Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 48 – Bắc thành thôn trang

Lẻn đến thành Bắc cũng phải mất trọn một ngày. Trên đường đi, Thạch Chi Hiên cùng Lạc Phong ngẫu nhiên gặp phải vài toán quan binh chặn đường bọn họ lại, lấy ra bức họa truy nã, nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó thả bọn họ rời đi. Kỹ thuật dịch dung của Thạch Chi Hiên không phải là đùa, hắn giả mạo tam hoàng tử lâu như vậy mà không ai phát hiện ra, hắn muốn đem dung mạo một người đổi thành người khác, dễ như trở bàn tay.

Một đường đi tới, hữu kinh vô hiểm.

Đến được thành Bắc, theo vị trí được mô tả trong thư tín, Lạc Phong cùng Thạch Chi Hiên cũng tìm thấy được lối vào mật đạo. Lúc này trời đã sập tối, bên trong mật đạo tối om om, chỉ có ánh sáng từ những cây đuốc le lói.

Cẩn thận bước vào, theo chỉ dẫn trong thư tín, bọn họ tiến sâu vào mật đạo.

Thạch Chi Hiên không ngừng đánh giá cơ quan xung quanh. Trực giác của một võ giả nói cho hắn biết, nơi này thật sự nguy hiểm, nếu như không có dẫn đường, một bước sơ sẩy liền có thể động cơ quan, liền bị giết ngay tại chỗ. Là nguy hiểm trùng trùng, cũng thật sự thú vị. Ma đảo cũng có mấy cái mật thất có cơ quan, cũng có một chỗ để bồi dưỡng tử sĩ cùng ám vệ, nơi đó cơ quan được tạo ra để nhóm người kia luyện thân thủ. Những cơ quan đó, có cái hắn đã sờ qua, có cái hắn chưa sờ được, nhưng hắn đều cảm thấy thú vị. Lần này lại có một cơ quan phức tạp, ẩn chứa sát khí, lại mỹ lệ như vậy ở ngay trong tầm tay của hắn, hắn thật sự muốn sờ sờ một lần.

Vừa đưa tay ra, đã bị Lạc Phong một tay nắm lấy kéo giật lại. Thạch Chi Hiên chẳng qua chỉ là đưa tay ra mà thôi, hắn tuyệt sẽ không chạm cơ quan, nhưng bị Lạc Phong ngăn cản, hắn trong lòng buồn bực, quay lại trừng Lạc Phong. Lạc Phong không ăn một bộ dạng ngả ngớn này của Thạch Chi Hiên. Hắn nghiêm túc nói:

- Người gửi thư cho ngươi với ta không phải là người tầm thường. Cơ quan này không phải muốn đụng là đụng.

Ẩn Xà nội bộ thế nào, Lạc Phong so với Thạch Chi Hiên biết rõ hơn rất nhiều. Thạch Chi Hiên thấy Lạc Phong lại trưng ra bộ dáng dầu muối không vào, hắn trong lòng thầm cằn nhằn không thú vị, trầm mặc đi hết đoạn đường.

Vừa mới ra khỏi mật đạo, bọn họ lập tức bị một nhóm người bao vây. Nhóm người kia không làm ra động tác khiêu khích nào, nhưng sắc mặt hiện lên rõ vẻ cảnh giác. Một người có vẻ như là đội trưởng, hướng về phía hai người bọn họ lên tiếng:

- Hai vị công tử, không biết cao danh quý tánh?

Lạc Phong vừa thấy chính mình bị bao vây, trong lòng giật mình, nhưng nhìn thấy đối phương không có sát ý hay ác ý, trái tim của hắn bình tĩnh lại. Không rõ người kia là ai, hắn không dám khinh suất nói ra tên thật của chính mình.

- Tại hạ Diệp Phong.

Vị đội trưởng kia nghe thấy tên của Lạc Phong, sắc mặt trở nên hòa hoãn, lùi xuống một bước. Nhóm binh lính phía sau cũng thẳng tắp lui xuống, nhường ra một con đường.

- Thỉnh hai vị công tử, lão gia đang chờ.

Theo sự dẫn đường của vị đội trưởng kia, Lạc Phong cùng Thạch Chi Hiên được đưa đến khách phòng. Bọn họ ở nơi này dùng trà chờ đợi một thời gian, liền thấy một vị trung niên nam tử đi đến. Thấy người kia, Lạc Phong cùng Thạch Chi Hiên đều kinh ngạc. Bọn họ biết người kia là ai, thậm chí cũng đã đàm đạo qua vài lần.

Là Hộ bộ thị lang, Mạc Vân.

Vừa mới ngày hôm qua, Mạc Vân đột nhiên nhận được một mảnh giấy viết tay. Cẩn thận nhìn nhìn, hắn liền phát hiện, lão bằng hữu Lạc Hi gửi cho hắn một cái tín.

"Mạc Vân, Diệp Phong là đứa thứ ba của ta, tam hoàng tử kia là một đứa bé ta có hảo cảm. Nhờ ngươi. Còn có, kinh thành sắp loạn, ngươi định thế nào?"

Nhìn thấy thư tín, Mạc Vân sửng sốt, có chút tức giận, sau đó lại bật cười. Tức giận, là vì ngay cả chuyện con thứ ba của Lạc Hi đã đến kinh thành mà hắn còn che giấu lâu như vậy, lúc này sắp có biến liền khiến chính mình lao lực vì tiểu nhi tử nhà hắn, bật cười là vì, Lạc Hi giấu hắn, là sợ hắn làm khó dễ đứa bé kia đi? Muốn hắn làm bên thứ ba quan khán sao? Nếu Lạc Hi nói cho hắn biết thân phận thật của Lạc Phong, hắn vẫn có thể làm bên thứ ba, bàng quan nhìn hậu bối ngoạn mưu kế.

A, không hẳn, có lẽ hắn sẽ cho tiểu tử kia một chút rắc rối, thử thử xem hắn tài nghệ như thế nào.

Kinh thành sắp loạn, cái này ta biết. Ngươi hỏi như vậy, là quan tâm an toàn của ta đi? Lạc Hi, ngươi yên tâm, cả đời của ngươi, cái gì cũng làm trước ta, cho nên ta nhất định sẽ không chết trước ngươi.

Nghĩ nghĩ lại tư lịch của đứa bé kia, không tệ. Quan trường chi đạo không hiểu lắm, nhưng có thể mượn nhờ thế lực của kẻ khác, hoàn thành được những việc như vậy đã là rất tốt. Đứa trẻ kia, cũng đủ cho Lạc Hi kiêu ngạo. Nghĩ tới đây, Mạc Vân có chút hâm mộ lão bằng hữu. Cả ba đứa con đều có tài năng, đủ sức trấn thủ một phương, mà hắn lúc này vẫn còn phải lo lắng cho tiền đồ của nhi tử đâu. Người so với người, đúng là tức chết. Còn thân phận của thiếu niên bên cạnh Lạc Phong, hẳn là tam hoàng tử? Nhìn dáng người cùng khí chất có vẻ tương tự. Người này Mạc Vân không quen, nhưng xét về tư lịch cũng như thủ đoạn, quả thực là nhân tài. Lạc Hi tìm ở nơi nào được người như vậy, này phải gọi là ông trời cũng giúp hắn sao?

Hai đứa bé kia hành động rất tốt, nếu như có ra vấn đề, vậy thì nhất định là từ chỗ hoàng đế. Mạc Vân nghĩ nghĩ, liền đoán hoàng đế nhất định có đại động tác, hai đứa bé kia rất có khả năng sẽ bị truy sát. Đã vậy, liền chỉ cho bọn chúng một nơi trú ẩn. Hai đứa bé kia, làm gian tế tại kinh thành, mà muốn lấy tư cách quan lại đại thần mời bọn chúng, nhất định sẽ thất bại, chỉ có thể lấy vai trò người một nhà mà đưa ra chỉ dẫn.

Mạc Vân chợt nhìn đến một góc trong thư phòng của hắn. Ở nơi đó có một tiểu cơ quan, bảo vệ lấy một cái lệnh bài.

Lệnh bài này, là mười một năm trước Lạc Hi đưa cho hắn, để đa tạ hắn đã chỉ dẫn Lạc Hi một vài mưu kế cùng bố cục.

Khi đó, Lạc Hi nói gì nhỉ?

Mạc Vân đã quên, hắn chỉ nhớ lệnh bài này cùng với lệnh bài của Lạc Hi là một cặp, sở hữu quyền lực tối cao của Ẩn Xà tổ chức, có thể can thiệp vào nội bộ, điều động nhân sự, cũng có thể hạ lệnh cho tất cả bọn họ tự sát, giải tán toàn bộ Ẩn Xà.

Mạc Vân không cần nhiều như vậy. Thậm chí mười một năm qua, hắn cũng không đụng đến lệnh bài kia. Tình báo của Ẩn Xà đưa đến cho hắn là do Lạc Hi hạ lệnh chứ không phải hắn chủ động yêu cầu. Một tổ chức chỉ cần một chủ nhân, nếu quá cần thiết thì sẽ thêm một phó chủ nhân, không cần hai cái chủ nhân cùng lúc đương quyền. Ẩn Xà là tâm huyết của Lạc Hi, hắn sẽ không can thiệp quá sâu. Hơn nữa, Ẩn Xà hoạt động theo luật lệ giống với giang hồ, mà hắn lại quen thuộc với quan trường chi đạo, cho nên hắn không quá hiểu rõ Ẩn Xà. Chính vì vậy, hắn liền xây dựng cùng phát triển thế lực của chính mình, còn Ẩn Xà, chỉ có vai trò cho hắn thông tin cùng với liên lạc thư từ với Lạc Hi.

Nhiều năm như vậy, lúc này, hắn lần thứ hai dùng Ẩn Xà chí tôn lệnh, chỉ để phát ra hai cái tín.

Nhận được thư tín từ Ẩn Xà, còn có tên của Lạc Hi, Diệp Phong tất nhiên sẽ đến, còn tam hoàng tử kia, hắn giỏi tính toán như vậy, nhất định sẽ nổi lòng nghi ngờ, rất có khả năng không đến. Nhưng nếu như có tên của Lạc Hi, đứa bé kia cũng sẽ tìm cách xác minh thân phận của hắn đi? Xác minh được thân phận của hắn, đứa bé kia nhất định cũng sẽ đến, chỉ là thời gian có lẽ chậm hơn.

Mạc Vân cáo bệnh ở nhà, gửi cho Lạc Phong cùng Thạch Chi Hiên một phong thư, âm thầm đến thôn trang, chờ hai người Lạc Phong đi tới. Chờ cho tới lúc này, cũng đã nhìn thấy được hai đứa bé kia.

Sau khi an tọa, Mạc Vân liền lên tiếng:

- Lạc Hi nói cho ta biết, hai ngươi là người của hắn.

Nghe vậy, Lạc Phong cùng Thạch Chi Hiên thân mình đều buộc chặt. Trước kia đến bái phỏng người này đã bị người này vài câu làm cho bọn họ có điểm khó chống đỡ trụ, lúc này người này lại đơn giản gọi ra tên của Lạc Hi, thân phận hẳn là không tầm thường, quan hệ với Lạc Hi càng không tầm thường. Lạc Phong là hồi hộp, mà Thạch Chi Hiên chỉ nghĩ đến một điều: quả nhiên là bằng hữu của đại biến thái thúc thúc, là một cái đại biến thái!

- Hắn cũng nói cho ta biết, hai ngươi ở kinh thành, là để gây rối loạn.

Thạch Chi Hiên sờ sờ mũi. Mục đích của hắn là đem người chơi hỏng, gây rối cái gì, chỉ là tiện tay mà thôi a. Lạc Phong thì một bộ dạng nghiêm cẩn lắng nghe.

- Lần này hoàng đế càn quét, là để trước an nội sau an ngoại. Kỳ thật, hoàng đế đã để ý các ngươi từ rất lâu. Các ngươi náo động như vậy, không bị nhìn chằm chằm mới là lạ đâu.

Lạc Phong có điểm xấu hổ. Thạch Chi Hiên lại có vẻ không phục:

- Mạc đại nhân, nếu hoàng đế nhìn ta chằm chằm, vì sao ta vẫn còn có thể qua rất tốt đâu?

- Hắn? – Mạc Vân lộ ra một nụ cười nhạt – Hắn thích nhất là đem kẻ khác nhìn thật chặt, mặc cho kẻ đó tác oai tác quái, đến khi hắn muốn, chỉ cần một ý niệm, một mệnh lệnh, liền có thể đem kẻ đó bóp chết. Đó là cách hắn tận hưởng quyền lực tuyệt đối của một hoàng đế.

Nghe đến đây, cả hai người Lạc Phong cùng Thạch Chi Hiên đều giật mình.

- Nhưng mà các ngươi hành sự cũng không sai. Hoàng đế đối với chuyện của các ngươi không biết hết toàn bộ, ít nhất, hắn không biết các ngươi là người của phe nào. Các ngươi gây rối loạn, hắn từ giữa đem những kẻ tâm tư bất chính nhổ từ từ, chờ xem phe phái sau lưng các ngươi có cho các ngươi viện quân, hay là đem các ngươi đương khí tử. Nếu thêm viện quân, hắn có thể tiếp tục nhổ, còn như đương khí tử, các ngươi khi đó không còn giá trị lợi dụng, hắn sẽ không ngại kết liễu các ngươi.

Một trận trầm mặc. Thạch Chi Hiên đã từng nghe nói hoàng đế không đơn giản, nhưng hắn không nghĩ tới chính là như vậy. Vậy ra hắn ở kinh thành quậy phá, hoàng đế nương theo đó mà bố trí lại quan lại sao? Hắn chợt nhận ra, chính vì mục đích của hắn không phải là nuôi trồng thế lực mà là chơi hỏng người, cho nên hắn rất dễ dàng đem thế lực mình lôi kéo được đùa bỡn sau đó liền ném, mà hoàng đế cũng rất vui vẻ vì việc này, cho nên mới mặc kệ hắn đi?

- Từ biến cố vài tháng trước, các ngươi hẳn cũng đã nhìn ra, hắn đem triều đình thanh tẩy, đề cử tân quan, tước đoạt vây cánh của nhi tử của hắn đi? Lần này xảy ra chuyện lớn, Bắc cương chi sự không phải là bố trí của hắn, mà sự tồn tại của hai ngươi ở kinh thành, làm cho hắn cảm giác nguy cơ, cho nên hắn quyết định không tiếp tục thả dây dài câu cá lớn, quyết định đem các ngươi nhổ bỏ. Kinh thành từ giờ trở đi tăng mạnh giới nghiêm, các ngươi không thể tiếp tục ở nơi này thêm một giây phút nào nữa.

- Mạc thế thúc, vậy còn ngài? – Lạc Phong vội hỏi. Mạc Vân là bằng hữu của phụ thân hắn, hắn gọi bằng thế thúc cũng không sai.

- Ta? – Mạc Vân cười khẽ – Kinh thành đối với ta mới là nơi tuyệt đối an toàn. Ta một khi rời khỏi, không chỉ là ta, mà còn những người liên quan tới ta, toàn bộ đều sẽ bị phát hiện, sau đó xử tử.

Mạc Vân không muốn tiếp tục đề tài này, hắn liền nói sang việc khác:

- Nơi này là sản nghiệp tư nhân của ta. Ở nơi đây có thể liên lạc với tổ chức. Ta chỉ cung cấp các ngươi một nơi an toàn, tiếp theo làm như thế nào, ta không nhúng tay.

Lạc Phong đoán rằng vị này hẳn cũng muốn cho hắn cơ hội để thi triển sở học của mình, hắn đứng lên, chắp tay hướng về phía Mạc Vân cúi người hành lễ:

- Lạc Phong đa tạ Mạc thế thúc.

Lạc Phong? Thạch Chi Hiên rất nhanh nghe được một tin tức, mà tin tức này nhượng hắn cả người đều cảm thấy không khỏe. Đại biến thái thúc thúc gọi là Lạc Hi, tiểu biến thái Diệp Phong lại gọi là Lạc Phong, này... trăm ngàn lần không được là thứ ta nghĩ a a a!!!

- Lạc... Lạc Phong? Tướng quốc là người nào của ngươi?

Mặc kệ đang ở trước mặt Mạc Vân, Thạch Chi Hiên nhìn chằm chằm Lạc Phong, lên tiếng hỏi. Lạc Phong trên khuôn mặt bất chợt hiện lên một nụ cười ôn hòa.

- Là phụ thân đại nhân của ta.

- Không thể nào?!

Thạch Chi Hiên hóa đá. Nghĩ lại từng kiện từng kiện sự việc xảy ra đều là đại biến thái thúc thúc đào hố cho chính mình nhảy xuống. Lúc này gặp con của đại biến thái thúc thúc so đấu liền đánh cái ngang tay, đến lúc định hố hắn một phen lại không thể hố được, Thạch Chi Hiên rầu rĩ, cả người đều ủ dột.

Mạc Vân thấy Thạch Chi Hiên biểu hiện như vậy, liền có cảm giác thú vị, bắt đầu cùng hắn đàm đạo. Gọi là đàm đạo, kỳ thật từng lời nói đều đầy thâm ý, không cẩn thận liền có thể lọt hố như chơi. Thạch Chi Hiên vừa nói đi xuống vài câu, đã có cảm giác kẻ mình đối mặt không phải là Mạc đại nhân mà chính là đại biến thái thúc thúc a!

Này đúng là từ một khuôn đúc ra đi!

Thạch Chi Hiên chợt cảm thấy đời thật sự rất khó sống, kinh thành đúng là đầm rồng hang hổ, Ma đảo vẫn dễ chịu hơn nhiều.

Mỹ mãn cùng Thạch Chi Hiên nhàn thoại xong, Mạc Vân liền cho người mời Thạch Chi Hiên tẩy trần nghỉ ngơi, hắn muốn giữ lại Lạc Phong một chút.

Khi chỉ có hai người, Mạc Vân mới hỏi:

- Phụ thân ngươi vẫn ổn chứ?

Lạc Phong ngoan ngoãn hồi đáp:

- Phụ thân đại nhân vẫn khỏe.

- Ngươi ở kinh thành một mình, đối mặt với một nhóm một nhóm lão hồ ly như vậy, thật sự cũng là làm khó ngươi.

- Lạc Phong không cảm thấy mệt mỏi.

Thật sự không mệt mỏi. Hắn đã từng cảm thấy có hơi đuối sức, nhưng rồi hắn lại gặp nhiều người, lại có người giúp đỡ, cho nên hắn không mệt mỏi.

- Những gì ngươi làm một năm qua ta đều đã thấy được. Rất tốt, không hổ là con hắn.

Lạc Phong xấu hổ hơi cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên rất nhẹ.

- Kế tiếp, ngươi muốn làm gì?

- Mạc thế thúc, kế tiếp Lạc Phong cần an toàn rời khỏi kinh thành. Kinh thành giới nghiêm nghiêm trọng như vậy, muốn rời khỏi, cần phải chế tạo hỗn loạn, nhằm sáng tạo thời cơ.

Mạc Vân nghe xong, gật đầu, lại tiếp tục hỏi Lạc Phong về kế hoạch của hắn. Lạc Phong thành thật trả lời. Hướng trưởng bối thỉnh giáo, trước tiên muốn có thành ý. Mạc Vân nghe xong, vuốt vuốt cằm, từ kinh nghiệm của mình, bổ sung một số chi tiết, đặc biệt là về phản ứng của hoàng đế cùng các quan lại đại thần. Từ lời của Lạc Phong, Mạc Vân biết được, phỏng đoán quan lại đại thần là xuất thủ từ Thạch Chi Hiên. Đứa bé kia, hóa ra cũng là một cái âm mưu gia sao?

Kế hoạch rất tốt, tỉ mỉ cẩn thận, hầu như Mạc Vân không cần phải chỉnh sửa cái gì. Mạc Vân chỉ nói, Lạc Phong làm như vậy, hoàng đế sẽ có động tác gì, và thời gian tốt nhất để thực hiện kế hoạch là ngày nào. Ngày đầu tiên quan binh truy nã, khí thế đang lên, tuyệt không thể vọng động. Vài ngày sau truy không ra được người, lại ảnh hưởng dân chúng, khí thế dao động, động tác của quan binh sẽ trở nên lơ là, lúc đó là thời điểm tốt để bắt đầu động thủ. Lại có, các quan lại đại thần cũng không phải ngồi không. Bọn họ còn có gia quyến, mà gia quyến của bọn họ, ít nhiều gì cũng bị quan binh làm cho kinh hách, cho nên các quan lại đại thần nhất định sẽ dâng biểu tấu sớ, đề nghị hoàng đế cẩn thận truy tra, nhìn chặt cổng thành, nhưng thả lỏng một chút nội thành. Hoàng đế có khả năng sẽ đem một vài quan lại cứng đầu nhất ra xét xử, nhưng cuối cùng vẫn là sẽ nhượng bộ, vì dân tâm. Mạc Vân chỉ cung cấp suy đoán, nắm bắt thời cơ cùng hành động, là để Lạc Phong quyết định.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro