Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 58 – Thập Nhị tuyệt tình trận

Kiến Nguyên năm thứ 19, tháng 4.

Lạc Hi hạ xong Tây Yên thành, quyết đinh tại chỗ này nghỉ ngơi một thời gian, cũng là để hồi phục sức lính, chuẩn bị đánh ra Tây cương, đem ngoại tộc chấn trụ, sau đó mới nghĩ đến việc hướng tới kinh thành tiến công. Hắn lại viết xuống một vài chỉ lệnh, cho Ẩn Xà truyền đến nhóm người hắn đã đưa đi các tỉnh thành gần kinh thành.

Thời gian này, liền đi luyện binh đi.

Lạc Hi phát hiện ra Vệ Khải, cảm thấy thực sự hứng thú. Hắn thích trận pháp, thích nghiên cứu pháp tắc, lúc này thấy một người đồng đạo, khỏi phải nói, tự nhiên liền có hảo cảm. Đứa trẻ kia lo lắng cho gia tộc, không nhận lời mời ngay, hắn cũng có thể lý giải. Trừ chính hắn ra, còn lại tất cả người đi theo hắn, kể cả ba cái nhi tử, đều không thể nắm chắc mười phần lần này sẽ thành công. Bọn họ dám làm là vì bọn họ tin tưởng hắn. Hắn gánh trên vai sự tín nhiệm cùng hy vọng của rất nhiều người, cho nên hắn muốn cho bọn họ một câu trả lời hài lòng.

Có một trận pháp sư, lại ở chỗ Lạc Thành lâu ngày, Lạc Hi nghĩ, Lạc Thành hẳn cũng học được từ người này không ít, nhưng Lạc Phi thì chưa gặp người này bao giờ. Vậy thì gọi Lạc Phi đến, cho hắn cầm một chi quân đội, cùng Vệ Khải đùa chơi đi, sẵn tiện cho đám binh lính luyện luyện một chút kết trận cũng không tồi. Bắc cương là thảo nguyên, ngoại tộc dùng du kích chiến, cho nên binh trận ít khi nào có hiệu quả, nhưng Tây cương thì khác, ngoại tộc số lượng đông hơn, đã có vài lần quy mô tiến công, trận pháp cũng vì vậy mà có hiệu quả hơn.

Gọi Lạc Phi đến, nhìn Lạc Phi cùng Vệ Khải đấu nhau, Lạc Hi nhận ra, Lạc Phi về binh trận có điểm không đủ. Lạc Hi không thể đứng nhìn nhi tử chật vật bị ngoại nhân đánh bại, cho nên hắn liền ở một bên, nhắc nhở vài điểm mấu chốt. Hắn mắt sắc nhìn ra được Lạc Phi trên mặt hiện ra một mảng hồng nhạt, trong mắt cũng lóe ra hưng phấn, lâu lâu còn nhìn hắn cười, hô hắn ba ba lấy lòng hắn. Lạc Hi ngoài mặt không thay đổi nhiều lắm, nhưng ánh mắt thể hiện ra, hắn hài lòng.

Nhìn vài ngày, thấy Lạc Phi có thể miễn cưỡng chống lại Vệ Khải, Lạc Hi lại đi tìm Biệt đội. Nhìn binh trận xong hắn lại có linh cảm. Biệt đội là kỳ binh, cho nên hắn muốn thử xem chi kỳ binh này tiềm lực có thể kích phát đến mức nào. Nhân lực đầy đủ, kỹ năng thông thạo, mỗi người đều là võ giả cao thủ, điều khiển lực tốt, chỉ cần có thể phối hợp tốt, lực sát thương sẽ rất mạnh. Nhìn Biệt đội, đánh giá từng người, nhìn bọn họ diễn luyện một vài trận pháp trước kia hắn lấy ra tay để bọn họ thử thử, lúc này Lạc Hi theo linh cảm của mình, tỉ mỉ chỉnh sửa, viết xuống một loại trận pháp, độ tương thích với Biệt đội rất cao, cũng sẽ là đòn sát thủ của nhóm này.

Biệt đội 144 người, thêm Lạc Phong là 145. Một người còn lại không thuộc trận pháp, vai trò của người đó là chống trận, là điều khiển lực lượng, biến hóa trận pháp. Lạc Phong có thể điều khiển được Băng Hỏa Cẩm, hiểu được lực lượng thế nào, tái tiến thêm một bước, hẳn là sẽ không quá khó. Hơn nữa nếu như Lạc Phong còn chưa đủ kinh nghiệm, để Ẩn Nhất Ẩn Nhị Ẩn Tam tạm thời chống trận tại tình huống khẩn cấp cũng có khả năng. Thêm vào đó, học cách vận trận cũng là học cách cảm nhận lực lượng, cảm nhận pháp tắc, sau này đi thẳng đến Đại Tông Sư cấp cũng dễ dàng hơn. Lạc Hi còn tính toán đến trường hợp Biệt đội nhân số không đủ, khi đó trận pháp liền phải thay đổi, giảm đi nhân số, cố gắng giữ nguyên uy lực. Biệt đội nhân số ít, cho nên kẻ mà Biệt đội muốn đối phó, tuyệt đối không phải là một đoàn binh. Biệt đội muốn đối phó, là Tông sư cấp võ giả. Tướng lãnh dẫn binh ít nhiều gì cũng sẽ có vài người võ công cái thế, có khả năng đã đến Tông sư cấp. Muốn ám sát bọn họ, đi một mình đi một nhóm chưa chắc đã đánh nổi, cho nên mới cần trận pháp. Có trận pháp, đối chiến một trăm người, trong đó có hai cái Tông sư cấp võ giả, vẫn có thể làm được. Nhiều hơn nữa thì không có khả năng. Hắn muốn là nhất kích tất sát, là bảo đảm hữu hiệu, không phải bị trói buộc vào trong một khuôn mẫu nào, nên hắn muốn tính toán kỹ.

Trận pháp có nhiều loại, phổ biến là các loại Thái Cực Lưỡng Nghi Tam Tài Tứ Tượng Ngũ Hành Lục Hợp Thất Tinh Bát Quái Cửu Cung Thập Phương, từ một đến mười, kiểu nào cũng có. Hắn muốn sáng tạo là trận pháp thập nhị cung, không quá phổ biến, càng rất khó phá giải. Trằn trọc viết liền mấy đêm, Lạc Hi cuối cùng cũng lấy ra được thứ trận pháp hắn vừa lòng.

Thập Nhị Tuyệt Tình trận, mười hai cung, mỗi một cung do 12 người chống trận. Vô Minh, Hành, Xúc, Thụ, Lục Dục, Sinh, Lão Tử. Sát ý nằm tại Lục Dục, sát lục nằm tại cung Tử. Không hiểu rõ, bị lừa dối liền sinh ra hành động, hành động dẫn đến tìm tòi theo phương hướng sai, cảm nhận được thứ giả tạo liền kích phát thất tình lục dục, tham niệm cùng sợ hãi. Một khi tham niệm cùng sợ hãi gia tăng, sẽ sinh ra sát ý, sát ý gia tăng, sinh ra hành động, dẫn đến sát nhân hoặc tự sát. Như sát ý không sinh, chỉ cần tham niệm cùng sợ hãi gia tăng đến một mức nào đó, đủ để đem người bức điên. Tình cảm thất khống, tâm ma quấy nhiễu, hai thứ này có thể giết rất nhiều người. Trận pháp này là huyễn trận cùng thôi miên trận, khuếch đại dục vọng cùng sợ hãi, đem người bức điên, bức người tự vẫn, hoặc đem ý thức cho diệt. Tông sư cấp cường giả, lực lượng thân thể có lẽ rất cường, nhưng ý chí thì chưa chắc là như vậy. Tấn công vào ý thức, rất ít người có thể chống lại. Như có kẻ vùng vẫy, thì người thứ 145 kia sẽ đảm nhiệm chuyển từ thôi miên trận sang huyễn sát trận, đem kẻ kia giết chết. Thêm vào đó trận pháp vận chuyển, Tông sư cấp cường giả có phát điên loạn đánh, trận pháp này cũng có thể hóa giải một phần lực lượng nọ, không nguy hại đến người lập trận. Người phá được trận này, hoặc là tâm cảnh cao đến mức không sợ bị dụ hoặc, hoặc là tứ đại giai không, hoặc là đại trí tuệ, không bị che mắt. Gặp nhóm người này đều phải bày trận khác hoặc bỏ chạy, nhưng thường bọn họ đều đã là Đại Tông Sư cấp, cũng không đến lượt Biệt đội ra tay.

Viết ra xong trận pháp, Lạc Hi đến Biệt đội doanh trại, tập hợp tất cả mọi người lại. Lúc này nhân số cũng chỉ hơn một trăm người, nhưng cũng có thể huấn luyện lập trận pháp bản đơn giản. Lạc Hi ở Biệt đội, không ngừng gọi bọn họ làm lại, lặp lại một lần nữa, chuyển trận, lại lặp lại. Dùng người lập trận pháp, khống chế lực là điều kiện tiên quyết. Trận pháp này, lực khống chế lại càng thêm quan trọng. Có vài lần phải đích thân Lạc Hi thực hiện, Biệt đội đội viên bắt chước làm theo, mới miễn cưỡng thông quan.

Lạc Hi liền cho Lạc Phong đảm nhiệm vận chuyển đại trận. Vừa mới diễn tập vài lần, Lạc Phong một lần sơ sẩy, bị trận pháp huyễn cảnh cuốn lấy.

Lạc Phong đã bị trận pháp của hắn ngược khóc.

Hắn lại phải đi an ủi hài tử.

Sau khi sờ thấy hắn còn sống sờ sờ, Lạc Phong ôm chặt lấy hắn mà khóc, miệng không ngừng gọi phụ thân. Lạc Phong nhìn thấy là phụ thân cùng ca ca bị giết chết, là vạn tiễn xuyên tâm giết chết, ngay trước mặt mình. Kích thích quá mạnh, suýt nữa chịu không nổi.

Lạc Hi ngay tại Biệt đội doanh trại, ôm lấy Lạc Phong, mặc hắn khóc đi. Khóc rồi, ngủ một giấc, tỉnh dậy liền khỏe.

Đưa Lạc Phong đã mệt ngủ thiếp đi về trướng bồng, Lạc Hi lại gọi Ẩn Nhất ra chống trận. Ẩn Nhất cũng bị trận pháp ngược, hắn không khóc, nhưng đôi mắt tràn đầy cừu hận.

Lạc Hi chợt phát hiện ra, có lẽ hắn có thể giảm đi một chút uy lực của trận pháp này, sau đó cho Biệt đội luyện luyện tập chống lại ảo cảnh, biết đâu có sở ngộ, lại có đột phá cái gì.

Lạc Hi ở Biệt đội nhiều ngày liền, còn có vài lần phải đi an ủi Lạc Phong vì Lạc Phong sơ sẩy rơi vào huyễn trận, những thứ này, Lạc Phi đều nghe thấy được, thậm chí còn nhìn trộm được. Hắn có điểm không vui, lại đem một tia không vui đó chôn vào đáy lòng, xoay người trở về trướng bồng, lấy ra một thanh kiếm, bắt đầu chém vào thân cây.

Thời gian qua được nửa tháng.

Một ngày nọ, Lạc Hi đang ở Biệt đội, bất chợt nghe thấy có tiếng người hô lên:

- Đại biến th...

Nghe thấy, Lạc Hi liền biết là ai đến đây.

Thạch Chi Hiên vừa mới vui vẻ chạy ra khỏi đảo, chạy đến Tây cương doanh trại, sau đó tiềm hành phát hiện ra Lạc Hi đang ở một chỗ với rất nhiều cao thủ, hắn không lại gần được, cho nên liền hô hoán. Chỉ là bình thường hắn ở trong bụng gọi Lạc Hi đều là đại biến thái thúc thúc, lúc này quen miệng không kịp sửa, chạy tới liền hô đi ra. Vừa mới hô đến chữ thứ ba còn chưa kịp nói hết, hắn đã cảm thấy trời đất quay cuồng. Sau đó liền thấy mình nằm trên mặt đất, toàn thân đã cứng đơ, có vẻ như là bị điểm huyệt. Thạch Chi Hiên nhìn Lạc Hi, chớp chớp mắt, vừa định nói cái gì, hắn liền phát hiện mình nói không được!

Này là đại biến thái thúc thúc điểm á huyệt của hắn đi!

Hắn còn đang giãy giụa, liền nghe Lạc Hi mặt không thay đổi nói với quân binh:

- Tư sấm quân doanh, hẳn là gian tế. Các ngươi giam hắn lại tra khảo hắn, khảo cho ra chủ nhân sau lưng của hắn là ai.

Một đám quân binh xông đến, đem Thạch Chi Hiên trói thành bánh chưng, lôi kéo vào một chỗ. Thạch Chi Hiên giãy giụa lại giãy giụa, nhưng hắn giãy không ra. Khi nãy một chớp mắt không biết đại biến thái thúc thúc làm cái gì, hắn liền bị đánh ngã, công lực của hắn đã phát không ra! Lúc này hắn không khác gì người thường, mặc người xử lý.

Đại biến thái thúc thúc, ngươi điểm á huyệt của ta còn muốn tra khảo ta khai ra kẻ phía sau màn sao? Ta không nói được ta khai cái gì a a a !!!! Đại biến thái thúc thúc ngươi muốn làm gì???

Thạch Chi Hiên rất nhanh liền biết Lạc Hi muốn làm gì. Đơn giản là muốn ngược hắn!

Thạch Chi Hiên thấy một nhóm binh sĩ muốn tra khảo hắn, hắn chạy không được, nói không xong, chỉ có thể làm ra bộ mặt vô hại, hai mắt đẫm lệ uông uông chớp chớp nhìn nhóm binh sĩ kia, ngoài miệng lắp bắp, làm ra một bộ dạng đáng thương nhất có thể, hòng khiến bọn họ bỏ qua cho hắn. Với vẻ bên ngoài của hắn, lại thêm tuổi của hắn, trang đáng thương thật sự có hiệu quả. Hắn có lẽ cũng có điểm thành công, vì hắn được miễn một số loại hình cụ, số loại hình cụ còn lại, tỷ như roi hay gậy cái gì, hắn vẫn phải hưởng qua, nhưng nhẹ nhàng hơn một chút.

Thẳng cho tới nửa đêm, Lạc Hi mới đi nhìn Thạch Chi Hiên. Hắn gọi tất cả mọi người đi ra ngoài, một mình vào bên trong nhìn. Thạch Chi Hiên thấy Lạc Hi, trong bụng thầm nguyền rủa tử biến thái thúc thúc một trăm lẻ tám lần, ngoài mặt vẫn trang vô hại, mắt to chớp chớp. Lạc Hi thấy vậy liền bật cười ra tiếng, khiến Thạch Chi Hiên lại thêm nghiến răng nghiến lợi.

- Mắng ta trong bụng lâu như vậy, thoải mái đi?

Dám mắng ta đại biến thái, không ngược ngươi một trận, ta không gọi Lạc Hi. Hôm nay ngươi tự đưa tới cửa, ta liền lấy cớ đem ngươi ngược một phát cho đỡ ngứa tay.

Thạch Chi Hiên vẫn không nói được, hắn lại giãy giụa, trên mặt đầy vẻ lên án. Lạc Hi giải khai á huyệt, cũng tự thân cởi trói cho Thạch Chi Hiên, sau đó mới hỏi:

- Không ở Ma đảo, tới đây làm gì? Không thông báo một tiếng lại tự tiện đi vào? Quân doanh là có thể tự tiện đi vào sao?

Thạch Chi Hiên sờ vết dây thừng trói chặt trên tay, nhìn Lạc Hi bắt đầu lên án:

- Lão đầu tử bảo thúc thúc ngươi là lão sư của ta, thúc thúc ngươi có nửa điểm nào giống lão sư? Bắt nạt hậu bối khi dễ nhỏ yếu ỷ lớn hiếp bé không nói lý lẽ, mặc đệ tử tự sinh tự diệt, ngươi ngươi ngươi...!

Lạc Hi mặc kệ Thạch Chi Hiên lên án, chờ cho hắn xả một bụng bực bội ra xong rồi, Lạc Hi mới nói:

- Ngươi chưa tùng cùng ta đi lễ bái sư.

Ngụ ý chưa từng bái ta làm sư còn đòi lợi ích sao? Chúng ta không có nửa điểm quan hệ nha. Thạch Chi Hiên trợn mắt, lại bắt đầu một bộ dạng làm nũng khóc nháo đòi vũ khí đòi công pháp đòi đủ thứ đồ vật. Hắn nháo một lúc, không thấy Lạc Hi phản ứng. Lần nào cũng là như vậy, này tử biến thái thúc thúc, không thú vị!

Thạch Chi Hiên có điểm ủ rũ, chợt nghe Lạc Hi nói:

- Kỳ thật ta cũng có chuẩn bị cho đồ đệ của ta một kiện binh khí đâu.

Thạch Chi Hiên vừa nghe thấy điều này, tai của hắn lập tức vểnh lên. Lạc Hi trong bụng cười trộm, bên ngoài vẫn một bộ dạng điềm tĩnh:

- Chỉ là ta chưa thu đồ đệ, kiện binh khí này đành phải để ở nơi ta vậy.

Thạch Chi Hiên nghe vậy lại có cảm giác muốn dùng kim châm Lạc Hi một ngàn cái. Rõ ràng muốn mình đi bái sư chi lễ, liền lấy vũ khí ra dụ mình. Ta mới không mắc lừa đâu! Ngoảnh mặt đi, vờ như không biết.

Lạc Hi nhìn nhìn. Lần này Thạch Chi Hiên liền học thông minh, không bị dụ hoặc nữa sao? Hắn lẳng lặng lấy ra một cái bao cổ tay xỏ vào, sau đó liền búng ngón tay. Chỉ trong chớp mắt, vài thứ đồ vật xung quanh Thạch Chi Hiên liền bị một cái gì đó cắt ra thành nhiều khối. Thạch Chi Hiên vừa thấy, kinh ngạc một trận, lập tức xoay người lại nhìn Lạc Hi. Hắn nhìn thấy ở trên bao cổ tay kia xuất hiện một chùm tơ óng ả, mượt mà rủ xuống. Hắn vừa nhìn qua, Lạc Hi thấy được, hơi nhấc tay một chút. Chùm tơ óng ả kia liền biến hóa, quấn lấy những đồ vật xung quanh Thạch Chi Hiên, sau đó liền chém ra thành từng mảnh vụn nhỏ.

Thạch Chi Hiên chớp chớp mắt. Cái kia là một kiện vũ khí sao? Dùng chùm tơ làm vũ khí, cắt gỗ cắt kim loại như cắt đậu hũ? Kiện vũ khí này uy lực mạnh đến bao nhiêu? Cái này là cho hắn? Trong mắt Thạch Chi Hiên bắt đầu tỏa ra sao sáng. Hắn không ngại ngùng bật người dậy thấu lại gần Lạc Hi:

- Lạc Hi thúc thúc, thứ kia là gì a? Ta muốn xem muốn xem muốn xem.

A, vẫn là có phản ứng nha, ta còn nghĩ ngươi không lý tới ta. Có phản ứng thì tốt rồi. Lạc Hi vẫn một bộ dạng bình tĩnh, nói:

- Chỉ là một kiện vũ khí ta tiện tay làm ra, cũng không biết dùng làm gì, nghĩ nếu thu đồ đệ liền cho hắn, nhưng cuối cùng vẫn không có cơ hội đưa cho đồ đệ, ta chuẩn bị hủy.

- Ấy! Lạc Hi thúc thúc, đừng hủy đi thật phí, hay là cho ta cầm chơi đi?

Thạch Chi Hiên cố tình lờ đi chuyện đồ đệ. Lạc Hi lắc đầu thở dài, một vẻ tiếc hận, còn nói chỉ giao cho đồ đệ, rồi dạy hắn cách dùng, dù sao công phu này đến đời của hắn cũng đã chỉ còn mình hắn, hắn thật muốn tìm người kế thừa y bát. Bộ dạng đào hố chờ người nhảy xuống như vậy, Thạch Chi Hiên quá quen thuộc, nhưng cho dù có nhận ra, hắn đau khổ phát hiện, mình rất có khả năng lại sẽ lựa chọn nhảy hố.

Gian nan làm ra lựa chọn, trong lòng lẩm nhẩm một ngàn lần ta mới không phải nhảy hố, ta là có lợi mới làm, ta là vì ta tốt, ta mới không phải nhảy hố, Thạch Chi Hiên cuối cùng cũng quyết định, bái Lạc Hi vi sư.

Thạch Chi Hiên còn định đòi sờ thử kiện vũ khí kia, Lạc Hi liền hỏi:

- Ngươi tới đây không phải là vì đòi vũ khí đi?

Thạch Chi Hiên là cái dạng vô sự không lên điện Tam Bảo, đột nhiên đến đây, nhất định có việc.

- Chỉ là giang hồ động thái có chút kỳ quái mà thôi.

Kỳ quái? Có kỳ quái đến mức khiến Thạch Chi Hiên tới tận đây nhìn mình sao?

- Động thái gì?

- Không biết vì lý do gì chính đạo môn phái đột nhiên hô lên khẩu hiệu trảm yêu trừ ma, sau đó liền liên kết lại, hướng về phía Ma đảo khiêu chiến.

Này đúng là kỳ quái. Nhìn bộ dạng của Thạch Chi Hiên, Lạc Hi biết hắn hẳn có chủ kiến của mình.

- Ngươi hẳn đoán được lý do đi.

- Nha ~ Ta đoán được a. Ta đoán được mới đi tìm thúc thúc ngươi ~ Thúc thúc ngươi đoán ta đoán ra cái gì?

- Là có liên quan tới ta đi? Chuyện này không phải ta làm, có liên quan tới ta, vậy là có liên quan đến triều đình sao? Là hoàng đế có động tác nhỏ?

- Nga?! – Thạch Chi Hiên kinh ngạc – Thúc thúc ngươi là con giun sao, biết rõ như vậy?

Hết đại biến thái bây giờ đến con giun?! Lạc Hi nhìn nhìn Thạch Chi Hiên. Hẳn quãng thời gian qua hắn sống quá tốt, hạnh phúc quá rồi đi?

- Thế cho nên ngươi tới tìm ta, là muốn hỏi hỏi ta có kế hoạch gì có thể chơi thật lớn?

Mấy lần đi gặp Thạch Chi Hiên, toàn là mình đưa ra ý nghĩ xấu cho hắn đi làm, lần này hắn tìm mình, là muốn hỏi xem mình có kế sách gì cho hắn chơi đi?

- Thúc thúc ngươi quả thật là một con giun, còn đi guốc!

Lạc Hi nghĩ, hắn thật muốn chế tạo một kế hoạch, sau đó cho Thạch Chi Hiên lăn qua lộn lại không còn nhớ đường về.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro