Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47 – Truy binh

Lạc Phong gửi đi một cái tín cầu viện, ngày hôm sau hắn liền nhận được hồi âm. Sự việc thuận lợi hơn nhiều so với hắn tưởng tượng. Hồi âm lần này không phải từ Ẩn Xà, mà là phụ thân trực tiếp truyền lời cho hắn.

Sau khi hắn rời khỏi kinh thành, Ẩn Xà thành viên sẽ đồng loạt rút đi toàn bộ, chỉ để lại những người không có võ công cũng không có uy hiếp, làm nhãn tuyến mà thôi. Lạc Phong nghe đến tin tức này, hắn liền nghĩ đến kế hoạch rút lui của mình. Hỗn loạn có lẽ nên làm lớn một chút so với kế hoạch, vì lần này rời đi không chỉ là hắn, còn có thuộc hạ. Ẩn Xà thành viên mỗi người sẽ nhận lệnh tự hành rời khỏi kinh thành. Sau khi rời khỏi, liền trú tại một thôn trang hẻo lánh ngoại thành, chờ cho truy binh đã bị chặt đứt mới trở về Ẩn Xà tổng bộ. Còn về vị võ giả cao thủ kia, phụ thân nói cho hắn, sẽ cho một người cũng là võ giả cao thủ đến tiếp hắn, còn có thêm vài cái cao thủ đến hộ vệ hắn an toàn. Ước tính, bọn họ hai ngày hôm sau hoặc ba ngày hôm sau sẽ tới. Cái này hắn liền an tâm. Phần còn lại là trong thời gian chờ đợi, chuẩn bị kế hoạch đào tẩu, cũng như đề phòng tình huống hoàng đế xuống tay quá nhanh. Hiện tại kinh thành giới nghiêm, muốn lập tức thoát ra cũng không dễ dàng.

Lạc Phong lại bắt tay vào việc bố trí kinh thành, gây ra hỗn loạn. Hắn làm rất cẩn thận tỉ mỉ, giảm khả năng bại lộ đến mức thấp nhất. Suy nghĩ cẩn thận, nghĩ kỹ rồi liền phóng ra mà làm. Cả mấy canh giờ, Lạc Phong chỉ dùng để cân nhắc vài phương án, sau đó liền thiết kế bẫy rập, rồi phát ra chỉ lệnh cho thuộc hạ đi làm.

Bất chợt Lạc Phong sờ sờ lên ngực. Ở nơi đó có một phong thư. Phong thư này được Ẩn Xà nòng cốt gửi cho hắn, nội dung có điểm kỳ lạ, nhưng Lạc Phong lại tin tưởng những gì trong thư viết, bởi vì Ẩn Xà tổ chức rất cường đại, làm giả thư từ rất khó có khả năng. "Như có bị hoàng đế bao vây tiễu trừ, đến Bắc thành năm mươi dặm tìm kiếm mật đạo. Thông qua mật đạo đến một tòa thôn trang. Nơi đó an toàn." Phía dưới mô tả phương pháp xuyên qua cơ quan trong mật đạo cực kỳ tỉ mỉ. Cuối lá thư là một lạc khoản, Lạc Phong nhận ra lạc khoản này là Ẩn Xà chí tôn lệnh, cùng với bốn chữ, Lạc Hi bằng hữu.

Lạc Phong nhìn thấy kiểu chữ không phải của phụ thân, lại thấy người nói là phụ thân bằng hữu, lại gửi bằng Ẩn Xà tổ chức, đã tin bảy phần. Người gửi đến lại dùng Ẩn Xà lạc khoản chí tôn lệnh, Lạc Phong tin tưởng mười phần. Người này hẳn là một người nào đó phụ thân đặt ở kinh thành. Nơi thôn trang kia, hẳn là của phụ thân đi?

Liền lúc này, hắn thấy Thạch Chi Hiên từ nơi nào đó dùng khinh công nhảy lên bờ tường, đạp lên mái ngói, chỉ trong một thoáng đã đến trước mặt hắn:

- Diệp Phong, thủ hạ của ta cấp báo, hoàng đế đã cho người đến vây kín phủ của ta cũng như Phúc Mãn Lâu.

Hoàng đế ra tay thật nhanh!

Lạc Phong lập tức cho người phát ra vài cái tín cấp báo, khiến toàn bộ những nơi dễ dàng bại lộ đều rút đi, còn bản thân hắn liền thoát ra khỏi Phúc Mãn Lâu bằng một cái mật đạo. Thạch Chi Hiên cũng theo Lạc Phong rút khỏi Phúc Mãn Lâu. Hắn có thể vượt trước quan binh đến đây báo tin, nhưng lúc này hẳn là quan binh đã kịp tiến đến bao vây. Hắn nếu lại dùng khinh công chạy ra, không khéo sẽ bị bắn thành con nhím.

Lạc Phong thấy Thạch Chi Hiên đi theo cũng có điểm không chào mừng, nhưng hắn cũng không ngay lập tức đuổi Thạch Chi Hiên đi, mặc kệ cho hắn đi theo. Vừa ra khỏi Phúc Mãn Lâu, xoay đầu nhìn lại, đã thấy quan binh đến vây kín xung quanh tòa tửu quán kia.

- Hoàng đế đã hạ lệnh vây bắt, như vậy cổng thành hẳn là đã giới nghiêm. Không thể không chế tạo hỗn loạn để đào tẩu a ~

Tuy tình huống đã có chuyển biến xấu, Thạch Chi Hiên vẫn một bộ dạng ngả ngớn, thái độ không có nửa điểm nghiêm túc cùng khẩn trương. Lạc Phong không lý tới Thạch Chi Hiên, hắn lúc này liền cân nhắc xuất ra vài phương pháp. Hoàng đế vây bắt bọn hắn, như vậy những nơi khác Ẩn Xà như thế nào? Kế hoạch cũ có thể tiếp tục thực hiện hay không? Nếu như lúc này có người có dị động, hoàng đế nhất định sẽ chộp lấy. Lạc Phong có chút khẩn trương, bàn tay cũng hơi nắm chặt lại. Bây giờ, liền phải làm như thế nào?

Lạc Phong còn đang suy nghĩ, Thạch Chi Hiên đã lên tiếng:

- Diệp Phong, ta nghĩ kế hoạch vẫn thuận lợi tiến hành đi?

Nếu không thuận lợi, hắn liền phải nghĩ đến phương pháp khác. Kết quả đương nhiên sẽ không giống như kế hoạch ban đầu ngoạn mục như vậy. Thạch Chi Hiên căm tức, hoàng đế lão nhi, ngươi không có việc gì lại ngăn cản ta ngoạn ngoạn, ngươi chờ!

Lạc Phong nghĩ nghĩ, thở dài:

- Không biết, phải nhìn xem tình huống.

- Tình huống chính là, ta với ngươi không có chỗ trú chân a.

Lạc Phong lúc này liền nhận ra, hai người bọn họ lúc này đã là không có chỗ để về. Phủ đệ cùng sản nghiệp đều bị canh gác cẩn mật, bọn họ lộ diện lập tức bị bắt. Lúc này hẳn quan binh đang đem tranh ảnh của bọn họ truy tra khắp nơi đi?

Nhìn Thạch Chi Hiên, Lạc Phong nghiêm túc nói:

- Ngươi biết dịch dung đi? Giúp ta cải trang.

Thạch Chi Hiên cũng biết lúc này bọn họ nhất định bị truy nã. Nói đến chính sự, hắn không tiếp tục một bộ dạng vô lại như thường ngày. Nhìn xung quanh, lựa chọn một nơi ít người lại dễ náu thân, hai người trốn vào nơi đó, sau đó Thạch Chi Hiên liền từ trong người lôi ra bột thuốc hóa trang, đem Lạc Phong dịch dung. Dịch dung xong, hai người lại ẩn núp, né tránh quan binh. Hai người bọn họ đi ở trên đường, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một nhóm quan binh đang cầm tranh vẽ, hai mắt chăm chú nhìn dân chúng đang trên đường qua lại. Xem ra, lần này cáo thị truy nã thật sự muốn đem bọn họ hốt gọn. Cùng với bức họa dung mạo về bọn họ, còn có bức họa của vài người nữa. Thạch Chi Hiên nhìn mãi, nhìn mãi, hắn cố gắng nhịn cười đến thắt ruột, một bộ mặt khổ đại cừu thâm. Tranh vẽ thế này, truy được người cũng thật là tài tình.

Đi một lúc đến một cái tửu lâu, hai người liền thuê phòng ở. Tiền trên người lúc rời đi không đem theo nhiều, vì thời gian gấp rút, nhưng cũng đủ chi phí đi lại. Lạc Phong còn nghĩ, ngoài Phúc Mãn Lâu còn có vài địa điểm là sản nghiệp của Ẩn Xà, không biết hắn có thể đến đó hay không. Nếu đến được, có thể bắt liên lạc với Ẩn Xà tổ chức, nhưng nếu nơi đó cũng có quan binh vây kín, hắn cũng không thể lộ diện.

Dừng chân tại tửu lâu một lúc, bọn họ liền bị quan binh vây quanh.

Quan binh đến tửu lâu này là phụng lệnh điều tra nghịch tặc, bất kỳ kẻ nào đáng ngờ ra vào tửu lâu đều phải bị tra hỏi. Chủ tửu lâu đương nhiên không dám đắc tội quan binh, rất nhanh liền chỉ dẫn quan binh đến hai gian phòng của Lạc Phong và Thạch Chi Hiên. Hai người bọn họ thấy động, không hẹn mà cùng nhau nhảy cửa sổ chạy ra bên ngoài.

- Truy!

Hai người bỏ chạy, một nhóm quan binh đuổi theo, thẳng cho đến một ngõ hẹp. Trên đường đào tẩu, Thạch Chi Hiên không quên ném ra một loạt ám khí, đem quan binh đánh cho tử tử, thương thương. Lạc Phong cũng không hề thua kém, cầm ra Băng Hỏa Cẩm, lợi dụng chiều dài của thứ vũ khí này, bức quan binh lùi về phía sau, không thể đuổi lại quá gần.

- Phóng tiễn!

Không thể tiến lại gần, vậy thì phóng tiễn. Vừa nghe đến phóng tiễn, hai người Lạc Phong lập tức vận khởi khinh công, lẩn vào trong những ngóc ngách của nhà dân. Chờ cho một đợt cung tiễn vừa qua, đợt mới chưa tới, Thạch Chi Hiên đã lắp xong cơ quan ám khí, lúc này liền hướng về phía nhóm người kia liên xạ. Hắn mỹ mãn nghe được những tiếng hô nhỏ trong cổ họng, sau đó là tiếng thân người ngã xuống đất. Hắn còn nghe thấy được có tiếng kim khí va chạm, sau đó liền thanh tịnh.

Có nghĩa, nhóm quan binh này đã bị bọn họ hai người toàn bộ xử lý.

Cẩn thận thăm dò những luồng khí tức ở xung quanh, Thạch Chi Hiên xác nhận không có kẻ nào định ẩn núp bắn lén bọn họ, hắn lúc này mới bước ra bên ngoài, cũng nhìn thấy Lạc Phong đã rời khỏi nơi ẩn nấp.

- Xem ra tửu lâu không an toàn a ~

Cho quan binh đến tửu lâu truy tra kẻ khả nghi, tìm ra được kẻ khả nghi liền tra hỏi, bọn họ có thể dịch dung, nhưng biên ra một cái thân phận lại không đơn giản như vậy. Nếu như mặt đối mặt, bộ đầu kia không thèm nói lý liền bắt về tính sau, bọn họ cũng không kịp chạy. Như vậy muốn trú ẩn, chỉ có thể tìm dân trạch, đạo quán, hoặc miếu hoang. Nhưng cho dù như vậy, cũng không hẳn là an toàn. Hơn nữa, cửa thành cũng đã giới nghiêm, dân chúng muốn ra vào đều phải có người bảo chứng, có thư dẫn kiến, có lý do, nếu như là dân chúng trường kỳ cư trú tại kinh thành, thì phải có tên trong sổ hộ tịch của quan sai. Hai người bọn họ không thể lẻn ra ngoài thành, bọn họ cần một phương pháp khác.

Bọn họ vừa sát hại nhiều quan binh như vậy, lúc này cần phải gấp rút rời khỏi trước khi tiếp viện của quan binh đi tới. Lạc Phong cùng Thạch Chi Hiên đồng hành, lựa chọn đường hoang vắng mà đi. Trên đường đi, né tránh quan binh, mua sắm một ít trang phục quần áo cùng lương khô, bọn họ liền đến một cái miếu hoang. Đến nơi, Thạch Chi Hiên ngồi xuống, duỗi duỗi vai:

- Đâ lâu rồi không có cảm giác đào tẩu nha.

Đã lâu rồi? Trước đó hắn làm gì? Lạc Phong nghi hoặc.

- Ngươi đã làm cái gì mà phải đào tẩu?

- Không có gì, chỉ là nhân lúc phụ thân đang tắm, liền đem phụ thân nội khố cho trộm thôi...

Lạc Phong kinh ngạc trợn mắt.

- Ngươi...!

- ...Là gia gia cùng ta đổ ước, ta làm được, gia gia liền có thưởng.

Vẻ mặt Thạch Chi Hiên thoáng chốc biến thành ủy khuất cực kỳ, bết bết miệng. Phần thưởng hắn thật sự thích, là một kiện ám khí cùng với một phối phương độc dược, chỉ là sau đó liền bị phụ thân đuổi đánh ba ngày ba đêm, hắn không biết bị đánh nằm bẹp xuống đất bao nhiêu lần. Lúc đó hắn còn nhỏ, rất ngây thơ, còn tin tưởng gia gia sẽ không hại hắn nên mới tin lời gia gia. Sau này hắn mới đau khổ nhận ra, phụ thân hắn, gia gia hắn, tất cả đều không đáng tin.

Lạc Phong nhìn Thạch Chi Hiên, trong đầu của hắn lập tức nghĩ tới tình huống nếu như hắn cũng làm như vậy, hắn nhất định sẽ bị bái một tầng da, sau đó liền bị ném cho tự sinh tự diệt. Xem ra người này cũng thật bất hạnh, bị thân nhân lừa, chẳng trách tiền đồ của hắn kham ưu.

Lại suy nghĩ đến tình huống hiện tại, Lạc Phong có chút không chắc chắn chính mình bước tiếp theo phải làm gì. Hiện tại ở bên cạnh hắn lúc này cũng chỉ có hai cái Vệ đội nhân. Có Vệ đội nhân, có thể liên lạc với Ẩn Xà, nhưng Ẩn Xà tại kinh thành hiện tại tình huống như thế nào, hắn không rõ. Không có đủ tình báo, không nên vội vàng quyết định. Nếu lỗ mãng liên lạc, không chừng còn bị phát hiện. Lần trước định ra kế hoạch, tạm thời vô pháp thực hiện. Lúc này hắn chỉ có thể trốn tránh chờ viện binh đến. Có một võ giả cao thủ trợ giúp, bọn hắn hẳn cũng có thể rời khỏi kinh thành đi?

- Chúng ta đào tẩu, những người ngươi nói sẽ tìm được sao?

Thạch Chi Hiên nghe xong đề nghị chờ viện binh của Lạc Phong liền lên tiếng. Cái này, Lạc Phong cũng không biết.

- Ta sẽ nghĩ cách liên lạc với bọn họ.

Ẩn Xà còn vài sản nghiệp, hẳn là có thể bắt lại liên lạc.

- Cho nên chúng ta tiếp tục đào tẩu?

Trong tình huống này, tiếp tục đào tẩu có lẽ là một phương pháp tốt, nhưng mà, chờ đợi đáng tiếc lại không phải là tính cách của Thạch Chi Hiên. Hắn lập tức nghĩ đến chủ ý xấu. Quan binh sao, cũng là người đi? Hắn đã có thể đem quan lại lăn qua lăn lại, hắn tin tưởng quan binh cũng sẽ là như vậy.

- Chi bằng chúng ta phóng ra đi.

Nghe đề nghị, Lạc Phong ngẩn ra. Phóng ra rồi, sau đó thì sao nữa? Hiện tại không có thế lực, không có người trợ giúp, chỉ có một thân võ công cùng vũ khí, muốn phóng ra, này không phải đi chịu chết?

- Ngươi muốn một mình đối chiến với quan binh?

- Không a ~ Không phải còn có ngươi sao?

- Ngươi muốn đi tìm chết có thể tự tìm, ta sẽ giúp ngươi đào mộ.

Thạch Chi Hiên ủ rũ. Hắn đề nghị như vậy, nhưng tự hắn cũng biết điều này không có khả năng. Nhưng ở miếu hoang một đêm sao? Thời tiết tháng 2, ban đêm vẫn còn rất lạnh. Này chán đến chết thời gian, cùng một chán đến chết đầu gỗ!

Lạc Phong lại suy nghĩ đến lá thư hắn nhận được. Lá thư kia là thư tín của Ẩn Xà nội bộ, hắn muốn tới nơi đó, cần phải thoát khỏi sự dây dưa của Thạch Chi Hiên. Chỉ là Thạch Chi Hiên báo cho hắn đào tẩu, cũng giúp hắn dịch dung, khi nãy cũng cùng hắn cản truy binh, đủ nghĩa khí, lại thêm trước đó có một đoạn thời gian hắn cùng Thạch Chi Hiên có qua lại, cũng không xem là người lạ. Đem Thạch Chi Hiên bỏ lại một mình, hắn không làm được. Lạc Phong quyết định, không cần phải nghĩ cách cho Thạch Chi Hiên rời đi, thôn trang nọ, không đến tuyệt cảnh, vẫn chưa cần đến.

Cùng lúc đó, vì nhàm chán không có gì làm, Thạch Chi Hiên lại bắt đầu nghĩ đến một lá thư.

Trước khi đến chỗ Lạc Phong báo tin, hắn nhận được một lá thư, phần lạc khoản ghi là Lạc Hi bằng hữu, nội dung bảo hắn đến Bắc thành năm mươi dặm tìm mật đạo sau đó đến một thôn trang, còn có cách phá giải cơ quan trong mật đạo. Lá thư đến quá đột nhiên, người truyền tin cũng rất bình thường, là cái dạng ném vào đám đông một chớp mắt sau mất dạng, nhưng nội dung cũng như thời gian lại thật sự trùng hợp. Người gửi làm thế nào biết được bọn hắn nhất định sẽ bị hoàng đế vây quét? Còn chủ động cho bọn hắn một chỗ trú chân? Sự bất thường tất có âm mưu. Hắn không biết nơi hẹn hắn đi tới kia có cái gì, cũng không rõ cách phá giải mật đạo cơ quan là thật sự hay là giả dối, cho nên hắn không tin tưởng. Biết hắn là người của đại biến thái thúc thúc thì sao? Vẫn có thể có kẻ khác cố tình làm ra lá thư này, giả tạo lạc khoản để hắn rơi vào lưới, còn có thể đem giá họa cho đại biến thái thúc thúc. Cho dù là thật, hắn cũng sẽ không khinh suất đi đến Bắc thành. Hắn thích đem người chơi đùa, nhưng rất ghét bị người chơi đùa trong tay.

- Diệp Phong, có kẻ biết thân phận của ta.

Nghĩ đến việc ngày hôm nay bất ngờ bị vây quét, Thạch Chi Hiên đưa ra một kết luận. Có kết luận này, hắn cũng cảm thấy uể oải. Ở kinh thành hỗn lâu như vậy, người nào cũng không nhìn ra gốc gác của hắn, lúc này lại có người chỉ ra được, cho dù là kẻ kia đánh bậy đánh bạ mà trúng cũng được, hay là thật sự biết rõ cũng được, điều này cho thấy, hắn đã làm cái gì đó lộ ra cái đuôi. Lạc Phong nhìn Thạch Chi Hiên, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp. Hắn biết, Thạch Chi Hiên mỗi khi đem theo biểu tình như vậy đều là có việc quan trọng.

- Có người lấy danh nghĩa tướng quốc, ghi cho ta một phong thư, bảo ta đi đến một nơi. Ta nghĩ, hành tung của ta bị bại lộ.

Cũng vì Lạc Phong là người cùa Lạc Hi, Thạch Chi Hiên mới nói ra tin tức này. Lấy danh nghĩa tướng quốc ghi cho hắn phong thư, có nghĩa kẻ sau màn đã biết thân phận của hắn. Việc này đối với bọn hắn đều không phải là chuyện tốt. Hắn không biết đối phương còn tra ra được cái gì. Những bước tiếp theo, càng phải tính toán kỹ càng. Hai người suy nghĩ, luôn tốt hơn một người, nhất là khi Diệp Phong nắm trong tay không ít tình báo.

- Ngươi nói ngươi nhận được thư? Thư tín nói cái gì?

Lạc Phong nghe ra được Thạch Chi Hiên nhận được thư, có chút kích động vội hỏi. Thấy Lạc Phong kích động, Thạch Chi Hiên hơi kinh ngạc:

- Nói ta đến Bắc thành năm mươi dặm sau đó đến một cái thôn trang.

Lạc Phong đột nhiên bật người, đôi mắt có điểm kinh hỉ:

- Thư tín ở đâu, ta có thể nhìn xem?

Thạch Chi Hiên không hiểu vì sao Lạc Phong lại kích động, nhưng hắn vẫn từ trong người lấy ra phong thư kia. Dù gì phong thư kia cũng ghi là Lạc Hi bằng hữu, nếu đem về cho đại biến thái thúc thúc nhìn xem, cũng có thể dùng làm chứng cứ đi?

Lạc Phong cầm lấy lá thư, mở ra xem xét, sau đó rất nhanh chóng từ trong người lấy ra lá thư mà hắn đã giấu kỹ, cùng mở ra. Bút tích, lạc khoản, nội dung của hai lá thư đều y hệt nhau.

- Ngươi cũng nhận được? – Thạch Chi Hiên hỏi.

- Lá thư này là thật, không phải để dụ chúng ta sa đầu vào lưới. – Lạc Phong so sánh bút tích cùng xem xét lạc khoản, khẳng định.

- Ngươi xác định?

- Xác định.

Lạc Phong xác định thư tín là thật, đồng thời xác định Thạch Chi Hiên cũng thật sự là người của phụ thân hắn. Trước đó hắn vẫn giữ một khoảng cách, bí mật quan trọng nhất của hắn, cũng như một số tình báo nhạy cảm, hắn đều không nói, tìm cớ nói lảng sang chuyện khác, cũng như cố tình cung cấp tình báo giả. Hơn một năm trước bị người lấy danh nghĩa bằng hữu từ chỗ của hắn tìm cách điều tra ra người đứng sau lưng hắn, hắn vẫn còn nhớ rõ giáo huấn của ngày hôm đó. Bây giờ đã xác định đối phương quả thật là người một nhà, hắn cũng không cần phải che giấu quá nhiều thứ.

- Người có thể dùng lạc khoản như thế này, có thể điều động toàn bộ thuộc hạ của ta.

Chí tôn lệnh, Lạc Phong chỉ biết toàn Ẩn Xà có một cái là của phụ thân hắn. Hắn không hề biết được chí tôn lệnh còn có một cái, nằm trong tay một người khác. Người này có thể nắm trong tay chí tôn lệnh, là người nào a? Phụ thân đem quyền lực lớn như vậy giao cho người này, người này nhất định rất cường đại. Đến thôn trang nọ, có khi nào hắn sẽ gặp được vị tiền bối đó hay không? Lạc Phong có chút hồi hộp. Năm người nắm giữ quyền lực tối cao trong Ẩn Xà, bao gồm Ẩn Xà tổng bộ bốn vị tiền bối và phụ thân hắn, người nào cũng đều rất cường đại. Trước mặt những người đó, hắn đều có cảm giác chính mình còn rất non nớt, còn rất yếu.

Đã xác nhận thư tín là thật, hai người liền chuyển lộ trình, hướng phía Bắc thành đi tới. Lạc Phong là hồi hộp muốn nhìn xem vị tiền bối kia, còn Thạch Chi Hiên là hứng thú, muốn diện kiến bằng hữu của đại biến thái thúc thúc. Chỉ hy vọng kẻ đó không phải lại là một đại biến thái.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro