Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55 – Bắc cương chi chiến

Cho đến khi trời sáng, Quảng Lăng thành đã ổn định xong. Lạc Hi cho binh sĩ nghỉ ngơi một ngày, cho người thống kê vật dụng trong thành, mở khánh công yến, phân phong khen thưởng cho thuộc hạ tướng lãnh, phân phát chiến lợi phẩm, chờ thời tiết tốt hơn liền bắt đầu tiến công. Trong thời gian đó cần phải gia cố thành trì.

Thời tiết dần dần tốt lên, mà ngoại tộc chi nhân còn ở trong thành đều đã bị truy tra rồi vây quét gần hết. Tuyết ở nơi doanh trại bị chôn vùi kia cũng đã tan ra, để lộ ra rất nhiều thi thể. Để chống bệnh dịch, Lạc Hi liền cho người đến nơi đó thu dọn thi thể. Trước khi đem chôn liền một dao ngay cổ họng đi. Bị tuyết chôn vùi khả năng rất cao là sẽ chết, nhưng không loại trừ sẽ có người rất may mắn còn có thể sống, mà Lạc Hi muốn, là toàn bộ xử lý.

Tháng 3, thời tiết đã ấm dần lên, tuyết cũng đã tan, lộ ra mặt đất phủ đầy cỏ, mà thành trì cũng đã được gia cố chắc chắn. Lạc Hi đem quân binh giao cho Lạc Phi điều phối, Lạc Thành hỗ trợ, vì Lạc Phi hiểu rõ Bắc cương hơn Lạc Thành. Biệt đội chưa cần động vội, tiếp tục làm một chi kỳ binh. Bản thân Lạc Hi liền dẫn một đoàn kỵ binh bốn ngàn người, đi vào Bắc cương thảo nguyên, đảm trách việc đánh du chiến.

Đoàn kỵ binh này có thể được xem là nửa tư binh. Nhóm người này là Lạc Hi lựa chọn những người ưu tú nhất trong Bắc cương quân đội, sau đó cho người bí mật huấn luyện. Lương thực cùng tiền bạc để dưỡng nhóm quân này là Lạc Hi lấy từ quốc khố cùng với tư kim mà tạo thành. Nhóm người này bình thường đều phân tán ở chung với nhóm binh sĩ bình thường khác, chỉ khi nào có lệnh, bọn họ mới tập hợp lại, trở thành một chi kỵ binh tinh nhuệ chỉ thuộc về hắn.

Mười lăm ngày rong ruổi trên thảo nguyên phía Bắc, Lạc Hi đã bị ngoại tộc Bắc cương gọi là Sát Thần.

Lên Bắc cương, chỉ huy một đội bốn ngàn người cùng với vài cái trinh sát, Lạc Hi muốn làm là đại khai sát giới.

Đối tượng để hắn truy sát, là tộc nhân bộ tộc của A Nạp Khả Hãn, là nhà mẫu tộc của Lạc Phong.

Không ai biết được Lạc Hi đã làm cái gì, mà nhóm trinh sát cũng chỉ mơ hồ đoán ra hẳn là nguyên soái có phương pháp phân tích tình báo đặc thù nào đó, vì bọn họ thấy nguyên soái xem tình báo một chút, sau đó liền dẫn bọn họ đi một hướng, sau đó nhất định sẽ thấy một nhóm người ngoại tộc đang dừng chân. Bọn họ nhân số áp đảo, vũ khí cường đại, lại ngồi trên lưng ngựa, cho nên nhóm người kia không phải là đối thủ của bọn họ. Lớn bé già trẻ, là trai hay gái, toàn bộ đều diệt. Lương thực của cải tiền bạc nếu thấy liền cướp, cướp không được thì đốt sạch, sau đó lại rời đi. Cũng có lần bọn họ bủa vây cả một khu đồi núi chỉ để truy tìm ba người. Cũng có lần bọn họ mai phục tại một khe suối là để xử lý hai người. Cũng có lần bọn họ đi cả vài dặm đường, chỉ để đuổi theo một người.

Không một người nào hiểu vì sao, bọn họ cũng không hỏi. Chức trách của quân nhân là nghe quân lệnh.

Rong ruổi thảo nguyên, đi vòng ra phía sau lưng ngoại tộc, đem ngoại tộc đuổi đến chỗ của Lạc Phi, sau đó liền để Lạc Phi xử lý. Trận cuối cùng, bọn họ đánh thẳng vào trung tâm thảo nguyên, là nơi tập trung nhiều ngoại tộc nhân nhất. Trận này, bọn họ phần mình vây công cùng chiến đấu, mà nguyên soái cũng một người một ngựa một thanh kiếm, tung hoành ngang dọc trên thảo nguyên. Nguyên soái đi tới nơi nào, ở dưới chân còn lại cũng chỉ là vật thể, không còn người. Số người còn có thể chạy thoát liền bị đuổi đến biên cương của đế quốc, để tao ngộ một đoàn bộ binh hùng mạnh cùng vũ khí đầy đủ.

Muốn ngoại tộc không tái xâm phạm biên cảnh, thứ nhất là hòa đàm, thứ hai là đánh cho bọn họ sợ, đánh cho bọn họ binh lực nhân lực tài lực cạn kiệt, không còn có lực tiếp tục khởi binh, ít nhất là trong vòng vài năm không đủ sức để nhúc nhích. Tại thời điểm này, hòa đàm không phải phương pháp tốt, cho nên Lạc Hi quyết định đánh, xông thẳng vào nơi nhiều ngoại tộc tập hợp nhất đánh cướp giết sạch. Giết gà dọa khỉ, hắn đã từng làm nhiều lần, cũng không ngại làm thêm một lần. Lẽ dĩ nhiên ngoại tộc sẽ kháng cự, sẽ tổ chức các cuộc tiến công chống lại quân đội của Lạc Hi. Kỵ binh của ngoại tộc mạnh mẽ, bọn họ có thể công phá biên cương, có thể chiếm lĩnh thành trì, cũng không phải là dễ dàng để người khi dễ. Chỉ là người bọn họ gặp là Lạc Hi. Có thực lực cho nên Lạc Hi lựa chọn phương pháp cầm tặc tiên cầm vương. Hắn cũng đã lâu rồi không có cảm giác thả tay giết người là gì đâu.

Lạc gia một nhà đều gắn liền với Bắc cương, gắn với những cuộc chiến với ngoại tộc Bắc cương, cho nên Lạc Hi biết, Bắc cương chi chiến nếu chỉ dùng binh lực chống chọi, không bao giờ chấm dứt hoàn toàn chiến hỏa. Hắn sẽ không thể nào qua một trận chiến này, qua nửa tháng thời gian này đem Bắc cương xử lý xong xuôi tuyệt hậu hoạn. Thứ hắn muốn là trì hoãn thời gian vài năm, đủ để hắn đem mọi chuyện trong đế quốc xử lý. Đã rất nhiều năm rồi, mỗi một trận chiến ở nơi này đều cần vài tháng, có khi lên tới cả một năm. Lần này hắn không có nhiều thời gian, lại muốn trong nửa tháng bình ổn lại, không thể không cường ngạnh đánh dẹp. Nửa tháng công phá ngoại tộc Bắc cương, đây là một kỳ tích, mà hắn một người một ngựa tung hoành ngang dọc, thể hiện ra bản thân là cao thủ võ giả, rất nhanh liền gây ấn tượng mạnh trong lòng binh sĩ. Từ lúc này, niềm tin rằng nguyên soái sẽ đưa bọn họ đến chiến thắng liền được chôn chặt, cắm rễ sâu vào trong lòng quân binh. Những người trước kia còn có điều nghi ngờ, sợ hãi hoặc do dự, cũng đã triệt để tin tưởng.

Có lẽ ngưng tụ được quân tâm cũng là một sự thành công của trận chiến này.

Như vậy những bước tiếp theo liền sẽ dễ dàng hơn một chút.

Càn quét xong, Lạc Hi dẫn binh trở về, chuẩn bị đến Tây cương. Lúc này Lạc Phi lại tìm đến hắn.

- Nguyên soái, quân ta lúc truy đuổi ngoại tộc có bắt được một kẻ có vóc dáng cùng khẩu âm không giống ngoại tộc chi nhân, mà giống người của đế quốc làm tù binh. Thỉnh nguyên soái định đoạt.

Trước đó Lạc Phi nghe nói trong nhóm người ngoại tộc có một mưu sĩ, lúc này lại thấy người này xuất hiện ở phe ngoại tộc, hắn lập tức có cảm giác đáng ngờ. Nếu như có thể tra khảo ra được chuyện gì thì rất tốt.

- Kia liền an bài cho hắn một thân phận trung thần của hoàng đế đi.

Không cần tra hỏi, Lạc Hi liền đem thân phận của đối phương an bài luôn. Lạc Phi còn hơi ngạc nhiên, vì hắn muốn là tra khảo người này xem kẻ nào đứng sau lưng, nhưng rồi hắn nhận ra, tra khảo cũng không có ý nghĩa, cứ an bài là người của hoàng đế là được. Mắt sáng lên, Lạc Phi lập tức xoay người đi chế tạo giả chứng, đem toàn bộ tình tiết Bắc cương thêm mắm thêm muối, sau đó cho người viết thành hịch văn, viết thành truyện kể, rồi phái Ẩn Xà truyền vào trong đế quốc.

Lạc Hi trở về trướng bồng nghỉ ngơi. Hắn nghĩ, gia tộc kia hẳn là đã bị hắn toàn diệt rồi, mà bộ tộc kia cũng đã không còn bao nhiêu người, nếu có thể sống, cũng sẽ bị bộ tộc khác qua vài thế hệ đồng hóa, triệt để mất tên.

Hắn có đôi khi cũng thật vô lý, giận chó đánh mèo, ghét một người, liền ghét cả họ nhà người ta. Ghét cả họ nhà người ta, liền ghét cả bộ tộc của người ta.

Nhưng như vậy mới là hắn, không phải sao?

Toàn bộ đều sát, tuyệt hậu hoạn, đỡ phiền hà, thuận tiện đem Bắc cương chấn trụ, khiến bọn họ ngoan ngoãn ở trên thảo nguyên đi. Mười sáu năm trước Bắc cương binh sĩ cùng Lạc gia binh chết nhiều người như vậy, món nợ này hắn muốn đòi. Còn có Lạc Phong, còn có Dạ Hương thê tử của hắn, còn có chính hắn một quãng thời gian tăm tối nhất gắng gượng mà sống, từng món từng món nợ, hắn đều muốn đòi.

Nguyên chủ là một nguyên soái, hắn lúc này cũng là như vậy. Nhiều năm không động tĩnh, một trận chiến vang danh. Đã có thực lực, liền có thể bảo vệ người mà hắn quan tâm, tuyệt không thể để ngoại nhân khi dễ đơn giản như vậy được. Còn có, sau này hắn cũng rảnh tay, không cần phải quan tâm đến ngoại thích nhà mẫu thân Lạc Phong, vì bọn họ khi đó nếu có tồn tại cũng chỉ là một cái tên trong tư liệu, trong sử sách, không tạo nên được sóng gió gì. Như vì hành động này mà hắn bị lên án tàn bạo sát nhân? Hắn không tàn hại đồng bào, không cho binh sĩ dưới trướng làm ra hiếp giết nữ nhân, tự hắn đánh giá bản thân không vượt quá điểm mấu chốt của chính mình. Ngoại tộc trong mắt dân chúng là ngoại nhân, bọn họ sẽ không đánh giá hắn thế nào. Hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần đem cả thiên hạ cho đảo loạn, tàn sát một cái bộ tộc nhỏ ngoài biên cương cũng không có gì nghiêm trọng.

Cho Trương Hiệp ở lại trấn giữ Bắc cương, cố thủ thành trì, Lạc Hi suất quân, một đường rong ruổi, đi đến Tây cương. Tây cương hiện tại, tình hình vẫn đang ở trạng thái giằng co. Phe ta mất một thành trì, nhưng quân địch cũng không thể nào tiến sâu thêm được.

Lạc Phi cưỡi ngựa theo sau Lạc Hi, nhìn nhìn phụ thân, lại nhìn xuống con đường mà bọn họ chuẩn bị đi qua, che giấu một tia không vui.

Hắn đã hỏi qua nhóm kỵ binh đi theo phụ thân, liền biết được phụ thân cho bọn họ rong ruổi khắp nơi, bên cạnh xua đuổi cùng công kích ngoại tộc, còn truy theo một vài người đặc biệt nào đó, đuổi tận giết tuyệt.

Hắn bắt đầu tự hỏi, vì cái gì phụ thân làm như vậy? Tự hỏi, không hiểu, lại đi điều tra. Những việc này hắn làm đã quen thuộc, mà binh sĩ cũng nể mặt hắn, cũng vì quen hắn, việc hắn hỏi cũng không phải quân cơ đại sự, cho nên bọn họ nói ra.

Hắn sắp xếp lại mọi sự kiện, âm thầm đoán, hẳn là phụ thân làm như vậy là vì tam đệ.

Phụ thân vẫn là nhìn tam đệ a, còn hắn đâu? Hắn trong lòng phụ thân là như thế nào?

Khi hắn còn nhỏ, phụ thân nhìn đại ca, sau đó đại ca có gì, hắn liền có đó, nhưng phụ thân vẫn là nhìn đại ca.

Khi hắn lớn một chút, phụ thân liền vài tháng không ở trong phủ, có về cũng chỉ vài ngày. Rồi sau đó đại ca cũng không ở trong phủ.

Rồi hắn lớn hơn nữa, phụ thân đem hắn ném vào quân doanh, thỉnh thoảng gặp mặt, cũng không thường gặp. Lúc đó mỗi khi hắn gặp phụ thân, thấy phụ thân nhìn hắn, hắn liền vui vẻ. Hắn đã nghĩ muốn thật ưu tú, để phụ thân nhìn xem rồi khen hắn.

Hắn làm được, phụ thân cũng khen hắn. Hắn lại cố gắng.

Rồi sau đó, hắn đến Bắc cương, ở nơi này trấn thủ, học tập, cũng liền trở thành một quân sư, một mưu sĩ, trong doanh thừa nhận năng lực của hắn. Lâu lâu hắn về phủ nhìn phụ thân, lại cùng phụ thân kéo quan hệ, lại lén lút hỏi dò gia nhân trong phủ xem phụ thân đi đâu làm gì.

Bây giờ, phụ thân liền nhìn tam đệ.

Còn hắn đâu?

Phụ thân lại bận rộn, lại không nhìn hắn.

Lạc Phi mạc danh kỳ diệu ghen tỵ, nhưng hắn không nói ra.

**********************************

Đoàn quân một đường len lỏi, đi đến gần khu vực chiến trường Tây cương.

Nghe tình báo mới nhất, Lạc Hi bắt đầu làm ra phán đoán.

Tình huống Tây cương có thắng có thua, lúc này vẫn đang ở thế cân bằng. Xem ra Phùng Mậu tướng quân kia cũng thật có khả năng. Lạc Thành đã bị tuyên tử, Phùng Mậu đương nhiên lên nắm quyền, mà nhóm tướng lãnh mưu sĩ dưới trướng cũng vì quân lệnh ràng buộc mà nghe lệnh Phùng Mậu. Có thể ngưng tụ quân tâm cũng là người có thủ đoạn. Phùng Mậu nhất định nghe thấy Bắc cương đã bị hắn chiếm đi? Không làm ra phản ứng nào, là vì tự tin nên không phản ứng, hay là đã có tính sẵn?

Dù thế nào, Lạc Hi cũng đã chú định kết quả cuối cùng cho kẻ này.

Kiến Nguyên năm thứ 19, cuối tháng 3.

Một ngày này, đột nhiên có một chi quân đội từ trong núi bất ngờ đổ xuống, chặt đứt đường tiếp viện lương thảo đến Tây Yên thành, nơi đang bị ngoại tộc chiếm đóng. Một động thái này lập tức khiến cho Phùng Mậu giật mình. Hắn cho người điều tra xem đội quân đó là của người nào, phát hiện ra được quân kỳ là chữ "Lạc". Nghe đến tin này, cả người hắn đều có cảm giác không hay ho.

Hắn nghe tin Lạc Hi ở Bắc cương tung hoành, nhưng hắn không tin tưởng lắm. Xung quanh vị nguyên soái kia có rất nhiều tin đồn trái chiều, có khen có chê. Hơn hai năm người kia không trực tiếp thống quân chiến đấu, cho nên hắn liền cho rằng Lạc Hi là lão tướng đã già, uy phong so với trước kia sút giảm rất nhiều, thậm chí năng lực cũng không thể nào giống như nhiều năm trước. Hắn có thể tiếp quản Lạc gia binh Tây cương, đem nhũng kẻ phản đối đè xuống, bỏ ra vài tháng đem bọn họ dàn xếp tốt rồi, lúc này Lạc Hi lại xuất hiện, lại xuất hiện rất nhanh, làm hắn trở tay không kịp. Hắn đã cho người canh gác ở các con đường từ Bắc cương đến Tây cương, lại không nghĩ tới Lạc Hi đi đường núi, bí mật xâm nhập Tây cương!

Bây giờ liền phải làm thế nào?

Phùng Mậu hạ lệnh cho thuộc hạ thân tín lập tức làm ra bố phòng doanh trại, nhìn thật kỹ động thái của nhóm quân Lạc Hi cũng như động thái của ngoại tộc, đồng thời còn mượn cớ Lạc Hi tự động điều động binh lính rời khỏi Bắc cương, động tác quá lớn, cố ý đem Lạc Hi ghép với tội danh tạo phản. Đem hình tượng chủ tướng trong lòng Lạc gia binh giảm xuống, chuyện này đối với hắn có lợi.

Phùng Mậu động tác thế nào, Lạc Hi cũng nhận được tin tức. Hắn nhìn nhìn mảnh giấy trong tay, lộ ra một nụ cười nhạt.

- Phó tướng, ngươi dẫn một đội bảy ngàn người tấn công doanh trại của Phùng Mậu. Hạn trong vòng ba ngày khống chế được doanh. Quân sư, ngươi đi theo trợ giúp phó tướng.

Lạc Thành nghe thấy mệnh lệnh này thì kinh ngạc. Hắn biết Tây cương binh sĩ nhân số bao nhiêu, ít nhất cũng phải có vài vạn. Lúc này lại không có biến, không có chiến đấu để kéo đi quân đội trong doanh, phòng thủ doanh trại tất nhiên rất mạnh. Bảy ngàn người đấu vài vạn người, còn chiếm lại doanh, thật sự có điểm cố sức. Tuy nhiên quân lệnh không thể cãi, cho nên hắn chắp tay nhận lệnh. Lạc Phi ngược lại lại biết phụ thân có sắp xếp, nên hắn không lo lắng, ngược lại lại cảm thấy hưng phấn. Lấy ít địch nhiều, nhìn như hung hiểm, nhưng cũng là một khiêu chiến.

Lạc Hi lại quan sát thành trì cũng như tình báo bên trong thành. Tin tức không phải thực đầy đủ nhưng cũng có thể làm ra phán đoán. Thành trì Tây cương cùng Bắc cương không khác, có khác chỉ là thành trì này lương thực nhiều hơn, quân bên trong thành cũng nhiều hơn mà thôi. Thế thành như vậy, tin tức như vậy, địch nhân như vậy, Lạc Hi xác địch, có thể áp dụng phương pháp chiếm thành giống như tại Bắc cương. Kỳ binh không phải lúc nào cũng có thể dùng. Dùng một lần hai lần thì được, nhưng ba lần, đối phương liền nghĩ ra cách chống lại bị kỳ binh tấn công. Kỳ binh Lạc Hi có không phải cường binh, cho nên muốn dùng, đều cần thủ đoạn phi thường. Hắn còn vài tòa thành cần kéo sụp xuống, nên hắn cần lưu trữ cho mình những thủ đoạn khác.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro