Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46 – Kế hoạch rời khỏi kinh thành

Hôm đó, Lạc Phong liền cho người đến mời Thạch Chi Hiên đến Phúc Mãn Lâu. Muốn rời khỏi cũng cần một chút thao tác, bởi vì Thạch Chi Hiên là tam hoàng tử, mà hắn là mưu sĩ bên cạnh nhị hoàng tử. Bị nhiều người biết mặt, muốn rời khỏi kinh thành cũng cần một chút thủ đoạn.

Trời không trăng, gió vi vu, là thời tiết tốt để giết người cướp của. Lúc này trong Phúc Mãn Lâu, có hai cái thiếu niên đang lập kế hoạch trốn chạy.

Lạc Phong đã phải thừa nhận tam hoàng tử là Tiêu Hiên, cho nên hắn cũng không lấy thái độ lạnh nhạt khi đối đãi với tam hoàng tử mà đối xử với Tiêu Hiên. Không cần phải làm ra vẻ nho nhã cùng với nói vòng vo, Lạc Phong cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Vừa mới gặp nhau nói chuyện được vài câu, Lạc Phong đã đề ra vấn đề:

- Ngươi là tam hoàng tử, ngươi muốn bỏ chạy, hoàng đế không truy ngươi sao? Cũng phải có một cái lý do.

- Cần gì phải có lý do? Cứ đường hoàng theo cổng thành mà đi ra.

Thạch Chi Hiên một bộ dạng ngả ngớn trả lời. Lạc Phong nghĩ nghĩ, bộ dạng thật của Tiêu Hiên không biết bao nhiêu người biết được? Nếu không ai biết, như vậy cũng có thể an toàn đi ra khỏi thành. Lạc Phong nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Như vậy, ta...

- Nhưng là nha, ta không muốn đi trong âm thầm như vậy. Diệp Phong, ngươi không nghĩ chơi một hồi thật lớn sao? – Thạch Chi Hiên đột nhiên ngắt lời Lạc Phong.

- Ngươi định làm gì? – Lạc Phong nhìn Thạch Chi Hiên, khuôn mặt tràn đầy đề phòng.

- Ngươi cùng ta lần này rời đi chắc chắn sẽ không trở lại, cho nên a, trước khi đi liền muốn cho đám bọn họ một món quà thật lớn, khiến cho bọn họ nhớ mãi không quên ~

Lạc Phong không nói, chờ Thạch Chi Hiên tiếp tục. Thạch Chi Hiên ngồi thẳng người dậy, khuôn mặt tiến lại gần phía Lạc Phong:

- Ta dự định chế tạo mấy điểm hỗn loạn, đem chứng cứ phạm tội dẫn lên người của đám đối thủ, chúng ta liền nhân lúc hỗn loạn, nghênh ngang rời khỏi kinh thành. Sau đó, một đám một đám vì chứng cứ phạm tội đấu nhau ngươi chết ta sống, hoàng đế lão tử lúc đó liền bận rộn thu phục một đám đó, còn có thời gian truy chúng ta sao? Chúng ta ở bên ngoài xem diễn, này thật sự rất làm người chờ mong đâu.

Lạc Phong không trả lời ngay, hắn đang cân nhắc đề nghị của Thạch Chi Hiên. Hắn hướng đến là cẩn thận tỉ mỉ không để sai sót, cho nên ban đầu liền lựa chọn âm thầm rời khỏi. Lúc này nghe Thạch Chi Hiên đề nghị nhân lúc hỗn loạn mà thoát thân, hắn bắt đầu hướng về phương hướng này suy nghĩ. Âm thầm rời đi, hay là cao điệu rời đi, cái nào cũng có lợi cùng có hại. Nếu chế tạo hỗn loạn rồi rời đi, rõ ràng sau đó bọn họ phải đối mặt là triều đình truy nã, đổi lại liền có thể đem thế cục của kinh thành đã nát lại càng nát, cũng có thể bám trụ hoàng đế mấy ngày. Khoảng thời gian bám trụ đó, bọn họ đã thành công cao chạy xa bay, đến nơi an toàn, có người tiếp viện, cũng không cần quá lo lắng. Âm thầm rời đi, cái lợi đó là có thể qua mắt được hoàng đế, nhanh chóng rời khỏi kinh thành, nhưng cái hại đó là hoàng đế nếu như theo dõi chặt bọn họ, bọn họ chân trước vừa rời đi, chân sau liền đã có truy binh. Bọn họ thân cô thế cô, truy binh nếu tới, nhất định sẽ bị bắt.

Xem ra vẫn là nên chế tạo một điểm hỗn loạn.

Chế tạo như thế nào đâu? Lần trước Lạc Phong nhận nhiệm vụ đến kinh thành chế tạo hỗn loạn thuận tiện diệt cả nhà Thượng Quan gia, là hắn dùng dược vật mà làm ra. Lần này, trong tay của hắn có cái gì? Lạc Phong bắt đầu suy tư xem hắn nắm những thứ gì trong tay, phải sử dụng như thế nào. Quyền hạn của hắn lúc này là Ẩn Xà tại kinh thành, còn có thể liên lạc Ẩn Xà tổng bộ yêu cầu trợ giúp. Nghĩ nghĩ, bất chợt Lạc Phong nghĩ đến một thứ.

- Trong tay ta có bộc pháo, có thể dùng chế tạo một điểm hỗn loạn.

Nghe đến bộc pháo, hai mắt Thạch Chi Hiên sáng rực lên:

- Ngươi nói thật? Như vậy liền đem vài cái phủ thiêu đi.

Đem vài cái phủ thiêu hủy? Lạc Phong chớp mắt nhìn Thạch Chi Hiên. Thạch Chi Hiên vẫn còn đang cao hứng, thêm nữa hắn nhìn ra được Lạc Phong là người hắn có thể tin tưởng, sẽ không đem hắn bán đứng, cho nên hắn liền thao thao bất tuyệt:

- Bộc pháo hẳn là nổ rất lớn đi? Liền như vậy, đem bộc pháo ngụy trang thành pháo hoa, giấu ở mấy góc phủ. Còn có, ta biết cách từ bộc pháo tạo ra một điểm hỏa, liền thêm một chút dầu một chút củi chất ở chỗ đó, một khi phát nổ, có thể đem cả cái phủ thiêu hủy. Còn có, Trần gia cùng với Ngô gia cừu hận nhiều năm, thiêu nhà Trần gia, chỉ chứng Ngô gia, cho bọn hắn đánh nhau đi. Còn về Phúc gia...

Lạc Phong nghe Thạch Chi Hiên nói một hồi. Trước mắt Lạc Phong lúc này, hình ảnh gia hỏa này cùng với tam hoàng tử liền trùng điệp lên nhau. Gia hỏa này đúng là tam hoàng tử kia, chơi chết người không đền mạng. Kế hoạch của gia hỏa này càng lúc càng lớn, người bị liên lụy càng lúc càng nhiều, nhưng có vẻ như hắn đã quên mục đích ban đầu?

- Thứ chúng ta muốn làm là chạy ra khỏi kinh thành đi?

Thạch Chi Hiên vừa dứt lời, Lạc Phong đã lên tiếng. Thạch Chi Hiên ánh mắt mị mị nhìn Lạc Phong, tươi cười:

- Quấy loạn kinh thành, không phải là sẽ thu hút một đám binh lính canh phòng sao? Ta biết một con đường trong kinh thành, có thể dẫn thẳng đến cửa Đông. Chờ binh lính tụ tập lại trong thành, phòng vệ trong thành lỏng lẻo, chúng ta liền từ cửa Đông chạy thoát.

- Ngươi khiến nhiều người bị liên lụy như vậy, phòng vệ trong kinh thành lỏng lẻo, nhưng phòng vệ cổng thành thì không.

Lạc Phong nhắc tới điểm này, bản thân hắn cũng đang suy nghĩ về điểm này. Bọn họ muốn rời đi, tất nhiên là vào buổi tối, vì khi đó ngoài đường sá ít người, chạy trốn dễ dàng hơn. Nhưng vào buổi tối, cổng thành cũng đã đóng. Nếu như muốn mở cổng thành, cần giải quyết lính gác thành.

- Dịch dung lẫn vào trong đám lính gác thành, sau đó lừa dối bọn họ rời đi, chúng ta liền chạy là được.

Chủ ý này không tồi. Làm sao lừa dối lính gác thành rời đi, vậy thì phải xem hỗn loạn chế tạo như thế nào. Chỉ cần cản lại truy binh, có thể thành công thoát thân, xem như nhiệm vụ hoàn thành. Lạc Phong nghe gợi ý, lập tức theo phương hướng này tính toán. Tình báo trong tay của hắn cũng vừa đủ để hắn tính toán ra nên xuống tay như thế nào.

Chỉ là hắn chế tạo hỗn loạn như vậy, không biết Ẩn Xà ở kinh thành liền làm thế nào? Lần này hắn rời đi, sẽ không thể đơn thương độc mã đến kinh thành lần nào nữa, như vậy Ẩn Xà thành viên sẽ được điều đi đi? Nếu hắn rời khỏi mà bọn họ ở lại chịu chết, Lạc Phong cũng không nghĩ sẽ đi một mình. Dù sao nhóm người này cũng đã giúp hắn không ít việc. Lạc Phong suy nghĩ trong chốc lát, liền quyết định sẽ gửi một cái tín thỉnh cầu Ẩn Xà tổng bộ cho người rút đi. Hắn không rõ lắm mình có quyền lợi làm như vậy hay không, nhưng hắn cũng không nghĩ để những người kia đi chịu chết vô lý như vậy.

Như vậy, kế hoạch phải chậm lại một thời gian, chờ Ẩn Xà tổng bộ cho ra quyết định cuối cùng.

Lạc Phong không rõ sau khi biết được tin biên cương phát sinh tin tức, lúc nào hoàng đế sẽ ra tay. Thời gian đối với hắn lúc này thật sự là gấp gáp. Thư từ đi lại đến Ẩn Xà tổng bộ cũng cần nhanh nhất một ngày đêm. Trong thời gian chờ đợi đó, hắn vẫn cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Nếu như Ẩn Xà thành viên cũng cần rời khỏi, chế tạo hỗn loạn cũng giúp bọn họ thoát thân đi? Lạc Phong nghĩ đến trường hợp này, lập tức nảy sinh ra một loạt phương pháp mới.

Nghĩ nghĩ, Lạc Phong liền đề ra một phương pháp, nơi nào bố trí cơ quan, nơi nào thổi lửa thì có thể đón gió. Thạch Chi Hiên nghe xong liền bổ sung thêm tình báo mà hắn có, bao gồm đường ngang ngõ tắt trong kinh thành. Dần dà, một cái kế hoạch đã hình thành.

Âm mưu quỷ kế đùa bỡn lòng người, Lạc Phong không rành lắm. Những gì hắn biết chỉ là một phần hắn học được trong quá trình làm mưu sĩ bên cạnh nhị hoàng tử, giúp nhị hoàng tử quyết đấu với hai hoàng tử kia, nhưng bố trí bẫy rập, làm giả chứng cứ phạm tội cùng chế tạo hỗn loạn lại là thế mạnh của hắn. Phục kích tam hoàng tử, sát hại tứ hoàng tử, khống chế dịch bệnh gây hỗn loạn kinh thành, tại Bắc cương quấy rối, cho thủ hạ giúp nhị hoàng tử gây ra vài vụ án tạo giả chứng, toàn bộ hắn đều đã từng nhúng tay làm qua. Cho nên lần này quen tay hay việc, Lạc Phong làm rất thuận lợi. Thạch Chi Hiên muốn nhắm vào người nào, gây chia rẽ kẻ nào, chỉ cần đề ra mục tiêu cùng sơ lược vài cái địa điểm, Lạc Phong lập tức có thể từ tình báo của mình về đối tượng đó, bổ sung thêm những thao tác cần phải chuẩn bị, nhiều lúc làm Thạch Chi Hiên trong bụng kinh ngạc, nhìn nhiều Lạc Phong hai mắt.

Vì sao người này có điểm quen thuộc đâu? Cẩn thận sắp xếp bố trí cơ quan quanh kinh thành, chế tạo hỗn loạn, một lần hành động có thể đem người đẩy vào tử cục, lại giảm khả năng bại lộ xuống mức thấp nhất, làm hắn nhớ đến một người.

Đại biến thái thúc thúc.

Tuy rằng hắn chưa tận mắt thấy đại biến thái thúc thúc sắp xếp bố trí cơ quan gì, nhưng chỉ cần thấy đại biến thái thúc thúc cùng hắn nói ra kế hoạch đưa hắn vào kinh thành đâm bị thóc chọc bị gạo, đồng thời còn rất giỏi trong việc lợi dụng tâm lý kẻ khác mưu lợi cho mình, khả năng xảy ra vấn đề đều giảm xuống mức thấp nhất, hắn đã lập tức cảm thấy đại biến thái thúc thúc nếu sắp xếp bố trí chế tạo hỗn loạn, không chỉ là kinh thành, cả thiên hạ đều sẽ loạn. Diệp Phong người này là người của đại biến thái thúc thúc, có vũ khí mới, võ công cùng hắn đánh ngang tay, sau lưng lại có một cái thế lực ngầm, nhất định là đệ tử thân truyền của đại biến thái thúc thúc đi. Thạch Chi Hiên bắt đầu phỏng đoán.

Thương thảo xong kế hoạch, Thạch Chi Hiên nhìn Lạc Phong, nửa nghiêm túc nửa ngả ngớn:

- Ngươi hại người lại suy nghĩ cẩn thận như vậy, một bụng ý nghĩ xấu, quả nhiên là túc địch của ta.

Thạch Chi Hiên cũng chỉ là vô tình nói nói. Hắn không nghĩ tới, Lạc Phong lại tin lời nói của hắn là thật. Lạc Phong vậy mà khóe miệng lại hơi kiều lên. Hắn vui vẻ.

Trong suốt quá trình thương thảo khi nãy, Lạc Phong cũng dần dần buông lỏng đề phòng, dần dần thừa nhận Thạch Chi Hiên không có ý xấu, thật sự muốn cùng hắn ra khỏi kinh thành. Lúc trước Thạch Chi Hiên nói hắn là người của phụ thân, Lạc Phong nửa tin nửa ngờ, lúc này cũng đã tin sáu bảy phần. Hơn nữa, người này võ công không tệ, nếu cùng người này hợp tác cũng sẽ có lợi.

Đối với người cố tình tiếp cận hắn, Lạc Phong đều có phản ứng đề phòng, nhất là một người âm mưu đầy mình như Thạch Chi Hiên, hắn lại càng đề phòng. Hắn xem Thạch Chi Hiên là người quen, cũng có một chút ý tứ là bằng hữu, vì người này ít nhiều gì cũng cùng hắn uống rượu, nói nhảm, so chiêu rất nhiều lần, nhưng hảo hữu là tuyệt không phải. Hắn vẫn luôn giữ lại một khoảng cách với Thạch Chi Hiên, bởi vì ấn tượng đầu tiên của Thạch Chi Hiên cho Lạc Phong đó là, hắn là tam hoàng tử, hắn cùng nhị hoàng tử đấu ngang tay. Nhị hoàng tử trong ấn tượng của Lạc Phong là một người âm mưu quỷ kế rất có thủ đoạn, cho nên Thạch Chi Hiên cũng là như vậy. Lạc Phong không muốn một lần nữa mình lại bị người lừa gạt. Đã có một lần té ngã, lúc này Lạc Phong cẩn thận hơn rất nhiều.

Lúc này có một người không phải phụ thân của hắn, là người hắn xem như người quen, thật sự có thực lực, lại mở miệng khen hắn, hắn tất nhiên vui vẻ.

Phương án đã xong, Thạch Chi Hiên cùng Lạc Phong đều cảm thấy mỹ mãn. Đột nhiên Thạch Chi Hiên liền nói:

- Diệp Phong, hoàng cung đại nội có võ giả cao thủ. Người đó rất mạnh, ta suýt nữa nghẹt thở.

Ngụ ý, nếu hoàng đế điều động kẻ đó xuất hiện, bọn họ khó có thể rời khỏi. Lạc Phong nghe đến có võ giả cao thủ, liền cảm thấy không hay ho. Nếu kẻ đó muốn truy đuổi, bọn họ không chạy thoát. Chỉ là...

- Hoàng đế vì cái gì lại điều động võ giả cao thủ? Ngươi và ta cũng không phải là đại nhân vật gì.

- Thân phận của ngươi là giang hồ thiếu chủ.

Một câu của Thạch Chi Hiên liền đề tỉnh Lạc Phong. Thân phận của hắn là giang hồ thiếu chủ. Đã là giang hồ nhân sĩ, như vậy dùng quy củ giang hồ cũng không xem là phá hư. Hơn nữa, sau lưng của hắn có một thế lực ngầm. Hắn không biết hoàng đế biết được bao nhiêu, nhưng chỉ cần hắn là giang hồ thiếu chủ môn phái nào đó, khả năng vị võ giả cao thủ kia được phái ra truy sát hắn liền tăng lên cao gấp bội. Lạc Phong lúc này liền có cảm giác nguy cơ. Trước lực lượng tuyệt đối, tất cả mưu hoa đều vô dụng. Như hoàng đế thật sự điều động võ giả cao thủ, bọn hắn vô pháp chạy thoát. Cho dù có thoát ra khỏi kinh thành, cũng có khả năng bị bắt trở lại.

Lạc Phong cau mày, cân nhắc tất cả các phương pháp cũng như xem lại quyền hạn hắn có trong tay. Xem qua một lần, hắn uể oải phát hiện, với Ẩn Xà thế lực tại kinh thành, hắn không thể làm gì võ giả cao thủ kia. Không thể xử lý, như vậy chỉ có thể thỉnh cầu Ẩn Xà tổng bộ cho người đến trợ giúp. Có bất cứ thứ gì trong tay đều muốn lợi dụng. Có nhân tài, càng muốn tận dụng. Cái này, Lạc Phong đã từng nghe phụ thân nhắc nhở qua. Một năm vừa qua ở kinh thành, cùng một nhóm lão hồ ly cọ xát, hắn càng thấm thía những lời này. Quyền hạn của hắn cho phép hắn thỉnh cầu viện binh, trong trường hợp này, hắn chỉ có thể dùng phương pháp đó. Ẩn Xà tổng bộ có nhiều cao thủ, nhất là bốn vị tiền bối, cho nên hẳn là sẽ không có vấn đề.

- Việc đó để ta lo liệu. – Lạc Phong lên tiếng.

Thạch Chi Hiên nghe xong liếm môi, không phúc hậu cười trộm. Hắn muốn Diệp Phong nhờ đến viện binh, là muốn dẫn ra đại biến thái thúc thúc, cũng muốn xem thử đại biến thái thúc thúc thế lực có những người nào. Đã Diệp Phong là người quan trọng đối với đại biến thái thúc thúc, nếu đại biến thái thúc thúc biết Diệp Phong sắp đối mặt võ giả cao thủ, cũng phải cho một võ giả cao thủ đến tọa trấn đi? Theo hắn biết, đại biến thái thúc thúc là võ giả cao thủ, ngoài ra hắn không thấy có người khác. Nếu đại biến thái thúc thúc đích thân đến, vậy lại càng tốt a.

Đột nhiên Lạc Phong đề ra một vấn đề:

- Ngươi muốn động thủ tại nơi nào?

Thạch Chi Hiên nghe xong, sắc mặt rất nhanh biến thành một bộ dạng hòa ái tươi cười:

- Ta bây giờ một nghèo hai trắng ba kiệt quệ, đào không ra được người...

Ngụ ý, ta chỉ đề ý kiến, còn động thủ, liền phải nhìn ngươi.

Lạc Phong mộc mặt nhìn Thạch Chi Hiên. Kẻ này một bụng ý nghĩ xấu, còn để cho mình đi làm không công sao? Hắn lên tiếng:

- Ngươi vẫn là tam hoàng tử đi? Tam hoàng tử cũng có thế lực ngầm, có thể tận dụng.

- Nhưng là ta với ngươi chuẩn bị đào tẩu a, ngươi muốn tung tích của chúng ta bị lộ ra sao?

Lạc Phong nhìn Thạch Chi Hiên phiên cái xem thường:

- Ta nghĩ ngươi không ngốc đến độ để thuộc hạ đoán ra hành tung của mình đi?

- Trên đời không hề không có gió lùa tường, bọn họ đều là người của tam hoàng tử, không phải người của ta. Ngươi xem, ta thật sự không có tâm phúc...

- Một hai người cũng là tâm phúc đi? Ngươi ở kinh thành một năm lại không có nửa cái tâm phúc, ngươi hỗn được cũng rất thảm. Ta thật sự cảm thấy tiền đồ của ngươi kham ưu a.

Thạch Chi Hiên ngưng nghẹn. Hắn nhớ Diệp Phong lúc hắn mới gặp là một bộ dạng thành thật chân chất lại có điểm trầm mặc, vì cái gì chỉ mới vài tháng nửa năm đã thành một bộ dáng mở miệng ra liền tổn hại nhân rồi? Thạch Chi Hiên đã quên, là kẻ nào mặt dày thường quấn Lạc Phong, đem Lạc Phong mang hỏng đây này. Thạch Chi Hiên thấy không thể hố Lạc Phong đi làm việc cho hắn, còn bị Lạc Phong xem thường, trong lòng có điểm chán nản. Được rồi, để hắn mượn dùng thân phận tam hoàng tử dùng lần cuối rồi ném đi vậy.

Cứ như vậy, hai người liền bàn bạc làm sao vũng hố thiên hạ...

Vì thiên hạ thắp nhang thơm đi.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro