ gì?

Ngươi vì sao lại muốn kéo ta đi theo?

- Thấy ngươi đến giúp nhị hoàng tử cũng không phải là mục đích cuối cùng, tình huống có biến, liền muốn rủ ngươi cùng chạy.

Thạch Chi Hiên không nói dối. Hắn thật sự muốn rủ Diệp Phong cùng chạy. Dù sao hai người cùng chạy, kẻ kia võ công đủ cùng hắn ganh đua, mà sau lưng kẻ kia có một cái thế lực, ít nhiều gì cũng tăng khả năng bảo đảm tính mệnh. Hắn trong nội tâm cũng có điểm xem Diệp Phong là một người có thể kết giao bằng hữu. Còn có, nếu như đại biến thái thúc thúc cho Diệp Phong vũ khí mới, Diệp Phong hẳn là người đặc biệt nào đó của đại biến thái thúc thúc. Không quấn được đại biến thái thúc thúc, hắn đi quấn Diệp Phong vậy.

Lạc Phong đã cảm giác được kinh thành sắp biến thiên, nhưng hắn không nghĩ tới sẽ rời khỏi kinh thành. Phụ thân giao nhiệm vụ, hắn liền muốn hoàn thành. Chưa hoàn thành, không lý nào lại rời đi. Hắn thẳng thắn từ chối:

- Ta sẽ không đi.

Thạch Chi Hiên có phần ngạc nhiên. Người này nếu như có thể cùng nhị hoàng tử cùng hắn đấu, ít nhiều gì cũng phải nhìn ra được tình hình hiện tại. Như không nhìn ra được, hắn cũng mới vừa nhắc nhở qua, vì cái gì lại không chịu đi? Thạch Chi Hiên lập tức sinh ra ý tưởng sẽ rời đi một mình, nhưng rồi hắn có phần luyến tiếc một người bồi hắn đối chiến lâu như vậy, trong đầu tâm tư xoay một trăm vòng. Hắn bắt đầu cẩn thận phỏng đoán, vì cái gì Diệp Phong không rời đi. Nghĩ một lúc, hắn liền nảy ra một ý nghĩ.

- Diệp Phong, nếu như tướng quốc cho ngươi tới, vậy cũng hẳn là để ngươi dùng thế lực của nhị hoàng tử, đem quan lại đại thần xoay vòng quanh đi?

Lạc Phong hơi động dung. Hắn nhớ phụ thân cho hắn nhiệm vụ là trợ giúp nhị hoàng tử giành ngôi, trước đó còn nói cho hắn biết, thu hoạch dân tâm chỉ có thể đi đường vòng. Ban đầu hắn còn nửa tỉnh nửa mê, về sau cùng nhị hoàng tử hỗn một chỗ, lại tiếp xúc nhiều dạng quan lại cùng cả bình dân bá tánh, hắn liền hiểu được. Trợ giúp nhị hoàng tử giành ngôi... Những năm qua những gì hắn làm lại là đem quan lại đại thần xoay vòng quanh, cái này có tính không? Từ chỗ nhị hoàng tử, hắn nhận ra đem quan lại xoay quanh cũng là một bước trợ giúp nhị hoàng tử, cũng không tính là làm sai nhiệm vụ đi?

- Nay ta có một cái ý tưởng, triệt triệt để để đem kinh thành giảo nát, sau đó liền phong quang rời đi, ngươi thấy sao?

Thạch Chi Hiên biết Diệp Phong đến nơi này là vì muốn làm cái gì đó nên mới trợ giúp nhị hoàng tử. Nay Diệp Phong không đi, hắn lại chuẩn bị chạy, nếu Diệp Phong vẫn khăng khăng một mực, vậy thì hắn liền đem nhị hoàng tử chơi hỏng luôn đi. Tuy rằng gần đây kinh thành quá bình tĩnh, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn làm người, nhưng mà hắn nghĩ chế tạo một chút phiền toái cũng không phải là khó khăn. Đem chứng cứ phạm tội của họ hàng thân thích của quan lại phe nhị hoàng tử, thứ mà hắn sưu tầm để uy hiếp mấy người kia, gia công một chút thành chín phần thật một phần giả, rồi lộ ra cho đại hoàng tử cùng phe đối địch của nhị hoàng tử. Cho dù không có hiệu quả ngay, nhưng nhóm kẻ địch kia sẽ tự biết cách tận dụng đám bằng chứng này. Chờ thời cơ tới, bọn họ tự biết đem đối thủ kéo xuống nước.

Thạch Chi Hiên thấy Diệp Phong có chút do dự, hắn đoán, hẳn là Diệp Phong cần thời gian suy nghĩ. Không quá ép buộc, hắn có thể chờ.

- Nha, hai ngày sau ta lại đến.

Vẫy vẫy tay, Thạch Chi Hiên liền rời khỏi, để lại Lạc Phong ở một chỗ trầm tư.

*************************************

Cả ngày, Lạc Phong đều suy nghĩ đến đề nghị của Thạch Chi Hiên.

Tiêu Hiên nói không sai, hắn thừa nhận. Kinh thành đã loạn, hắn thừa nhận. Nhưng cùng người kia chạy khỏi kinh thành sao? Mưu kế của người kia so với nhị ca, một bên tám lạng một bên nửa cân. Người kia muốn chạy, hắn đã chuẩn bị sẵn đi? Rủ hắn cùng đi, là vì người kia quen với phụ thân nên mới rủ hắn, hay là vì mình cùng hắn đã từng có giao tình?

Lạc Phong có một chút mê mang. Hắn vốn dĩ không giỏi lắm về việc thăm dò lòng người, suy nghĩ về thứ đó chỉ làm cho hắn càng lúc càng đau đầu. Lắc lắc đầu, Lạc Phong lại cân nhắc đề nghị của Tiêu Hiên.

Rời đi lúc này là thời cơ tốt. Phụ thân vừa mới có động tác, hoàng đế hiện tại không kịp trở tay. Chờ thêm một lúc nữa, hẳn là hoàng đế sẽ ra tay, siết chặt quản lý dân chúng ra vào thành, đến lúc đó, muốn rời đi cũng không phải đơn giản.

Chỉ là, nhiệm vụ của hắn chưa hoàn thành, hắn một khi rời đi, nhị hoàng tử sẽ không bao giờ lại tín nhiệm hắn, mà như vậy, hắn cũng rất khó trợ giúp người kia đoạt ngôi. Hơn nữa, rời đi rồi làm cái gì tiếp theo, hắn không biết.

Nhưng ở lại... thật sự có điểm nguy hiểm.

Lần trước một hành động càn quét của hoàng đế, rất nhiều người bị gõ, mà Ẩn Xà thành viên cũng bị thiệt hại không nhỏ. Khi đó hắn phải ra vài chỉ lệnh cho Ẩn Xà làm ra ứng đối nhanh nhất nhằm ngăn cản hoàng đế tiếp tục điều tra, nếu không bại lộ ra bên ngoài, chuyện sẽ càng hỏng bét. Lần này bão táp sẽ đến như thế nào, hắn có chút lo lắng. Nếu như hắn rời đi, Ẩn Xà liền làm thế nào, bố trí của phụ thân liền sẽ làm thế nào?

Trực giác bảo cho hắn biết, ở lại sẽ có nguy hiểm. Lạc Phong tin tưởng trực giác của chính mình, bởi vì nhờ vậy mà hắn có vài lần thoát khỏi bị người mai phục. Hơn nữa, suy luận cũng cho ra một kết quả giống như trực giác của hắn đã báo trước. Cả hai phương pháp đều cho ra một kết quả. Lạc Phong liền khẳng định, ở lại nhất định sẽ nguy hiểm. Nhưng mà, nếu hắn đi rồi, nhiệm vụ xem như báo hỏng.

Nhiệm vụ lần này, không chỉ là thứ mà phụ thân giao cho hắn làm, còn đem theo một thứ khác, đó là kỳ vọng của phụ thân. Phụ thân kỳ vọng hắn hoàn thành nhiệm vụ lần này. Lúc này hắn liền muốn bỏ ngang, như vậy...

Lạc Phong mải mê suy nghĩ, cho đến quá nửa đêm, cho dù đã mệt mỏi, cho dù đã muốn nghỉ ngơi, nhưng đầu óc vẫn không chịu nghe lời. Hắn muốn dỗ mình ngủ, nhưng đôi mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa canh giờ, một canh giờ, không ngủ được. Lăn qua lăn lại, Lạc Phong lại sờ đến thông linh ngọc, tiếp tục một trận trầm tư. Thức đêm, trong đầu liền tự động hiện ra rất nhiều hình ảnh mà hắn lúc trước không quá để ý tới. Ở nơi này, phụ thân đã nói cái gì, tại nơi kia, phụ thân đã từng làm gì.

Hắn phát hiện ra, gần đây, lúc hắn trò chuyện với phụ thân, phụ thân luôn hỏi hắn suy nghĩ cái gì... đi?

Vậy hắn có thể làm như thế hay không?

Có chút lo lắng, Lạc Phong lại lăn qua lăn lại, dỗ ngủ chính mình. Hắn chờ ngày mai phụ thân tỉnh dậy, liền thử một lần.

Hôm sau, sau khi đã xử lý chuyện cá nhân xong xuôi, Lạc Phong trở về phòng, tay sờ thông linh ngọc, do dự, rồi lại lấy dũng khí, thử gọi một tiếng.

- Phụ thân.

Chờ một lúc, Lạc Phong nghe được tiếng trả lời:

- Chuyện gì?

- Cái kia...

Lạc Phong không biết mở miệng thế nào, liền im lặng.

- ...Ân?

Nghe thấy một tiếng thúc giục, Lạc Phong hít sâu, muốn nói, rồi lại do dự mãi. Xung quanh yên tĩnh đến mức hắn chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của mình. Đặt tay lên ngực, thầm cổ vũ bản thân, Lạc Phong mở miệng:

- Phụ thân, Phong nhi... chuẩn bị rời khỏi kinh thành, ...không thể tiếp tục nhiệm vụ.

Một trận trầm mặc. Lạc Phong nghe được tiếng tim mình đập thình thịch vì khẩn trương. Lần này, là hắn tự ý quyết định bỏ ngang nhiệm vụ. Cho đến tận bây giờ, hắn chưa bao giờ chủ động buông bỏ nhiệm vụ, trừ khi có mệnh lệnh, còn nếu như không có lệnh, hắn đều tận lực cố sức hoàn thành. Lần này hắn tự ý quyết định, không biết phụ thân sẽ có phản ứng ra sao.

- Ngươi có thể giải thích vì sao?

Lạc Phong nghe thấy lời này, trái tim lại đập nhanh hơn một chút. Hắn thở sâu, cố gắng đối mặt với vấn đề phụ thân chất vấn. Hắn lúc này thật sự cảm thấy may mắn mình chỉ nghe tiếng mà không đối mặt phụ thân. Nếu đối mặt phụ thân, hắn lập tức trở thành con hến.

- Kinh thành đã loạn, hoàng đế sắp có đại động tác, cho nên... Phong nhi mới rời đi.

Nhắm mắt, Lạc Phong chờ đợi phụ thân mắng hắn nhu nhược quá yếu nên mới phải chạy, sau đó lại bảo hắn phải ở lại kinh thành tiếp tục làm nhiệm vụ cái gì.

- Loạn như thế nào?

Lạc Phong mở mắt, có chút kinh ngạc vì cái gì phụ thân không tức giận. Hắn vẫn hoang mang, nhưng cũng đã bớt khẩn trương hơn.

- ...Lần trước một trận cung biến, hoàng đế đã xử lý một nhóm quan lại, tình huống tại kinh thành liền rơi vào thế cân bằng.

- Ừ?

- ...Lần này Bắc cương có biến, là họa từ phương xa. Trước đó kinh thành bị quấy loạn, cho nên hoàng đế nhất định sẽ dùng thủ đoạn thiết huyết, nhanh chóng bình ổn cục diện kinh thành.

- Cho nên đâu?

- Phong nhi... cảm thấy... cảm thấy lần này hoàng đế nếu động, sẽ có nguy hiểm.

Lần trước hoàng đế đem cả ba hoàng tử giam lại, còn xuống tay với rất nhiều quan viên, còn có Ẩn Xà, Lạc Phong không thể không nghĩ tới tình huống xấu nhất, đó là hoàng đế cố tình tha cho một nhóm người, nhằm một mục đích nào đó. Có thể nói thủ đoạn của hoàng đế đã làm hắn sợ. Lạc Phong do dự. Hắn muốn rời đi, nhưng hắn cũng không muốn làm phụ thân thất vọng.

- Cho nên ngươi muốn rời khỏi kinh thành?

- ...Vâng. – Lạc Phong nhỏ giọng.

Một khoảnh khắc im lặng. Lạc Phong lại thấp thỏm.

- Đừng lo lắng, thu thập vật dụng, sau đó rời đi. Ta sẽ cho người đến giúp ngươi. Ngươi cần chuẩn bị cái gì cũng có thể điều động Ẩn Xà.

Lạc Phong nghe vậy kinh ngạc, không nhịn được hỏi một câu:

- Phụ thân, người không tức giận?

- Vì cái gì phải giận?

- Nhưng mà, Phong nhi tự ý bỏ ngang nhiệm vụ...

- Nhiệm vụ so với tính mạng của ngươi quan trọng hơn sao?

Lạc Phong ngẩn ngơ. Hắn đã quen với việc xem nhiệm vụ cao hơn cả tính mạng, cho nên bất tri bất giác, liền đem sinh mệnh của mình bỏ qua. Nhiều năm như vậy được dạy dỗ theo cách của một ẩn vệ, hắn vẫn còn chưa thói quen suy nghĩ đặt tính mệnh của mình lên cao hơn nhiệm vụ. Đối với hắn, nhiệm vụ là sứ mệnh, là trách nhiệm, là thứ đòi hỏi hắn dùng tính mệnh đi làm. Làm tốt, tính mệnh cũng được bảo đảm, như thất bại, không tử vong cũng phải chịu trừng phạt.

Lúc này, phụ thân hắn nói, sinh mệnh của hắn quan trọng hơn nhiệm vụ.

Lạc Phong bối rối, hắn cảm thấy trước ngực hắn có cái gì đó khó chịu rầu rĩ, ma ma đau đau, khiến hắn run rẩy cả người, nhưng hắn lại không ghét bỏ cảm giác này. Đặt tay lên ngực, Lạc Phong chậm rãi nghe tiếng tim đập của mình.

Là cái gì làm hắn có cảm giác này đâu?

- Trở về đi, ra khỏi kinh thành rồi thì đến Bắc cương doanh trại tìm ta, Phong nhi.

Lạc Phong chỉ nghe được một lời cuối cùng của phụ thân, sau đó liền không còn nghe được gì nữa. Hắn ngẩn người ở nơi đó một lúc, sau đó mới hừ ra một tiếng rất nhỏ.

- Vâng, phụ thân.

Hắn nghĩ hắn đã học được, sinh mệnh của hắn, kỳ thật cũng rất quý giá. Hắn nghĩ hắn đã học được, hắn có thể hướng phụ thân thương lượng về nhiệm vụ. Hắn nghĩ hắn đã học được, nhiệm vụ cho dù không hoàn thành, hắn cho dù có thất bại, có té ngã, vẫn có một nơi nào đó bao dung lấy hắn, vẫn có một chốn nào đó hắn có thể trở về.

-----------------oOo-----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro