Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49 – Viện quân

Theo chỉ dẫn của Mạc Vân, Lạc Phong quyết định kế hoạch vẫn như cũ tiến hành, nhưng thời gian liền có thay đổi. Thời cơ tốt nhất sẽ xuất hiện vài ngày sau, từ giờ cho tới khi đó, hắn vẫn còn có thể bắt liên lạc với Ẩn Xà, bố cục lại mọi việc sau khi bị hoàng đế cho quan binh vây quét, sau đó, liền cho hoàng đế một cú trở tay không kịp.

Ban đầu Lạc Phong còn muốn yên lặng rời đi, cho dù tạo hỗn loạn cũng không cần quá lớn, cũng không nghĩ nhiều lắm tới việc đem quan lại đại thần đùa bỡn như thế nào, vì mục tiêu của bọn hắn là rời khỏi kinh thành. Nhưng sau khi nghe lời Mạc thế thúc phân tích, hắn liền nghĩ, lần này cần khuếch đại quy mô hỗn loạn, mới thật sự có lợi thế. Những nhà quan lại nào là mục tiêu phóng hỏa, nhà quan lại nào cần phải bảo vệ nghiêm mật, nhà quan lại nào cần tạo giả chứng, từ chỉ dẫn của Mạc thế thúc cùng với ý xấu của Tiêu Hiên, hắn đã xác định được. Phụ thân ở ngoài biên cương đã bắt đầu động, rất cần một cái cơ hội, mà hắn cũng hy vọng, chính mình có thể chế tạo một cái cơ hội, giúp đỡ phụ thân một phần.

Thấy Lạc Phong một lần nữa hướng hắn nói ra ý kiến của mình, cầu hắn chỉ giáo, Mạc Vân đề điểm một lúc, bất chợt nói ra.

- Lạc Phong. Đừng làm phụ thân ngươi thất vọng. Hắn thật sự xem trọng ngươi.

Lạc Phong hơi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh hắn trấn định lại, vẻ mặt toát ra thần tình kiên nghị:

- Lạc Phong sẽ không, đa tạ Mạc thế thúc.

Lạc Phong bắt đầu bận rộn. Thạch Chi Hiên cũng bận rộn.

Thạch Chi Hiên bị hoàng đế treo thưởng truy nã với một câu tam hoàng tử là giả mạo, nếu phát hiện liền cho phép tiền trảm hậu tấu, cho nên lẽ dĩ nhiên hắn không có người nào trong tay để đùa bỡn. Không có người, trong thời gian này lại không ra ngoài thôn trang, hắn rất nhanh liền nhàm chán. Đã nhàm chán, hắn liền đánh chủ ý lên thôn trang.

Hắn bắt đầu đi thăm dò xung quanh bên trong thôn trang, muốn dò ra được có cơ quan nào không. Lúc ở trong mật đạo, hắn đã muốn sờ soạng cơ quan bên trong đó, nhưng sợ xúc động cơ quan, bản thân liền xong đời. Lúc này đã quen được chủ nhân thôn trang, hắn liền nảy ra ý định nhờ vị Mạc đại nhân kia đem cơ quan trong mật đạo giải trừ, sau đó hắn liền đi vào đó thăm dò sờ soạng một phen.

Chỉ là, hắn có hoa ngôn xảo ngữ thế nào, vị Mạc đại nhân biến thái kia cũng không ăn hắn một bộ.

Này đúng là một khuôn mẫu với đại biến thái thúc thúc, đúng là hồ bằng cẩu hữu a!

Thạch Chi Hiên lại buồn bực.

Vị Mạc đại nhân kia biết hắn buồn bực, liền đến bồi chuyện với hắn.

Thực ra là để ngược hắn về mặt trí tuệ đi!

Từng hành động của hắn liền được đem ra nhắc lại, sau đó, vị Mạc đại nhân kia liền từ hành động của hắn, nói ra mục đích của hắn, cũng nói ra hướng đi của những người khác, bao gồm quan lại, cung phi, cùng với hoàng đế. Ôn lại chuyện cũ xong, vị Mạc đại nhân kia liền lôi kéo hắn đánh cờ. Đánh cờ hắn đương nhiên đấu không lại, Mạc đại nhân kia lại lôi kéo hắn vẽ tranh, sau đó liền tới luận đàm thương nghiệp, cùng quản lý các dạng tửu lâu, kỹ quán, sau đó làm như thế nào để có thể kinh doanh sinh lời. Cầm kỳ thư họa, quân tử lục nghệ cái gì, Thạch Chi Hiên không biết, nhưng thương nghiệp cùng quản lý tửu lâu kỹ quán, hắn biết. Ma đảo sinh ý cũng có không ít là từ nhóm người này. Cho nên hắn liền nghe. Nghe xong, hắn liền thừa nhận, Mạc đại nhân đúng là rất có một tay. Quả nhiên là bằng hữu của đại biến thái thúc thúc sao.

Tái sau đó, Mạc đại nhân liền đem thân thế của hắn bóc ra bảy tám phần, khẳng định hắn là giang hồ nhân sĩ, còn có vẻ như là thiếu chủ của tông phái nào đó, vì khí chất trên người hắn, vì vết chai trong tay hắn, vì cách đi đứng của hắn, vì cái nhìn của hắn, vì một khoảng thời gian âm thầm quan sát hắn. Bất kỳ một chi tiết nào, Mạc đại nhân cũng có thể suy một ra ba, sau đó liền đem thân phận của hắn bóc ra. Điểm duy nhất Mạc đại nhân không thể đoán đó là phương thế lực chính xác ở phía sau lưng hắn, chỉ có thể xác định được là thiếu chủ giang hồ môn phái mà thôi.

Thạch Chi Hiên lúc này liền biết, hắn bại lộ như thế nào, hắn ở trước mặt hoàng đế nhảy nhót bao lâu. Kỹ thuật dịch dung của hắn có thể qua mắt người thường cũng như qua mắt rất nhiều quan lại, nhưng đối với đại biến thái hoàng đế cũng như đại biến thái Mạc đại nhân, hắn liền bị chọc phá.

Hắn nghĩ hắn đã biết, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Bình thường tại Ma đảo gặp toàn nhóm thuộc hạ bồi hắn chơi đùa, rất ít khi gặp phải những lão hồ ly như vậy, lần này một chuyến đi, hắn thực mở rộng tầm mắt.

Sau khi biết được Mạc đại nhân kia đối với hắn có hảo ý, Thạch Chi Hiên rất nhanh tỉnh táo lại, lại bày ra bộ dạng vô hại lẫn vô lại, quấn Mạc Vân thăm dò tình báo cũng như muốn từ người kia tranh thủ học tập một vài vấn đề. Vị kia xem ra xem trọng hắn, cũng có thể là xem trọng đại biến thái thúc thúc, cho nên liền cùng hắn đề điểm một vài thứ, mà hắn, lúc này cũng bắt đầu nghĩ đến Ma đảo, bắt đầu nghĩ đến việc đem Ma đảo sinh ý khởi động, tự tay thành lập một cái thế lực nho nhỏ trực thuộc Ma đảo, đưa vào đất liền chơi đùa.

Ngày hôm sau.

Trước mặt Lạc Phong lúc này là hai mươi bốn danh Ẩn Xà thành viên, trên người có rất nhiều thứ vũ khí kỳ lạ cổ quái, hướng về phía hắn, một chân quỳ xuống, gọi hắn là tam công tử.

Từ đội trưởng nhóm người kia nói, Lạc Phong biết được, nhóm người này là phụ thân phái tới, nhận trách nhiệm hộ vệ hắn an toàn từ kinh thành thẳng cho đến Bắc cương. Nhóm người này không phải Vệ đội, bọn họ có một cái tên, gọi là Biệt đội. Lạc Phong nhìn ra được, Biệt đội cùng Vệ đội khác nhau từ trên khí chất và thần thái. Về năng lực của chi đội ngũ này, Lạc Phong cần phải điều tra, thăm dò cùng nghiệm chứng một phen.

Chỉ là Lạc Phong không nhìn thấy vị võ giả cao thủ mà phụ thân nhờ đến giúp hắn. Không biết là vị tiền bối nào? Lạc Phong thoạt tiên còn muốn gặp vị tiền bối đó một mặt, nhưng rồi hắn liền rất nhanh nghĩ đến, võ giả cao thủ tiền bối đều thật kiêu ngạo, người đó hắn là cảm thấy hắn là một cái oắt con, gặp hắn là hạ mặt mũi đi? Có lẽ người đó vẫn đang ở đâu đó nhìn chằm chằm hắn. Dù sao võ giả cao thủ đến đây cũng là để tránh trường hợp xấu nhất là bọn họ bị truy sát, vị tiền bối đó không cần phải nghe lệnh hắn, cho nên cũng không cần thấy hắn, thậm chí không cho hắn sắc mặt hòa nhã cũng là chuyện rất bình thường.

Tĩnh hạ tâm lai, Lạc Phong lại bắt đầu mưu tính. Nhóm người Biệt đội này, hắn cũng có thể sử dụng để bố trí kinh thành.

Lại qua thêm một ngày.

TÌnh hình ở bên ngoài thôn trang thế nào, Lạc Phong đã thông qua Ẩn Xà mà nghe ngóng ra một chút, mà Mạc thế thúc cũng cùng hắn đàm luận một chút, điều này giúp hắn thông suốt tình thế, không bị mất đi nhãn tuyến mà vướng tay vướng chân. Việc điều khiển Ẩn Xà, Lạc Phong một năm qua đã làm quen thuộc, lúc này hắn cũng không câu nệ cũng không lúng túng, vừa nghe tin tức, liền phán đoán chính xác vị trí để làm ra bố cục có lợi nhất cho mình. Mạc Vân thấy vậy, tuy bên ngoài vẫn bộ dạng vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng đã thầm gật đầu.

Liền lúc này, đột nhiên có một tiếng động ầm vang trên mái nhà, sau đó là một tiếng hô lớn:

- Tiểu tử thúi, ngươi trốn ở nơi nào?!

Một tiếng động này đánh động nhóm gia binh bảo vệ thôn trang. Bọn họ rất nhanh từ những góc khuất trong thôn trang, cầm ra cung nỏ, đầu quấn bộc pháo hoặc buộc theo vó lưới, hướng về phía người đang đứng ở phía trên nóc nhà kia. Động tĩnh lớn như vậy, người tới không phải tầm thường, nhất định là võ giả cao thủ.

Trung niên nam tử ở trên nóc nhà nhìn thấy trận thế này thì chỉ cười nhạt, một tay đã bắt đầu âm thầm tụ lực. Nhóm người này bắt con của hắn, vậy thì hắn đem nhóm người này cho diệt.

Trung niên nam tử vừa định động thủ, phía gia binh cũng đã chuẩn bị phóng tiễn, đột nhiên có một giọng nói vang lên:

- Lão đầu tử, ngươi tới đây làm gì?!

Thạch Chi Hiên kinh ngạc, bởi vì người đến là phụ thân của hắn a!

Thạch Nhất Thiên thấy nhi tử của mình còn hảo hảo, tâm tình đang phiền táo liền trong nháy mắt biến mất. Ánh mắt của hắn hơi sáng lên, vận khinh công phóng thẳng đến chỗ của Thạch Chi Hiên, một tay đấm thẳng vào mặt hắn. Thạch Chi Hiên quá hiểu rõ mỗi lần gặp phụ thân nhất định là đánh trước nói sau, cho nên hắn đã có chuẩn bị, nghiêng người né tránh, đồng thời lại tung ra vài món ám khí gây rối, thanh kiếm đã thủ sẵn trong tay, nhắm chỗ hiểm mà tấn công. Một tiến công, một phòng thủ chờ đợi sơ hở liền thọt vào một kiếm, cứ như vậy ngay tại giữa sân đánh lên.

Nghe tiếng động, Lạc Phong vội vàng chạy ra. Hắn vừa nhìn thấy Thạch Nhất Thiên thì kinh ngạc, lại thấy Thạch Nhất Thiên đánh bằng hữu của mình, hắn cân nhắc trong chớp mắt, liền bước lên một bước, chắp tay cất lời:

- Tham kiến Thạch tiền bối.

Có người thứ ba lên tiếng, Thạch tiền bối cũng dừng tay lại đi? Lạc Phong trong lòng thầm nghĩ.

Quả nhiên Thạch Nhất Thiên dừng tay lại, nhìn nhìn Lạc Phong từ trên xuống dưới, sau đó mới hừ ra một tiếng:

- Hừ, cha ngươi rất tốt.

Ý của hắn, cha ngươi rất tốt, lại dám cả gan bảo ta đến đem ngươi về. Ta không làm gì cha ngươi, liền đi tìm ngươi phiền toái vậy. Lạc Phong lại không hiểu, cho rằng phụ thân đại nhân gặp việc gì, gấp gáp hỏi:

- Phụ thân đại nhân như thế nào?

Thấy ánh mắt lo lắng của Lạc Phong, Thạch Nhất Thiên liền biết gia hỏa này không hiểu hắn nghĩ gì. Hắn quay đầu, trừng mắt nhìn nhi tử, ngươi xem, con nhà người ta lo lắng cho phụ thân hắn như vậy, còn ngươi thì sao? Thạch Chi Hiên trừng trở về, lão nhân gia, ngươi rất khỏe, khỏe đến mức vừa gặp ta liền tìm ta đánh nhau thoải mái tay chân, còn muốn ta lo lắng ngươi? Nghĩ đến mỹ!

Hai người trừng nhau, Lạc Phong đứng nhìn xem, có chút ngốc.

- Cha ngươi rất khỏe, bảo ta đem ngươi về.

Buồn bực, Thạch Nhất Thiên hừ một tiếng, xoay người rời đi, không quên túm lấy nhi tử lôi kéo ra bên ngoài. Ra đến bên ngoài, Thạch Chi Hiên vừa định giãy ra khỏi tay phụ thân, liền nghe Thạch Nhất Thiên hỏi:

- Ta nghe nói ngươi đánh không thắng tiểu tử kia, phải không?

Ách. Thạch Chi Hiên mắt chớp chớp, lại chớp chớp, sau đó liền toát ra một khuôn mặt tươi cười:

- Phụ thân đại nhân, lời người ngoài nói bậy, ngài đừng có tin là thật.

- Rời nhà một năm, công lực liền rơi xuống rồi sao? Hừ, để ta hảo hảo dạy dỗ lại ngươi!

Đừng mà! Thạch Chi Hiên trong lòng kêu gào, liều mạng giãy giụa một lúc liền bị Thạch Nhất Thiên một tay điểm huyệt, cả người hắn liền xụi lơ, bị Thạch Nhất Thiên cắp nách mang đi.

Chờ cho đến khi mỹ mãn ngược xong nhi tử, Thạch Nhất Thiên bắt đầu nhìn đến tiểu tử nhà bạn xấu của hắn.

Nhìn đến tiểu tử kia, trong đầu của hắn lại hiện lên cảnh Lạc Hi đích thân đến tận Ma đảo, mời hắn đến kinh thành.

Bốn ngày trước, hắn liền nhận được tin tức từ phụ thân của hắn đang ở Ẩn Xà tổng bộ, rằng con hắn cùng Lạc Phong chuẩn bị rời khỏi kinh thành, nhưng có khả năng tao ngộ cao thủ. Phụ thân hắn nói cho hắn biết như vậy, sau đó liền một câu, bảo hắn đến kinh thành đem tiểu nhi tử lôi về Ma đảo. Tiểu nhi tử ở bên ngoài chơi một năm, cũng đã quá đủ rồi.

Hắn nghĩ nghĩ, tiểu nhi tử rời nhà cả năm, hẳn cũng học được không ít thứ gì đó, thuận tiện thử thân thủ của hắn xem sao. Nghĩ như vậy, hắn liền đem sự vụ quan trọng xử lý, việc không quan trọng liền ném cho hộ pháp cùng các trưởng lão, bản thân mình liền xách kiếm, chuẩn bị đi đến kinh thành.

Liền lúc này, hắn thấy Lạc Hi lại chạy tới Ma đảo. Chuyện này làm hắn ngạc nhiên. Ma đảo vị trí đặc thù, Lạc Hi lúc này đáng lẽ phải ở Bắc cương, từ Bắc cương tới đây nhanh nhất cũng phải hai ngày, vì cái gì Lạc Hi lúc này lại chạy đến nơi này nhìn hắn?

- Thạch Nhất Thiên, ta có một thỉnh cầu.

Lạc Hi rất ít khi nào nói ra từ thỉnh cầu, cho nên việc này làm Thạch Nhất Thiên kinh ngạc.

- Ngươi lại muốn làm cái gì?

- Nhờ ngươi đến kinh thành, tiếp Thạch Chi Hiên cùng Lạc Phong an toàn ra khỏi kinh thành.

Nghe xong Thạch Nhất Thiên cũng có điểm động dung. Từ Bắc cương nhận được tin tức, cũng là cùng lúc với lúc hắn nhận được tin tức từ phụ thân hắn đi? Một mình chạy đến nơi này, cho dù dùng khinh công, cho dù là truyền thuyết cấp, cũng hao phí không ít sức lực. Đến đây chỉ để nói một câu nhờ mình đi tiếp con của hắn sao? Truyền tín từ Bắc cương cũng muốn hơn một ngày, hắn không truyền tín, là sợ tín không truyền kịp, con hắn có nguy hiểm?

- Nha. Cũng được, nhưng mà ta muốn một cái nhân tình.

- Ta chấp nhận.

Không cần hỏi hắn muốn cái gì? Thạch Nhất Thiên có điểm kinh ngạc. Hắn nghĩ hắn chuẩn bị công phu sư tử ngoạm, đem kẻ một bụng ý nghĩ xấu này hố một trận thỏa thuê.

- Nhờ ngươi, Nhất Thiên.

Đột nhiên Lạc Hi lại nói một câu khiến Thạch Nhất Thiên nghe xong có chút không tin được. Lạc Hi lúc này bày ra thái độ muốn bao nhiêu thành khẩn lo lắng có bấy nhiêu thành khẩn lo lắng. Hắn chưa bao giờ thấy Lạc Hi bày ra bộ dạng yếu thế, lúc này hắn chợt có điểm cảm thấy nếu mình hố hắn quá thảm, mình thật không nghĩa khí.

Thôi được, xem như ta chịu thiệt.

- Ta muốn Thạch Chi Hiên bái ngươi làm lão sư.

Thạch Nhất Thiên nói ra yêu cầu của mình. Này là hắn cũng muốn vì nhi tử chuẩn bị ở sau. Qua một động thái này của Lạc Hi, hắn nhìn ra được, Lạc Hi thật sự muốn có đại động tác. Như Lạc Hi thành công, khi đó nhi tử của hắn cùng Ma đảo cũng có chỗ dựa là triều đình, cũng sẽ không bị người ngoài bắt nạt.

- Ta kế tiếp trường kỳ tại quân doanh, không nhận ngoại nhân, cũng không chấp nhận ngoại nhân tư sấm quân doanh. – Lạc Hi nhấn mạnh, hắn biết Thạch Chi Hiên nếu vào doanh nhất định sẽ tàn phá cả cái doanh trại – Cho nên ta chỉ có thể cấp Chi Hiên khẩu quyết cùng vũ khí, thỉnh thoảng cấp hắn một chút chỉ dẫn mà thôi.

Thạch Nhất Thiên cũng biết tiểu nhi tử nhà mình tính tình như thế nào. Nhi tử nếu vào quân doanh, một là quân doanh sẽ bị hắn tàn phá, hai là hắn sẽ bị Lạc Hi làm cho thê thảm. Tràng cảnh nào cũng không tốt. Hơn nữa hắn cũng muốn giữ Thạch Chi Hiên tại Ma đảo, không cho nhi tử tiếp tục chạy rông.

- Được.

- Đa tạ.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro