Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53 – Quảng Lăng thành chi chiến

Cùng ngày hôm đó, Lạc Phi cho người nhổ trại, hướng về phía Đông Bắc năm mươi dặm hạ trại. Một cử động này làm cho ngoại tộc kinh ngạc, đã có người đứng ngồi không yên. Trinh sát hai bên không ngừng thăm dò lẫn nhau, cũng đã xảy ra vài vụ tao ngộ chiến giữa nhóm trinh sát.

Ngày hôm sau, quân đội của Lạc Hi ra khỏi trại, hướng phía Bắc thảo nguyên tiến công. Chỉ là lần này tiến công rời rạc, chẳng được bao lâu liền lui binh. Ngoại tộc cho một đội quân truy kích, thẳng đến tận gần doanh trại mới bị trận thế bố phòng của quân Lạc Hi quá cường đại bức lui trở về. Trên đường lui về cũng nhặt được không ít chiến lợi phẩm.

Trong ngày hôm đó, quân của Lạc Hi lui trại mười dặm.

Ngày hôm sau, thêm nhiều đội quân nhỏ của ngoại tộc mượn địa hình địa lợi, phục kích và đối chiến với một vài chi quân đội nhỏ của Lạc Hi. Lạc Hi lại lui trại mười dặm, tuy nhiên vẫn duy trì các trận quấy rối nhỏ, không cho quân tiếp tế thảnh thơi đi vào trong thành trì.

Vài ngày sau nữa, Lạc Phi cẩn thận quan sát, phát hiện quân địch càng lúc càng ngang ngược, hắn biết đã có thể bắt đầu bước thứ hai. Hạ lệnh cho người đến thành trì khích tướng, chuẩn bị làm ra giả trại, chợt hắn nghe được nguyên soái lại hạ lệnh lui trại mười lăm dặm.

Sau khi lui đến được vị trí chỉ định, Lạc Phi cảm giác nơi này không tốt, chỉ là hắn không rõ vì sao. So với vị trí trước kia, nơi này lưng dựa núi, xung quanh bằng phẳng trống trải, có thể đặt chòi canh gác, có thể bố phòng, cũng có thể phóng ra ngoài chiến đấu, không bị cây cối hay vách núi ngăn cản, chỉ là hắn vẫn có cảm giác không ổn.

Chờ đến lúc hắn cầm được tình báo, hắn lập tức đi tìm Lạc Hi.

- Nguyên soái, ở sau núi có một con đường nhỏ, có khả năng bị quân địch từ phía sau tập kích, tứ phía thụ địch.

- Lần sau nếu như có trinh sát của quân địch, để bọn chúng rời đi. Ta muốn bọn chúng phát hiện con đường đó.

Lạc Phi suy nghĩ, sau đó mắt sáng lên:

- Tương kế tựu kế, quân ta có thể phục kích bọn chúng ngay tại tiểu đạo.

Lắc đầu, Lạc Hi nói:

- Không, ta muốn bọn chúng tập kích doanh trại bằng con đường đó. Có thể tập doanh, nhất định là tinh binh đi? Doanh trại của quân ta, không dễ dàng như vậy liền tập kích.

Lạc Phi lại ngẫm nghĩ, chợt nảy ra ý tưởng:

- Nếu như mưu sĩ của đối phương biết được có con đường này, nhất định trước đó hội giương đông kích tây. Quân trong thành trì với quân bên ngoài thành trì vốn không thể liên lạc, nhưng quân ta lùi lại, bọn chúng lập tức bắt liên lạc. Rất có khả năng hai bên cùng tiến, thêm một chi quân đội từ sau núi đánh lên, hình thành ba phía vây công. Chờ quân ta đã rời khỏi doanh, liền tập doanh. Quân ta có thể cho người tại trong doanh thiết hạ bẫy rập rồi rời đi, chờ bọn chúng công doanh, liền quay lại mai phục.

Lạc Hi mỉm cười:

- Có lý, nhưng vẫn chưa phải là tối ưu.

Chưa tối ưu? Lạc Phi không hiểu. Hắn đã cân nhắc các phương án, cảm thấy làm như vậy là tốt nhất, về cụ thể như thế nào, hắn cũng đã sơ bộ có định hướng, nhưng lại chưa tối ưu? Hắn nhìn nhìn phụ thân, sau đó liền chắp tay cúi người:

- Thỉnh nguyên soái minh kỳ.

Lạc Hi một tay chỉ vào ngọn núi trắng xóa ở phía sau doanh trại:

- Nếu như có thể dùng đến thiên thời địa lợi, vì cái gì chỉ tận dụng binh lực đâu? Ngọn núi kia, tự nó đã cấp cho chúng ta một đại trợ lực.

****************************************

Mấy ngày liền, Lạc Phi nhìn phụ thân làm bố trí. Bố trí so với ý tưởng của hắn không khác lắm, nhưng mà vì cái gì phụ thân lại nói ngọn núi kia cho quân ta một đại trợ lực? Nhiều lần ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi phía sau doanh, Lạc Phi vẫn mê mang. Dựa vào bố trí của phụ thân, hắn liền thấy rõ phụ thân có ý định đem địch nhân, cả quân trong thành trì lẫn quân ngoài thảo nguyên, toàn bộ dụ đến doanh trại. Ban đầu Lạc Phi có ý định đưa bọn họ dẫn dụ đến doanh trại sau đó một mẻ hốt gọn, nhưng cũng không nghĩ sẽ dẫn dụ nhiều như vậy. Quá nhiều quân địch chính là tự mình hại mình. Cho dù sắp xếp mai phục cũng muốn phải có đủ lực đánh địch nhân thua chạy chứ không phải lưỡng bại câu thương.

Càng dẫn dụ càng nhiều người, càng liên lụy nhiều quân, mà trong doanh, bố phòng cũng càng lúc càng lơi lỏng, nhân số càng lúc càng giảm xuống.

Lạc Phi có chút cấp. Quân địch tứ phía bao vây, tình hình hiện tại, hắn cũng có cảm giác bất an. Hắn tuy cũng rất liều mạng, nhưng tình hình hiện tại hắn không dự tính ra được, cho nên cũng không có chuẩn bị tâm lý, tự nhiên bất an. Lại thêm phụ thân rõ ràng không để người mai phục ở gần xung quanh doanh trại, chỉ cho binh lính từ từ rút đi, đến một địa điểm cách doanh trại mười dặm tại một nơi hẻo lánh, cắm trại ở đó, ẩn giấu hành tung. Động thái rất lạ, khiến hắn lo lắng, nhưng nếu hắn lấy cái nhìn của ngoại tộc nhìn vào, liền sẽ nhận ra, đây là thời cơ tấn công doanh trại tốt nhất.

Cho đến ngày hôm đó, quả nhiên địch quân công trại. Tứ phía đều là địch nhân. Đại ca đã được phái ra ổn định binh lính tại địa điểm hạ trại bên kia, Trương tướng quân liền được phái ra giả vờ trúng kế dương đông kích tây, mà tam đệ, hẳn cũng đã bị phái ra bên ngoài. Binh lính trong doanh cũng chỉ còn vài trăm người, cùng hắn, cùng phụ thân. Địch quân công trại, phụ thân hạ lệnh rút lui. Hắn được phụ thân hộ sau lưng, theo một con đường nhỏ, chạy thoát ra bên ngoài.

Khói lửa bập bùng, tiếng hô đánh hô giết vang vọng xung quanh, có tiếng vũ khí chém vào nhau đinh tai nhức óc, mà hắn lại cùng phụ thân trốn chạy. Tràng cảnh này, hắn cảm thấy thực sự quen thuộc. Nhiều nhiều năm trước, hắn đã từng nhìn thấy cảnh này. Cảnh này sau đó còn vài lần xuất hiện trong giấc mơ của hắn, kết thúc luôn là phụ thân mình đầy máu ngã xuống trước mặt hắn, hại hắn buổi tối ngủ không yên.

Lo lắng nhìn phụ thân, lại thấy phụ thân sắc mặt bình tĩnh, thậm chí còn có một tí ti mỉm cười.

Bất chợt một bàn tay của phụ thân xoa xoa đầu hắn, làm hắn cả người cứng ngắc, sắc mặt trong chớp mắt bạo hồng.

- Phi nhi, có ta tại, yên tâm.

Hắn ngây ngốc đi theo phụ thân, thoát ra khỏi doanh trại, đi theo đường núi, leo lên một vị trí cao. Ở nơi này nhìn xuống, doanh trại đã là một mảnh hỗn loạn.

Chợt hắn nghe thấy có một tiếng ầm vang, tiếp ngay sau đó là vài tiếng ầm vang liên tục. Hắn xoay người nhìn về phía nơi phát ra tiếng động kia. Hắn nhìn thấy, cả một tòa núi, động. Nói đúng hơn, hắn nhìn thấy cả một mảng trắng xóa ở đằng kia vỡ tung lên, sau đó cả một đỉnh núi trắng xóa, cả một mảng sườn dốc trắng xóa, trong chớp mắt liền trượt xuống.

Tuyết lở!

Hắn sững người, đôi mắt chằm chằm nhìn theo đống tuyết kia càng lúc càng lớn, trượt từ trên đỉnh núi xuống càng lúc càng nhanh. Theo từng tiếng nổ, từng mảng từng mảng trắng xóa trượt xuống, cuồn cuộn lên thành một đám bụi mù, cuốn phăng đi mấy cái cây lưa thưa trên sườn núi, chẳng mấy chốc đã tràn đến nơi đã từng là doanh trại của bọn họ, chôn vùi toàn bộ doanh trại, cũng chôn vùi toàn bộ địch nhân.

Một khu vực rộng hơn sáu dặm, cứ như vậy bị chôn vùi hoàn toàn toàn trong tuyết trắng xóa.

Lạc Phi đã không còn lời gì để nói.

- Rất ít tướng lãnh mùa đông hành quân, cho nên binh thư cũng ít ghi lại. Lại có, binh thư ghi chép là điển cố của tiền nhân, có rất nhiều thứ tiền nhân không có, chúng ta có. Địa hình cùng thời tiết mùa đông được ghi chép không ít trong thiên văn địa lý thư, nhưng không đề cập trong binh thư. Phi nhi, như muốn hoàn toàn nắm trong tay toàn bộ bố cục, cần dụng tâm để ý xung quanh, đọc nhiều một chút, có điểm không rõ thì có thể hỏi các lão tiền bối quanh đây, có khả năng sẽ biết được thứ ngươi muốn biết.

Lạc Hi nhìn tuyết trắng ở chân núi. Ở nơi đó đã từng có doanh trại, cũng đã từng có người.

Qua một thời gian ngắn, quân ta từ nơi ẩn náu xuất hiện, vây xung quanh vị trí tuyết lở kia, không làm gì, chỉ bao vây, nếu như có động tĩnh, có người sống, vậy thì một kiếm nhanh gọn. Qua thêm một thời gian ngắn nữa, Biệt đội từ trên đỉnh núi tuyết kia đã theo một con đường đi đến chỗ Lạc Hi. Ẩn Nhất chắp tay hướng Lạc Hi hành lễ:

- Nguyên soái, Biệt đội đã hoàn thành nhiệm vụ.

Lạc Hi gật đầu, lại phát ra một chỉ lệnh:

- Chuẩn bị sẵn sàng, tối nay canh ba ba khắc liền công thành.

- Rõ.

Tối nay canh ba? Lạc Phi chớp mắt nhìn phụ thân. Buổi tối, trừ một vài trận chiến như dạ tập doanh trại ra, hầu như rất ít khi tiến hành công kích, vì trời rất tối, phải đốt đuốc mới có thể thấy đường, nhưng cũng chỉ soi được một phạm vi nhỏ hẹp, ngược lại lại bại lộ hành tung của chính mình. Tối nay canh ba lại là nửa đêm về sáng, thời điểm đó công thành là làm như thế nào?

Tuy ngạc nhiên nhưng Lạc Phi vẫn im lặng, lẳng lặng theo sau lưng Lạc Hi, đi đến doanh trại mới.

Lạc Phong ở trong Biệt đội đội ngũ, hắn thấy phụ thân, định hô phụ thân, nhưng hắn nhớ đến trong quân doanh trừ khi gặp mặt riêng, còn lại đều phải hô quân chức. Lúc này hắn là một tiểu binh, cũng không thể chạy loạn hô loạn, cho nên hắn không vọng động, chỉ đứng ngay ngắn ở đó nhìn phụ thân. Hắn bắt gặp được phụ thân nhìn hắn một cái, khuôn mặt hơi giãn ra, đôi mắt hiện lên vẻ khen ngợi, sau đó liền rời đi. Chỉ cần như vậy, hắn liền biết phụ thân đã tán thành công sức của hắn. Chỉ cần như vậy, hắn liền vui vẻ.

Biệt đội nhận được lệnh, đó là bố trí đặt bộc pháo trên núi tuyết. Đã có một số vị trí là Lạc Hi vạch ra, còn một số vị trí là để cho Biệt đội tự xử lý. Lúc này Lạc Phong mới thấy được Biệt đội đội viên toàn những kẻ có tài. Những gì hắn nghĩ ra được, kẻ khác cũng có thể nghĩ ra được. Khi nãy bố trí vị trí đặt bộc pháo, hắn cũng góp được một chút ý kiến, xem như là có điểm cống hiến đi? Nhìn những Biệt đội đội viên xung quanh, Lạc Phong có điểm không biết phải làm sao. Nhiệm vụ lấy 12 lệnh phù kia, xem chừng hắn muốn cẩn thận cân nhắc một phen.

Trở về doanh trại, Lạc Hi hạ lệnh toàn doanh nghỉ ngơi sớm, khi trời tối canh ba ba khắc, bắt đầu công thành. Nghe lệnh này, có một vài tướng lãnh ngạc nhiên nhưng cũng không dị nghị, lập tức cho người đốn củi đốt lửa giữ ấm, dùng bữa nghỉ ngơi sớm, chờ trời tối liền đi công thành. Nửa đêm về sáng là thời gian lạnh nhất, công được vào thành rồi liền có thể có chăn ấm nệm êm, cũng không phải ngủ ngoài trời trong thời tiết này.

Canh ba ba khắc.

Biệt đội đội viên nhận được lệnh, đột nhập thành trì, khống chế cổng thành. Khi nhận được lệnh này, Lạc Phong kinh ngạc một trận, cho đến khi hắn thấy Ẩn Nhất đem một vài món công cụ kỳ lạ cổ quái ra giao cho hắn, rồi hướng dẫn hắn cách dùng. Lạc Phong đã từng dùng qua một vài món tương tự, cho nên chỉ cần tập cho quen thuộc liền có thể sử dụng ngay tối nay.

Ở ngoài thành tối om om, nhưng trên thành vẫn còn lính canh gác, cho nên cũng còn một vài vị trí có đốt đuốc. Tối hôm đó, một nhóm hơn một trăm người ăn mặc trang phục hắc y, dùng dây thừng và móc câu, trèo vào trong thành, đem toàn bộ lính gác thành âm thầm giết chết, không kinh động đến tháp canh.

Lạc Hi chờ đợi, chờ cho ám hiệu trên cổng thành phát ra, cổng thành mở ra, liền có thể tiến vào thành.

Qua nửa nén nhang, trên đầu thành xuất hiện hai đốm lửa đuốc, di động theo một quỹ tích, lộ ra một cái ám hiệu. Lạc Hi nhìn về phía cổng thành. Nơi đó tối om om, nhưng chỉ cần có một chút động tĩnh, hắn liền có thể phát hiện ra được.

Chỉ một chốc, cổng thành đã được khai mở. Lập tức Lạc Hi ra lệnh cho binh sĩ đốt đuốc, hành quân vào thành, nhanh chóng khống chế thành chủ phủ, áp chế toàn bộ nhóm lính còn ở lại thủ thành trì. Trong đêm, tiếng đánh tiếng giết vang lên, rồi mọi thứ lại rơi vào im lặng.

Quảng Lăng thành, trong một đêm liền đổi chủ.

Lạc Hi lập tức cho binh lính canh phòng thật kỹ các cổng thành cũng như bố phòng các nơi hiểm yếu. Quảng Lăng thành trước kia dân chúng đã rời đi, trong thành cơ hồ không có người, nếu có cũng chỉ là ngoại tộc, cho nên hắn cũng không cần dán cáo thị an dân, chỉ cần tuần tra các ngõ ngách rồi đem ngoại tộc toàn bộ bắt lại là được. Trong thành thiếu lương nhưng còn có kho, còn có một số vật dụng có thể sử dụng được ngay như tiền bạc, như áo ấm, Lạc Hi liền cho quan văn trong quân kiểm kê, sau đó phân phối cho binh sĩ dưới trướng. Tù binh bắt được liền toàn bộ trói lại, chờ hắn chậm rãi cùng bọn họ chơi đùa.

Biệt đội theo lệnh của Ẩn Nhất, từ lúc mở ra được cổng thành liền phân ra, men theo đường nhỏ, luồn lách về các phương hướng, tìm hướng đến thành chủ phủ. Ẩn Nhất muốn đem đầu của thành chủ lấy xuống.

Ẩn Nhất dù gì cũng lăn lộn trong Ẩn Xà nhiều năm, cũng không ít lần ra bên ngoài hỗn, cũng đã từng ở quân doanh một thời gian, cho nên hắn biết Biệt đội trong quân doanh là một chi quân đội rất mới, quân công hầu như là không có. Lần này chủ thượng cho bọn họ một lúc lập hai đại công là để bọn họ có đủ quân công, đặt vững gót chân trong quân doanh. Hắn dẫn đội đi đến thành chủ phủ cũng là để thử vận may. Nếu có thể tranh thủ cho Biệt đội thêm một chút danh tiếng cũng là chuyện tốt.

Tổ của Ẩn Nhất tìm một lúc liền thấy thành chủ phủ, đụng phải thành chủ, là một nhóm người ngoại tộc được bảo vệ bởi một nhóm thân binh cùng lính gác. Xử lý bọn họ có chút tốn công sức, nhưng bọn hắn hoàn toàn có thể làm được.

Thành chủ phủ, chẳng mấy chốc liền nhiễm đầy máu tươi.

Ẩn Nhất rất nhanh khống chế toàn bộ cục diện tại đại điện, sau đó hắn liền ra hiệu cho tổ đội tỏa ra khắp phủ, tìm kiếm những kẻ còn sót lại đang ẩn nấp ở góc nào đó. Ngay khi hắn giải quyết xong đại điện, đi vào hậu viện, hắn chợt nghe thấy một giọng nam:

- Ngươi...là nhi tử của Lạc Hi?

Ẩn Nhất vừa nghe, lập tức xoay đầu nhìn về phương hướng có tiếng nói thì thấy một lão trung niên nam tử đang nhìn về phía Lạc Phong, mà Lạc Phong lúc này đang cầm đoản đao kề sát cổ của hắn.

- Ngươi rất giống mẹ ngươi, rất giống!

Nghe đến câu này, Lạc Phong sắc mặt trong nháy mắt trở nên kinh ngạc, nhưng đoản đao của hắn vẫn không rời khỏi cổ người kia.

- Ta là ngoại công của ngươi. Ta muốn gặp Lạc Hi.

Lạc Phong nghe xong câu này, bàn tay hơi cứng đờ một chút, sau đó hắn liền buông lỏng đoản đao đang kề bên cổ người kia. Người kia chưa kịp thở phào, đã bị Lạc Phong lên gối một phát ngay bụng, té lăn ra đất, sau đó liền bị chế trụ hai tay, bẻ ngoặt sau lưng, rồi bị trói chặt lại.

Lạc Phong chỉ nhìn người kia không nói nửa chữ, xoay lưng đi ra. Khi hắn đi ngang qua Ẩn Nhất, hắn nhìn Ẩn Nhất, nhỏ giọng:

- Nhất ca, sự việc tại nơi này đã xong, Ẩn Linh xin phép đi trước.

Ẩn Nhất nghe xong đoạn đối thoại kia hắn liền biết người này hẳn là có quen biết với chủ thượng. Như đã là quen biết, vậy chỉ có thể để chủ thượng định đoạt. Ẩn Nhất cho người bịt miệng không cho người kia nói bậy cũng không cho tự sát, tự mình áp giải hắn đến gặp Lạc Hi.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro