Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56 – Tây doanh chi chiến

Lạc Phi cùng Lạc Thành dẫn theo một chi quân đội bảy ngàn người đi đường nhỏ thẳng đến doanh trại của Phùng Mậu. Lạc Phi nhìn về phía đại ca, thấy Lạc Thành cau mày, hắn đoán hẳn là đại ca đang suy nghĩ làm thế nào chiếm lại doanh trong ba ngày đi?

- Đại ca, ngươi chỉ cần chứng minh ngươi còn sống, binh sĩ sẽ dao động. Quân tâm dao động, liền xuất hiện đột phá điểm.

- Ta biết, nhưng lực lượng quân ta với Tây cương doanh trại chênh lệch gần ba lần, lấy cứng đối cứng, quân ta sẽ tử thương rất nhiều, mà dùng kế... bọn họ là Tây cương binh sĩ, đệ định để bọn họ chết sao?

Lạc Phi lộ ra một nụ cười cực kỳ tự tin pha lẫn kiêu hãnh:

- Đại ca, cứ để đệ lo.

Lạc Thành không rõ lắm Lạc Phi định làm gì, nhưng hắn vốn dĩ tin tưởng đệ đệ, hơn nữa, phụ thân cho đệ đệ đi theo hắn, nhất định là vì muốn đệ đệ bày mưu đi.

Ngày thứ nhất, Lạc Thành lựa chọn một vị trí, cho quân xây tháp tên, cho người phóng tiễn đem theo thư vào trong doanh. Như Tây cương binh sĩ có xông ra ngoài tìm bọn họ phiền toái, lập tức rút lui, không được ham chiến.

Ngày thứ hai, quân của Lạc Thành bắt đầu quấy nhiễu doanh trại, Lạc Thành đích thân ra trận, cố tình cho chúng tướng cùng binh sĩ doanh trại Tây cương nhìn thấy được mình còn sống.

Ngày thứ ba.

Phùng Mậu đã bắt vài nhóm binh lính trong doanh can tội nhiễu loạn quân doanh phạt quân côn, trường hợp nặng thì xử trảm, nhưng vẫn không thể nào dẹp yên được rối loạn đang âm ỉ. Không thể dẹp yên, liền dùng phương pháp cường ngạnh. Kẻ nào trái quân lệnh, giết không tha. Trấn áp được binh sĩ, hắn bắt đầu cho thuộc hạ đem theo ba đội quân ra bên ngoài cùng Lạc Thành đối chiến. Tình báo đã truyền lại, Lạc Thành quân chỉ có ước chừng bảy ngàn người, hắn không tin với vài vạn người hắn có trong tay, không thể đem Lạc Thành giết chết.

Biết được tin Phùng Mậu cho lính đến bao vây mình, Lạc Phi lập tức làm ra bố phòng, giả doanh, cho một nhóm binh lính đánh nghi binh dương đông kích tây, còn mình cùng đại ca liền tiến thẳng đến doanh trại, lúc này binh lính đã giảm xuống đáng kể.

Khi Lạc Thành, Lạc Phi cùng binh lính tập kích doanh trại, Lạc Thành đã có cảm giác nơi này yên tĩnh đến kỳ lạ. Trực giác bảo hắn, chỗ này có mai phục, chờ đợi bọn họ vào doanh liền một kích giết chết. Hắn nói dự cảm của mình cho Lạc Phi, Lạc Phi chỉ cười cười:

- Đại ca, Phùng Mậu nhất định có mai phục, nhưng đệ đã có sắp xếp.

Tin tưởng đệ đệ, Lạc Thành dẫn quân xông vào doanh trại. Quả nhiên khi bọn họ bước vào sâu trong doanh trại, xung quanh xuất hiện rất nhiều binh lính cùng cung tiễn thủ. Phùng Mậu lúc này cũng xuất hiện, trên mặt hiện ra nét hả hê khi người trúng kế. Phùng Mậu lại nói cái gì đó, Lạc Phi không để tâm, hắn chỉ chăm chú nhìn Phùng Mậu, sau đó lại nhìn lướt qua một lượt đám người ở bên cạnh Phùng Mậu.

Phùng Mậu cười ha hả, sau đó liền ra lệnh tấn công. Binh sĩ lúc này tận mắt chứng kiến người mà bọn họ cho rằng đã chết, lúc này sống sờ sờ ở trước mặt họ, mà bọn họ lại nhận được lệnh tấn công người này, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút không muốn, hành động cũng vì vậy mà chần chờ, không hướng tử huyệt mà đánh. Lạc Phi rút đao, chặn lại một vài đòn tấn công, đồng thời quan sát thật kỹ tình huống xung quanh.

Hai bên vừa chạm kiếm trong nháy mắt, Phùng Mậu trên mặt nụ cười còn chưa tắt, bất chợt hắn cảm thấy trước ngực đau xót. Cúi đầu nhìn xuống, đã thấy một thanh kiếm xuyên thủng ngực mình. Ở phía sau, vị thân binh theo hắn nhiều năm kia, đang cầm lấy thanh kiếm, đôi mắt không biểu tình nhìn hắn.

- Phùng tướng quân, vĩnh biệt.

Phùng Mậu chỉ nghe được lời đó, sau đó hắn không còn nghe thấy gì nữa. Hắn chỉ thấy trời đất quay cuồng, hắn thấy từng đốm đỏ từ người mình bắn ra, sau đó, trước mắt hắn là một mảnh hắc ám. Hắn vĩnh viễn không hiểu được, vì cái gì vị thân binh kia lại có thể đâm hắn.

- Phùng tướng quân đã chết! Phùng tướng quân đã chết

Vị thân binh kia hô hoán. Lạc Phi vừa nghe lập tức hô lên:

- Phùng Mậu phản đồ đã chết. Tất cả dừng tay!

Lạc Phi hô lên, Lạc Thành cũng theo đó mà hô lên. Đám binh sĩ còn đang chém nhau kia, động tác dừng lại, quay đầu tìm kiếm Phùng tướng quân. Bọn họ thấy Phùng Mậu ngã lăn xuống đất, trước ngực còn một lưỡi kiếm dài đâm xuyên qua rướm máu. Chủ tướng đã chết, binh lính không còn người chỉ huy, mệnh lệnh trước kia cũng không còn tác dụng, rất nhiều binh lính hạ xuống binh khí, nhìn nhìn nhau, lại nhìn Lạc Thành. Lạc Thành không bỏ lỡ thời cơ, lập tức bày tỏ thân phận, nói tiền căn hậu quả, dùng chứng cứ kết tội Phùng Mậu, dùng binh lực bằng tốc độ nhanh nhất nắm lại binh quyền Tây cương, bắt giam toàn bộ nhóm người có động tác hiềm nghi, chặn lại toàn bộ tin tức từ Tây cương doanh trại tiết lộ ra bên ngoài. Vị thân binh kia cũng bị biệt giam, bị canh gác thật chặt, bất cứ ai cũng không thể tiếp xúc với kẻ đó.

Sau khi bình ổn doanh trại, cướp lại binh quyền, ngay ngày hôm đó, Lạc Phi gặp vị thân binh kia tra hỏi, người kia liền cung khai ra một nhóm tay sai của Phùng Mậu, đồng thời nộp lên thư từ mà một người thần bí lặng lẽ giao cho Phùng Mậu, yêu cầu Phùng Mậu sát hại Lạc Thành. Lạc Phi nắm được chứng cứ trong tay, đem giao cho Lạc Thành, đồng thời theo lời cung khai của người kia, tróc nã toàn bộ tay chân của Phùng Mậu cùng gian tế ẩn giấu trong Tây cương quân đội.

Vụ binh biến này, kết quả là phe cánh của Phùng Mậu, kể cả vị thân binh kia, toàn bộ xử tử.

Cùng ngày hôm đó, Ẩn Xà thành viên Ẩn Nhị, hoàn thành nhiệm vụ trở về.

Mật lệnh của Lạc nguyên soái, đến bên cạnh Phùng tướng quân làm thân binh, nhắm chuẩn thời cơ, giết chết chủ tướng, đoạt lại binh quyền. Nhiệm vụ này, hắn đã hoàn thành.

Lạc Thành bình ổn xong Tây doanh cũng đã mất thêm hai ngày. Xong mọi việc, gửi cho phụ thân một cái tín, hắn mới hỏi Lạc Phi:

- Nhị đệ, người kia là đệ sắp xếp sao?

Lạc Phi ưỡn ngực ngẩng đầu:

- Đương nhiên.

Lạc Thành không nói cái gì, chỉ nhìn Lạc Phi thật chăm chú, nhìn cho đến lúc Lạc Phi cũng có cảm giác xấu hổ. Hắn che miệng ho khan, giấu đi vẻ lúng túng:

- Kỳ thật là phụ thân sắp xếp, sau đó phụ thân nói với đệ, còn cho đệ một cái lệnh bài.

- Ta liền biết.

Có thể sắp đặt thủ đoạn như vậy, chỉ có thể là phụ thân.

Chiếm lại được quân doanh, quân của Lạc Thành cùng Lạc Phi lúc này cùng với quân của Lạc Hi hình thành thế kẹp hai bên, đem Tây Yên thành kẹp ở giữa. Thành trì nhiều lương, nếu chỉ vây không phá cũng có khả năng khiến quân trong thành đầu hàng, nhưng thời gian có lẽ sẽ rất lâu. Cường ngạnh công thành thì hao phí nhiều binh sĩ, đối với tình huống của Lạc Hi hiện tại mà nói, là hạ hạ sách. Khuyên hàng là không thể nào, chỉ có thể dùng kế.

Suốt mấy ngày sau, quân Lạc Hi không ngưng đánh trống reo hò, làm như chuẩn bị công thành. Tây Yên thành quân thủ thành thấy như vậy, ban đầu còn mất ăn mất ngủ trông coi thành trì, e ngại Lạc Hi tiến công, nhưng về sau liền quen, mặc kệ Lạc Hi làm gì, bố trí phòng vệ tường thành thật chặt là được.

Tối hôm đó, có một nhóm hơn một trăm người lẻn vào trong thành. Lần này bọn họ không trèo tường thành, vì tường thành cố thủ quá nghiêm. Bọn họ đi vào bên trong thành là bằng địa đạo được âm thầm đào mấy ngày qua trong thời gian binh sĩ hô hoán ầm ĩ, nằm che giấu đi tiếng động kỳ lạ ở dưới đất.

Nhiệm vụ của bọn họ là đem đầu thành chủ lấy xuống. So với trận Bắc cương Quảng Lăng thành, phương pháp lần này không khác, nhưng tình huống có biến, cho nên cần phải thay đổi một chút. Hành sự cần phải tỉ mỉ nhanh gọn, không thể để bị người bao vây.

Ẩn Nhất dẫn đội, cả một đêm đi theo bản vẽ hướng đến thành chủ phủ, vượt qua quân binh canh gác, đột nhập vào bên trong. Lạc Phong đi theo Ẩn Nhất, cũng theo đó mà học hỏi. Cả quá trình cần rất nhiều kỹ thuật cùng kinh nghiệm, mà những thứ này, Lạc Phong đã có, chỉ là không quá thuần thục. Lần này đi theo, hắn lại một lần nữa ôn cố tri tân.

Xử lý xong thành chủ, Biệt đội lại âm thầm theo đường cũ trở về.

Sáng hôm sau, Lạc Hi bắt đầu ném đá, công thành. Mấy ngày qua hắn đã cho người tại chỗ xây dựng vài cái máy bắn đá đơn giản, đồng thời vận chuyển máy bắn đá cải tiến đến. Ném đá một lúc, trong thành phát hiện thành chủ đã chết, cả thành liền loạn. Đã loạn thì có thể tiến công. Công thành cả ngày, đến trời tối lại rút quân về. Ngày hôm sau vẫn tiếp tục công thành.

Một lần nữa, vào buổi tối, một nhóm quân đội năm trăm người theo địa đạo tiến vào trong thành. Sĩ khí của quân trong thành đã thấp, không có chỉ huy, canh phòng cũng tự nhiên lơi lỏng, cho nên bọn họ rất nhanh chóng xử lý quân coi thành, mở cửa thành, hạ xuống cầu treo. Quân Lạc Hi từ hai bên cửa thành xông vào, khống chế binh sĩ trong thành, cướp lại quyền làm chủ. Trong buổi tối phải đánh xong, đến buổi sáng liền dán cáo thị an dân.

Qua trận chiến này, tiếng tăm của Biệt đội trong quân cũng đã tăng lên. Hai trận công thành đều có thể trong chớp mắt thay đổi cục diện, đem tòa thành tưởng chừng như khó có thể công phá kia cho gỡ xuống, còn trảm chủ tướng cùng với vài tướng lãnh chủ chốt, chiến tích như vậy, ai cũng phải thừa nhận. Lạc Hi cũng thuận lý thành chương đem Biệt đội mỗi một thành viên thăng lên vài phẩm cấp, cũng đem Ẩn Nhất thăng lên cao hơn so với đội viên một bậc, danh phù kỳ thực đội trưởng.

Kiến Nguyên năm thứ 19, tháng 4.

Tây cương so với Bắc cương có khác, hơn nữa Lạc Hi vẫn chưa định tiếp tục tiến công về phía kinh thành, vẫn còn phải ổn định ngoại tộc Tây cương. Tây cương binh sĩ cùng Bắc cương binh sĩ ít khi có qua lại, lúc này hắn lại muốn đem cả hai chi quân đội thu cho mình dùng, cần phải cho bọn họ dung hợp. Hơn nữa hắn cũng cần chỉnh lý lại quân đội, phân chia bộ binh, kỵ binh, cung binh, trọng binh, cường binh cùng với kỳ binh.

Cũng trong quá trình chỉnh lý này, Lạc Hi gặp được Vệ Khải, là một trận pháp sư thuộc hạ của Lạc Thành. Nghe đến trận pháp sư, Lạc Hi lập tức nổi lên hứng thú, triệu kiến Vệ Khải, cùng hắn đàm đạo một lúc. Đàm đạo xong Lạc Hi liền biết, Vệ Khải thông hiểu là trận pháp dùng trên chiến trường, dùng binh sĩ, gồm thuẫn binh, bộ binh, cung binh, kỵ binh, mâu binh mà bày ra trận. Tại Tây cương, hắn cũng đã vài lần bày trận, đem địch nhân bức lui, cùng vì như vậy, Lạc Thành mới tin tưởng hắn. Vệ Khải là dòng dõi Vệ gia, là một gia tộc truyền thừa về binh trận. Gia tộc này hiếm lạ, Lạc Hi không rõ ràng, nhưng đã gặp được một người, liền có thể điều tra. Lạc Hi một mặt âm thầm cho người tra thử xem Vệ gia là nhà nào, một mặt lại cùng Vệ Khải trò chuyện, cũng là thử tài.

Vệ Khải khi nghe Lạc Hi triệu kiến cũng âm thầm giật mình một phen. Hắn xuất môn cũng chỉ mới vài năm, đến Tây cương là do gia tộc sai phái, lại không nghĩ tới một lần đụng phải binh biến, Lạc tướng quân liền có tin tức tử trận. Gia tộc sai phái chỉ nói hắn giữ Tây cương, cũng không nói hắn phải trung thành với vị tướng nào, cho nên việc binh biến nọ cũng không ảnh hưởng tới hắn, thẳng cho đến lúc hắn lại tao ngộ một lần binh biến nữa, gặp lại Lạc tướng quân, lại gặp thêm một vị Tây Bắc nguyên soái, nhìn vị kia đánh rơi thành trì bằng tốc độ làm hắn khiếp sợ. Thành trì kia trước đó hắn cùng mưu sĩ trong quân đã nghĩ vài cách lấy xuống nhưng vẫn là không lấy được vì nhiều lý do, do chủ tướng do mưu sĩ do binh sĩ không ăn ý mà chỉ có thể giằng co một phen, lúc này Tây Bắc nguyên soái không biết dùng thủ đoạn gì, từ nơi nào lấy ra vài chi quân đội, một tòa thành liền cứ như vậy gỡ xong? Hắn nhìn số binh kia liền thích, là một trận pháp sư, dưới tay có binh sĩ cường đại để bày trận, hắn đương nhiên thích.

Khi gặp Tây Bắc nguyên soái rồi, nhìn thấy Tây Bắc nguyên soái ôn hòa hỏi chuyện, hắn ban đầu hồi đáp câu hỏi của người kia, sau đó liền bắt đầu châm chước dùng từ, hướng nguyên soái thỉnh giáo cách chiếm thành. Hắn biết hỏi như vậy có điểm thất lễ, nhưng hắn thật sự tò mò, cũng không sợ nguyên soái hội giận chó đánh mèo chính mình. Sau khi nghe xong đáp án, hắn đã hiểu ra, Tây Bắc nguyên soái xây quân dùng quân là đi con đường tinh binh, số lượng không nhiều, nhưng đều là lão luyện. Tinh binh là binh chủng tốt nhất để bày trận, nhưng không phải là binh chủng tốt để trực diện trên chiến trường. Trên chiến trường so đấu không chỉ là kỹ thuật của từng binh sĩ, mà là số lượng, là trang bị. Tinh binh chỉ có thể đi kỳ chiêu.

Mà Tây Bắc nguyên soái, dự định sẽ vĩnh viễn đi kỳ chiêu hay sao? Hắn không rõ.

Lại có, hắn nghe ngóng được, dường như là Tây Bắc nguyên soái muốn tạo phản a? Lần này hắn phải làm ra lựa chọn, đi theo Tây Bắc nguyên soái, hoặc là trở về gia tộc. Bọn họ gia tộc truyền thừa, tất nhiên không muốn con cháu tao ngộ tai ương, liên lụy đến cả nhà. Tây Bắc nguyên soái hỏi hắn, đại ý muốn đi hay muốn ở, hắn đã do dự. Tình huống hiện tại, không ai biết rõ ràng, hắn đối với chống lại ngoại tộc có tự tin, nhưng đi theo Tây Bắc nguyên soái cùng nhau tạo phản, hắn lại không có dũng khí đánh cược. Một khi không thành, liền có thể liên lụy cả gia tộc.

Nguyên soái liền nói với hắn, lần này trận chiến Tây cương đối đầu ngoại tộc liền giao cho hắn trợ giúp Lạc tướng quân bố trận, còn như sau đó hắn muốn rời đi, nguyên soái sẽ không cản, nhưng nguyên soái luôn hy vọng hắn có thể làm một đại trợ lực cho Tây Bắc quân.

Hắn liền bị thuyết phục. Sau đó thế nào khoan nói tới, trước mắt, liền đánh ngoại tộc đi.

Nguyên soái liền đem một chi quân đội hơn vạn người, nhiều chủng binh lính, giao cho hắn tập bố trận, thế nhưng còn kéo thêm vị Lạc quân sư từ Bắc cương tới, cầm theo một nhóm quân đội, đi phá trận của hắn. Hắn diễn luyện một vài trận pháp, kết quả đều bị nguyên soái cùng vị Lạc quân sư kia phá sạch. Hắn có điểm không phục, lại về trướng bồng nghiền ngẫm, hôm sau cải tiến, tiếp tục đấu trận.

Khoảng thời gian này, hắn cùng vị Lạc quân sư kia đấu trận không ít lần. Có vài lần là nguyên soái đến nhìn xem, những trận đó đều thật sự rất phấn khích.

Thời gian nửa tháng trôi qua, hắn liền được giao cho một vị trí, làm mưu sĩ cho Lạc tướng quân, tiến công ngoại tộc Tây cương. Hắn nghĩ, trận này mình muốn đánh cho thật xinh đẹp.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro